Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 37
Triệu Tấn Dương đi làm lại, nhìn thấy Lôi Nghị thì gọi một tiếng lão đại, đối phương sảng khoái đáp lại, dù có vướng mắc vẫn tỏ ra khoan dung.
Lôi Nghị gọi anh đến văn phòng rồi vào thẳng chuyện: “A Dương, trong lòng còn trách tôi không?”
Những người như họ, bên ngoài thường đeo mặt nạ, chỉ ở trước mặt người của mình mới thẳng thắn với nhau.
“Không có.” Triệu Tấn Dương thành thật đáp.
Lôi Nghị bảo anh ngồi xuống nói chuyện, Triệu Tấn Dương kéo ghế đến ngồi đối diện ông.
Lôi Nghị gạt tóc ra, suy cho cùng tuổi cũng đã lớn, dấu vết của năm tháng in hằn lại trên mái tóc ngày càng thưa thớt của ông.
“Có lẽ cậu sẽ trách tôi đã để cậu phải làm việc với những thứ đó nhanh như vậy…”
“Không có.” Triệu Tấn Dương nói chắc như đinh đóng cột, lúc ở đấy có thể anh sẽ giận ông, chính một tay ông đẩy anh đến trước đống lửa, để ngọn lửa liếm cháy anh. Nhưng đến cuối cùng khi đã qua được thử thách, bình tĩnh nghĩ lại, anh thật sự cám ơn người đàn ông này.
Triệu Tấn Dương nói tiếp: “Cũng nên làm thế, dù gì cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Lôi Nghị gật đầu một cái, không biết là có ý nói đã nghe thấy hay là tán thành nữa, “Tôi vẫn không muốn đổi xử quá khác với cậu ở mặt này, nhưng tôi không thể không làm vậy”
“Em biết.”
“Trong lòng thấy sao?” Lôi Nghị làm động tác tay, ra hiệu cứ nói thật đi, “Có đặc biệt khó chịu… khó chịu đến mức không gánh nổi không?”
Lôi Nghị cân nhắc từng câu chữ một, rất cố gắng để ý đến cảm nhận của anh.
Triệu Tấn Dương nói thật: “Nếu bảo thờ ơ hẳn giống như trước thì là nói dối…”
Lôi Nghị biến sắc.
“Lão đại, anh muốn nói gì em biết cả. Anh đã chịu để em quay về, tấm lòng đó làm sao em có thể phụ được.” Triệu Tấn Dương tiếp lời, “Những thứ khác, em sẽ cố hết sức.”
Lôi Nghị mím chặt môi, như chặn lại bao lời muốn nói.
“Tôi biết, tôi biết cả, A Dương.” Lôi Nghị nói, “Cậu vẫn là một cảnh sát tốt. Nếu như, nếu như quả thật không chịu nổi, cậu sẽ nói cho tôi biết. Năm nào trong đơn vị cũng có không ít anh em vì nguyên nhân thân thể hay vì gì đó mà không thể tiếp tục đảm nhận chức vụ này nữa, tuy nhiên vẫn nhiều người được sắp xếp vào chỗ tốt. Cũng không ai vì vậy mà cười nhạo họ cả…”
Với tính cách của Triệu Tấn Dương, anh của quá khứ đã sớm nhảy cẫng lên phản bác rồi. Mà giờ đây anh lại suy nghĩ theo hướng này, nảy sinh ra ý nghĩ “lựa chọn như thế cũng không hẳn là không thể”. Suy cho cùng là vì hèn nhát hay trong lòng đã thay đổi, Triệu Tấn Dương cũng không phân biệt rõ.
“Vâng, em biết rồi.” Triệu Tấn Dương đáp.
Lôi Nghị cũng để ý đến sự khác thường của anh, quan sát anh thêm mấy lần mà không tìm được nguyên do, chỉ đành tạm thời bỏ đi.
“Tóm lại, nếu có khó khăn thì báo cáo ngay, cũng nhiều năm rồi, cậu đừng khách khí gì nữa.”
Cuối cung Triệu Tấn Dương cũng nở nụ cười từ sâu trong lòng, “Lão đại này, anh nói vậy chính là khách khí rồi đấy.”
Lôi Nghị lại nói thêm đooi ba câu, đề tài chuyển đến vụ án của Trịnh Dư Trạch.
Tiến độ điều tra mỗi ngày của Triệu Tấn Dương cũng luôn thay đổi trong báo cáo, hiện nay đang thăm dò cơ bản cơ cấu tổ chức của đám người Trịnh Dư Trạch. Một người phụ nữ tên là Lộ Lộ đã lọt vào tầm ngắm của họ, người phụ nữ này là tình nhân của Trịnh Dư Trạch, lúc Trịnh Dư Trạch ra ngoài xã giao đều đưa cô ta theo. Chỉ ở vòng ngooài quan sát không phải là cách tốt, lúc cần thiết phải mở rộng người chỉ điểm hoặc cải trang xâm nhập vào bên trong để điều tra. Phòng tuyến trong lòng phụ nữ rất dễ phá, Triệu Tấn Dương tính tìm sơ hở từ trên người cô ta.
Lôi Nghị đồng ý, “Người giống Trịnh Dư Trạch, chắc chắn tình nhân sẽ không ít, nhưng đi đâu cũng chỉ có một mình cô ta, nếu nói cô ta không biết gì về chuyện của Trịnh Dư Trạch thì khó lắm.”
“Nếu ngày nào đó Trịnh Dư Trạch ra ngoài mà không dẫn cô ta theo, hết mười thì đến tám chín phần là phải có hành động.”
“Có manh mối rồi à?” Lôi Nghị nửa giỡn, “Đúng là đối phó với phụ nữ không thể nào làm khó cậu được.”
Triệu Tấn Dương cười cười, coi nhẹ ý nhạo báng trong câu kia, nói: “Chỉ là gặp may thôi, vừa hay đi chung đường.”
Lôi Nghị dặn dò, “Mọi chuyện phải cẩn thận, đừng để lộ sơ hở.”
“Em biết rồi.”
Lôi Nghị quay đầu lục tìm tài liệu trong tủ, rồi rút ra một túi tài liệu mỏng.
“Cậu xem chút đi.” Ông đưa đến.
Triệu Tấn Dương lấy ra xem, sắc mặt biến đổi.
Lôi Nghị gật đầu, “Chính là vậy, dựa vào manh mối hiện có, tạm thời tôi nghi rằng Trịnh Dư Trạch có liên quan đến đám Lư Kình, rất có thể hàng của hắn ta là lấy từ chỗ Lư Kình.”
Trong túi tài liệu là biên bản liên lạc phân tán gián tiếp của Trịnh Dư Trạch và người bên Lư Kình.
Triệu Tấn Dương đè ý nghĩ của mình xuống, “Nếu Trịnh Dư Trạch trực tiếp nhập hàng từ bên Quảng Đông, thì hẳn là lấy từ chỗ Thái Tam. Thái Tam là người Quảng Đông, khá quen thuộc với khu vực PRD*, Lư Kình vẫn luôn cho hắn ta phụ trách mảng Quảng Đông. Thái Tam rất ít khi về Vân Nam, lúc em ở bên cạnh Lư Kình cũng chưa tận mắt thấy kẻ này bao giờ. Sau khi hang ổ của Thái Ba ở thôn Lệ Hoa bị tập kích, hành tung vẫn luôn không cố định, muốn tìm ra hắn ta ở đâu cũng rất khó…”
(*Tên đầy đủ là The Pearl River Delta Economic Zone, là vùng kinh thế châu thổ Châu Giang.)
Lôi Nghị không khỏi gật đầu.
Triệu Tấn Dương dừng một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng đây đều đã là tin tức của một năm trước, không biết cơ cấu tổ chức có thay đổi gì không.”
Lôi Nghị lộ vẻ khó xử, “Nói thật, từ sau khi cậu mất tích, chúng tôi cũng từng thử cài người vào nhưng không thành công…”
“Lư Kình sinh nghi ngờ?”
“Lư Kình chính là kiểu người cho dù có ngủ cũng sẽ không buông lỏng.”
Triệu Tấn Dương ngập ngừng, lời trong lòng như cái cưa, mỗi một giây do dự đều kéo vào lòng, sinh ra đau buốt buồn bực.
Anh nói: “Manh mối bên Lư Kình, bị đứt rồi?”
Lôi Nghị hơi có vẻ tiếc rẻ, “Cũng kiểu vậy. Dù sao buôn thuốc phiện cũng là chuyện treo đầu trên lưng quần. Một năm qua Lư Kình cũng không có động tĩnh gì lớn, hơn nữa đã vươn đến mấy nghề khác, nhìn có vẻ có chiều hướng muốn rửa tay gác kiếm, nên…”
Lời chưa được nói ra, nhưng cả hai đều ăn ý tự hiểu.
Nên, nếu muốn khử Lư Kính, thì chỉ có thể lợi dụng con tin trước khi hắn rút khỏi giang hồ.
***
Trong khi Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương ngày ngày bận rộn thì thời gian đã dần dần tiến vào năm mới. Cơ hội họ chạm mặt gần như rất ít, luôn là khi Triệu Tấn Dương quay về, cô đã ngủ; đợi cô tỉnh lại, anh đã đi. Thậm chí có rất nhiều đêm còn không về, cũng không biết anh đã đi đâu. Có lúc Hứa Liên Nhã thức giấc sẽ thấy buồn, cuộc sống cũng chẳng khác gì so với trước cả, nhưng một góc nào đó vì từng có anh xuất hiện tồn tại, nay lại trống không, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.
Cuối năm mệt lả người, phần cũng là vì không đủ người, nên Hứa Liên Nhã không định nhận nuôi nhờ thú cưng trong kỳ nghỉ xuân nữa, kế hoạch năm này là về quê ăn tết sớm hơn.
Hồi trung thu Triệu Tấn Dương đã về quê một lần rồi, nay phải làm thêm giờ, không có kế hoạch nghỉ phép. Hứa Liên Nhã định ăn tết ông Táo với anh rồi sẽ về, định bụng bàn bạc với anh trước mấy ngày.
Tết ông Táo không cần long trọng quá, chỉ cần ngồi ăn với nhau bữa cơm là đủ rồi. Nếu suôn sẻ thì cô sẽ gọi Phùng Nhất Như đến, cô cũng muốn để bạn tốt của mình biết anh.
Hứa Liên Nhã gọi cuộc thứ nhất, điện thoại anh tắt máy, Triệu Tấn Dương từng nói với cô vào bình thường, anh hay cầm điện thoại khác ra ngoài. Hứa Liên Nhã bèn gửi tin nhắn cho anh.
Quá nửa đêm Triệu Tấn Dương mới trả lời, sáng hôm sau Hứa Liên Nhã mới thấy, chỉ một tin nhắn ngắn ngủn mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau mới đóng nắp điện thoại lại.
Cô đưa tay cào tóc, tóc đã dài hơn chút rồi, cô bối lên thành búi tóc nhỏ, lại lôi vali ở dưới đáy giường ra, bắt đầu dọn quần áo. Động tác kéo vali có chút thô bạo, như đang trút hết bất mãn vậy, phát ra tiếng chói tai khiến Hỉ Thước chợp mắt bên bệ cửa sổ phải cảnh giác rướn cổ lên nhìn xung quanh.
Hứa Liên Nhã đứng bên vali, hoang mang nhìn chiếc vali trống trơn.
Hỉ Thước nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, cà nhắc đi về phía cô, lúc đi ngang qua cô còn theo thói quen cà lên bắp chân cô một cái, nhưng rồi lại bị Hứa Liên Nhã ôm vào lòng sưởi ấm.
Hỉ Thước đơ một lúc mới phát hiện ra kẻ địch không tấn công, liền bắt đầu giãy giạu. Hứa Liên Nhã lại ôm siết nó, đè móng vuốt nó lại như cảnh cáo. Hỉ Thước vô tội ngóc đầu lên nhìn, rồi đành án binh bất động.
Cứ như vậy, một người một mèo cứ im lặng ngẩn người, giống như đã đông thành tượng đá vậy.
Cuối cùng, nó cũng không chịu nổi giam cầm nữa, ngao ngao mấy tiếng, giãy giụa nhảy ra khỏi lồng ngực cô, mấy sợi lông mèo màu trắng phiêu bồng trước ngực, cô như nắm phải sinh linh không rõ hình dáng.
Dù đã tính là về nhà sớm, nhưng chuyện trong tiệm lại khiến Hứa Liên Nhã phải đến tận đêm cúng ông Táo mới đi được.
Sáng sớm, Hứa Liên Nhã bất thường nhận được điện thoại của Triệu Tấn Dương.
“A lô.”
Bên kia nói gì đó, có lẽ do sớm quá nên đường truyền chập chờn, Hứa Liên Nhã có ảo giác không nhận ra giọng của anh.
Hứa Liên Nhã bất giác mỉm cười, nói: “Sao lại gọi cho em?”
Triệu Tấn Dương nói: “Hôm nay cúng ông Táo mà.”
“Anh còn nhớ à.” Trong câu nói có mang theo chút trách cứ, ngay cả cô cũng không nhận ra.
“… Em thấy tin nhắn của anh chưa?”
“Tin nhắn gì?”
Dường như bên kia có vẻ khó xử, im lặng một lúc rồi nói: “Có thể mấy ngày nay sẽ không về.”
“Anh nói cái này à, thấy lâu rồi.” Hứa Liên Nhã nói, “Không trả lời thôi.”
“Ờ.”
Trước đó Hứa Liên Nhã vẫn chưa nói kế hoạch về nhà cho anh, bèn nói: “Em định hôm nay về nhà.”
“Hôm nay ư?” Đầu dây kinh ngạc.
Hứa Liên Nhã đáp: “Ừ. Nhân lúc người chưa đông, đi đường không bị kẹt, về sớm chút.”
“Lái xe về à?”
“Ừ, em phải đưa Hỉ Thước về, lái xe tiện hơn.”
“Có ai đi cùng không?”
“Một mình.” Phùng Nhất Như định giao thừa mới về, Hứa Liên Nhã không đợi cô ấy.
“Phải lái xe tám chín giờ đấy, đi đường cũng đừng gắng gượng, nếu mệt thì cứ nghỉ.”
Hứa Liên Nhã đáp: Được.”
Triệu Tấn Dương như đã dặn dò xong, bảo tiếp: “Vậy… Em đi đường chú ý an toàn, lên đường xuôi gió.” Anh sắp phải ra ngoài rồi.
Hứa Liên Nhã cũng nói: “Anh cũng nhớ chú ý an toàn.”
Hai người cúp máy, lúc này Hứa Liên Nhã mới sực nhớ ra, có phải nên nói một câu “chúc đêm cúng ông Táo vui vẻ” không nhỉ. Nghĩ đến nơi anh có thể phải ở, Hứa Liên Nhã không khỏi cười khổ, thật đúng là cách vui vẻ cả một năm ánh sáng.