Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 29
Chỉ là một hình phạt giỡn chơi, nhưng anh coi là thật.
Hứa Liên Nhã đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể thuận thế ôm lấy cổ Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương nhấc cô lên áng chừng, rồi nhìn vào mắt cô nói: “Ôm chặt vào.”
Hứa Liên Nhã không khỏi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi lên nút bình an xanh biếc đang đung đưa kia, dần nghĩ về lai lịch của nó.
Người giống như Triệu Tấn Dương, cho đến nay sẽ không bao giờ thiếu chuyện.
Tầng hầm B2 vừa nóng lại vừa oi bức, tiếng quạt thông gió chạy ầm ầm, cộng thêm khí thải từ đuôi xe ô tô, quả thật khiến người ta không thể nào chịu nổi.
Cửa chống cháy ở lối vào cầu thang đi lên đóng kín, Triệu Tấn Dương nhấc người lên, dùng lưng và chân đạp mở, ôm Hứa Liên Nhã đi vào.
Anh dịch chuyển người, lò xo ở cửa chống cháy bật ra, cánh cửa nhanh chóng đụng về lại, anh dùng chân ngoắc lấy, cho đến khi sắp khép lại mới thả ra. Cửa chống cháy chỉ phát ra một tiếng sầm nhỏ.
Anh bắt đầu leo cầu thang đi lên.
Lúc còn nhỏ, Hứa Liên Nhã từng được có đãi ngộ như thế, nhưng hồi đó chỉ là căn nhà cũ ở tầng sáu.
Gấu Trúc Nhỏ còn gầy hơn cả cô, cõng cô mới đi được một vòng quanh sân thể dục mà đã thở hồng hộc rồi.
Hứa Liên Nhã không khỏi nhớ lại lời của Phùng Nhất Như, có lẽ cô thật sự ghét ở chung với kiểu thư sinh yếu đuối, nên mới có thể tìm một kiểu trái ngược lại. Nếu như thể trạng có thể phản ánh ra tính cách…
Triệu Tấn Dương nhanh chóng lên đến tầng một, cửa sổ cầu thang lúc này đang được mở, không gian nhỏ bé nối với bóng đêm ngoài khung cửa, khiến người ta thoải mái dễ thở hơn.
Triệu Tấn Dương không gọi là đi nhanh như bay, nhưng có thể thấy hô hấp đều đặn, vẫn còn sức chiến đấu.
Tay anh ôm dưới nách cô, vô cùng quy củ, không nhân dịp làm loạn.
Nếu như nói đây là một trò chơi, nhưng họ không có cảm giác say sưa.
Nếu như nói đây là một bàn cờ, nhưng họ lại không sẵn sàng đặt cược.
Đèn trên cầu thang trong đêm khuya dần sáng lên theo từng bước chân, trên trán anh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lên đến tầng mười ba, hô hấp của Triệu Tấn Dương đã thay đổi. Hứa Liên Nhã cảm thấy trên cổ anh cũng nóng hơn.
Hứa Liên Nhã mềm lòng, nói: “Có phải em nặng lắm không?”
“Hử?” Triệu Tấn Dương không ngờ cô sẽ mở miệng nói, liền trố mắt lên nhìn.
Hứa Liên Nhã nói: “Đặt em xuống nghỉ đi.”
“Ờ.” Triệu Tấn Dương giẫm lên một bậc thang, dùng bắp đùi với đầu gối đỡ lấy, xốc cô lên, nói: “Anh vẫn còn được.”
Hứa Liên Nhã: “…”
Lại đến một tầng, lúc này mới như phản ứng được, Triệu Tấn Dương nói: “Không tính là nặng lắm.”
“So với ai?”
Không biết đang thở hổn hển hay than thở nữa, “Trước kia anh chưa bế em.”
“Ừ…”
“Xương sau lưng em hơi cộm, trước kia hình như không như thế.”
“…”
Nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn sống lưng cô, hai người không hẹn mà cùng im lặng.
Hứa Liên Nhã nói: “Trước kia anh tốt nghiệp trường cảnh sát hay là quân nhân chuyển nghề?”
“Trường cảnh sát.” Triệu Tấn Dương nói.
Một giọt mồ hôi trượt dọc theo gò má anh, tụ lại với một giọt nước khác, nhỏ xuống trên áo cô, để lại dấu vết mờ mờ.
Hứa Liên Nhã không nhịn được đưa tay ra lau vết nước dưới cằm anh, Triệu Tấn Dương giật mình, bỗng nghiêng người dựa vào lan can.
“… Sao thế?”
Anh bế cô vững vàng, rồi đột nhiên cười nói: “Lần trước em cũng là như vậy.”
Hứa Liên Nhã: “…”
Triệu Tấn Dương lại đổi giọng điệu khác, liếc nhìn con số trên tường.
“Còn năm tầng nữa…”
Hứa Liên Nhã không nói gì, lắng nghe tiếng bước chân bình bịch của anh, lắng nghe tiếng chốt bật đèn trên hành lang, lắng nghe tiếng thở dốc của anh, giữa màn đêm yên tĩnh, những âm thanh này đan xen lẫn nhau trở nên nặng nề.
Có một giây cô bỗng nghĩ, không bằng cứ như vậy đi.
Cũng không biết là cô điên hay là anh điên, hoặc giả cả hai đều vậy…
“Hai mươi bảy…!”
Triệu Tấn Dương cứ như vận động viên điền kinh chạy đến điểm cuối, trên mặt hé môi cười, không phải vì thứ tự mà chỉ đơn giản vì mình đã chạy xong hành trình.
Anh cẩn thận đặt Hứa Liên Nhã xuống, toàn bộ trọng lượng của cô cũng rơi vào hai tay anh, nếu như là cõng thì chí ít phần lưng còn có thể gánh đỡ một phần. Hai tay Triệu Tấn Dương căng cứng một lúc lâu mới khôi phục lại được, anh nghiêng đầu dùng đầu bả vai lau đi mồ hôi trên trán, rồi dựa vào lan can nhìn cô.
“Nghĩ xong chưa?” Triệu Tấn Dương hổn hển hỏi.
Tóc anh đã ướt, nhưng vì ngắn quá nên không nhìn ra.
Hứa Liên Nhã nói: “Nếu như em vẫn không muốn nghe thì có phải anh sẽ bỏ đi ngay tức khắc không?”
“…” Triệu Tấn Dương không nói gì, có lẽ là giận rồi.
Hứa Liên Nhã ngồi xuống bậc thềm cầu thang đối diện cửa sổ, trải áo sơ mi của anh lên đùi mình.
“Anh nói đi.” Hứa Liên Nhã nói, “Em nghe.”
Câu chuyện lần nữa xoay ngược lại, Triệu Tấn Dương không biết nên buồn hay nên cười đây.
Anh ngồi xuống cạnh Hứa Liên Nhã, cách cô khoảng một người ngồi, hai chân giẫm lên một bậc thềm dưới cô.
“Nói từ đâu đây…”
Triệu Tấn Dương nhìn cô, anh rất ít khi chủ động bày tò với người khác, bỗng dưng muốn kể, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu mới cho phải.
“Nếu không thì em cứ hỏi đi…”
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi một lúc, rồi khẽ hỏi: “Bây giờ anh vẫn là cảnh sát à?”
“Tạm thời không phải.”
“Tạm thời?”
“Coi như là đang nghỉ phép.”
Cô như nghĩ đến điều gì đó, “Có liên quan đến chuyện hít ma túy à?”
“… Ừ.”
“Là gì?”
“Loại hả?”
“Ừ.”
“Ma túy đá.”
“Không phải heroin.”
Lần đầu tiên Triệu Tấn Dương nghe cô nhắc đến cái từ này, không có chút sợ sệt nào, trông cứ như chỉ là chuyện hút thuốc bình thường.
“Không phải heroin,” Triệu Tấn Dương nói, “Là nó thì đời này anh đi tong rồi.”
“Trong bao lâu?”
“Gián đoạn gần một tháng.”
“Cai được bao lâu rồi?”
“Bắt đầu hồi đầu năm.”
Hứa Liên Nhã lại hỏi: “Lần trước…”
Triệu Tấn Dương ngắt lời cô, “Không có!”
“Ồ,” Cô rũ mắt xuống, “Vậy em hiểu nhầm anh rồi.”
“… Không có, không hiểu nhầm.”
Hứa Liên Nhã thu lại vẻ hung hãn đối chọi gay gắt vừa rồi, giọng nói bình tĩnh, nghe xong mỗi câu thì dừng một lúc để suy xét. Triệu Tấn Dương không cảm thấy mình bị chất vấn, chỉ như hai người ngồi gần nhau trò chuyện bình thường, cả anh và cô đều bình đẳng.
“Ừ…” Hứa Liên Nhã nhẹ nhàng đáp.
Triệu Tấn Dương đợi câu hỏi tiếp theo của cô nhưng không đợi được, Hứa Liên Nhã nhìn ánh đèn neon trong đêm dài ngoài cửa sổ, ngẩn người ra.
Chợt đèn hành lang tắt phụp, Triệu Tấn Dương giẫm mạnh một cú phát ra tiếng động để đèn lại sáng lên, Hứa Liên Nhã cũng bị dọa, hai bả vai run run.
“Khương Dương là tên lúc anh làm nhiệm vụ, mẹ anh họ Khương…”
Triệu Tấn Dương sống ở Phổ Nhĩ Vân Nam, lúc đó vẫn chưa phải là thành phố Phổ Nhĩ. Sau khi bố qua đời vì nhiệm vụ ở Miến Điện, Khương Mẫn đưa con trai về quê, ở thôn Phúc Sa gần huyện Bình Nhạc thành phố Quế Lâm.
Triệu Tấn Dương không có vẻ trầm tĩnh ít nói của những đứa bé con nhà góa phụ, ngược lại miệng rất ngọt, khiến người dân trong thôn cũng đồng cảm thương mến với cậu bé chất phác mất bố từ nhỏ này. Triệu Tấn Dương ăn cơm trăm họ mà trưởng thành, lớn lên có chút sức lực thì liền giúp người già cấy mạ gặt lúa, dọn này dọn kia.
Tính cách của Triệu Tấn Dương không tính là khôn khéo, nhưng cũng chỉ nghịch ngợm trong phạm vi nhỏ, sẽ không để người khác phải lôi cả Khương Mẫn vào.
Khương Mẫn là bảo mẫu nhà ăn ở một trường trung học cơ sở ở trên huyện, có một lần duy nhất Triệu Tấn Dương xảy ra va chạm với người khác là vì cậu ta chế nhạo mẹ anh.
Khương Mẫn bị gọi đến phòng làm việc nói chuyện.
Trong đám bạn cùng trang lứa, Triệu Tấn Dương không tính là to cao, nhưng thắng ở chỗ nhanh nhẹn, nên khi đánh nhau đều chiếm ưu thế.
Sau khi ra ngoài, Triệu Tấn Dương hỏi: “Mẹ ơi, có phải con làm mẹ mất mặt không?”
Lúc ấy Khương Mẫn ngẩn người ra, đến bây giờ Triệu Tấn Dương vẫn còn nhớ.
“Con là con trai mẹ, từ trước đến nay mẹ không hề cảm thấy con làm mình mất mặt.” Mẹ anh nói, “Là mẹ không cho con một gia đình hoàn chỉnh, đã để con bị người khác cười nhạo.”
Về sau, có người tới giới thiệu đối tượng cho Khương Mẫn. Khương Mẫn sinh Triệu Tấn Dương vào năm hai mươi tuổi, lúc đó cũng chỉ mới ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, nết na thùy mị. Cô hỏi ý con trai mình, Triệu Tấn Dương nói được, vậy là bà đi thêm bước nữa.
Khương Mẫn quen một người đàn ông trung niên làm khai thái mỏ, cơ thể săn chắc, tính cách hiền như gỗ, đã đến nhà mấy lần, lần nào đến cũng mang theo xách to xách nhỏ, có thể nhìn ra rất vừa ý Khương Mẫn. Tạ tay và dây cáp kéo mà Triệu Tấn Dương dùng để tập luyện trước khi thi vào trường cảnh sát cũng là do ông ấy đưa.
Nhưng đến một ngày, người đàn ông đấy bị bắt, nguyên nhân lại rất đơn giản. Ông dùng xe gắn máy chở thuốc nổ khai thác mỏ đá qua trạm thu phí, nhưng quên mang giấy phép, bị bắt lại kiểm tra. Người đàn ông nói năng ấp úng, không giải thích được, hay cũng có thể có người cố ý muốn chỉnh ông ta, cuối cùng ông ta bị kết án hai năm.
Khương Mẫn đi thăm người đàn ông đó một làn, sau khi trở về chỉ nói một câu: Kệ đi.
Thế là lại cứ vậy mà “kệ” luôn.
Khương Mẫn rất ít khi kể về chuyện bố của Triệu Tấn Dương, chỉ khi anh hỏi mới nhắc đến một ít.
Triệu Tấn Dương từng hỏi: Mẹ có hối hận khi gả cho bố con không.
Khương Mẫn đáp rất dứt khoát: Không hối hận, nếu không có bố con mẹ đã sớm chết rồi.
Triệu Tấn Dương đã từng nghe nói bố anh là anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là tuổi tác lúc đó không hiểu lắm mấy chuyện yêu đương lấy thân báo đáp.
Đến tận bây giờ, Khương mẫn không hề ép con trai phải làm theo chí nguyện của chồng, năm lớp mười hai, Triệu Tấn Dương có thăm dò qua ý kiến của Khương Mẫn về chuyện anh thi trường cảnh sát, Khương Mẫn chỉ bảo anh phải nghĩ cho kỹ, đừng quên bố anh vì sao mà mất.
Thành tích của Triệu Tấn Dương cũng bình thường, lúc thi vào đại học, dựa vào điểm cộng con thương binh liệt sĩ mới đậu được trường cảnh sát.
Mấy người trong thôn vô cùng khó hiểu, hỏi Khương Mẫn: chị đã giao chồng cho nhà nước rồi, sao giờ lại để con trai làm cảnh sát?
Khương Mẫn giả ngây ngô nói: sau này cho nó về làm đăng ký hộ khẩu, tuần tra đường phố, mấy chuyện bình thường không có gì đáng ngại.
Hứa Liên Nhã hỏi: “Là đồn ở Nam Ninh đó à?”
“Ừ.”
“Em cũng đi ngang qua đó nhiều lần rồi.”
Triệu Tấn Dương cười một tiếng, “Lúc anh tốt nghiệp em còn chưa lên đại học nữa là.”
“Cũng vừa lúc thi đại học xong rồi.” Lại hỏi, “Sao anh lại tới bên này?”
“Sau khi tốt nghiệp thì lão đại dẫn anh tới,” Triệu Tấn Dương nói, “Lúc ấy anh thực tập dưới tay anh ấy, hỏi anh có muốn đi cùng anh ấy không, đồng hành còn có Quách Dược và một đàn chị khác.”
Nếu như nói đậu trường cảnh sát là giấc mơ của anh, thì không hề nghi gì ba năm đại học chính là cảnh trong mơ. Kinh nghiệm ăn cơm trăm họ của Triệu Tấn Dương đúng lúc cần dùng, lập bè kết phái, ăn uống chơi đùa, chỉ khi thỉnh thoảng nghĩ đến tương lai mới có thể mơ màng.
Cho đến khi anh gặp người đàn ông đó…
Sau khi Triệu Tấn Dương từ Phàn Chi Hoa quay về, lão đại đột nhiên hỏi anh có muồn cùng làm với ông ấy không.
Lần đầu rời khỏi căn nhà tranh đã gặp được Bác Nhạc, cậu thanh niên trẻ tuổi Triệu Tấn Dương sục sôi nhiệt huyết, lập tức đồng ý.
Người đàn ông đó bảo anh khoan cuống lên đã, nên thương lượng trước với người nhà.
Sau khi biết chuyện, Khương Mẫn hỏi, có phải vì bố con không?
Chỉ một câu nói đơn giản đã lau đi lớp hơi nước trong lòng, hình ảnh luôn mơ hồ nay trong chớp mắt trở nên rõ ràng.
Lúc bố mất Triệu Tấn Dương mới năm tuổi, ký ức có hạn qua năm này năm khác mơ hồ theo số tuổi tăng lên, chỉ có thể dựa vào miêu tả của mẹ mà khái quát ra hình tượng một người cảnh sát phòng chống ma túy.
Mà nay, hình tượng đó các anh càng lúc càng gần.
Anh có cơ hội trải qua những pha mạo hiểm giống ông trước đó, những quang vinh ông từng bỏ lỡ. Có lẽ vì có kinh nghiệm rèn luyện giống nhau, nên anh có thể hiểu rõ hơn về người bố hằng năm không có nhà này.
Khi ấy anh mới phát hiện ra, chính là dục vọng và sức mạnh này, đã đẩy anh đi lên con đường đó.
Hứa Liên Nhã hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, đã hiểu rõ hơn chưa?”
Triệu Tấn Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh chuyển nó đi rồi.”
Hứa Liên Nhã không nghe rõ “nó” trong câu nói.
“Lão đại của anh, nói vậy chứ giống một người bố khác của anh hơn.” Triệu Tấn Dương đáp, “Anh mắc sai lầm, anh ấy sẽ không kiêng kỵ gì mà mắng anh, nhưng nghe người khác nói anh mấy câu, anh ấy sẽ không vui.”
“Bao che.” Hứa Liên Nhã khái quát lại.
“Ừ, ngay cả lần này anh xảy ra chuyện…” Triệu Tấn Dương xoa hai tay, rồi quay sang nhìn cô,”Cũng là anh ấy giúp lừa gạt tiếp, cho anh nghỉ dài hạn…”
“Ồ.”
Triệu Tấn Dương không nghĩ ra cô có ý gì, đành nói tiếp: “Lão đại anh nói, thời gian anh ấy ở chung với anh cộng lại còn nhiều hơn cả khi anh ấy gặp mặt con gái. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ kiểu người như bố anh với lão đại đều như thế, trong công việc thì hết lòng tận tụy, nhưng trong mắt người nhà chưa chắc đã là ông chồng tốt, người bố tốt.”
Cô không hỏi vì sao anh hít ma túy, anh cũng không chủ động nói.
Có lẽ cô biết, có lẽ là không, nhưng cũng không thể nào thay đổi sự thật được.
Triệu Tấn Dương thấy đã xong xuôi, cuối cùng nói: “Sau khi anh đến đây có quen một cô bạn gái. Đồng nghiệp giới thiệu, cô ấy là giáo viên mầm non, ở cùng chỗ với em.”
Hứa Liên Nhã nhìn đi chỗ khác, “Em không muốn nghe…”
“Nhưng tính cô ấy không độc lập như em, tương đối quấn lấy người khác, nếu rảnh là anh sẽ cố gắng ở bên cô ấy, dạo phố ăn cơm đi chơi gì cũng có.” Triệu Tấn Dương không chịu dừng, “… Cũng do anh vừa làm việc nên không đủ cẩn thận, sau đó cô ấy bị người ta theo dõi.”
“…”
“Răng cửa bị đập gãy hai cái.” Triệu Tấn Dương lại chỉ vào xương sườn mình, “Ở đây gãy một xương.”
“…”
“Lúc cô ấy nằm viện, người nhà cô ấy không để anh gặp cô ấy, nói may mà những nơi khác không bị thương, nếu không sẽ tìm người xử anh.”
Triệu Tấn Dương nói, “Sau đó cô ấy lén gọi điện cho anh, nói hay là chia tay đi, cô ấy sợ. Về sau cô ấy quay về quê, từ đó đến nay chưa từng gặp lại.”
Hứa Liên Nhã nói: “Nên khi em đến cửa hàng sửa xe tìm anh, anh mới tức giận.”
Triệu Tấn Dương không trả lời.
“Có phải anh sẽ quay về đội tiếp không?”
Hai chữ “về đội” khiến Triệu Tấn Dương hơi bất ngờ, người như cô sẽ không nói thế. Nhưng nhớ tới giọng điệu của cô khi nhắc đến heroin, anh lại bình thường trở lại.
“Có thể lắm.” Anh nói, “Liệu em có để nụng không?”
Hứa Liên Nhã sững sốt.
“Thôi được rồi, bây giờ vẫn chưa đến lúc để bụng hay không.” Dù gì anh vẫn còn bị thả bè ở ngoài.
“Nếu như có thể, dĩ nhiên em hi vọng anh chỉ là một người bình thường.”
Ánh mắt Triệu Tấn Dương ảm đạm đi trông thấy.
Không biết từ lúc nào phương Đông đã hé sáng, Hứa Liên Nhã như quên mất rằng mình đang ở trước cửa, cứ thế ngồi bên cầu thang nghe chuyện suốt một đêm.
Lục Nghị và Triệu Tấn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút luống cuống.
“Trời sáng rồi.” Hứa Liên Nhã nói.
“Ừ.”
Hứa Liên Nhã đứng lên, ngồi lâu quá nên hai chân tê rần, hơi lảo đảo, Triệu Tấn Dương đưa tay đỡ cô đứng vững.
Anh theo thế đó mà đứng lên, hai chân khá hơn Hứa Liên Nhã.
Anh cứ vậy mà nắm tay cô, cô cũng không giãy dụa.
Trong mắt cô đều là mỏi mệt, không biết vì một đêm không ngủ, hay là vì anh.
Triệu Tấn Dương dè chừng nói: “Anh ôm em được không?”
Hứa Liên Nhã hé môi cười, “Từ bao giờ anh lại khách khí như vậy? Em không quen chút…”
Một chữ cuối chìm trong lồng ngực anh.
Chiếc ôm của anh rất bền chắc cũng rất ấm áp, và cả mùi mồ hôi nhàn nhạt nữa, khiến cô chẳng thể gạt bỏ nổi.
Hứa Liên Nhã từ từ vòng tay ôm lại anh, sờ đầu anh một cái, rồi lại khẽ vỗ lên lưng anh, như cô đã từng an ủi rất nhiều mèo con chó con vậy, dịu dàng xoa lên nếp nhăn trong lòng anh, lau đi lớp bụi bẩn kia.
Lập tức Triệu Tấn Dương ôm chặt cô.
Cô gái này bình thường khó mà nói là dịu dàng được, thậm chí còn thường xuyên châm chọc. Nhưng vào lúc này lại rộng lòng xoa nhẹ như thế, khiến sự bất định từng có trong anh trở nên chắc chắn hơn.
Hứa Liên Nhã khó nhọc thốt ra mấy chữ, “Anh muốn siết chết em à.”
Triệu Tấn Dương lại không buông ra, chôn đầu vào bên tai cô, dùng sức cà một cái, Hứa Liên Nhã cảm nhận được chút ấm áp ướt át trên cổ.
“Trước đó anh cái gì cũng lừa em hết, bây giờ bỗng nói với em nhiều chuyện như vậy, nhất thời em không tiêu hóa nổi, anh phải cho em chút thời gian.”
Triệu Tấn Dương buông cô ra, nói: “Được.”
“Nghĩ xong rồi em sẽ đi tìm anh.” Dừng một lúc rồi nói tiếp, “Em sẽ gọi qua cho anh trước.”
“… Được.”
“Bây giờ anh ở đâu?”
Triệu Tấn Dương đáp: “Tòa nhà phía sau cửa hàng của em.”
Hứa Liên Nhã: “…”
Triệu Tấn Dương giải thích: “Lương Chính dọn ra ngoài ở, anh ở với cậu ấy.”
Hứa Liên Nhã gật đầu nói: “Anh về trước đi.”
Tuy cô không cho anh vào nhà, nhưng Triệu Tấn Dương cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Triệu Tấn Dương nhìn Hứa Liên Nhã đi đến bên cửa chống cháy đằng kia, một tay đỡ lấy cửa, nói với anh: “Anh không đi thang máy à, không lẽ còn định đi bộ xuống?”
Triệu Tấn Dương: “…”