Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 58
Hai đoạn video lặp đi lặp lại nhiều lần, Hứa Liên Nhã ôm đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc vừa mới mở cửa tiệm đúng là từng có người đến tìm gây chuyện, nhưng mấy năm nay Hứa Liên Nhã vẫn luôn cẩn thận, thận trọng đuổi đám lâu la kia đi. Còn nói là cạnh tranh trông nghề, mấy tháng qua cô không kiếm được nhiều lắm, còn lâu mới lọt vào mắt của đối thủ.
Ngoài những việc trên thì chỉ còn lại một khả năng khác. Những người này không gây thù chuốc oán trực tiếp với cô, mà có thể cô được đem ra để đe dọa người khác.
Hứa Liên Nhã vuốt tóc mái, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hồi cô còn học tiểu học, bố mẹ còn chưa ly hôn, có một thời gian nhà cô toàn nhận được mấy gói đồ kỳ quái – hoa cúc trắng ép khô, gan heo hôi tanh… Hứa Đồng mở gói ra nhìn thấy thế thì khiếp đến mức mặt không còn một giọt máu, Hứa Liên Nhã tò mò hỏi đó là gì, Hứa Đồng không đáp mà trực tiếp vất đồ đi, nhưng cô vẫn lén xuống nhà lật thùng rác ra xem. Lúc cô ở nhà một mình cũng sẽ nhận được vài cuộc điện thoại khó hiểu, bình thườn đều cùng một nôi dung: Bảo ba mày ra ngoài cẩn thận cái đầu đấy! Vì chuyện đó mà Hứa Đồng từng cắt đứt đường dây điện thoại.
Về sau nữa, những lời đe dọa tương tự gần như biến mất, có lẽ là vì Lôi Nghị và Hứa Đồng đã ly hôn.
Sau khi đến bên này học tập làm việc, tuy mỗi khi Hứa Liên Nhã gặp bố không đến mức như trao đổi nội ứng, nhưng vẫn luôn dặt dè. Cô từng đùa nói Lôi Nghị quá thận trọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp.
Hình như bây giờ bị người tìm được tung tích rồi.
Cũng chưa chắc lắm. Hứa Liên Nhã lắc đầu. Cũng có thể là do Triệu Tấn Dương…
Hứa Liên Nhã không nhúc nhích, muốn tiếp nạp luồng suy nghĩ.
Vừa nhắm mắt, hình ảnh gần như là hai màu đen trắng thoáng hiện lên, rồi đến Cát Tường với nụ cười lấy lòng, Triệu Tấn Dương với ánh mắt phức tạp, và Lôi Nghị thường cầm thuốc trong tay.
Những rắc rối khó gỡ này đan xen với nhau, cộng thêm gần đây bố mất tích, chiến tranh lạnh với bạn trai – có lẽ chia tay là thích hợp nhất, Hứa Liên Nhã không muốn quấn lấy nữa – cùng với lời khuyên của mẹ, những chuyện này như thành lũy vững chắc, vắt ngang trong lòng cô, ngăn cách mọi dòng suối suy nghĩ, làm Hứa Liên Nhã không thể nào tỉnh táo nổi.
Bên ngoài cửa kính đã được treo tấm bảng “hôm nay nghỉ làm”, trước cửa đìu hiu khiến Hứa Liên Nhã sinh ra cảm giác cô độc bất lực.
Hạ Nguyệt nhắc cô nên báo cảnh sát, Hứa Liên Nhã không kỳ vọng gì nhiều, nơi thôn Thành Trung ở bên quan ngoại này là nơi tập trung nhiều bọn cướp giật, trị an lại kém, trộm cắp vào nhà đếm không xuể, một là Hứa Liên Nhã không biết đối phương là ai, hai là không bị mất cắp hay người thân bị thương, báo cảnh sát rồi lập án chẳng qua chỉ làm cho có thủ tục rồi thôi.
Là con gái của một cảnh sát, Hứa Liên Nhã cũng tự thấy ôm suy nghĩ như vậy thật là mỉa mai.
Chuyện này còn liên quan đến một người nữa, có lẽ ông ấy biết chút gì đó.
Cho dù có báo cảnh sát, Hứa Liên Nhã cũng muốn hỏi ông ấy trước.
Hứa Liên Nhã cầm chặt chìa khóa, sau khi khóa kỹ cửa nẻo liền lái xe đến thôn Lệ Hoa.
Lần trước đến đây với Triệu Tấn Dương đã là chuyện của năm trước, có lẽ trước khi chia tay thành sự thật, hai bên khác biệt thì cô mới cảm nhận rõ là một năm đã trôi qua.
Hứa Liên Nhã đỗ xe xong liền men theo vị trí trong ấn tượng đi tìm.
Căn nhà cũ nát kia rất dễ nhận ra, Hứa Liên Nhã hơi do dự. Cánh cửa cũ kỹ khóa chặt như cũ, cô đi lên gõ cửa, gọi tên Cát Tường.
Không ai trả lời.
Hứa Liên Nhã vẫn chưa chịu thôi, dùng sức gõ thêm lần nữa, cũng nâng cao giọng lên.
“Cát Tường—— Cát Tường—— Có ai ở nhà không?”
Sắp đến giờ ăn trưa rồi nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Cát Tường không có lý do để trốn cô, chắc là không có ở nhà thật, nếu không cô gọi lâu như thế, chắc chắn A Khang phải sủa lại rồi.
Hứa Liên Nhã đợi một lúc. Ở căn nhà một gian bên cạnh có bác gái già bưng thau nước rửa rau đi ra dội xuống trước cửa, mấy ngày nay nóng quá, mấy người già ở trong thôn đều ưa xối nước hạ nhiệt như thế.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh bên này nên bác gái nghiêng đầu sang nhìn cô đầy kỳ quái.
“Chào bác…”
Hứa Liên Nhã nhân cơ hội đi đến, cung kính hỏi: “Cho cháu hỏi bác có biết người ở bên cạnh đi đâu rồi không ạ?”
Bà bác nhìn căn nhà chực sập của Cát Tường, dường như không tin cô đang hỏi chỗ đó.
“Tôi không biết.” Bà bác vừa nói vừa vớt mấy lá rau trong thau ném xuống đất.
“Vậy à…” Hứa Liên Nhã cũng không hy vọng gì nhiều.
“Cô là gì của ông ta?”
Hứa Liên Nhã nhất thời nghẹn họng.
“Người thân à?” Bà bác hiếu kỳ nhìn cô chằm chằm, “Chưa thấy có ai tới tìm ông ta cả.”
Hứa Liên Nhã cám ơn bà ta rồi rời khỏi thôn Lệ Hoa.
Hứa Liên Nhã vừa lái xe vừa nghĩ bước tiếp theo. Nếu như cô có anh em, cô còn có thể nhờ bọn họ giúp đỡ.
Đúng thế, cô cần dựa vào đàn ông. Cô không thể không thừa nhận, trong những chuyện liên quan đến bạo lực như thế này, sự khác biệt thể trạng và sức lực khiến đàn ông mạnh hơn phụ nữ rất nhiều.
Biết rõ đây không phải là lúc tức giận, nhưng Hứa Liên Nhã do dự một hồi rồi vẫn không có ý định liên lạc với Triệu Tấn Dương.
Cho dù cô yếu thế, Triệu Tấn Dương cũng sẽ không cười cô, và cô có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ càng khắng khít hơn.
Cô đưa ra quyết định chia tay đã rạch một đường trên người, lựa chọn sai lầm sẽ khoét đục vết thương sắp sửa khép miệng, chỉ còn sót lại thịt thối rữa.
Như đã từng nói, vào lúc cô thật sự gặp phải chuyện, chỉ e điện thoại của anh đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Nước xa không cứu được lửa gần, Hứa Liên Nhã cười giễu.
Hứa Liên Nhã không đến thôn Lệ Hoa lần nào nữa, mấy ngày sau đó, cô ở trong tiệm chờ Cát Tường.
Vào mười giờ rưỡi một ngày nào đó, mấy quán ăn đêm trong hè không hề có ý định nghỉ ngơi, cách một con đường cũng có thể nghe thấy tiếng bao bì khử trùng dùng một lần sột soạt cùng tiếng bát đũa va chạm, còn con phố bên chỗ Hứa Liên Nhã toàn tiệm thuốc với phòng khám, trông khá quạnh quẽ.
Hạ Nguyệt đã tan làm, Hứa Liên Nhã cố ý chăm sóc thú cưng muộn một chút rồi cũng chuẩn bị ra về.
Ở lồng sắt lớn trước cửa có nhờ nuôi một con Samoyed*, trước khi đóng cửa cô phải đẩy vào trong tiệm.
(*Samoyed là một giống chó tuyết có bề ngoài rất đẹp, nhưng IQ lại không cao.)
Hứa Liên Nhã chỉ vừa mới băng qua đường, thì một chiếc xe ba bánh màu xanh biển đứng giữa thùng rác màu xanh lá và hàng cây liền chạy ra.
Hứa Liên Nhã đi lên, gọi lại: “Cát Tường—— “
Bóng người bên thùng rác khựng lại, nhưng không quay đầu.
Hứa Liên Nhã lại đi vào, “Cát Tường——!”
Lần này Cát Tường không thể giả vờ được nữa rồi, A Khang trong xe lôi đã đáp lại thay chủ.
“Chú đi ra đây.” Hứa Liên Nhã vẫy vẫy với ông ta rồi quay ra đi về tiệm, Cát Tường không thể không theo.
Cát Tường gỡ túi xách nhựa ở trên vai ra đặt vào trong xe, xe ba bánh đi đến trước cửa tiệm Hứa Liên Nhã, A Khang lại sủa mấy tiếng nữa, Cát Tường nói với giọng điệu dạy dỗ: “Mày ở lại trên xe, không được vào.”
A Khang sủa ông một tiếng, rồi nhàm chán nằm xuống.
Trời hôm nay rất nóng, mùi mồ hôi chua và mùi rác rưởi hôi thối trên người Cát Tường bốc lên, mình quen rồi nên không ngửi thấy gì, nhưng đi vào nơi của người khác mới lúng túng phát hiện ra, điều này khiến ông như ngồi trên bàn chông.
Thật ra trong tiệm thú cưng cũng rất nặng mùi, mùi thuốc, mùi lông động vật, đồ ăn chó mèo hay thậm chí là mùi bài tiết của chúng hòa lẫn với nhau. Có nhiều thêm một mùi khác thì Hứa Liên Nhã cũng không để ý.
“Ngồi đi, đứng không mệt à.” Hứa Liên Nhã tùy tiện nói, “Muộn thế này rồi mà sao còn chưa về?”
Cô càng khách khí, Cát Tường lại càng mất tự nhiên như làm sai chuyện.
Cát Tường vẫn chống gậy đứng thẳng, nói: “Bác sĩ Hứa, cô có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Hứa Liên Nhã cũng không ép ông ta, dựa vào bàn trà thong thả mở miệng.
“Tôi chỉ muốn hỏi chút về mấy chữ của mấy người.”
Sắc mặt Cát Tường khẽ cứng, nụ cười biến mất.
“Cát Tường, không phải tôi nghi ngờ chú, tôi biết chú không cùng một giuộc với đám viết chữ kia.” Hứa Liên Nhã nói, “Ở cửa có gắn camera, tôi thấy cả rồi.”
Cát Tường há to đôi môi khô khốc, trong mắt đầy vè ngạc nhiên, mất tự nhiên đổi tư thế chống gậy.
“Sao chú lại sơn đè lên mấy chữ kia?” Hứa Liên Nhã cố ý nói rất nhẹ, để người khác nghe thấy cô như đang than thở chứ không phải là chất vấn.
“Cái này…” Cát Tường khó xử nói, “Đám người đó, quá xấu! Viết chữ khó coi… Tôi sợ cô thấy sẽ không vui…”
“Thế à…” Hứa Liên Nhã dở khóc dở cười, “Chú không sợ bọn chúng phát hiện chú đồ lên chữ, sẽ tìm chú gây chuyện sao?”
Nhất thời Cát Tường cứng họng, “Không… không nghĩ nhiều như thế.”
“Đã hơn nửa đêm rồi, sao chú vẫn còn ở ngoài?”
Nghe giống như đang nghi ngờ vì trùng hợp, Cát Tường cười giải thích: “Ban ngày trời nóng qua, đi ra ngoài lại không chịu nổi. Nên giờ tối nào tôi cũng ra ngoài cả. Năm sáu giờ sáng xe rác đến sẽ chở rác đi, được trước giờ đó… tôi phải lượm nhặt chút.”
Nhắc tới cái nghề kiếm sống, Cát Tường lại có chút ngại ngùng.
Hứa Liên Nhã rót cho ông ta cốc nước, Cát Tường nhận lấy uống. Cô ngồi xuống bàn, đau đầu nói: “Hơn nửa đêm rồi chú đi đâu tìm được nhiều bình xịt thế?”
Nói chuyện đã được một lúc, Cát Tường thả lỏng người hơn, nói: “Buổi tối có rất nhiều người trẻ đi vẽ bậy, tôi đến tìm bọn họ xin một ít.”
Hứa Liên Nhã gật đầu, phát hiện mình không còn chuyện gì khác nữa để hỏi, nhất thời trong phòng rơi vào im lặng lúng túng.
Cát Tường đặt ly nước xuống bàn rồi bảo: “Bác sĩ Hứa, nếu không còn việc gì nữa, thì tôi về trước đây.”
Hứa Liên Nhã cũng đứng dậy, gật đầu nói: “Đã làm phiền chú rồi.”
Cát Tường khoát tay, “Không có gì đâu bác sĩ Hứa. Tối nào tôi cũng ở gần đây, nếu cô có vấn đề gì thì cứ gọi tôi…” Lại nghĩ cũng không có chuyện gì để nói nữa, Cát Tường vừa lên tiếng lại xấu hổ vì nghĩ nhiều.
Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng chó sủa liên tục, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước, cả Cát Tường và Hứa Liên Nhã không hẹn mà cùng nhìn ra bên ngoài.
Hai bóng đen kéo cửa kính lên xông đến, ném ống thép trong tay lên, kẻ trước ném vào Cát Tường, kẻ sau ném về phía Hứa Liên Nhã.
Cát Tường chống gậy, vốn đã cử động không tiện, ống thép bay đến, ông né người đi thì hỏng chỗ khác.
Hứa Liên Nhã nhớ đến cây gậy bóng chuyền mình đã chuẩn bị trước đó được cất dưới đáy tủ, cô bèn lao về phía tủ hàng, một tay nhặt gậy lên, một tay kéo tấm thảm trên ghế nhựa, trùm lên đầu gã đàn ông kia. Người tới không tốt, cô cũng đếm xỉa đến việc nói lý, hai tay cầm gậy khươ khoắng ra ngoài. Hứa Liên Nhã mạnh hơn so với phụ nữ bình thường một chút, nhưng lực vẫn không đủ, vung một gậy qua cũng không biết đập trúng đâu, chỉ nghe thấy tiếng đàn ông bực bội rên lên chứ không ngã xuống.
Gã đàn ông thở hồng hộc xé thảm lông ra, miệng mắng chửi thoái mạ, giáng gậy xuống người Hứa Liên Nhã.
So về sức thì dĩ nhiên Hứa Liên Nhã không hơn được, cô đành mượn sự linh hoạt của cơ thể để trốn đông tránh tây, nếu không tránh khỏi sẽ đỡ lại, gã đàn ông không đánh được cô, nhưng lại đập vỡ tất cả đồ trong tiệm, binh bốp vang lên, lẫn với tiếng kêu rên của con Samoyed, Hứa Liên Nhã nghe mà vừa lo lắng vừa đau khổ.
Cơ thể Cát Tường vốn đã có chỗ thiếu hụt, thêm sức lực gầy nhom yếu ớt, chỉ một lát sau đã nằm vật ra đất như bù nhìn bị nhổ tận gốc, máu tươi trào ra nơi khóe miệng, có lẽ bị đánh vào đầu rồi. Hứa Liên Nhã tự lo còn không xong, ngay đến sức để báo cảnh sát cũng không có, mà trong một giây thất thần ấy, bả vai cô bị ăn một gậy, người đau đớn thả rớt gậy bóng chày trong tay.
Gã đàn ông ném ngã Cát Tường yên tâm giao cô cho kẻ khác xử lý, còn mình thì chuyển mục tiêu đến lên kệ hàng.
Tên đối phó với Hứa Liên Nhã gần như muốn nhào lên người cô, Cát Tường ngã xuống đất còn cố ngóc đầu dậy, dùng hết sức lực cuối cùng hét lên: “A Khang, cắn hắn! Cắn chết hắn!”
Ông há miệng, máu chảy dữ hơn, theo từng chữ mà phun ra ngoài. Bàn tay cũng không nghỉ ngơi, sợ A Khang nghe không hiểu, bèn run rẩy chỉ vào kẻ ác bên cạnh Hứa Liên Nhã.
“Cắn chết hắn ——!”
Cát Tường xưa nay rất hiền, nhất là sau khi vợ con qua đời mình mình sống sót, lại thêm mấy phần tự ti hèn yếu, “cắn chết hắn” là câu lệnh tàn nhẫn nhất trong cuộc đời ông, cho dù ý xấu như vậy cắn trả lại mình, ông cũng cảm thấy đáng giá.
Ông không thể để bác sĩ Hứa bị thương. Cát Tường vẫn còn nhớ kỹ lời dặn dò của Triệu Tấn Dương. “Buổi tối chú đi ngang qua tiệm của bác sĩ Hứa thì để ý chút giúp tôi, có người nào đến tìm cô ấy gây rối thì lập tức báo lại cho tôi.” Ở trong mắt ông, anh cảnh sát Triệu này rất có bản lĩnh, nhưng bây giờ lại kính nhờ một người tàn phế như ông theo dõi giúp, nghĩ có lẽ chắc là đường cùng nên mới thế, sự tin tưởng giao phó này này, dù ông có liều cái mạng già cũng phải làm.
Trong căn phòng nhỏ bé, Hứa Liên Nhã tay không đối địch lại khổ sở bị đánh một gậy nữa, cả người đập vào kệ hàng đã bể tan tành, trên lưng nóng rát.
A Khang đã sớm nhảy xuống xe lao về phía cửa, sủa điên cuồng về phía tiệm, lúc này giống như nghe hiểu chỉ thị, lập tức bay đến cắn lên bắp chân gã nọ.
Gã nọ không ngờ lại còn có súc sinh đến giúp, la lên một tiếng, đang định ra tay thì Hứa Liên Nhã đã nhân cơ hội túm chặt lấy tay áo tay trái của hắn, nhịn đau đớn ở cánh tay phải mà nắm lấy cổ áo của gã, sử dụng chiêu Osoto Gari mà Triệu Tấn Dương đã dạy cô, ra sức vật ngã tên đàn ông xuống sàn.
A Khang vẫn cắn chặt bắp chân của gã như cũ, gã rên la gào khóc kêu cứu khiến đồng bọn chú ý đến, ống thép trong tay tên đồng bọn đang định nện xuống thì đột nhiên có tiếng hét sắc nhọn xuyên qua cửa…
“Cảnh sát đến! Cảnh sát đến!”
“Mẹ nó!” Gã đang đứng mắng một câu, không kịp phân biệt xem là báo động thật hay giả, trực tiếp nâng đồng bọn lên chạy ra ngoài trốn. A Khang vẫn không chịu nhả ra, gã ta chửi một câu “đồ súc sinh cút đi” rồi đạp xuống bụng nó.
Bà chủ của tiệm rèm ở bên cạnh mặc cửa sổ, nơm nớp lo sợ đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc, rồi mới nhón chân đi vòng qua mấy mảnh thủy tinh vỡ đi vào, vừa than thở vừa an ủi.
“Ôi chao… Ông trời ơi… Tôi nghe thấy tiếng chó sủa với tiếng đập phá nên đến xem… Quỷ thần ơi… Bọn chúng là người nào thế…” Rồi cô ấy đỡ lấy Hứa Liên Nhã lảo đảo sắp ngã, “Đừng sợ đừng sợ, tôi vừa báo cảnh sát rồi…”