Anh Em Họ Chúng Nó

Chương 37


Bạn đang đọc Anh Em Họ Chúng Nó: Chương 37


-“Tôi nghĩ chị nên về trước đi”_Thanh thành thạo rót trà vào ly đẩy đến phía chị thằng Duy, bình thản nói, ánh mắt ngước lên thoáng nhìn vẻ mặt cô ta như thăm dò.
-“Để nó ở lại nhà tôi vài ngày.. “_thấy cô ta không nói gì Thanh tiếp tục_ “Đảm bảo với chị Duy vẩn tốt”
-“Tui không muốn nói nhiều”_làm ra vẻ mặt như đang chịu nhẩn nhịn từ nảy giờ, cô ta thốt lên_ “Để tui dẩn em tui về”
-“Chị có xem Duy là em sao”_Thanh xoa xoa cốc trà ấm trong tay hỏi.

-“Hừ..”_cô ta khinh khỉ, liết mắt.
-“Chị xem Duy như một người làm công thì đúng hơn..”_điều này trước kia Thanh không quá khẳng định, nhưng hiện tại thấy vẻ mặt như gải trúng chổ ngứa của chị ta, Thanh xác định_ “Hôm trước tôi có thấy những vết bầm trên người Duy.. mới có củ có.. lại có những dấu để lại máu bầm rất đậm..”
-“Tui không hiểu cậu muốn nói gì”_ngấm một ngụm trà, chị ta lảng mắt đi.
-“Tôi nghĩ chị rỏ mà”_đặt cốc trà trong tay xuống bàn, Thanh trấn tĩnh nhìn chị ta, nhìn vẻ lung túng hiện trên mặt, nhìn thẳng vào cơ thể đang như ngồi trên tổ kiến của chị ta.
-“Mọi chuyện quyết định như vậy đi”_giọng Thanh chợt lạnh băng, khiến cho người phụ nử trước mặt có phần e sợ. Từ lần đầu gặp Thanh, cái khí chất của Thanh toát ra khiến chị ta cảm thấy bất an, con người này nhìn có vẻ hiền, nhưng lại trấn tĩnh, thâm sâu, như chuyện gì củng từng trải qua vậy.
-“Nếu không thì chúng ta nhờ chính quyền can thiệp vậy”_Thanh không ngại ra lời uy hiếp, đền bước này cũng là bắt buộc, có những việc cần một đao dứt đoạn. Có những người cần phải mạnh mẽ mà đối diện, nếu không sẽ không áp được họ.
Ngồi trên nệm mà như ngồi trên ổ kiến, lại có thêm lửa, khiên thằng Duy thấp thỏm không yên. Quá khứ lại ùa về trong hắn, những ngày ấy lại cùng nhau tuôn về, cấu xé than thể hắn. Hắn không muốn nhớ nữa, cảm thấy cơ thể như co rút theo những làn khói trắng mờ ảo, như có như không. Siết chặt nắm tay, chặt đến mức móng tay đâm vào da, đau rát, nhưng vẩn không thể thoát khỏi. Cả người run lên, nước mắt rơi trên nắm tay, lăn dài.
-“Mày sao vậy Duy”_thằng Tuấn kế bên lo lắng hỏi_ “Duy..”_Thằng Tuấn lay hắn, cảm nhận được cơ thể thằng Duy run lên từng hồi, mu bàn tay ướt nhòa.

-“Duy..”_giọng ai đó rất nhẹ cất lên, đang gọi tên hắn, gọi một cách trìu mến. Rồi cơ thể hắn được bao phủ bởi một cảm giác ấm áp, hắn cảm thấy như được che chở, như được bao phủ. Có ai đó trên đời đối xử tốt với hắn thế sao, hắn không dám mở mắt vì sợ giấc mộng này sẽ tan mất. Ai đó đang vuốt mái tóc của hắn, bàn tay người này thật nhẹ dịu, thật giống mẹ, người mẹ nghiện ngập của hắn, những lúc bà tỉnh bà cũng hay vuốt tóc hắn như thế này.
-“Không sao rồi Duy.. không sao đâu.. Duy”_giọng nói hay quá, nghe thật êm tai, thằng Duy an lành nằm gọn trong cái ôm của Thanh mà thiếp đi. Cảm thấy cơ thể thằng Duy từ từ vô lực, Thanh biết rằng thằng nhỏ đã ngủ, ra hiệu cho thằng Tuấn để giúp anh đặt nó nằm yên xuống gường. Thanh mĩm cười, vuốt trán nó, tém những sợi tóc vương bất trật tự. Đứa nhỏ này chắc là đã chịu quá nhiều cực khổ rồi. Thanh và thằng Tuấn bước ra khỏi phòng, nhẹ khép cửa lại.
-“Anh Thanh..”_thằng Tuấn bất ngờ gọi, Thanh quay lại nhìn nó. Thằng Tuấn hai bước lao đến ôm trọn Thanh vào lòng, cái ôm thật chặc như muốn nổ tung vở òa bao nhớ nhung. Vòng tay sang lưng Thanh cứng cáp, đem cả người Thanh gián vào người nó. Thằng Tuấn tựa cằm vào vai Thanh, nhắm mắt, hít thật sâu, cái hương vị quen thuộn này, trái tim nó như rung lên từng nhịp. Vẩn là ở nơi đây, vẩn là con người này, cũng chỉ có cái con người này mới mang lại cái hương vị khiến nó trầm mê như thế thôi.
Quan tâm nhiều chuyện để mà làm gì, biết rằng hai người vẩn hướng về nhau là được rồi. Trời ạ! Nó hối hận về mấy ngày qua biết bao, đã không dưới một lần nó khát khao ôm anh như thế này, nhưng tại sao nó không làm sớm hơn chứ, như vậy có phải tốt hơn rồi không. Nghĩ nhiều quá rồi, thật sự là đã tự làm khổ bản thân. Vòng tay đã chặc lại thêm chặc, thằng Tuấn day day cắn vành tay Thanh, nó thật muốn cắn anh một ngụm thật mạnh để xua đi nổi nhớ trong lòng.
Thanh ban đầu là bất ngờ đón nhận cái ôm ấm áp, sau đó là toàn thân rung cảm, cỏi lòng như mềm nhủng, anh củng rất nhớ nó. Vùi mặt vào vai nó, như muốn giấu đi vành mi muốn hồng lên. Vòng tay ra sau lưng nó, ban đầu là ôm tấm lưng nó, sau đó là đánh thật mạnh vào lưng nó. Từng cú đánh như giải tỏa nổi lòng, như vở òa, lại như bật tung dồn nén trong lòng.
Không biết hai anh em họ chúng nó đã đứng ở đó truyền hơi ấm cho nhau bao lâu, chỉ biết rằng khi hai người nới lỏng vòng tay buông nhau ra, gương mặt Thanh đã ửng hồng. Thằng Tuấn ma lanh chuyển động hông một cái, chạm vào hông Thanh, lúc nảy hai người dính sát vào nhau như vậy Thanh cũng đã cảm nhận được sự thay đổi nơi đáy quần nó.

-“Em thực sự rất nhớ anh.. nhớ cơ thể anh”_thằng Tuấn cắn nhẹ vành tay Thanh, không ngại ngần nói ra những lời câu dẫn.
-“Chú mày..”_Thanh có chút e thẹn, mặt càng thêm đỏ, nhìn bộ dáng anh như vậy đối với thằng Tuấn càng có sức thu hút.
-“Về phòng chúng mình nha”_thằng Tuấn hôn lên má Thanh một cái, nhẹ nhàng nhấc bổng người Thanh lên. Nhìn bộ dáng Thanh như sợ ngã mà nép vào lòng nó, khiến nó càng thêm đắc ý, nở một nụ cười thỏa mản. Cúi đầu, hôn lên đôi môi mà mấy ngày nay nó khao khát, vừa hôn môi vừa bế Thanh vào phòng, còn không quên dùng chân khép cửa lại.
Nụ hôn dây dưa kéo dài đến tận túc Thanh được thả lên giường vẩn chưa dứt, thằng Tuấn thì muốn bù lại cho những ngày thiếu thốn, còn Thanh không muốn từ chối nó. Cứ như thế hai anh em họ chúng nó triền miên hôn nhau, quấn quýt đến khi cảm thấy buồng phổi không thể chịu nổi nửa thì mới luyến tiếc rời nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.