Đọc truyện Anh Em Rể – Chương 5: Em đừng đi mà
Đã hơn ba giờ, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Tôi cứ nghĩ mãi đến những lời của Kha.
“Anh Hai chưa ngủ à?”
Thảo mở cửa thò đầu vào phòng tôi.
“Ngủ không được.” – tôi nói
Thảo ngồi chỗ giường tôi khi tôi vẫn đang nằm.
“Vậy giờ Hai định thức đến sáng à?”
“Không biết, khi nào muốn thì ngủ thôi!”
“Em nằm đây nói chuyện với Hai cho vui nha.”
Tôi không trả lời mà nằm sát người lại, để gối sang một bên cho Thảo. Thảo nằm cạnh tôi.
Hai anh em nói dăm ba câu, cô nàng đã ngủ thiếp đi.
Tôi đang ngồi check mail.
“Em đến sớm quá vậy?”
Kha gọi tôi là em xưng anh kể từ đêm hôm đó. Tôi ban đầu cũng khó chịu, nhưng rồi cũng quen và chẳng để ý đến. Tôi vẫn gọi Kha là anh xưng tôi.
“Em uống cà phê nhé, anh mua lên cho.”
“Cảm ơn anh, tôi uống rồi.”
“Vậy em ăn gì chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
Kha không nói gì mà về phòng. Tôi mang báo cáo đến phòng Kha. Cửa phòng khép hờ. Kha đang có điện thoại.
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng ở lần sau.”
Đầu dây bên kia nói rất to
“..Tôi đã hẹn ông ta vào tối thứ sáu này….”
Kha biến sắc.
“Ông nói sao, ông ta không muốn đi à?”
….
“Tôi biết hợp đồng này rất có giá trị với công ty, tôi sẽ điện thoại và thuyết phục ông ta lần nữa. Tôi thành thật xin lỗi ông, hôm đó tôi thấy không khỏe nên đã dừng buổi kí kết lại…tôi sẽ cố gắng…Vâng, tôi biết! Vâng thưa ông….”
Tôi nghe câu chuyện như vậy. Tôi biết việc Kha dừng buổi kí hợp đồng như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh rất nhiều. Nhưng Kha đã vì tôi mà dừng việc đó.
Tôi ngồi lại bàn làm việc, rối ren cho suy nghĩ. Khi đang ở toilet nhà hàng, lão đối tác có đưa tôi cạc-vi-sít của lão. Tôi không hiểu vì sao lão ta lại làm thế. Nhưng có lẽ bây giờ, tôi cần dùng nó để giúp Kha.
Tôi bấm số. 89966…..
“Xin lỗi, làm ơn cho tôi gặp ông H.”
Cô gái chuyển máy. Giọng nhừa nhựa quen thuộc.
“Ai đấy?” – Cộc lốc, thật thiếu lịch sự.
“Thưa ông, tôi là Nguyên, người đã cùng ông Kha ở công ty XXX…. Chúng ta đã gặp nhau…”
“ÔI, Nguyên đấy à. Quý hóa quá!”
Lão ta đổi giọng. “Em gặp tôi ở nhà hàng lần trước nhé, tôi nhớ em quá đấy!”
“Vâng, tôi sẽ đến đó!”
Tôi trả lời lí nhí trong điện thoại, ròi gác máy khi tiếng “chụt!” đày hãi hùng của lão vẫn vang lên.
Tôi xin về nhà sớm, với lí do có việc. Kha đồng ý.
“Có việc gì cần em gọi anh nhé!”
Tôi gật đầu cảm ơn rồi ra về.
Tôi về nhà tắm rửa, thay đồ rồi đến nhà hàng. Tôi biết mình đang làm gì, vâng, tôi sẽ đến gặp lão biến thái đó. Lão ta sẽ lại sờ soạng khắp người tôi, lần này sẽ không có Kha ở bên tôi. Rồi tôi sẽ chấp nhận mọi lời yêu cầu của lão, để đổi lại chữ kí của lão cho bản hợp đồng của công ty tôi.
Như những gì tôi đã nghĩ đến, lão ta sờ soạng tôi suốt buổi nói chuyện rồi đưa tôi về khách sạn. Khi bàn tay nhăn dúm của lão cởi bỏ chiếc cúc áo sơ mi của tôi, toàn thân tôi nhũn ra, lạnh toát. Tôi đẩy lão ra, và định đi khỏi phòng nhưng cửa phòng đã khóa lại, tôi không thể.
“Buông tôi ra…”
Tôi hét lên, và hất người lão biến thái đó.
“Em muốn đi cũng được, và đi rồi thì thằng Kha sẽ không bao giờ có được hợp đồng đó của công ty tôi!”
Nghe đến bản hợp đồng, tôi lại đứng yên mặc cho lão ta…
“Em có một thân hình đẹp lắm! Những thằng tôi đã từng chưa thằng nào đẹp như em.”
Lão nói khi đưa tay vuốt lấy hông tôi. Rồi, người tôi như một tản đá vậy, mặc tình cho cái lưỡi nhớt nhơ của lão lướt đi. Đôi tay lão thật bệnh hoạn, cứ xoắn lấy mông tôi rồi lại chọc vào giữa. Tôi đau, tôi bấu chặt lấy drap giường. Lão càng thêm hưng phấn, càng làm những trò biến thái hơn. Lão đưa ngón tay vừa vào trong tôi ra, ngửi ngửi rồi lại cho vào miệng. Laõ mút ngón tay, thèm khát. Tôi muốn nôn cả ra.
Lão vật tôi nằm sấp lại, xốc mông tôi lên. Lão thốc vào tôi thật mạnh. Tôi thét lên. Nó quá to tướng. Tôi không có cái lão cần để đưa vào. Của tôi không phải là nơi để lão làm việc đó, nó chỉ để thải ra những phần dư của bộ phận tiêu hóa mà thôi. Mặc tôi thét lên vì đau, đến nỗi nước mắt chảy ra, nhưng lão vẫn không dừng lại.
Một luồng nước nóng phun ra. Tôi giật người về phía trước. Lão ấn tôi trở lại. Lưng tôi xước đầy vết móng tay của lão. Khi tôi cố trườn người lên trên thì lão lại bấu tôi trở xuống.
Lão hất tôi nằm xuống giường, vì tôi không còn sức để có thể tự làm việc đó. Cái miệng hôi hám ngoại giữa hai chân tôi.
Tôi cũng xuất tinh ra. Lão nếm sạch. Không chừa sót lại một giọt nào cả.
Lão lăn ra ngủ. Tôi đứng dậy vào nhà tắm….
Tôi mở nước đầy bồn. Tôi cần tắm rửa cho thật sạch sẽ. Người tôi đầy thứ nhớp nhơ. Cơ thể tôi bốc mùi nước bọt của tên biến thái, mùi dịch thể, mùi cơ thể. Gớm ghiếc. Gớm ghiếc không thể tả.
Tôi mặc áo quần rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Tôi giật mình….
Kha đang hớt hải tìm, Kha đang tìm tôi. Kha đứng trước mặt. Tát vào mặt tôi.
“Em làm gì vậy?”
Tôi buốt vì đau. Cú đánh rất mạnh, khoé miệng tôi chảy máu.
“Tại sao em không nói với tôi?”
Tôi không nói được gì. Kha bỏ đi. Được vào bước, Kha đến kéo tay tôi đi.
Tôi bị ấn vào xe.
“Tôi sẽ giải quyết mọi việc, em không cần làm việc này. Em hi sinh cho tên khốn đó. Em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Kha nắm áo tôi, dí sát mặt anh vào mặt tôi.
“Sao em không nói gì đi? Bình thường em vẫn cãi lại dù chỉ là một câu của tôi mà!”
Kha tức giận.
“Em là thằng ngu. Là đồ khốn! Em có biết là tôi…tôi đã tìm em suốt từ chiều giờ. Tôi biết là em sẽ làm điều gì ngớ ngẩn vì em đã nghe cuộc nói chuyện của tôi với tổng giám đốc. Nhưng tôi không thể hình dung ra em lại chịu làm tình với thằng chó đó!”
“Thôi đủ rồi!”
Tôi đẩy Kha ra.
“Tôi là vậy đó! Thì sao? Tôi làm việc này là để trả ơn anh!”
“Trả ơn? Trả ơn hay em dày vò tôi thêm?”
“…”
“Tôi yêu em, tôi khó chịu khi nhìn ai đó chạm vào người em. Em biết điều đó mà, em phải biết điều đó chứ…”
“Tôi muốn làm việc này lắm sao?” – Tôi hét lên. “Tôi vì anh đó! Anh có biết không hả, đồ khốn! Mẹ kiếp. Nó hành tôi cả đêm. Sao anh không hỏi tôi liệu nó có dùng bao cao su khi vào tôi không? Người tôi bao nhiêu vết trầy trên lưng? Hậu môn tôi đã rách ra bao nhiêu to rồi?”
Tôi nói đầy ấm ức. “Anh là thằng khốn! Anh tưởng chỉ có anh mới yêu tôi sao? Tôi cùng yêu anh mà!”
Tôi mở cửa xe bỏ ra ngoài. Kha cũng chạy theo tôi
“Nguyên…”
Tôi bước đi.
“….Anh xin lỗi…..”
Tôi không nhìn lại. Tôi được đáp trả bằng cách này đây. Toi oằn mình cho người ta làm tình cả đêm vì anh mà anh mắng chửi tôi như một thằng đĩ đực, không hơn không kém.
Kha đã ôm lấy tôi.
“Anh xin lỗi…Em đừng đi mà!”