Đọc truyện Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha! – Chương 23: Độc Chiếm
Nói đến Lâm thị, không ai không biết đó là một tập đoàn lớn có tiếng tăm, thế lực lại rất lớn.
Không chỉ dừng lại ở trong nước, tập đoàn này đang ngày càng phát triển ở các thị trường nước ngoài.
Những công ty con phân bố rộng khắp, tạo thành một chuỗi kinh doanh lớn như trung tâm thương mại, nhà hàng và khách sạn.
Trụ sở chính của tập đoàn Lâm thị chính là ở trong nước, nên Lâm chủ tịch vẫn luôn phải đi ra nước ngoài để trực tiếp kiểm tra tình hình của những công ty con bên đó.
Mà những lúc như vậy cũng chính là lúc Lâm Hạo đến trụ sở chính của tập đoàn, bắt đầu làm quen với công việc, trực tiếp quản lí.
Điều khiến mọi người trong công ty ngạc nhiên nhất chính là, Lâm Hạo kia tuổi còn trẻ như vậy mà tài năng đã hơn người, mọi việc anh làm đều được giải quyết rất tốt.
Chưa kể đến khí chất lạnh lùng, còn hơn cả vị Lâm chủ tịch cao cao tại thượng kia.
Vậy nên mọi người ai cũng kính nể vài phần.
Nhưng là, tại sao nhị thiếu gia nhà đó lại đáng yêu như vậy? Đối lập hoàn toàn với anh trai a.
Thật khiến mọi người trong công ty nảy ra ý định bắt về mà cưng chiều~!
Được rồi.
Cái vị nhị thiếu gia đáng yêu của mấy người hiện tại đang đứng trước công ti nhà mình với vẻ mặt như gặp sinh vật lạ.
Cái miệng của Lâm Thiên há to đến mức hiện tại có nhét hai quả trứng vịt vào cũng không thành vấn đề!
Đôi mắt sáng ngời trợn ngược lên trên!
Trước mặt Lâm Thiên bây giờ chính là một toà nhà cao ốc rất cao, nói như Lâm Thiên thì chính là cao như chưa từng được cao.
Bạn nhỏ nào đó từ trước tới giờ chỉ đến công ti vài lần, nhưng lần nào cũng là vào 2, 3 giờ sáng.
Những hôm đó là những hôm công ti có việc đột suất, mọi người trong công ti đều tăng ca, Lâm ba và Lâm mẹ như thường lệ phải đi công tác, cho nên Lâm Hạo phải đến công ti để quản lí, vậy nên Lâm Thiên đương nhiên sẽ được Lâm Hạo ôm đi theo.
Bạn nhỏ Lâm Thiên cho biết, cậu rất có khả năng dịch chuyển tức thời nha.
Vốn đang ngủ ngon lành ở nhà, mở mắt ra đã biến thành công ti.
Thật quá kì diệu!
Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra!
Vậy là bạn nhỏ Lâm Thiên sau khi được Lâm Hạo ôm đến công ti một lúc thì tỉnh giấc.
Làm nũng anh trai một chút mới được phép chạy đi chơi.
Mọi người trong công ti biết được, nhị thiếu gia Lâm gia đang ở đây, cho nên đã đem hết bánh kẹo giấu sếp ra, đợi vị tổ tông kia đến liền nhanh tay “hối lộ”.
Lâm Thiên rất vui vẻ nhận lấy, ôm một đống đồ ăn vặt về phòng của Lâm Hạo.
Thành công đem mặt anh trai đại nhân đen hơn nửa.
Và tất nhiên, Lâm Hạo không chút lưu tình vứt bỏ đống đồ ăn kia.
Thành công đem mặt Lâm Thiên trở nên mếu máo.
Trăng, sao lên Lâm Thiên thức chơi đùa.
Bình minh lên, Lâm Thiên lăn quay ra ngủ.
Cũng tại vì hôm nay bánh bao nhỏ thức dậy quá sớm so với bình thường a, lại còn chơi đùa nhiều như vậy.
Bạn nhỏ Lâm Thiên đang ngủ ngon lành ở công ti, lần thứ hai mở mắt ra đã biến thành ở nhà.
Quả thực trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra…
*
Có thể nói, Lâm Thiên là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng kiến trúc bên ngoài của công ti.
Lâm Thiên không khác gì một tên từ nhà quê lên thành phố, cậu vui sướng khua chân múa tay, quay lại đằng sau nhìn Lâm Hạo đang từ từ đi tới mà kêu lên, “Anh hai anh hai, cao quá trời nè~”
Thật sự là nhìn muốn gãy cổ luôn nha!
Lâm Hạo mỉm cười, “Hưng phấn như vậy?”
Lâm Thiên không đợi Lâm Hạo, khoe xong niềm vui sướng của mình thì mặc kệ anh trai, trực tiếp chạy vào bên trong.
Đồ ăn a, tiểu gia ta tới đây~!
Lâm Hạo nhíu mày, “Lâm Thiên! Không được hoạt động mạnh”
Lâm Thiên đang khí lực dồi dào, đôi chân nhiệt tình chạy, nghe thấy âm thanh trầm thấp phía sau thì lập tức rụt cổ lại, hậm hực mà quay lại ngoan ngoãn giơ hai tay lên để Lâm Hạo bế.
Lâm Hạo rất hài lòng.
Lâm Thiên rất không phục.
Làm người bệnh thật không vui chút nào!
Mọi người trong công ti nhìn thấy Lâm Hạo thì cũng không quá ngạc nhiên.
Người này tần suất xuất hiện ở công ti ngày một nhiều, trước sau gì cũng sẽ là chủ tịch tương lai của họ.
Chỉ là, chủ tịch tương lai cũng quá đẹp rồi đi?! Không thể phủ nhận, một vài người trong công ti bắt đầu mang mộng làm Lâm phu nhân tương lai.
Nhưng ngạc nhiên nhất chính là, vị nhị thiếu gia được bao bọc quá mức kia cư nhiên hôm nay lại xuất hiện.
Ngạc nhiên hơn nữa chính là, vị nhị thiếu gia kia đang cười với bọn họ.
Lâm gia làm cách nào mà dưỡng ra một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy?!
Thật muốn bắt về nuôi a!!
Lâm Hạo lạnh lùng nhìn qua, đôi con ngươi âm trầm mang theo hàn khí.
Mọi người không hẹn nhau mà bất giác run lên, đồng loạt nhìn qua nơi khác.
Người trước mặt, vẫn là không nên chọc vào.
Nhưng là, chủ tịch tương lai, chỉ nhìn một chút thôi, ngài đâu nhất thiết phải doạ người vậy a!!
Lâm Hạo bế Lâm Thiên vào thang máy chuyên dụng, nơi dành riêng cho lãnh đạo công ti.
Anh nhéo nhéo má bạn nhỏ nào đó, nhíu mày nói, “Thiên Thiên, không phải nơi nào cũng được cười”
“Không lẽ phải khóc a”
Lâm Hạo dùng thêm lực nhéo má Lâm Thiên, giọng nói có phần trầm hơn, “Nghe lời”
Lâm Thiên khóc không ra nước mắt, rất muốn phản bác nhưng vẫn là ngoan ngoãn vâng lời.
Tới phòng Lâm Mạnh Thần, Lâm Hạo lười gõ cửa, trực tiếp bước vào.
Lâm Mạnh Thần ngồi trước bàn làm việc định giáo huấn người không có phép tắc kia một trận, nhưng khi nhìn thấy người bước vào thì lập tức bỏ qua.
Này cũng quá cưng chiều con rồi a.
Lâm Hạo mỉm cười, “Ba”
Lâm Thiên chu chu cái môi lên nịnh nọt, “Ôi~ ba của con đó hả? Đã lâu không gặp”
Lâm Mạnh Thần bật cười thành tiếng, “Tiểu quỷ, vết thương của con thế nào rồi?”
“Đã khỏi rồi a.
Nhưng anh hai vẫn bắt con ngồi yên cả ngày, đi đâu cũng phải để anh hai bế” Lâm Thiên khuôn mặt bất mãn mà mách lẻo.
Lâm Hạo mặt vô biểu tình, hơi dùng lực ấn vào sau lưng Lâm Thiên.
Không ngoài dự đoán, một tiếng kêu thảm của bạn nhỏ nào đó vang lên.
Lâm Hạo thích thú cười gian tà, “Ồ?! Không phải đã khỏi rồi?”
Lâm Thiên đau đến nghiến răng lại, vùi mặt vào cổ Lâm Hạo đáng thương nói, “Ba, anh hai bắt nạt con” QAQ
Lâm Mạnh Thần mặc kệ cái cảnh xảy ra như cơm bữa này, khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Tiểu Hạo, chuyện trưa nay ba nói qua điện thoại, chúng ta hiện tại tiếp tục”
Lâm Hạo nhẹ nhàng ôm Lâm Thiên đặt xuống đất, “Thiên Thiên, vào phòng anh ngoan ngoãn tự ngồi chơi một lúc, không được chạy loạn.
Anh sẽ nhanh chóng trở về”
Lâm Thiên nghe xong đôi mắt lập tức sáng ngời, đầu gật lia lịa.
“Nhớ không được hoạt động mạnh”
Quay về phòng Lâm Hạo, Lâm Thiên thực sự ngoan ngoãn mà ngồi xem tivi.
“Tiểu Hạo, Tiểu Thiên đã lớn, hai đứa cũng nên tách ra ngủ riêng”
Lâm Hạo cười nhẹ, “Ba, em ấy sẽ không đi đâu hết”
“Hạo, con có nghĩ mình bao bọc thằng bé quá kĩ không? Tiểu Thiên rồi cũng phải lớn lên, không thể lúc nào cũng ỷ lại vào con được.
Cứ như vậy sẽ làm hư thằng bé”
“Con chính là muốn em ấy ỷ lại vào mình”
Lâm Mạnh Thần định nói tiếp thì Lâm Hạo giành lời, “Người thông minh như ba chắc hẳn đã sớm nhận ra”.
Nói đến đây, nụ cười nhẹ vẫn ở trên đôi môi mỏng kia chợt tắt, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt kia lại chứa đựng sự băng lãnh đến đáng sợ, “Con đối với Thiên Thiên, không phải là tình cảm anh em”
Lâm Mạnh Thần quả thực đã nhận ra từ sớm, nhưng đối với việc cả hai đứa con trai của mình như vậy, ông không thể một lúc là tiếp nhận được.
Là ba, ông đương nhiên có thể hiểu được tính cách của con trai mình.
Lâm Hạo từ nhỏ đã có tính độc chiếm vô cùng lớn, thứ gì của anh tuyệt đối sẽ là của anh, thứ gì không là của anh, anh sẽ tìm mọi cách để đoạt lấy.
Thoạt nhìn Lâm Hạo là một người biết phải trái, Lâm Thiên lại là một đứa trẻ nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất, bướng bỉnh không nghe lời ai.
Nhưng thực chất, Lâm Hạo mới chính là kẻ không sợ trời không sợ đất, nói một đằng nhưng làm một nẻo, bụng dạ nghĩ gì khó ai đoán được, nếu tiếp xúc lâu sẽ phát hiện tính cách không phải lạnh lùng mà chính là lãnh khốc.
Lâm Thiên có thể khiến người khác khó chịu về trò đùa của mình, tưởng chừng cậu là một người kiêu ngạo khi mới gặp lần đầu, nhưng đó là vì ngại nên không dám nói gì.
Tiếp xúc lâu mới phát hiện Lâm Thiên chính là một tiểu nhát gan, cái “không sợ trời không sợ đất” của Lâm Thiên là do tính cách nghịch ngợm, bướng bỉnh mà thành.
Còn cái “không sợ trời không sợ đất” của Lâm Hạo, chính là do mưu mô và tính cách lãnh khốc tạo thành.
Vậy nên, tưởng chừng như Lâm Thiên là một kẻ đáng ghét nhưng thực chất Lâm Hạo mới chính là kẻ đáng ghét.
Cũng vậy nên, Lâm Thiên khó có thể thoát khỏi Lâm Hạo.
Cưng chiều em khiến em ỷ lại, ỷ lại đến khi không thể sống nếu thiếu anh.
Cuộc sống của em đều đã được sắp đặt, tất cả mọi thứ của em đều phải có hình bóng của anh.
“Đi ra nước ngoài” Lâm Mạnh Thần sau khi suy nghĩ một lúc thì nghiêm giọng nói.
“Nước ngoài?” Không ngoài dự đoán của ông, Lâm Hạo một chút ngạc nhiên cũng không có, thay vào đó vẫn là một nụ cười nhẹ.
“Ba sẽ cho Tiểu Thiên đi du học” Lâm Mạnh Thần lặng lẽ quan sát biểu tình của con trai.
“Em ấy sẽ không rời khỏi con” Lâm Hạo ngược lại vẫn rất thản nhiên.
“Vậy thì con hãy sang Mĩ quản lí công ti bên đó vài năm đi, sau đó về nước làm chủ tịch là được rồi.
Ba không biết như thế nào, nhưng một trong hai đứa sẽ phải đi”
“Thiên Thiên sẽ đi cùng con” Giọng nói Lâm Hạo có phần trầm xuống.
“Tiểu Hạo, con hiện tại vẫn chưa nắm được quyền lực gì trong tay, không thể ngăn cấm ba làm bất cứ điều gì.
Và điều ba đang muốn làm, chính là chia rẽ hai đứa”
Lâm Hạo nhíu mày, anh đúng là vẫn chưa được ngồi lên ghế chủ tịch, mặc dù với thực lực bây giờ của anh cũng đã có thể đưa cả tập đoàn phát triển.
Nhưng hiện tại chưa đủ tuổi trưởng thành, kinh nghiệm thì càng tích luỹ nhiều sẽ càng tốt.
Lâm Hạo cười lạnh, “Dù con có quyền lực hay không có quyền lực, ba cũng không bao giờ có thể chia rẽ được con cùng Thiên Thiên”
“Được! Vậy con chứng minh cho ba thấy, con có thể bảo vệ thằng bé đến mức nào”
Lúc này Lâm Thiên đã muốn chán đến chết.
Đi ra ngoài một chút chắc không sao đâu nhỉ?! Nam tử hán đại trượng phu, đàn ông con trai mà mỗi chuyện cỏn con là chốn đi chơi mà cũng không làm được thì sau này có thể làm được gì giúp ích cho tổ quốc a?! Huống chi anh hai còn lâu mới quay trở lại.
Vậy là bạn nhỏ nào đó, với lòng quyết tâm lấy dũng cảm làm cơ sở cho việc đi cứu giúp tổ quốc trong tương lai mà rón rén bước ra khỏi cửa phòng chạy đi chơi.
——————Min——————-
Toàn ra chap trễ lịch nên áy náy quá :