Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 27
Bên trong xe chỉ có tiếng đèn pha nhắc nhở, giống như tiếng tim đập thình thịch.
Khương Dương đưa tay vuốt nhẹ bao da ngoài vô lăng, phát ra tiếng khô khốc.
Nếu Hứa Liên Nhã nâng cửa kính lên, thì sẽ trông thấy Khương Dương đang nhìn cô chăm chú.
Hình như không một ai muốn lên đường, cả Hứa Liên Nhã và Khương Dương cứ kéo dài thời gian ra như thế.
“Về không?” Cuối cùng Khương Dương không nhịn được mà mở miệng.
Hứa Liên Nhã ngồi thẳng người lên, tự ý ấn tắt đèn pha, nói: “Đi.”
Khương Dương lần nữa lái xe chạy vào đường cái, trong xe không bật nhạc, chỉ có giọng nữ dẫn đường thỉnh thoảng nhắc nhở.
Đến một ngã tư, bỗng Hứa Liên Nhã lên tiếng: “Rẽ phải.”
Khương Dương nhìn cô một cái, “Đi đâu?”
“Rẽ phải.” Giống như lời nhắc nhở dẫn đường, cô lặp lại.
“…”
Khương Dương không hỏi nữa, nhanh chóng đổi quỹ đạo theo chỉ thị của cô.
Ngã tư tiếp theo sắp đến trước mắt, bốn làn đường xe, một làn ở bên ngoài là rẽ đường cong, hai làn giữa đi thẳng, Khương Dương đang định đi làn thứ hai bên trái.
Khương Dương hỏi trước: “Đi sao đây?”
Hứa Liên Nhã không đáp.
Khương Dương tiếp tục lái về phía trước.
Khi cách vạch kẻ đường chỉ còn nửa thân xe, Hứa Liên Nhã lại ra lệnh: “Rẽ phải.”
May mà bây giờ đã gần rạng sáng, trên đường ít xe, Khương Dương nhanh chóng đánh vô lăng, chạy chếch sang làn xe bên phải, chỉ là đuôi xe lại chèn lên vạch kẻ đường.
Hứa Liên Nhã hừ một tiếng, không biết là đang chế giễu hay là cảm thấy thú vị.
Đến ngã tư tiếp theo thì Khương Dương đã nhanh trí hơn, dù sao đằng sau cũng không có xe, anh cứ vậy mà đi ngay giữa đường.
Có điều Hứa Liên Nhã như đoán được quỷ kế của anh, im lặng đợi xe đâm thẳng ra khỏi ngã tư.
Khi Khương Dương lại lần nữa đi vào khu vực làn đường đi thẳng, Hứa Liên Nhã đổi chủ ý, nói: “Rẽ phải.”
Mắt thấy vạch dừng ở ngay trước mắt, Khương Dương nói: “Không rẽ được.”
Hứa Liên Nhã làm như không nghe thấy, lặp lại: “Rẽ phải.”
Cô cứ như con rối thỉnh thoảng được lên dây cót, cả một đêm chỉ nói mỗi tù này. Nhưng thật ra Khương Dương mới phù hợp với thân phận con rối.
Khương Dương đành phải nói: “Đợi tí.”
Anh quay đầu tại ngã tư tiếp theo, rẽ trái lần nữa, rồi cho xe chạy vào con đường mà Hứa Liên Nhã chỉ định.
“Muốn đi đâu nữa đây, quý cô huấn luyện viên.” Khương Dương ôn tồn nói.
Xe chạy vào một con đường, bắt mắt hai bên đường là những biển hiệu sáng trưng trước nhà trọ, cũng có không ít tiệm cắt tóc, tiệm rửa chân và đủ các siêu thị 24 giờ, không một nơi nào nhìn trông có vẻ muốn đóng cửa cả, tất cả đều hoạt động qua đêm không ngừng nghỉ.
Hứa Liên Nhã nhìn thiết bị định vị dẫn đường một cái, biết mình đang ở vị trí nào.
Rốt cuộc cô cũng đổi sang từ khác: “Dừng xe.”
Khương Dương nói: “Em muốn làm gì?”
“Bảo anh dừng xe lại.”
“Ở đây tối khuya không an toàn.”
Hứa Liên Nhã nhìn anh chằm chằm, “Dù không an toàn đến mấy cũng không nguy hiểm bằng anh.” Dứt lời, đẩy cửa xuống xe, đóng cửa xe cái sầm.
Khương Dương cũng xuống theo, vòng qua đầu xe ngăn cô lại. Đuôi mắt liếc thấy hai chữ “lái thuê” chói mắt trên ngực trái, Khương Dương vội gỡ nó ra, nhét vào túi quần.
“Tránh ra.” Sặc mùi thuốc súng.
Chẳng những không nhường nửa tấc, ngược lại Khương Dương còn giang hai tay ra, làm như muốn ôm cô.
“Nếu em không muốn gặp lại anh như thế thì tối nay không nên để anh lên xe.”
Hứa Liên Nhã ngẩng phắt đầu lên, Khương Dương nhìn ánh mắt kia mà không hiểu tí nào, như tức giận, lại như oan ức, hoặc cũng có cả hai.
Suy cho cùng anh mới là bên mắc nợ, Khương Dương dịu giọng nói: “Em cho anh cơ hội, không phải ư…”
Khương Dương cắn răng, nói: “Đúng là tôi đã cho anh cơ hội, muốn nghe anh giải thích, nhưng chính anh lại chạy trước.”
Khương Dương: “…”
“Khương Dương, tôi đã đến tìm anh!”
Hứa Liên Nhã thẳng thắn như thế đã ngăn lại những lời phân bua của Khương Dương, thậm chí khi nghe cái tên này anh còn có cảm giác bấp bênh nguy hiểm.
Thật ra trong đầu cô gái này không có nhiều lối đi vặn vẹo như thế, tình cảm của cô trung thành với nội tâm, cô ấy vừa mắt bạn thì sẽ không che đậy cảm tình, bạn khiến cô ấy thất vọng hay thậm chí là chán ghét, cô ấy sẽ không tiếc một cái tát đâu.
Khương Dương nói: “Anh biết…”
Hứa Liên Nhã liếc xéo anh, lạnh giọng nói: “Anh biết ư?”
“…”
“Anh biết nhưng cũng không đi tìm tôi ư?”
“…” Khương Dương nhận ra mình đã phạm vào đại kỵ, vội thấp giọng nói: “Lúc đó anh vội về quê.”
Đêm đã vào khuya, men rượu dần tản mất, Hứa Liên Nhã thấy lạnh, ôm lấy ánh tay.
“Về quê mà phải xóa số điện thoại, trả lại phòng sao,” Hứa Liên Nhã nói, “Sao anh không ở lại đó đến sang năm rồi về.”
Khương Dương hơi cúi đầu, giương mắt cẩn thận tìm kiếm ánh mắt cô, nói: “Vì anh nhớ em.”
Một cú đánh không hề báo động trước, nhịp tim đập nhanh hơn, Hứa Liên Nhã trừng mắt với anh, trong cái nhìn đó rõ ràng nói: có quỷ mới tin anh.
Khương Dương tiến lại gần một bước, bóng của anh gắn lên người cô, Hứa Liên Nhã cảm thấy như bị cắn nuốt chèn ép.
“Liên Nhã, anh nói thật.”
“Đã hai tháng rồi.”
Cô cho là anh nói bậy, Khương Dương cắn môi dưới một cái, nói: “Hai tháng nay chỉ có mình em trực đêm.”
Hứa Liên Nhã ngạc nhiên, “Anh theo dõi tôi.”
Hứa Liên Nhã không đặt trọng điểm vào việc vì sao anh biết điều đó, làm Khương Dương ít nhiều có chút thất vọng, vô tội nói: “Đừng nói khó nghe vậy chứ, Liên Nhã à, anh là lo lắng cho em.”
“Đồ biến thái!”
“…” Cô hẳn đã quy anh vào thành phần cuồng theo dõi, Khương Dương đành nói: “Chửi hay lắm, còn nữa không?”
Hai người đứng quá gần nhau, hơi thở như đan xen vào nhau.
Hứa Liên Nhã dán mắt nhìn anh, không biết có phải ảo giác do ánh đèn phản chiếu hay không, mà trong một khoảnh khắc Khương Dương lại như thấy mắt cô ươn ướt.
Nhưng cô không khóc – Khương Dương cũng không cách nào tưởng tượng nổi dáng vẻ rơi lệ của cô – ngược lại còn đẩy anh ra, hậm hực nói: “Sao tôi lại thích tên khốn kiếp nhà anh vậy chứ!”
Khương Dương chưa từng thấy Hứa Liên Nhã mắng chửi thô tục bao giờ, cùng lắm chỉ mắng là “đồ háo sắc”, nhưng lọt vào tai người thương lại trở nên dịu dàng nóng bỏng. Cuối cùng anh cũng mở miệng, mềm mỏng nói: “Bởi vì tên khốn kiếp cũng thích em.”
Hứa Liên Nhã: “…”
Khương Dương làm như định ôm cô, nhưng Hứa Liên Nhã né người đi, lấy lại bình tĩnh mà nói: “Nợ của chúng ta còn chưa tính xong đâu.”
Khương Dương rụt tay về, đau đầu gãi một cái, nói: “Được rồi, được rồi.”
Khương Dương nhìn trái phải, vào giờ này ở trên đường không có nhiều người, vừa nãy có một người đàn ông âu phục đen mới đi ngang qua, bên cạnh là một cô gái trang điểm diêm dúa, người đàn ông kia nhìn Hứa Liên Nhã với ánh mắt thèm thuồng thâm thúy. Điều này khiến Khương Dương rất không vui.
“Chúng ta đổi sang chỗ khác, rồi anh sẽ nói rõ mọi thứ với em, được không?”
Có lẽ là do thói quen, Khương Dương lại muốn kéo tay Hứa Liên Nhã, nhưng lại bị hất ra.
“Được rồi, anh không đụng vào em nữa…” Khương Dương đầu hàng nói.
Hình ảnh hai người lôi kéo nhau rơi vào mắt người khác lại có cách giải thích khác.
Khương Dương để ý thấy có hai chiếc xe đạp cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ đang tiến đến gần, vội giục: “Chúng ta đi thôi.”
Hứa Liên Nhã cũng trông thấy, nhưng lại có vẻ nghi ngờ trước phản ứng của Khương Dương.
Cô không chất vấn tại chỗ, quay người đi về lại xe, nhưng chưa động đến tay nắm cửa thì đã bị gọi lại…
“Này, hai người phía trước đứng lại.”
Hai người đàn ông mặc cảnh phục màu xanh da trời mùa hè gạt chân chống xe đạp xuống, lập tức cản hai bọn họ lại.
Khương Dương nói: “Chuyện gì?” Anh tiến lên trước một bước, nửa bên người ngăn Hứa Liên Nhã lại.
Hai người cảnh sát nhìn tuổi không lớn lắm, một người mặt như con nít, một người mắt nhỏ như đậu xanh.
Mặt trẻ con nói: “Đã nửa đêm nửa hôm rồi hai anh chị ở đây làm gì?”
“Đi dạo.”
Mắt bé cười một tiếng, làm khe mắt như bị giấu vào sau thịt, nói: “Chạy đến nơi thế này để đi dạo, đúng là tình thú nhỉ.”
“Hai anh cảnh sát muốn gì?”
Mặt trẻ con hỏi: “Hai người có quan hệ thế nào?”
“Sao, nửa đêm đi dạo là phạm pháp ư?”
“Phạm pháp hay không lát nữa khắc biết,” Mắt bé quay sang Hứa Liên Nhã, “Cô nói đi, cô với anh ta có quan hệ thế nào?”
Người đến không có ý tốt, Hứa Liên Nhã muốn nhanh chóng đuổi đi, vừa định mở miệng thì đã bị Khương Dương cướp lời…
“Cô ấy thuê tôi lái xe.” Khương Dương móc tấm nhãn kia từ trong túi quần ra.
Mắt bé nói: “Ồ, cô ấy thuê anh lái xe, anh lại đưa cô ấy đến đây. Vậy vừa nãy hai người lôi lôi kéo kéo làm gì… cô trả lời đi,” Anh ta chỉ Hứa Liên Nhã, “Quan hệ thế nào?”
“Bạn.” Hứa Liên Nhã đáp.
“À? Kiểu bạn gì?”
Thái độ của mắt bé chẳng chút thân thiện, thậm chí còn không có luôn vẻ hời hợt của dân văn phòng
Hứa Liên Nhã nói: “Anh muốn kiểu gì thì là kiểu ấy.”
Khương Dương: “…”
“Tôi trả lời xong rồi, có thể đi được chưa.”
“Được rồi, mấy đứa cặp bồ như hai người toàn thích nói là bạn bè trai gái.” Mắt bé hưng phấn vô cùng, chuẩn bị tư thế xắn tay áo, “Đưa chứng minh thư ra xem.” Anh ta nhìn mặt trẻ con một cái, người đằng sau lập tức gật đầu.
Hứa Liên Nhã nói: “Các anh có thẻ cảnh sát chứ?”
Mắt bé và mặt con nít cũng không bất ngờ, lôi thẻ ra rồi làm như nhét vào trong tay cô.
Hứa Liên Nhã áng chừng xúc giác, vuốt ve tấm huy hiệu cảnh sát kia, rồi lại mượn ánh đèn đường để kiểm tra dấu hiệu chống giả trong thẻ.
Cô lại tỏ ý muốn để Khương Dương xem, nhưng Khương Dương lại lắc đầu. Hứa Liên Nhã trả lại thẻ cho anh ta, mắt bé cười nhạt, “Chứng minh thư.”
Hình như Khương Dương đãthở dài, sau đó rút ví tiền ra. Hứa Liên Nhã cũng làm theo.
Hai cảnh sát ngăn giữa bọn họ, một người cầm một tấm thẻ.
Có thể là cảm thấy Khương Dương tương đối khó đối phó, nên mắt bé hỏi anh trước.
“Cô ấy tên gì?”
“Hứa Liên Nhã.”
Mắt bé nghe xong thì lập tức nhíu mày, dự đoán sai khiến anh ta hơi thất vọng, vội trao đổi ánh mắt với mặt trẻ con.
Khương Dương ngắt lời bọn họ, “Có muốn tôi đọc số điện thoại của cô ấy cho anh không?”
Mắt bé hừ một tiếng.
“Anh ta tên gì?” Mặt trẻ con cầm chứng minh thư của Khương Dương hỏi Hứa Liên Nhã.
“Giang Dương.” Hứa Liên Nhã nói.
“A?” Mặt trẻ con hết nhìn chứng minh thư lại nhìn Hứa Liên Nhã, “Tên gì?”
“Giang Dương.” Hứa Liên Nhã tưởng anh ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa.
Mặt trẻ con lộ ra nụ cười đắc ý, ra hiệu bảo mắt bé tới gần, mắt bé xác nhận cái tên trên thẻ rồi nhếch mép lên.
“Hai người anh chị,” Mắt bé nói, “Về đồn với tôi một chuyến.”
Khương Dương: “…”
Hứa Liên Nhã không phục, “Dựa vào đâu?”
“Dựa vào đâu ư?” Mắt bé làm như nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm, “Ngay cả tên anh ta cô còn không biết mà còn bảo là bạn bè trai gái à, cô không phải đang đùa đấy chư? Đừng thừa lời nữa, mau đi với chúng tôi. Hai người bị nghi ngờ tham gia mua bán mại dâm.”
Hứa Liên Nhã chỉ nghe vào nửa đoạn trước, “Anh nói gì?”
“Tôi nói là…” Mắt bé nghiến răng nghiến lợi, “Có chuyện gì về đồn nói sau!”
“Người anh em à, anh chụp cái mũ này lớn quá…” Khương Dương nói, “Chuyện không phải như thế, tôi biết cô ấy, cô ấy không biết tôi, nhưng vẫn là bạn bè trai gái, nhiều nhất cũng chỉ coi là vấn đề tình cảm, không nói với anh được.”
“Có vấn đề tình cảm mà chạy tới nơi như thế này giải quyết à, anh có biết đây là khu tỷ lệ cao không? Là nơi chúng tôi kiếm cơm đấy,” Mắt bé giễu cợt, “Anh muốn giải thích thì đợi chúng ta về đồn, ngồi xuống uống ly trà, từ từ nói đến tận sáng đều được.”
Mặt trẻ con định lấy bộ đàm ra thông báo, bỗng Hứa Liên Nhã cướp chứng minh thư trong tay anh ta.
Khương Dương nhìn thấy hành động đó của cô, nhưng chỉ im lặng.
Hứa Liên Nhã nhìn một cái, lập tức mọi thứ sáng bừng lên.
Khương Dương: “…”
Hứa Liên Nhã hối hận vì ban nãy không xem bằng lái của anh, nếu không cũng sẽ không gặp phải lúng túng như lúc này.
Nếu như cô xem, nhất định sẽ không để Khương Dương lên xe cô.
Rất lâu về trước cô từng có cơ hội xem ví của anh – là lúc Khương Dương và cô đến thôn Lệ Hoa lấy xe, đem ví tiền của mình ra thế chấp với cô – nếu như cô lén nhìn trộm, thì thậm chí cả câu chuyện sẽ không có bắt đầu.
Ở dòng họ tên trên chứng minh thư in ba chữ: Triệu Tấn Dương.
Anh cũng không phải người của thành phố Phổ Nhĩ Vân Nam, trên địa chỉ viết một thôn ở Bình Nhạc Huyền gần thành phố Quế Lâm Quảng Tây.