Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 81
Triệu Tấn Dương bê chiếc ghế ngồi thấp đến bên cạnh bé con, thế là tầm mắt hai người miễn cưỡng song song với nhau.
Công việc trước kia đã để Triệu Tấn Dương ít có cơ hội tiếp xúc với con nít, cho dù có thì cũng là mấy thằng bé nghịch ngợm, thậm chí còn bị huấn luyện nghiêm khắc, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của cha chú họ.
Còn cô bé trước mắt này, ngoài xúc động huyết thống thần kỳ ra, chút rối ren trong lòng cũng khiến nhất thời không có lấy bao nhiêu cảm khái.
Một lớn một nhỏ lén lút quan sát đối phương.
Cô bé cứ cầm mũ bóng chày mà chơi, trên mặt không biết là dè dặt hay đờ đẫn, ánh mắt hơi có vẻ tò mò, nhìn sao cũng thuận mắt.
Triệu Tấn Dương cảm thấy mình nên ra dáng người lớn, thế là hắng giọng hỏi: “Cô bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Cô bé con lén nhìn anh, nói: “A Dương.”
“… Tên gì?”
Cất cao giọng, nói từng chữ một, “A-Dương.”
Triệu Tấn Dương đầu hàng trước cái kiểu đặt tên của Hứa Liên Nhã, lầm bầm: “Sao lại cướp tên của mình chứ.” Quay đầu nghĩ một lúc, cũng không sai, vốn là phiên bản mini của mình mà.
Không muốn để Tiểu A Dương nghe thấy nên thầm thì: “Đây là tên mình mà.”
“… Tên đầy đủ là gì?”
“Hứa Minh Dương.”
Triệu Tấn Dương há miệng, không thốt nên lời.
A Dương tưởng anh không nghe rõ, lại nâng giọng: “Cháu tên là Hứa Minh Dương.”
Triệu Tấn Dương cúi đầu, im lặng cười.
“Tên hay lắm.”
“Ừ.”
“Mẹ cháu tên gì?”
“Hứa Liên Nhã.”
“Vậy… Bố cháu thì sao, bố cháu tên gì?”
“Bố cũng tên A Dương.”
“…”
Triệu Tấn Dương không nhịn được sờ đâu cô bé, mái tóc của trẻ con có vẻ mềm mại và thoải mái chưa từng trải.
“Mẹ dạy cháu giỏi lắm.”
Cũng không biết cô bé có nghe hiểu không, cười toét miệng với anh.
Triệu Tấn Dương lại hỏi: “Mẹ cháu làm nghề gì?”
“Mẹ là bác sĩ thú y.”
“…” Dù gì thì cũng nên dạy là “bác sĩ thú cưng” chứ.
Bỗng A Dương đưa đầu đến, nói: “Chú có biết bác sĩ thú y là làm nghề gì không?”
“Chú không biết.”
“Bác sĩ thú y là giống như mẹ cháu vậy, tắm rửa khám bệnh cho chó mèo, còn cả rùa đen với chim nhỏ nữa.”
“Vậy mẹ cháu lợi hại lắm.”
“Vâng. Mẹ cháu còn biết con chim của Tiểu Trí tên gì nữa.”
Triệu Tấn Dương đoán Tiểu Trí chắc là người quen của cô bé, do dự lại cẩn thận hỏi: “Thế bố cháu đâu, bố cháu làm nghề gì?”
lúc gọt bút chì sắp xong rồi thì vô tình làm gãy mất tim chì, A dương sững người, nhìn anh đầy hốt hoảng, cúi đầu nhặt lấy sợi lông mèo dính trên mũ bóng chày.
Lập tức đứa trẻ kiệm lời hẳn đi, tim Triệu Tấn Dương cũng đập thình thịch theo, có thể tưởng tượng được cuộc sống sáu năm qua của hai mẹ con như thế nào.
Triệu Tấn Dương hối hận, anh đã quá gấp gáp, chỉ nóng lòng muốn xác nhận địa vị của mình ở trong lòng hai người họ, nhưng lại quên mất vấn đề này có bao nhiêu tàn nhẫn với một đứa trẻ mồ côi cha.
Rốt cục vẫn là một người lang bạt đã lâu, trách nhiệm gia đình hoàn toàn xa lạ với anh, cũng không có kinh nghiệm giao lưu với con trẻ.
Triệu Tấn Dương đưa tay ra, muốn vỗ về cô bé.
Ánh mắt của A Dương đã lướt đến dưới gầm kệ hàng trong khi anh còn đang suy nghĩ, đưa tay ra chỉ, kinh ngạc kêu lên: “A, mèo nhỏ này!”
Chỉ thấy một con mèo mun thò đầu ra từ dưới kệ, hết nhìn trái lại nhìn phải.
A Dương đi đến, mèo mun thường gặp người lạ, chỉ là lười nhìn cô nhóc bên ngoài, bèn ngáp dài một cái. A Dương lại đi lên trước mấy bước, ngồi xuống đưa tay gọi nó.
“Mèo con mèo con, đến đây nào. Đừng sợ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu.”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi làm Triệu Tấn Dương ngây ra chốc lát, chợt không khỏi không thừa nhận, con nít lớn rồi, đã bắt đầu biết tránh né những chuyện khiến mình không vui.
Cũng nhắc anh rằng, thiếu sót trong trọng trách sáu năm qua, cho dù sau này anh có cố gắng thế nào, cũng không thể sửa được vết tích năm xưa.
Anh sẽ không hiểu được niềm vui khi con trẻ oa oa chào đời, không hiểu được lo âu khi con bị bệnh lại chỉ bi bô không nói thành lời được, càng không hiểu được vui mừng kích động khi con lần đầu tiên chập chững bước đi, lần đầu tiên cất tiếng gọi bố mẹ.
Lại nhìn sang A Dương, lòng Triệu Tấn Dương tĩnh lặng, anh còn có cơ hồi từ từ quan sát, hiểu rõ hay thậm chí là tư tay dẫn dắt đứa con của anh.
“Cẩn thận chút nào, đừng để nó cào cháu, nó chưa cắt móng đâu.”
“Vâng ạ. Nó là nam hay nữ ạ?”
“Nam đấy.” Nghĩ một lúc, cũng ngồi xổm xuống, “Để chú bắt nó cho cháu.”
Triệu Tấn Dương bắt lấy mèo mun, như hiến vật quý dâng lên trước mặt A Dương, sau khi rơi vào tay giặc, con mèo mun lập tức nhe răng dọa dẫm.
A Dương cười với mèo mun, nói: “Chú để nó xuống đi.”
Triệu Tấn Dương đặt nó xuống đất, mèo mun run run toàn thân, bắt đầu liếm mấy túm lông bị làm rối.
A Dương tránh móng vuốt và miệng của nó, cẩn thận gãi sau gáy nó, nom mèo mun có vẻ khá hưởng thụ. A Dương lại chuyển qua cằm nó, đầu chú mèo càng cúi thấp hơn, hưởng thụ cái gãi ngứa của cô đến mức độ lớn nhất, tiếng ừng ực trong miệng càng lớn dần. A Dương dùng một tay gãi đuôi nó, mèo mun duỗi người vểnh cao mông.
Xem ra cũng rất biết chơi với mèo. Triệu Tấn Dương yên tâm hơn.
“Nó tên là gì?”
Triệu Tấn Dương vui vẻ nói: “Tiểu Hắc.”
A Dương liền luôn mồm gọi Tiểu Hắc Tiểu Hắc. Khi mèo mun đã quen với người lạ thì sẽ không thờ ơ như trước nữa.
“Nhà chúng cháu cũng nuôi một con mèo, nó có ba chân, còn con này có bốn.”
“… Một chân của nó đi đâu rồi?”
“Bị giòi ăn rồi.”
“… Thế à, để chú đoán xem tên nó là gì nhé.” Triệu Tấn Dương phô trương với đứa trẻ, “Tên là.. tên là “Tiểu Què” phải không?”
A Dương cười, “Không đúng!”
“Vậy thì tên là “Hỉ Thước”.”
Đôi mắt kia mở to, “Làm sao chú biết?!”
Triệu Tấn Dương ngồi trên ghế, thích thú nằm ngửa ra sau, “Cái gì chú cũng biết. Chú còn biết năm nay cháu năm tuổi đúng không.”
“Vậy chú mấy tuổi rồi?”
“… Ba mươi sáu, chú ba mươi sáu tuổi.”
“Già quá.”
Triệu Tấn Dương thở dài, nở nụ cười yếu ớt, “Đúng thế.”
Nhân viên trong tiệm đi ăn về, thấy trong tiệm có thêm một đứa bé, lại chỉ có một mình ông chủ, liền hỏi: “Anh Dương, đây là đứa trẻ nhà ai thế?”
Triệu Tấn Dương không đáp, chỉ cười khà.
Đứa trẻ trong miệng anh ta ngẩng đầu lên khỏi con mèo, tò mò nhìn anh ta.
Cậu nhân viên chuyển giọng, cười nói: “Ấy, anh Dương, con anh đấy hả.”
“Giống thế à?”
Cậu ta thay phiên nhìn mặt hai người, nói chắc nịch: “Giống lắm.”
“Giống chỗ nào?”
Lại cẩn thận nhìn ngó, “Chỗ nào cũng giống. Đặc biệt là mi mắt với mũi.”
Triệu Tấn Dương ngồi xuống hỏi A Dương, “Chú này nói chú giống cháu, cháu có thấy giống không?”
A Dương cười ngây ngô, chỉ vào miệng anh, “Cháu không có râu.”
“Đàn ông mới mọc râu, cháu là bé gái.”
“Cháu trắng hơn chú.”
Triệu Tấn Dương không khỏi sờ gương mặt ngăm đen thô ráp của mình.
“Đàn ông không sợ đen, biết chưa?”
A Dương gật đầu rất nể nang, có lẽ vẫn chỉ hiểu lờ mờ được câu nói.
Triệu Tấn Dương không làm khó cô bé nữa.
Cậu nhân viên lôi thuốc lá ra theo thói quen, ngậm một điếu trong miệng.
Triệu Tấn Dương ra dấu, “Có trẻ con thì ra ngoài mà hút.”
Nhân viên ngây ra, rồi cười áy náy bước ra ngoài.
Có người tới chọn trái cây, Triệu Tấn Dương đứng trước cân nhìn.
Mú mèo mun lại chui vào xó xỉn gặm đồ ăn, A Dương ngồi xổm dưới đất phát hiện mình đã núp vào bóng tối của Triệu Tấn Dương. đối với trẻ con ở tuổi cô bé mà nói, Triệu Tấn Dương cao một mét tám mươi mấy đầy quyền thế như sư tử đứng đón gió. Tia nắng bên ngoài chiếu rọi, cắt rõ đường viền hình bóng anh, dễ dàng khơi dậy sự sùng bái trong lòng cô bé.
A Dương vỗ tay, rồi lặng lé đứng bên cạnh, lại lén lút quan sát mặt bên của anh.
Cũng bắt chước theo Triệu Tấn Dương, A Dương đút tay phải vào túi quần – may mà hôm nay cô bé mặc quần – tay trái buông thõng xuống, hai chân hơi dạng ra.
Một lớn một nhỏ, một trưởng thành một con thơ, đứng cạnh sạp trái cây trông như hai chữ “人” bất đồng.
Triệu Tấn Dương cầm lấy túi nho mới phát hiện bên người có cô bế con. A Dương chắp tay sau lưng, lẹt xẹt nhường đường.
Tiếp khách xong, Triệu Tấn Dương cầm một chai nước từ trong tủ lạnh ra.
“Trà đá ——” Bỗng A Dương chỉ vào.
Triệu Tấn Dương đưa chai nước về trước, “Cháu có muốn uống không?”
Gật đầu.
Triệu Tấn Dương ngồi xuống, dùng đầu gối kẹp thân chai, vặn mở nắp.
A Dương nhận lấy hớp một ngụm.
“Uống ngon không?”
Lại gật đầu.
“Cháu uống trước đi.”
Chợt Triệu Tấn Dương nhớ ra một chuyện, “À, mẹ có cho cháu uống cái này không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười xấu xa.
Triệu Tấn Dương lấy chai lại, nói: “Chú biết mà.”
“Cháu chỉ uống một xíu xiu thôi.” A Dương chập ngón cái và ngón trỏ vào so chiều dài.
“Vậy cháu đừng nói với mẹ là chú cho cháu uống đấy.”
“Vâng!” Bất tri bất giác A Dương ôm lấy đầu gối Triệu Tấn Dương, nhảy lên đáp.
“Cháu muốn ăn quả gì thì cứ lấy, không cần hỏi chú.”
“Vâng.”
“Đừng khách khí với chú, chú với mẹ cháu thân nhau lắm.”
Triệu Tấn Dương nháy mắt với cô bé, nụ cười này như dây leo xanh biếc, đâm chồi mọc lên bức tường phòng bị cẩn trọng trong lòng cô bé, từng chút từng chút đến gần ánh mặt trời trong tường thành.
Sự thật đã chứng minh, mấy năm qua Hứa Liên Nhã đã lược bớt giúp anh rất nhiều công sức, cô bé con năm tuổi không để tâm đến anh bận rộn mà chơi cả một buổi chiều.
Triệu Tấn Dương dẫn cô bé đi ăn cơm, hỏi: “Cháu muốn ăn gì?”
“Thịt bò.”
Triệu Tấn Dương cúi đầu cười nhìn cô bé, con nhóc này còn chưa cao bằng nửa anh, một buổi chiều này anh đã dần quen với khác biệt chiều cao này rồi.
Cố ý học giọng cô bé: “Chú cũng thích thịt bò lắm.”
Đi đến ngã tư đèn giao thông, Triệu Tấn Dương cảm giác như vạt áo bên phải bị kéo, nghiêng đầu sang nhìn, A Dương đang lôi ống tay áo bên phải của anh.
“Nắm tay.” A Dương ngẩng đầu nói, “Mẹ nói qua đường phải nắm tay.”
“À…” Triệu Tấn Dương đi vòng sang bên phải cô bé, cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, “Nắm tay…” Không dám dùng nhiều sức, sợ không cẩn thận sẽ bóp nát, không dám tùy tiện xê dịch, sợ bàn tay thô ráp ma xát làm đau cô bé. Xác nhận đã ổn thỏa, anh như hiểu ra mà lại như dặn dò chính mình, thì thầm hai tiếng: “Nắm tay…” Dáng vẻ trì độn như cụ già lớn tuổi đang mong ngóng con cháu quya về.
Rồi cũng đã đến giờ đưa A Dương về.
Ngày hôm sau Triệu Tấn Dương phải đến chợ sớm kéo hàng, định nhân tiện lái xe về nhà, rồi ngày mai lên đường ngay luôn.
Triệu Tấn Dương có một chiếc bán tải second hand, bình thường dùng để kéo hàng, đương nhiên là giấu Khương Mẫn mua, ngay đến Quách Dược biết cũng mắng anh một trận.
Triệu Tấn Dương lén lút lái nó đã hơn nửa năm, bình yên vô sự, thế là cũng yên tâm. Anh chỉ lái buổi sáng, lái chậm ổn định, trời mưa nguy hiểm thì không nói, chỉ cần có hơi mưa thôi cũng không tiện rồi.
Triệu Tấn Dương không nghĩ gì nhiều, để A Dương leo lên ngồi đằng sau.
“Đây là xe chú ạ?”
“Đúng thế.”
“Ngầu quá đi!”
Trước giờ Triệu Tấn Dương chưa từng được đánh giá như vậy bao giờ, không khỏi vui vẻ.
“”Ngầu” thế nào?”
A Dương quỳ gối lên chỗ ngồi, chỉ phần xe kéo sau cửa xe, “Ở đây có thể chứ rất nhiều.”
“Có phải có thể chứa rất nhiều cháu không?”
A Dương quay đầu lại, “Vậy cháu ngồi sau đó có được không?”
Triệu Tấn Dương cảm thấy cô bé còn có suy nghĩ hảo huyền hơn cả mình, “Vì sao phải ngồi đằng sau?”
“Vì có thể hóng gió đó chú!”
“…”
Ngồi đằng sau không cần thắt dây an toàn, kẹt nửa ngày cũng chưa chắc kéo ra được.
Triệu Tấn Dương nói: “Ngồi đi, bây giờ chúng ta đi tìm mẹ cháu.”
A Dương ngoan ngoãn ngồi xuống.
Triệu Tấn Dương lái xe đi đoạn đường này vô cùng chuyên chú, chậm rãi như mới lái xe, dè dặt như vận tải vũ trang.
Phía sau là bảo bối còn đáng giá hơn một xe tiền giấy, lần đầu tiên, Triệu Tấn Dương thừa nhận người như mình không nên đụng vào vô lăng nữa.
Cũng may một đường bình an đến dưới nhà Hứa Liên Nhã, cũng không biết có phải do nóng không, mà cả trán và lòng bàn tay Triệu Tấn Dương đều thấm mồ hôi.
“Xuống xe nào, chúng ta đến rồi.”
Không ai đáp lại.
Triệu Tấn Dương quay đầu lại, chỉ thấy A Dương im lặng nằm ở phía sau, hơi dẩu môi. Anh cúi người thăm dò hơi thở của cô bé, xác nhận chỉ là ngủ quên, trái tim mới thả lỏng.
Triệu Tấn Dương đi vòng ra băng ghế phía sau, ngập ngừng khẽ gọi: “A Dương?” Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bé.
Cảm giác này thật diệu kỳ, bất kể là Khương Dương hay Triệu Tấn Dương, anh đều là A Dương đó, nay lại có một sinh mệnh chảy trong người nửa dòng máu của anh cùng anh chia sẻ cái tên ấy, mỗi một cái gọi đều như bị mối quan hệ ẩn hình kéo ra, vướng mắc giữa hai người từ vô hình đã thành hữu hình.
Hứa Liên Nhã vẫn đang trên đường về, Triệu Tấn Dương biết nên ôm A Dương xuống sớm, nhưng lại không đành lòng đánh thức cô bé, thử qua mấy hướng đều không tiện, đành phải từ bỏ.
Triệu Tấn Dương hạ cửa kính xuống đợi.
***
Hứa Liên Nhã đỗ xe xong, chỉ thấy bên cạnh luống hoa có một bóng người trơ trọi.
“A Dương đâu?”
Triệu Tấn Dương chỉ chiếc xe đối diện, “Ngủ rồi.”
Hứa Liên Nhã đã thấy chiếc bán tải nhưng vẫn chưa tin là anh chỉ chiếc xe đó, lại hỏi tiếp: “Đâu cơ?”
Triệu Tấn Dương mở cửa xe ra, cúi đầu uống như đợi dạy bảo.
“Xe của anh?”
Gật đầu.
“Anh lái xe đến?”
Lại gật đầu.
“Ngươi còn có thể lái xe được ư?”
“… Lái từ từ.”
Hứa Liên Nhã nhìn anh hai giây, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, cúi người thành thạo ôm lấy A Dương. Triệu Tấn Dương chỉ có thể đứng cạnh đỡ cửa mở giúp cô.
“Liên Nhã…” Triệu Tấn Dương thử gọi thăm dò.
A Dương mơ màng lẩm bẩm một câu, lập tức Triệu Tấn Dương im lặng.
Hứa Liên Nhã bế A Dương, nếu ánh mắt quay đầu lại là dao thì đã sớm băm vằm anh ra làm nghìn mảnh rồi.
Hứa Liên Nhã biết anh thích xe, từ lúc mới quen đã biết rồi, cũng nhớ anh từng nói nếu không làm cảnh sát thì sẽ mở tiệm sửa xe.
Nhưng nghĩ đến cảnh anh đi đường tối nay, thì những sự mệt mỏi chua xót đã trải qua ngày trước so với lúc này chẳng thấm vào đâu.
“Triệu Tấn Dương, vất vả lắm anh mới nhặt được cái mạng về, bớt bớt đi mà xài được không!”
“Anh…”
Trước kia Lôi Nghị từng nói với anh, dù đàn ông có trưởng thành thế nào, chỉ khi có gia đình và con cái mới có thể thực sự trầm lắng lại.
Lúc đó Triệu Tấn Dương còn chưa nếm trải đủ tình yêu, đương nhiên không hiểu được, nói đùa đó là lời cảm khái của lưu manh già nói với côn đồ trẻ khi có rượu vào. Mà nay Triệu Tấn Dương còn chưa nhập vai người bố, đã mơ hồ cảm nhận được cõi lòng của Lôi Nghị năm đó.
Tinh thần mạo hiểm trong xương tủy đàn ông, sẽ bị mồ hôi và nước mắt trên con đường con trẻ lớn lên hòa loãng, nửa là thỏa hiệp, nửa là cam tâm tình nguyện. Đối với người như Triệu Tấn Dương mà nói, chỉ có thể là vế sau.
Đối với anh, A Dương là báu vật trời ban, anh chưa bao giờ trả giá điều gì mà Hứa Liên Nhã đã đưa cô bé đến trước mặt, nên sự thỏa hiệp của anh sẽ chỉ là lời vô căn cứ.
Triệu Tấn Dương nghiền hòn đá dưới lòng bàn chân, đá văng nó đi, nói với cánh cổng tòa nhà đóng chặt ——
“Sau này anh không lái xe nữa…”