Đọc truyện Anh Hận Anh Yêu Em – Chương 19
Tối trước hôm bắt đầu kỳ nghỉ đông, cuối cùng Hình Khải cũng nhận được kết quả điểm thi cuối kỳ.
Anh vo chặt tờ giấy kết quả trong tay, tức giận tới mức những ngón tay cũng run rẩy theo.
Khi giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên, khi thầy
hiệu trưởng đích thân đến tận lớp chúc mừng anh vì thành tích đứng thứ
nhất môn tiếng Anh toàn khối, khi tất cả các bạn trong lớp lần lượt lên
tiếng chúc mừng anh, Hình Khải lại vô cùng phẫn nộ.
Trước mọi
ánh mắt chăm chú đều đổ dồn về phía mình, Hình Khải đứng dậy đi đến
trước mặt giáo viên chủ nhiệm, đập tờ giấy thông báo kết quả thi lên bàn của cô giáo, anh nhíu chặt mày, nhả từng chữ từng chữ với giọng chất
vấn: “Thưa cô Lí đáng kính đáng kính nhất của em, xin cô hãy cho em
biết, tại sao điểm trung bình cộng của em lại là 84,5 điểm? Làm tròn số
đối với cô khó khăn tới mức ấy sao?”
Lời vừa nói ra, cả lớp đều choáng váng.
Giáo viên chủ nhiệm thấy tâm trạng của Hình Khải khá kích động, cười cười,
ôn hòa nói: “84,5 điểm thì có vấn đề gì sao? Điểm thi là do các thầy cô
giáo đã so đi so lại rất kỹ rồi, chắc chắn không thể có sai sót. Hình
Khải, đừng đòi hỏi bản thân mình nhiều như thế, cô biết lần này em ôn
tập học hành rất chăm chỉ, sự thay đổi của em đã khiến cô và các bạn
phải kinh ngạc ngưỡng mộ rồi.”
Cả một cục tức bị đè nén trong
lồng ngực, Hình Khải nắm chặt tay lại thành nắm đấm, định nói gì đó rồi
lại thôi, đi thẳng ra khỏi lớp, rõ ràng anh vô cớ gây sự. Nhưng sự khác
biệt 0,5 điểm đó, rõ ràng đã bóp nát sự tự tin trong anh.
Ngày mai sẽ có cuộc họp phụ huynh, toàn bộ học sinh trong lớp ở lại trường quét dọn vệ sinh, ngày kia chính thức bắt đầu nghỉ đông. Hình Phục Quốc chắc
chắn chẳng có thời gian rảnh mà tham gia họp phụ huynh, giống như mọi
năm, thư ký của ông sẽ nhận ủy thác đi họp thay. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù Hình Phục Quốc có thời gian ông cũng không muốn
đến họp, bởi vì thành tích hàng năm của cậu quý tử cũng đều không ổn
giống như “tình hình trong nước” vậy.
Hình Khải bỏ đi, sự tò mò của
các bạn dồn cả vào Hình Dục, đặc biệt là Phùng Xuyến Xuyến, người vẫn
đang đắm chìm lưu luyến tình yêu đã mất. Cô vừa quét dọn vừa tìm cách
tiếp cận Hình Dục.
“Hình Dục, Hình Khải sao thế? Điểm tiếng Anh đứng thứ nhất toàn khối mà vẫn chưa thỏa mãn ư?”
“Anh ấy cho rằng bản thân có thể đạt điểm tốt hơn, nhưng không phải là anh
ấy đã đánh giá quá cao chính mình, mà có những mục tiêu không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được.” Hình Dục thu dọn sách vở cho Hình Khải, nhìn
thấy từng cuốn sách, cuốn nào cũng quăn tít cả góc lại, bất giác mỉm
cười.
Phùng Xuyến Xuyến nghe Hình Dục giải thích lại càng thêm
mơ hồ, hàm hồ hỏi: “Đúng rồi, thi cuối kỳ cũng đã xong… Hình Khải, anh
ấy và mình…” Từ sau khi cô đưa ra đề nghị chia tay, cô vẫn luôn mong
Hình Khải chủ động tới làm lành, nhưng Hình Khải ngoài đọc sách thì lại
học thuộc từ mới, cô chỉ dám ngồi bên cạnh lén liếc trộm anh, dần dần
phát hiện ra Hình Khải có một sức hấp dẫn rất mới lạ, bộ dạng chăm chỉ
học bài của anh càng khiến cô bị mê hoặc nhiều hơn.
Bàn tay đang thu dọn của Hình Dục thoáng dừng lại, rồi lắc lắc đầu tỏ ý xin lỗi.
Phùng Xuyến Xuyến nén tiếng thở dài, lí nhí nói: “Lẽ nào tất cả những mối
tình đầu đều có kết cục cuối cùng là chia tay sao? Hình Dục, cậu hãy nói một câu thật lòng đi, vấn đề là ở mình hay là ở anh ấy?”
“Có lẽ vấn đề là ở chỗ ai cũng quá tham lam.”
“Tham lam?”
“Hai người bọn cậu ai cũng muốn người kia trở thành hình mẫu lý tưởng trong
tim mình, vì vậy không có cách nào chấp nhận được nhược điểm của đối
phương. Suy xét cho cùng cũng là vì tuổi đều còn quá trẻ…” Hình Dục đóng cặp sách lại, vỗ vỗ lên vai Phùng Xuyến Xuyến: “Nhìn thoáng một chút sẽ ra vấn đề.”
“…” Phùng Xuyến Xuyến nhìn chằm chằm theo bóng Hình Dục, Hình Dục có thật mới mười sáu tuổi?
***
Hình Dục ôm cặp đứng ở cổng trường đợi xe, một chiếc xe dòng Sedam hiệu Hồng Kỳ dừng lại bên cạnh cô, lái xe bước xuống, mở cửa.
“Tiểu Dục, lên xe đi!” Đặng Dương Minh ngồi trong xe vẫy vẫy tay gọi cô.
Hình Dục mỉm cười, đang định bước lên xe thì nghe thấy có người gọi tên cô
từ phía sau. Cô quay người lại, đứng cạnh cửa xe chờ Điền Húc chạy tới.
“Ngày kia là nghỉ đông rồi, cậu còn chưa cho mình số điện thoại.” Điền Húc lau lau mồ hôi, suýt nữa thì lướt qua cả Hình Dục.
“Mình đã nói rất nhiều lần rồi, mình không cho cậu được.”
“Chỉ là làm bạn thôi, mình còn có thể đối với cậu thế nào nữa chứ?”
“Đã nói là không được, hẹn gặp cậu sau.” Hình Dục quay người bước lên xe, tiện tay đóng cửa xe lại.
Đặng Dương Minh ngồi trong xe vui mừng đắc ý, Hình Dục là cô gái đặc biệt
nhất mà anh từng gặp, đừng nói đám nam sinh trong trường không khiến cô
động lòng, có lẽ ngay cả Hình Khải cũng chưa từng được chứng kiến bộ
dạng e thẹn xấu hổ của cô.
***
“Anh chàng đội trưởng đội bóng đó xem ra rất có thành ý với em.” Đặng Dương Minh trêu cô.
Hình Dục trả lời: “Chưa có được nên mới thế thôi. Bệnh thường thấy của đám con trai.”
“Em mới bao nhiêu tuổi, hiểu gì về đàn ông con trai chứ?” Khóe miệng Đặng Dương Minh kéo cao.
Hình Dục chỉ cười không đáp, cúi đầu nghịch nghịch dây cặp sách.
Đặng Dương Minh ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Hình Dục,
cô tĩnh lặng giống như một bức họa, anh thừa nhận anh rất tò mò về thế
giới nội tâm của cô. Rút cuộc môi trường sống thế nào mà có thể tạo ra
một người con gái vừa điềm tĩnh lại vừa gần như vô cảm như thế?
Bọn họ vừa bước gần vào cổng quân khu đại viện thì thấy sách vở bay như
tuyết lả tả rơi xuống từ ban công tầng hai, sau đó là rơi tứ tung xuống
sân. Đặng Dương Minh vốn định gào lên gọi Hình Khải, nhưng Hình Dục đã
ngăn lại: “Anh Dương Minh, anh về trước đi, để em lên gặp anh ấy.”
Đặng Dương Minh ừ một tiếng, Hình Khải cũng quá cực đoan. Hoặc là thi hỏng
tất cả các môn anh cũng chẳng buồn quan tâm hoặc là phải đạt được thành
tích khiến tất cả mọi người kinh ngạc anh mới chịu buông tay. Đúng là kỳ quái.