Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 67
Hứa Đồng lại chuẩn bị kế hoạch coi mắt cho Hứa Liên Nhã, còn chưa ăn no đã tuyên bố ngay trên bàn cơm. Ngay đến Hà Duệ cũng hiểu, thằng bé bật cười khanh khách với cô.
“Bây giờ con là đứa thất nghiệp lang thang, không ai nhìn trúng con đâu.” Hứa Liên Nhã từ chối, có thể cảm thấy hữu tâm vô lực.
Hứa Đồng ra lệnh: “Vậy sau kỳ nghỉ con mau đi tìm đi, ở không mãi cũng chán.”
Để không bị lộ tẩy, Hứa Liên Nhã gần như lùa nửa bát cơm vào miệng. Nhìn mấy trái quýt xanh được đẩy đến cạnh bàn ăn, hai mắt cô sáng lên.
“Dù có có việc thì con cũng không đi.”
Hứa Liên Nhã tiện tay cầm lấy một quả quýt, dọn dẹp bát đũa của mình rồi ngồi xuống sa lon.
“Này, chị có ý gì đấy?”
Lại dẫm phải bãi mìn của Hứa Đồng rồi, Hứa Liên Nhã phớt lờ bà mà bóc quýt, giống như lúc này không có chuyện gì quan trọng hơn việc ăn quýt cả.
“Lát nữa nói với chị sau.”
Câu nói chứa đựng cơn bão ngầm làm Hứa Đồng đã quen nhai kỹ nuốt chậm nay vội vàng giải quyết bữa trưa.
“Vào phòng sách.”
Hứa Liên Nhã bịn rịn vất vỏ quýt, rửa tay rồi đi theo bà.
Vừa ăn cơm xong nên Hứa Đồng đứng dựa vào bàn, hất cằm nói.
“Nghiêm túc giới thiệu cho con mấy đối tượng, còn chưa giới thiệu xong, sao lại không muốn đi?”
Hứa Liên Nhã cắn môi, rồi bất thình lình ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị làm lòng Hứa Đồng rét run. Hứa Đồng đã quá quen với ánh mắt này rồi, lúc điền nguyện vọng thi vào đại học, Hứa Liên Nhã tiên trảm hậu tấu, gửi đơn xong mới thông báo, và lúc đó cũng là ánh mắt giống y hệt lúc này, chỉ có điều do tuổi đã lớn, nên sự cố chấp trong mắt chỉ tăng chứ không giảm.
“Con có thai rồi.”
Hứa Đồng bật cười ha ha, rồi đứng thẳng nhìn vào mắt cô, do dự đưa tay lên.
“… Đứa trẻ ở đâu ra?”
“Của bạn trai cũ.”
“Ai?”
“Một người thôi.”
“Người đâu?”
Trong mấy giây im ắng, Hứa Liên Nhã siết chặt hai tay rồi buông ra, miệng nhếch lên như nội ứng hy sinh.
“Mẹ hỏi chị người đâu rồi!”
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Một mình con sẽ nuôi đứa bé này.”
Hứa Đồng sầm mặt, “Chị có biết nuôi con cực lắm không, chị tưởng giống con nuôi mèo, rắc lương khô ra đó cho mèo đến ăn là được hả? Tóm lại… Tóm lại chị đi xem mắt cho mẹ trước đã!”
“Con sẽ không đi xem mắt, cũng sẽ không kết hôn.”
“Không kết hôn? Không kết hôn thì chị sinh con làm gì?”
“Kết hôn thì có gì hay, không phải hồi trước mẹ với bố cũng kết hôn rồi ly hôn đó sao.”
“Chị —— “
Đã đạp dây rồi, Hứa Liên Nhã hối hận cắn môi.
Hứa Đồng không hăm dọa nữa, mà đổi sang cách vô cùng nguyên sơ, cũng vô cùng thô lỗ ——
Chát một tiếng, một cái tát đánh xuống mặt Hứa Liên Nhã.
“Chị quá hồ đồ rồi! Chị nghĩ lại xem mình vừa nói gì đấy!”
Một cái tát này làm Hứa Liên Nhã choáng váng, nước mắt theo đó mà trào lên, cô bụm lấy gò má đau rát đỏ ửng lên, nhìn bà một cách không thể tin nổi.
Cả người Hứa Đồng run lên, lần lượt nhìn vết đỏ rần in trên mặt con gái và bàn tay cũng đỏ của mình.
Đó là lần đầu tiên bà đánh cô.
Rất lâu trước đây, Hứa Đồng thường thích nói đùa với Lôi Nghị, “Nghe nói phần nhiều cảnh sát sẽ nghiêng về bạo lực, uống nhiều là lại về nhà đập đánh. Nếu anh dám đánh mẹ con em, em sẽ ly hôn với anh.”
Lôi Nghị đáp nịnh nọt, “Thương còn chưa hết, làm sao anh nỡ đánh chứ.”
Kết quả không đợi đến cái tát của Lôi Nghị, Hứa Đồng đã rời đi trước.
“Mẹ thô bạo hơn bố con nhiều, chí ít đến giờ ông chưa từng đánh con.”
Thật ra cô vốn không có ý nhắc đến người cha đã qua đời, chỉ là nhất thời như thế, đã để cô chợt nhớ đến ông bố thường xuyên tự trách vì không làm hết trách nhiệm đó.
Nếu Lôi Nghị vẫn còn sống, chắc chắn ông sẽ đứng về phía cô, giống năm xưa vậy.
Nhưng nếu như cố thủ được, có lẽ sẽ không có chuyện phiền toái này, nói không chừng cô với Triệu Tấn Dương đã quang minh chính đại lấy giấy kết hôn rồi.
Hứa Liên Nhã rời khỏi cái nhà này như bay. Có lẽ nên gọi là nhà của Hứa Đồng.
***
Đợi đến ngày chuyển buồng giam, Triệu Tấn Dương bắt được cơ hội gặp luật sư. Vì đơn vị đề phòng có gây thêm rắc rối, nên lúc này đến là luật sư thứ thiệt.
Triệu Tấn Dương không phạm phải án lớn gì, nhưng lại bị đối phương bắt được bằng chứng, thái độ của luật sư vừa rập khuôn vừa miễn cưỡng.
“Nếu anh em tôi có ỏi đến thì nói tôi ở trong này rất tốt, bảo anh ta đừng lo cho tôi. Chạy vạy khắp nơi cũng cực.”
Vẻ mặt của luật sư giống như đang nói “anh lo cho mình tốt đi đã”, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.
“Anh ấy cũng chuyển lời đến anh, bảo anh có gì thì cứ nói.”
Triệu Tấn Dương làm động tác kẹp thuốc bên miệng, “Ở chỗ này có ăn có uống, chỉ là không có cái thú này.”
Luật sư cũng không lạ lùng gì, “Được, tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
Triệu Tấn Dương uể oải nửa nằm ra ghế, đưa hai ngón tay phẫy phẫy trước trán, “Cám ơn.”
Vì hai tay bị còng, nên động tác vốn là phóng khoáng đến chỗ anh thì buộc tay trói chân, thậm chí trông có vẻ buồn cười.
Luật sư thu dọn tập tài liệu, nửa đùa nửa giễu cượt, “Tôi chưa thấy ai như anh cả đâu, ở trong tù mà vui như thế.”
Triệu Tấn Dương nhếch môi, chỉ cười không nói.
Tạm thời Triệu Tấn Dương đoán Thái Tam còn chưa nhận ra anh, nếu không chắc chắn ngày đầu tiên đã ra sức chỉnh anh chứ không để lại đường sống như thế, nếu ngày hôm sau phải chuyển buồng giam, một đêm thôi cũng đủ để Thái Tam xúi giục đồng bọn tiếp tục chỉnh đốn anh.
Người phạm phải án nhỏ như anh, bên ngoài đút lót chút là coi như vào trại giam ở tạm, mấy ngay sau là có thể ra ngoài. Nếu Thái Tam nhận ra anh, hắn sẽ không cho anh dịp thoát.
Nhưng còn chưa giao chiến thì không thể kết luận được. Con người Thái Tam tuy lỗ mẵng, nhưng lăn lộn trên đường lâu cũng chứng minh đầu còn chưa bị rỉ sét, có lẽ đang thả giây câu dài bắt con cá lớn không chừng.
Chuyển đến buồng giam hình sự, Triệu Tấn Dương bị cạo đầu, để lại mái tóc húi cua dầm mưa dãi nắng đã lâu, da đầu gần như cùng màu với da mặt, không khác gì trứng ngâm xì dầu.
Người ở buồng hình sự đều không phải là loại đơn giản, nếu nói buồng trung chuyển là bầy khỉ, thì ở đây chính là đám chó sói. Có hai người bị treo trên tường – cả tay và chân đều bị trói xích, giữa hai người là dây móc, người chỉ có thể ngồi, không thể đứng, sinh hoạt cũng không tự lo liệu được – một người bị xử tử hình, để ngăn tự sát, còn một người vì đánh nhau trong tù, tình hình khá tệ.
Mấy trò mèo thuần phục mọi người lúc trước của Triệu Tấn Dương chưa chắc đã hữu dụng, nhất là cái loại như Thái Tam không thiếu vật tư, vào đây một tuần cũng không thấy gầy đi, có thể thấy chất lượng cuộc sống khá đầy đủ.
Trại tạm giam có mấy câu ” thà đi nói chuyện với lừa, còn hơn trêu chọc tù nhân”, có thể vì mấy ngày trước Triệu Tấn Dương đứng đầu ngọn gió, nên tạm thời không có ai ra tay với anh.
Thái Tam yên ổn ngủ trên giường chung, lúc này Triệu Tấn Dương chen đến, đối với một tên lính mới thì đúng là không dễ.
Trước khi ngủ, Triệu Tấn Dương hít đất trên nền nhà, dưới những cái nhìn hoặc lười biếng hoặc tuyệt vọng xung quanh mà trở nên khác biệt.
Mỗi ngày đều ăn khoai tây cải trắng thêm chút thịt vụn, nên sau một tuần, Triệu Tấn Dương thấy hình như thể lực đã giảm đi. Ở đây không chỉ làm hao mòn ý chí một người, mà sẽ còn mài mòn phần cứng của bạn.
“Thằng ngu này đúng là biết vờ vịt!” Có người xì xào bàn tán.
Mồ hôi tạo thành bình phong thiên nhiên, chặn lại hết những từ ngữ rỗi hơi rảnh việc, tim anh đập trong tiếng thở dốc càng trở nên rõ ràng.
Chợt thấy đằng sau có bóng người đi đến, Triệu Tấn Dương cúi người, nằm phục xuống sàn nhà, nhanh chóng lăn đến bên cạnh.
Một giây sau, một cẳng chân to lớn giẫm xuống bắp chân anh.
Triệu Tấn Dương bật người đứng dậy, một tòa núi thịt cắm ngay bên cạnh anh.
“Nhường đường…”
Có lẽ do mập nên sinh ra thần kinh trì độn, cảm xúc của thịt núi cũng không được thể hiện ra mặt, hai mắt như đậu nhìn chằm chằm Triệu Tấn Dương.
Thịt núi đi bước nào là vòng bụng như phao đung đưa theo, quả thật nhìn dáng thì rất cần nhường đường.
Triệu Tấn Dương ngồi lên giường chung, co chân lên.
Thịt núi cũng thích tụ tập với Thái Tam. Chỉ trong thời gian ngắn mà Thái Tam đã lôi kéo được mấy tên chân tay, điều này làm Triệu Tấn Dương hơi khó giải quyết. Nếu hắn là bạn thì tốt, nhưng lỡ như đứng ở phía đối lập…
Hôm nay trời lạnh, tuy đã tháng mười, nhưng nước lạnh vẫn làm mấy gã đàn ông cả ngày nhốt trong phòng thấy sảng khoải, nhân lúc nước chảy thì có người ca hát giãy bày, có người lại nhắc đến phụ nữ.
Khát vọng tình dục của mấy người ở đây chỉ đứng sau mỗi tự do. Cũng chỉ có thể dựa vào việc khoe khoang mấy chuyện cũ mà giải quyết.
Hắn chạm tay vào ảnh ngược của mình trong dòng nước, cảm thấy không cách nào bỏ được cục thịt này. Có người nhớ lại chuyện lần trước ngâm suối nước nóng gọi em phục vụ. Mấy cô nàng vừa vào nghề, siết chặt sung sướng, vừa mềm vừa tươi.
Nhắc đến gái gọi, mấy gã nghe thế liền hưng phấn hơn, hai tay xoa ngực càng hăng say.
Rồi tám chuyện thế nào mà thậm chí ngay đến chuyện gặp phải hòa thượng giả gọi gái cũng nói tuốt luốt, hoặc thật hoặc giả, chỉ đơn thuần là giải trí.
Một bóng người xuất hiện trong Triệu Tấn Dương, lúc đứng lúc đi, lúc nằm lúc ngồi, giữa động tĩnh dẫn dắt thần kinh anh.
Anh biết đó là ai, nhưng vẫn không thấy rõ mặt cô, cho dù có nghĩ nát óc thì bóng hình vô định ấy cũng nhanh chóng tiêu tan trong sương khói.
Nhớ đến Hứa Liên Nhã trong lời tục tĩu của đám đàn ông khác, Triệu Tấn Dương thấy vừa dơ bẩn lại vừa kích thích, nhưng gương mặt ấy bóng dáng mơ hồ ấy cứ ra sức chui vào lòng, không ngăn được mà cũng không muốn ngăn, mặc cho đấu đá lung tung. Dấu vết lưu lại biến thành sẹo, kèm theo cơn đau tê tâm liệt phế.
Biết rõ không phải là lúc phân tâm, nhưng trong chốc lát Triệu Tấn Dương đã tùy hứng buông thả.
Chợt phía sau có một bàn tay mập mạp đặt lên vai anh, Triệu Tấn Dương ngẩn người hai giây, rồi mới vẫy khăn lông nghiêng người tránh.
“Này —— ” Âm thanh béo nục nịch.
Triệu Tấn Dương ngoái đầu lại, nhìn đôi mắt đậu bị thịt đè.
“Chà lưng cho anh mày đi.”
Thịt núi rất nắng, từ trên xuống dưới không khác gì dầu heo, nhìn mà muốn nôn.
Triệu Tấn Dương xoay người lại, tiếp tục thoa xà phòng.
“Này, bảo mày chà lưng cho anh đấy! Nghe không hiểu hả!”
Âm thanh vang vọng trong phòng, ngay đến Thái Tam ngồi cuối để cho người ta hầu cũng ngoái đầu lại.
Triệu Tấn Dương im lặng nghiêng người, giữa đôi lông mày hiện lên nét vô cùng chán ghét.
Thịt núi lại kéo Triệu Tấn Dương, người sau cầm lấy chân hắn ta dùng sức kéo, vẫn không nhúc nhích. Rồi lại đạp vào bụng hắn, chỉ cảm thấy như chân đạp vào vũng bùn mềm.
Thịt núi đắc ý cười một tiếng, con ngươi bị thịt che khuất.
Đây cũng là chỗ tốt của mập, ỷ vào sức lực mà có thể chịu được ngã chịu được đánh.
Thấy Triệu Tấn Dương đã tung hết mấy chiêu đánh đấm trẻ con ra, thịt núi miệt thị, đưa hai tay túm lấy tay Triệu Tấn Dương.
May mà Triệu Tấn Dương nhanh nhẹn, cúi người thoát khỏi sự kiềm chế của thịt núi.
Xưa nay Triệu Tấn Dương không thích dây dưa va chạm với người khác, đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì chạy, da mặt dày cũng không sợ cười nhạo, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. nếu đổi lại là bên ngoài thì anh đã chuồn mất tăm mất tích từ lâu rồi, đáng tiếc trong phòng tắm nhỏ hẹp tường đồng vách sắt này, chẳng những không có chỗ trốn, mà người xung quanh còn từng bước xông lên.
Trận đấu thu hút nhiều cái nhìn được vén rèm lên, thịt núi chính là trâu điên, còn anh chính là người đấu bò tay không tấc sắt. Thậm chí có người còn bu đầu ghé tai nhau, mở cá cược.
Thịt núi chỉ có mấy chiêu đấm trái móc phải cộng thêm thế gọng kìm, chứ công phu trên chân căn bản là số không.
Trước mặt Triệu Tấn Dương không có kẽ hở, nên không dám tùy tiện ra tay, nghiêng hông sang đông, rồi chợt lách người sang tây, tránh từng cú một, bảo toàn thể lực. Có thể thấy thịt núi không đứng vững trung bình tấn, đang có ý gạt chân té ngã. Nếu không phải sợ lưu lại chứng cứ thì anh đa dứt khoát đánh úp xuống mặt rồi.
Thịt núi bị Triệu Tấn Dương dắt mũi đến mức không nhịn được, gào thét lên mấy tiếng, may có tiếng nước chảy át đi, không kinh động đến quản giáo.
Người vây xem cũng cảm thấy sôi máu, ồn ào náo nhiệt khích tướng ——
Lên đi! Đồ thằng hèn! Trốn làm đéo gì!
Ném mẹ mày đi! Đồ tiểu tử thối sợ cái gì!
…
Triệu Tấn Dương vẫn không bị kích động, không nhanh không chậm.
Thịt núi thấy Triệu Tấn Dương không chịu tấn công, thế là lá gan càng to hơn, vung mạnh nắm đấm về phía Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương nhân lúc hắn không để ý, lập tức cúi người xuống, dùng tám phần sức quét ngang chân.
May mà nền khá trơn, trọng tâm của thịt núi bị lệch, ngã xuống cái ầm.
Mọi người xôn xao lên.
Nhưng Triệu Tấn Dương còn chưa kịp bồi thêm chiêu thì thịt núi đã mò lấy cổ chân anh, cũng kéo anh ngã xuống đất. Rồi một giây sau, cánh tay nhỏ đau nhói, thịt núi đã cắn chặt lấy tay anh.
“Mẹ nhà mày!”
Triệu Tấn Dương chống tay kia lên đất, vùng vẫy bất tiện, nếu không một khi ra tay, nhất định sẽ để hắn nhả ra. Chỉ có thể dùng chân đạp thân dưới của hắn, nhưng thịt núi chính là thịt núi, lớp mỡ béo dày trên chân đã hình thành nên lá chắn, dù đạp mạnh cũng không hừ rên.
Máu rỉ ra từ trong kẽ răng anh, chợt bị nước hòa pha loãng.
“Quản giáo đến —— “
Không biết là ai cao giọng thông báo.
Người vây xem như chim sợ ná, lập tức tản ra, ngoan ngoãn đưa hai tay ôm đầu, đứng hướng vào tường.
Thịt núi cũng luống cuống bò dậy, lảo đảo gia nhập vào đội ngũ.
Triệu Tấn Dương chậm chân hơn, lập tức bị quản giáo bắt được.
“Ai làm?!” Quản giáo hét ầm lên.
Phòng tắm khóa nước, dấu răng dữ dằn trên tay Triệu Tấn Dương dần bị màu đỏ nhuộm lấy.
Không người lên tiếng.
Không người quay đầu.
Thậm chí ngay đến hơi thở cũng biến mất.
“Tao hỏi lần nữa, ai làm! Không có ai nhận thì mẹ kiếp tối nay toàn bộ chúng mày cấm được ngủ!”
Có mấy cái đầu giật giật, nhưng vẫn im lặng như trước.
Qua một lúc sau, ngay đến tiếng nước chảy trong cống thoát nước cũng biến mất, một âm thanh trầm thấp đơn giản đáp ——
“Tôi.”
Hai mắt mở trừng của quản giáo như muốn rơi xuống, gậy cảnh sát dợm đập xuống trước mặt bọn họ.
“Là mày cắn?”
“Báo cáo quản giáo, vâng.”
“Mẹ mày, bị bệnh hả!”
Triệu Tấn Dương mím chặt môi.
“Mẹ kiếp tao hỏi mày tự cắn mày có phải bị bệnh không!”
Hai tay Triệu Tấn Dương đan chéo sau lưng siết chặt thành quả đấm, mặt không đổi sắc đáp ——
“Báo cáo quản giáo, tôi… tôi nhớ người phụ nữ của mình.”
Bên tường truyền đến tiếng cười xì nhỏ bé.
“Ai cười? Vừa rồi ai cười?! Đứng ra đây cho ông!”
Xung quanh lại rơi vào im lặng, dường như có thể nghe được tiếng lá cây ngô đồng rụng ngoài cửa sổ.