Đọc truyện Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa – Chương 67
Hai tay của Du Lăng Thần đặt trên tay lái.
Dư Tư Nhạc nghiêng mắt vụng trộm đánh giá anh hai. Sau khi từ quán rượu đi ra, dường như trên trán anh hai xuất hiện đầy mây đen, vẻ mặt âm trầm.
“Anh hai, vừa rồi các người đã nói những gì?” Dư Tư Nhạc nhịn không được mở miệng hỏi.
Du Lăng Thần trầm mặc thật lâu, vẫn không trả lời.
Đang lúc Dư Tư Nhạc lo lắng anh sẽ không nói chuyện, Du Lăng Thần mở miệng nói: Tiểu Nhạc, sau này trong giới thương mại, có người giới thiệu người yêu cho em, đừng để ý đến bọn họ. Nhớ kỹ, hễ người nào nói với em những lời này, tất cả đều có âm mưu đen tối.”
Một bụng nghi ngờ, bật ra trong đầu Dư Tư Nhạc.
Cô khẽ gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Sắc trời ngày càng tối, Du Lăng Thần cũng không lái xe về công ty, mà trực tiếp về biệt thự.
Trên đường lớn Bàn Sơn, một chiếc xe màu đen có rèm che dùng tốc độ thật nhanh chạy băng qua.
Hai bên đường, ngọn đèn sáng lấp lóe, chiếu sáng con đường mờ mịt phía trước.
Đêm tối đen, nhiều ngôi sao sáng lấp lánh.
Dư Tư Nhạc và anh hai nói chuyện những chuyện thú vị được đăng trên mạng, chợt bánh xe như bị trượt đường, vốn đang chạy có quỹ đạo, trong chớp mắt bị lệch ra ngoài.
Chỗ này vốn là một khúc cua, trước kia từng xảy ra tai nạn giao thông, từ cua quẹo rơi xuống núi, nhất định chết không toàn thây.
Trong chớp mắt bánh xe bị trợt, đầu Dư Tư Nhạc đụng vào cửa sổ xe thật mạnh.
Du Lăng Thần phản ứng kịp thời, khẩn trương hét to: “Tiểu Nhạc, có sao không?”
Trên trán Dư Tư Nhạc chảy máu, tia máu xẹt qua khóe mắt chảy xuống, đau đến nổi cô phải nhe răng trợn mắt che trán mình lại, chống đỡ nói: “Không có…….Không có sao.”
Trên trán đau đớn làm cho ý thức của cô dần dần tan rã.
Bánh xe ngày càng mất khống chế, không ngừng lao về phía trước.
Du Lăng Thần bóp phanh mấy lần đều không dừng lại được.
Ảo não dùng sức đánh vào tay lái, tức giận nói: “Có người hắt dầu trên đường.”
Dư Tư Nhạc bỗng trừng to hai mắt, cũng ý thức được tình cảnh nguy hiểm đến cỡ nào.
Hắt dầu trên đường, rất dễ gây ra tai nạn giao thông. Là ai phát điên vậy chứ?
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Du Lăng Thần từ vị trí lái xe, leo đến bên cạnh Dư Tư Nhạc, ôm thiếu nữ vào trong ngực.
“Vài phút nữa, chiếc xe từ cua quẹo lao thẳng xuống dốc núi, chúng ta phải bỏ xe.” Du Lăng Thần vừa khẩn trương, vừa tràn đầy bình tĩnh và tỉnh táo.
Dư Tư Nhạc cũng hiểu tình cảnh nguy hiểm đến cỡ nào.
Bàn tay Du Lăng Thần nắm cửa xe, mở ra ngoài, từng cơn gió lạnh thổi vù vù vào, thổi bay mái tóc của hai người.
Dư Tư Nhạc biết anh hai cô muốn làm gì, đột nhiên hồi phục tinh thần, muốn đẩy Du Lăng Thần ra.
Nhưng Du Lăng Thần gắt gao bảo vệ cô gái trong ngực, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Xe chạy với tốc độ thật nhanh…. …… …..
Trong khoảnh khắc hai người nhảy ra khỏi xe, chiếc xe bên hai người nhanh chóng lao đi.
Tiếng gió gào thét, thổi qua da thịt con người càng nguy hiểm hơn so với dao găm cắt.
Dư Tư Nhạc nghe thấy âm thanh va chạm trên mặt đất, âm thanh va chạm rất khó chịu, Du Lăng Thần ôm Dư Tư Nhạc lăn vài vòng trên mặt đất, còn chưa ngừng lại.
Trên trán Dư Tư Nhạc bị thương, lại vừa lăn từ trên xe xuống một cái thật mạnh, đầu nghiêng sang một bên, lâm vào hôn mê.
Vì che chở cho Dư Tư Nhạc, nên hầu như tất cả va chạm bên ngoài đều do một mình Du Lăng Thần gánh chịu.
Trước lúc Dư Tư Nhạc hôn mê, trông thấy anh hai vì đau đớn mà mặt méo mó.
Sau khi chiếc xe màu đen có rèm không ai giữ tay lái, càng lao ra như điên, đụng vào hàng rao bảo vệ, lao thẳng xuống núi.
Xem có rèm che đụng vào cây cối trên vách đá, âm thang vang lên ầm ầm, trong đêm tối cực kỳ vang dội.
Tiếp theo một ánh lửa sáng rực lên, dường như chiếc xe đã bị nổ mạnh.
Sau khi xảy ra mọi chuyện, ngay cả một chút ấn tượng Dư Tư Nhạc cũng không có.
… …… ….
Mở mắt ra, trông thấy vách tường được thiết kế màu trắng một cách hoàn mỹ, đèn chân không được treo trên trần nhà, phát ra ánh sáng chói mắt.
Dư Tư Nhạc có chút không thích ứng, hơi nhắm mắt lại.
Cái mũi đang hít phải mùi thuốc khử trùng.
Trên trán truyền đến cảm giác đau đớn, thật giống như bị xé ra, đau đớn khiến đầu Dư Tư Nhạc như muốn nứt ra.
Chuyện gì xảy ra? Dư Tư Nhạc cố gắng nhớ lại những chuyện trước khi hôn mê, cảnh anh hai ôm cô nhảy ra khỏi xe mạnh mẽ xuất hiện trong đầu cô, trong khoảng khắc hình ảnh đó xuất hiện, một âm thanh khẽ động bên cổ tay còn đang gắn ống truyền dịch.
“Đừng lộn xộn…. …” Một giọng nói ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai cô.
Dư Tư Nhạc chậm rãi quay đầu lại, trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Trịnh Thiếu Hoa nhíu mày lại, dùng giọng nói dạy dỗ nói: Vừa mới tỉnh lại đã làm ra hành động lớn như vậy, muốn làm cái gì? Nằm xuống đi, đừng động đến trán đang bị thương.”
Dư Tư Nhạc trợn to hai mắt quan sát cảnh vật xung quanh, nhìn thấy mấy cô ý ta mặc quần áo trắng đi tới cửa,
Nơi này là bệnh viện sao?
Câu đầu tiên Dư Tư Nhạc mở miệng nói: “Anh hai của em đâu?”
Trịnh Thiếu Hoa hơi sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đầu em bị va chạm mạnh, não hơi chấn động, cần theo dõi thêm vài ngày.”
“Anh hai của em đâu?” Dư Tư Nhạc không quan tâm đến lời nói của anh ta, tiếp tục hỏi.
Trịnh Thiếu Hoa nâng kính lên: “Ở phòng bệnh cách vách.”
Trong chớp mắt hai mắt Dư Tư Nhạc đã ươn ướt, không quan tâm đến ống dẫn trên cổ tay, muốn xuống giường.
Trịnh Thiếu Hoa nhìn thấy cô muốn làm gì, kéo tay cô trở về: “Anh hai em không sao, anh ta có sức khỏe hơn người, lúc nãy đã tỉnh lại rồi, vẫn cứ ở bênh cạnh em, sau khi trông chừng em một đêm vừa mới ngủ rồi.”
Dư Tư Nhạc cắn chặt môi.
“Tiểu Nhạc, phúc khí của em thật lớn, trước kia lúc xảy ra tai nạn xe có ba mẹ bảo vệ em, hiện tại đổi thành anh hai em.” Trịnh Thiếu Hoa hơi thở nhẹ, nắm bắt trái tim cô gái trước mắt: “Trước khi Du thiếu rơi vào hôn mê, vẫn còn quan tâm đến em, gắt gao ôm chặt em, mãi cho đến khi cậu ta được đưa lên cán, ý thức mới dần dần bất tỉnh.”
“Anh hai của em thế nào rồi?” Dư Tư Nhạc không muốn nghĩ đến chuyện khác, lại muốn lấy kim tiêm trên cổ tay ra, xuống giường đi tìm Du Lăng Thần.
Trịnh Thiểu Hoa liếc nhìn cô, rồi nói: “Còn có thể thế nào?? Nhảy xuống từ chỗ xe đang chạy với tốc độ nhanh, không gãy tay gãy chân đã là vận khí tốt rồi.”
“Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Du thiếu khẩn trương vì một người như vậy, chẳng những có thể dùng thân thể mình bảo vệ em, ngay cả sau khi bị thương mà vẫn chăm sóc em.” Dường như Trịnh Thiếu Hoa đang rất xúc động, ý nói Du Lăng Thần quan tân Dư Tư Nhạc đến cỡ nào.
Dư Tư Nhạc ngày càng cảm thấy xấu hổ với anh hai, càng ngày càng muốn nhìn anh hai xem thế nào.
“Anh ấy là anh trai của em.” Sau khi nghe Trịnh Thiếu Hoa nói rất nhiều lời, Dư Tư Nhạc nghẹn ngào nói.
Cách một lúc lâu sau, Trịnh Thiếu Hoa mới hiểu ý trong lời nói của Dư Tư Nhạc.
“Không ai có nghĩa vụ đối tốt với ai, Tiểu Nhạc, em phải quý trọng anh trai của em.” Trịnh Thiếu Hoa cười khẽ, cô bé này đến bây giờ vẫn không hiểu tâm tư của Du Lăng Thần? Xem ra đoạn đường này của Du thiếu vẫn còn dài.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nên chỉnh đốn lại vị Boss cả ngày nghiêm mặt lạnh lùng kia.
Dư Tư Nhạc lâm vào trầm trư, thật lâu sau, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại hy vọng muốn nhìn thấy anh trai.
Trịnh Thiếu Hoa thấy không lay chuyển được cô, cuối cùng đành phải đồng ý lời yêu cầu của cô.
Chân nhỏ của Dư Tư Nhạc cũng bị va đập, tím bầm một mảng thật lớn, lúc đi đều ngã trái ngã phải, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Trịnh Thiếu Hoa sợ cô đi không xong, đi tìm một chiếc xe lăn đến cho cô, để cô ngồi lên trên, sau đó đẩy cô đến phòng bên cạnh.
Trên giường, Du Lăng Thần đang nằm ngửa.
Tay và chân của anh đều lộ ra ngoài, bên trên có rất nhiều vùng da bị trầy xước, cánh tay phải còn quấn băng vải.
Chân mày của anh gắt gao nhíu chặt lại, dường như đang lo lắng cái gì.
Dư Tư Nhạc ngây ngốc nhìn người đàn ông đang ngủ say, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, vừa chua xót vừa ngọt ngào, càng đau lòng hơn.