Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 24


Đọc truyện Anh Hai Gặp Chị Đại – Chương 24

Chương 24
Hôm nay là ngày đầu tiên Như Kỳ đến trường, đại học quốc tế R nổi tiếng tại thành phố S, là ngôi trường dành riêng cho con em quý tộc, từ cổng trường cho tới nhà vệ sinh đều đạt đẳng cấp năm sao, ấy vậy mà cũng không làm cho Như Kỳ chớp mắt lấy một lần, nó hiên ngang tự tin bước từng bước dài vào khu dành cho sinh viên năm nhất. Sau hai năm ẩn nấp trong bóng tối, lớp da trâu năm xưa đã được thay thế bởi làn da trắng hồng, Hoàng Như Kỳ năm nào hoàn toàn lột xác thành một đại hotgirl chính hiệu môi hồng răng trắng, mắt to mũi thẳng, mày đen mi dày … thu hút ánh nhìn của những công tử nhà giàu nơi đây. Mặc dù mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhưng Như Kỳ vẫn phải thầm hít hà trong bụng hai trăm tám chục lần, không biết đây là trường đại học hay là sàn diễn thời trang mà sao mỹ nữ cứ đầy nhan nhản thế không biết, cũng may mà nó không đi theo con đường này nếu không… chậc … chậc… với nhan sắc của mình mà đọ với mấy người này thật đúng là… thua cũng không quá mất mặt. Tuy nhiên, cuộc đời của Hoàng Như Kỳ nó từ trước đến nay rất ghét đến chữ thua, nên bây giờ nó cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt, Hoàng Như Kỳ ta đây muốn làm đại sư tỷ chứ không có ý định làm đại hotgirl. Mỹ nữ các ngươi cứ tránh qua một bên mà đầu với đá, cao thủ võ lâm của trường này ở đâu lại đây thách đấu cùng bản sư tỷ.
– Chào em, em là sinh viên năm nhất hả?
Còn đang sục sôi ý chí muốn thống nhất giang hồ, giành lấy ngôi vị minh chủ võ lâm thì một anh chàng đẹp trai ngời ngời không biết từ đâu xuất hiện, tấn công bất ngờ khiến bạn Kỳ nấp trong bóng tối hai năm, còn chưa kịp nói chuyện với người lạ phải giật mình, đứng hình mất mấy giây. Sau khi ý thức được người ta là đang nói chuyện với mình, nó mới dùng ánh mắt của người sao hỏa khi nhìn con người Trái đất mà chậm rãi dùng tốc độ của ốc sên gật đầu một cái.
– Đáng yêu thật, Có vẻ em còn chưa quen lắm, có cần anh giúp gì không?
Anh chàng đẹp trai lại tiếp tục dùng nụ cười tỏa nắng của mình nhẹ nhàng bày tỏ thành ý. Rất tiếc vào tai Như Kỳ lại là, em gái nhà quê mới lên thành phố cho nên không quen thuộc với trường mới, còn các bạn năm một khác đều quen thuộc? Vậy nên, bạn Kỳ rất tự nhiên và thẳng thắn mà trao đổi đàn anh đẹp trai.
– Vậy phiền anh cho tôi biết, sinh viên năm nhất ai cũng đã quen thuộc với trường sao?

– Cái này..
– Sinh viên năm nhất như tôi không quen thuộc với trường rất lạ sao?
– À…
– Ý anh là tôi rất giống gái quê mới lên thành phố?
– Không…
– Hay anh thấy nhan sắc tôi quá khác người nên đặc biệt muốn câu dẫn.
– Hả…
Cuối cùng Như Kỳ đành ban tặng cho anh chàng ánh mắt ngây thơ như nai tơ, khuyến mãi thêm hai cái chớp mắt đầy ấn tượng trong sự chú ý của đám đông quần chúng xung quanh khiến anh ấy lâm vào trạng thái mất ngôn ngữ. Hoa hoa công tử Trần Tuấn Vũ nổi tiếng sát gái toàn trường hôm nay vừa lâm trận đã bị tấn công đến mức quên cả ngôn ngữ?
Đây đúng là tin tức rúng động, oanh oanh liệt liệt âm thầm lặng lẽ mà lan truyền khắp cả trường, một đồn mười, mười đồn trăm, vậy nên bỗng chốc mà xung quanh hai người có thêm rất rất nhiều các bạn sinh viên khác chăm chú quan sát hai người.
Sau khi Như Kỳ thành thật thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình với đàn anh, lại thấy anh ấy đang trân trối nhìn mình thì lại thấy bực mình, không muốn quan tâm người này nữa nên quay người đi, không nghĩ rằng xung quanh mình không biết từ khi nào lại xuất hiện nhiều người như vậy mà đại đa số lại là nữ mà lạ hơn nữa là họ đang có cùng một hành động giống nhau là dương mắt nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Như Kỳ, lúc này đây cô nàng Như Kỳ bắt đầu hoang man trong lòng thầm chửi hai trăm tám chục lần cái tên Thiên Kỳ kia nhằm lúc nào không nhằm, nhằm vào lúc này mà đi công tác, cộng thêm bạn tốt Ngọc Linh, du lịch cái móc khô gì mà đã bao lâu rồi còn chưa muốn về, hại nó giờ này bơ vơ không nơi nương tựa. Như Kỳ cố gắn đảo mắt sang hướng khác để tìm lối đi lại thấy thêm hai anh chàng khác đang nhìn mình cười cười, Như Kỳ cảm thấy thật sự tức giận, hai năm không ra ánh sáng, bọn họ thực nghĩ nó là con rùa trốn trong mai hai năm sao, muốn ăn hiếp bản sư tỷ?
– Các người muốn gì?
Phì …

Một trong số hai anh chàng kia phì cười, điều này càng khiến Như Kỳ thấy khó hiểu, nhìn xung quanh thì thấy bọn người này càng thêm hung hãn, bọn người này rốt cuộc muốn gì vậy? Một đám mỹ nam mỹ nữ bu lấy bản sư tỷ làm gì chứ?
– Đồ nhà quê.
– Nhà quê?
– Không phải sao?
Như Kỳ thật sự muốn cho cô nàng vừa lên tiếng một cú, bình thản như bản sư tỷ đây mà cũng phải tức giận đấy.
– Thì sao?
– Hả?
– Tôi nhà quê thì sao? Ảnh hưởng gì tới cô sao?

– Hả?
Như Kỳ mặt lạnh hất hàm hỏi lại bạn nữ sinh xinh đẹp vừa lên tiếng, phải bản sư tỷ đây là nhà quê thật nhưng không phải để cho các người ăn hiếp đâu nha, có giỏi thì trả lời đi.
– Thú vị thật, em tên gì vậy? Làm bạn gái anh đi.
Sau bao nhiêu lâu mất giọng vì quá ngạc nhiên, hotboy sư huynh Trần Tuấn Vũ bắt đầu tìm lại được giọng nói của mình, không hổ là đại hotboy của trường nổi tiếng vừa lên tiếng là đã gây chấn động không khí xung quanh, chấn động luôn cả tâm hồn nhỏ bé của Như Kỳ. Trong đầu nó lúc này chỉ có một câu hỏi duy nhất là cha này bị bệnh động kinh?
Tuy nhiên, Như Kỳ không biết rằng, Trần Tuấn Vũ nổi tiếng sát gái nhưng từ trước tới giờ chỉ có gái đi tỏ tình với anh, chứ chưa từng có chuyện anh đi tỏ tình với gái bao giờ, mà hiện tại…Không những các bạn nữ sinh trong trường ngạc nhiên mà ngay cả hai tên bạn đi cùng anh cũng phải ngạc nhiên. Lúc này, Như Kỳ hoàn toàn có thể cảm nhận được xung quanh mình có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang thi nhau phi thẳng vào người, lần đầu tiên trong cuộc đời, chỉ trong vòng mười lăm phút đồng hồ mà Hoàng Như Kỳ phải hoang man hoảng sợ vì nhiều chuyện như vậy nhưng cũng không ngờ rằng, chỉ trong vòng mười lăm phút mà danh tiếng của mình đã được lan truyền rộng rãi đến toàn trường mà không mất một chút sức lực nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.