Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 16
Đêm trước ngày thất tịch, Lôi Nghị gọi điện đến báo cho Hứa Liên Nhã biết không thể nghỉ phép được. Hứa Liên Nhã lại hỏi vậy mười bốn tháng bảy có xin nghỉ được không, Lôi Nghị do dự, đáp lại khó mà nói trước được. Cô không hỏi nhiều nữa, dặn dò vài câu rồi gác máy.
Trong tiệm vẫn như thường, Chu Khải Quân chở từng đơn hàng một, chuyển hai chú mèo vằn ra ngoài, trong tiệm không còn động vật nào bị bệnh, cậu ta cũng khỏi phải trực đêm.
Vào ngày thất tịch, Hứa Liên Nhã cho bọn họ tan làm sớm.
Hứa Liên Nhã về nhà thay quần áo, Khương Dương đến hơi muộn, cô dắt Tước gia xuống nhà đi dạo vài vòng.
Hứa Liên Nhã tính toán, Hà Tân đã gửi Tước gia lại nhà cô hơn hai tháng, tuy trước kia cũng từng gửi lâu như thế, nhưng bỏ con giữa chợ được nửa tháng vẫn đến thăm một lần.
Phát cáu cũng ghê gớm thật. Hứa Liên Nhã thầm mắng, tính sẽ nhắc anh đến đón về, nhưng không phải là hôm nay.
Đường đi hơi xa, lái xe của Hứa Liên Nhã.
Khương Dương lên lầu đón cô, lúc gặp mặt thì ồ một tiếng kỳ quái.
“Sao thế?” Hứa Liên Nhã nghiêng đầu khó hiểu.
Khương Dương nhìn xuống chân cô, quả nhiên, “Cao quá.”
Cô mặc giày cao gót, gót giày nhỏ nhọn.
“Ồ…” Hứa Liên Nhã vỗ đầu một cái, lẩm bẩm, “Quên mất, đi biển kia mà, đợi em thay đôi giày kasc đã, đôi này không dễ đi đường…”
Khương Dương giữ lấy cô không để cô đi, “Không sao, mặc đôi này đi, đẹp.”
“Nhưng…”
“Không cần phải đi xa.” Khương Dương nói, “Nếu không thì anh cõng em đi.”
Hứa Liên Nhã đóng cửa lại, gật đầu nói: “Được đấy.”
Đêm tối không có gió, những đám mây như dính trên bầu trời, không xê dịch nửa tấc.
Càng đến gần biển càng ít xe, ban đêm yên tĩnh lại khiến người ta thả lỏng tâm tình, lim dim đôi mắt.
Hứa Liên Nhã không quen bên này, cũng không nhìn rõ trong đêm lắm, chỉ có thể ngẫu nhiên dựa vào cột mốc trên đường mà nhận diện phương hướng.
Khương Dương không cài dẫn đường, chuyên tâm lái xe. Thỉnh thoảng Hứa Liên Nhã quay sang nhìn anh, ánh mắt so với trước kia đã mạnh dạn hơn nhiều, cái nhìn như bàn tay vô hình chạm đến mỗi tấc trên cơ thể.
Khương Dương tranh thủ nhìn cô một cái, “Nhìn cái gì đấy.”
“Không cho nhìn à.”
“Đâu dám.”
Hứa Liên Nhã cụp mắt cười, khuỷu tay chống lên trên bệ cửa, khẽ cắn đầu ngón trỏ, tựa như đang cân nhắc có nên ăn sạch tên tù binh trước mắt hay không.
Bờ biển trong suy nghĩ của Hứa Liên Nhã là bờ cát trải dài cùng những con sóng lền bềnh, nhưng nơi mà xe chạy đến dần dần rời xa khỏi tưởng tượng.
Xe nhanh chóng chạy đến một làng chài nhỏ, hai bên đường xi-măng là những căn nhà lụp xụp, mượn ánh đèn xe có thể thấy lưới đánh cá đang được phơi nắng. Khương Dương bảo cô hạ cửa kính xuống, Hứa Liên Nhã ngửi thấy mùi biển càng lúc càng nồng.
Khương Dương dừng xe trước một quán ăn vỉa hè, khóa kỹ vô-lăng.
Bầu trời phơi ra một màu xanh đậm dày đặc, côn trùng mùa hè ở xung quanh kêu không biết mệt.
“Uống bia được không?” Khương Dương hỏi.
Hứa Liên Nhã gật đầu.
Khương Dương để cô chờ ở bên ngoài, đi vào quán ăn một lúc rồi xách một thùng nhựa đi ra.
“Đây là gì?”
Khương Dương kéo tay cô, “Bia.”
“Nhiều thế.”
Khương Dương nhíu mày, “Sợ?”
Hứa Liên Nhã khẽ hừ một tiếng, “Chúng ta phải đi đâu đây?”
“Ra biển.” Khương Dương nói đơn giản.
Hứa Liên Nhã nhìn một bên mặt anh, Khương Dương gật đầu, “Anh đã tìm được một con thuyền nhỏ rồi.”
“Anh lái?”
“Chẳng lẽ em còn muốn có người khác ở đó?”
Hứa Liên Nhã mỉm cười, “Thì ra anh còn có thể lái thuyền.”
Khương Dương nói: “Không lật được đâu.”
Tay anh bị đánh một cái, Hứa Liên Nhã xì một tiếng khinh miệt, “Mỏ quạ.”
“Được được, không nói.” Khương Dương cười áy náy.
Khương Dương dẫn Hứa Liên Nhã lên bến tàu. Có không ít thuyền đánh cá đang chuẩn bị rời bến, ngọn đèn trong khoang thuyền chiếu sáng một vùng biển màu cam. Khương Dương chỉ vào một con thuyền đánh cá tương đối mới trong đó, từ từ đợi phản ứng của Hứa Liên Nhã.
Cũng may là trong mắt cô cười, nhìn qua không giống thất vọng, Khương Dương thở phào một hơi.
Thuyền không lớn, Khương Dương đứng trên mũi thuyền khiến nó phập phồng thấy rõ. Anh đặt thùng nhựa xuống, chìa tay ra với Hứa Liên Nhã.
Hứa Liên Nhã đi giày cao gót, giẫm lên ván lắc lư thấy rõ, Khương Dương cười dìu cô vào khoang thuyền.
Khoang thuyền không lớn, chỉ có một chiếc giường, nhưng bù lại sạch sẽ, không ngửi thành mùi tanh của cá.
Hứa Liên Nhã ngồi lên giường, bất giác xoay mắt cá chân, dù sao cũng không quen đi giày cao gót, chân đã đau lắm rồi.
“Em cởi giày ra được không?”
Khương Dương đang định ra ngoài nhổ neo, vừa đỡ lấy cửa khoang thuyền bèn ngoái đầu lại, “Bên ngoài có nhiều chỗ trũng, đừng đi lung tung, cẩn thận trượt chân.”
Hứa Liên Nhã ngoan ngoãn nói: “Em ở đây thôi.”
Khương Dương nhổ neo, đẩy thuyền ra khỏi bến tàu, một loạt động tác ăn khớp nhau, nhìn có vẻ lão luyện.
“Trước kia anh là thủy thủ?” Lúc Khương Dương quay vào buồng lái, Hứa Liên Nhã hỏi một câu.
“Không phải.” Khương Dương có chút bất đắc dĩ trước câu hỏi của cô, “Chỉ là ở trên biển lâu quá thôi.”
Thân thuyền rung một cái, ngọn đèn ở bến thuyền dần dần rời xa, biến thành một hạt đậu nhỏ phát sáng.
Hứa Liên Nhã dựa vào cửa buồng lại, lặng im nhìn Khương Dương chăm chú.
So với khi lái xe ban nãy, ánh mắt của anh lúc này chuyên tâm hơn, không tìm thấy vẻ phất phơ ngày trước. Hứa Liên Nhã không khỏi nhếch khóe miệng, không rõ là thích con người nào của anh hơn. Hai mắt khác biệt nhau chắp vá tạo nên một người phức tạp, mà cô thầm cảm thấy may mắn khi trong vẻ phức tạp này không hề có tối tăm hay ác ý.
Khi ánh đèn ở bến đã hoàn toàn biến thành một dấu chấm, Khương Dương dừng thuyền lại rồi thả neo xuống, xa xa trước đó là những con thuyền đánh cá đang dần rời xa.
Khương Dương xách thùng nhựa ra ngoài boong thuyền, rồi gọi Hứa Liên Nhã đi ra.
Hai người họ ngồi khoanh chân trên đệm. Trong thùng nhựa còn dán xốp dưới đáy, bên trên là đá với mấy lon bia, còn cả chút đồ nhắm nữa.
Khương Dương mở một lon cho cô, “Có thể uống mấy lon?”
“Không biết là ai say trước đâu.”
“Anh say thì em đừng hòng về được.”
Hai người cạn bia, Hứa Liên Nhã giơ lon lên cao, như đang dâng kính trăng sáng, “Vậy cùng đi cho cá ăn.”
Khương Dương nhặt một hạt lạc lên cho vào miệng, “Chỉ mới nghe nói Long Vương chọn rể, chưa từng nghe tuyển con dâu bao giờ.”
Gió biển man mác, sóng biển chậm chạp, trời và biển cùng dung hòa thành một sắc xanh đen, vầng trăng mỏng cong cong treo cao nơi cuối chân trời. Trăng đêm như lưới, bao phủ lấy chúng ta.
Chưa được bao lâu thì cả Khương Dương và Hứa Liên Nhã đã bị hơi men hun nóng cả tai, nằm ngã xuống boong thuyền.
Hứa Liên Nhã gối đầu lên tay anh, mệt mỏi nói: “Anh biết hát không?”
“Biết.” Khương Dương nhìn trăng, mỉm cười: “Anh hát em nghe nhé?”
Hứa Liên Nhã mò mẫm lung tung bên cạnh, vóc lấy mấy hạt lạc, đút đến bên miệng anh, “Hát đi. Tiền boa đây.”
Khương Dương ngoan ngoãn há miệng, rồi lại nhẹ nhàng mút lấy đầu ngón tay cô.
“Lưu manh!” Hứa Liên Nhã rút tay về, hơi chùi xuống bên cạnh anh.
Anh hắng giọng, bắt đầu cất tiếng…
Trong gió có đám mây làm mưa, một đám mây làm mưa
Hứa Liên Nhã ồ lên một tiếng, “Bài hát này buồn quá.”
“Không phải trong xe em hay bật bài này sao?”
“Đổi bài rồi.”
“Được rồi.”
Khương Dương nhìn bầu trời đêm, suy nghĩ một lát rồi cất giọng…
Anh hỏi em yêu anh liệu có đậm sâu, rằng em yêu anh có bao phần?*
(*Bài “Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi”.)
Bất ngờ là Khương Dương hát khá hay, giọng hát mang theo từ tính, làn điệu lâm li, nhưng Hứa Liên Nhã lại không nhịn được phì cười.
Lại bị cắt ngang, Khương Dương nổi giận, xoay người để lại bóng lưng cho cô.
Hứa Liên Nhã liên tục dụ dỗ anh kéo người anh lại, nói: “Được rồi được rồi, em không cười nữa, anh hát tiếp đi.”
“Không hát.” Lại muốn quay người đi.
“Hát đi mà.”
“Mất hứng rồi.”
Đột nhiên Hứa Liên Nhã im lặng, Khương Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm đi, môi bị cô phủ lấy.
Cô bắt đàu càn quét, giữa môi răng anh đều là vị ngọt của bia, không rõ đâu là của cô, đâu là của mình.
Hứa Liên Nhã rời khỏi anh, khóe miệng ngậm lấy nụ cười: “Có hứng lại chưa?”
Mắt Khương Dương như mê như say, nghĩ một hồi rồi nói: “Lại lần nữa đi.”
Hứa Liên Nhã lại hôn lên khóe miệng anh.
“Không đủ.”
Lại liếm lấy cổ họng. Khương Dương bất giác nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống.
Tầm mắt của Hứa Liên Nhã lại quay về mặt anh, trong đôi mắt tối đen của Khương Dương rót đầy ánh trăng, còn cô lại tan vào ánh sáng bàng bạc ấy.
Ngực như bị ánh mắt kia kích động, tia rung động cảm nhận rõ ràng, cô nắm lấy cằm anh, mang theo mệnh lệnh nho nhỏ, “Nói anh yêu em.”
Khương Dương nhìn cô chằm chằm, cười: “Anh yêu em.”
“Yêu bao nhiêu?”
Khương Dương nói: “Yêu nhiều hơn em yêu anh.”
“Em không yêu anh.”
Khương Dương: “Anh vẫn yêu em.”
“Anh uống nhiều rồi.”
Anh lắc đầu, tóc ma sát trên boong thuyền phát ra âm thanh sột soạt, “Anh không có.”
“Cứng miệng nhỉ.”
Lại lắc đầu, như cậu bé làm sai chuyện, “Anh không có.”
“Vì sao yêu em?”
“Ơn cứu mạng, không có gì trả, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”
Hứa Liên Nhã bị anh chọc cười, “Anh yêu em ở đâu?”
Mắt Khương Dương sáng lên, chống boong thuyền ngồi dậy, nhìn không có vẻ say, anh kéo Hứa Liên Nhã vào lòng, một tay đỡ sau gáy cô, hôn lên mí mắt cô, “Nơi này.” Anh lẩm bẩm.
Môi dán tại tàn nhang của cô, “Nơi này.”
Nụ hôn của anh thấm ướt môi cô, “Nơi này.”
Anh kéo khóa váy ra, cởi áo ngực, kéo váy cô xuống một nửa, ngậm chặt đỉnh nhọn trên bộ ngực tuyết trắng, “Nơi này.”
Bàn tay to thô ráp của anh trượt vào trong váy, người trong lòng run lên theo, “Nơi này.”
Cuối cùng anh đặt tay lên ngực cô, giống như muốn thu gọn nhịp tim vào trong tay, Khương Dương nhìn vào mắt cô, “Còn cả đây nữa.”
Câu “anh yêu em” lúc đầu chỉ là tán tỉnh, nhưng giây phút này có lẽ Hứa Liên Nhã tin thật.
“Đều cho anh cả.” Bao nhiêu sắc sảo trong mắt thu lại hết, chỉ còn lại dịu dàng, “Anh yêu chỗ nào, đều cho anh.”
Thuyền đánh cá trên mặt biển tĩnh lặng, cá mắc cạn trên boong thở hổn hển run rẩy.
Ánh trăng sáng tỏ, gột rửa phấn hoa*, chỉ để lại người si nói mộng.
(*Tư tưởng đạo gia triết học, ý chỉ rửa đi vẻ bề ngoài giả tạo thế tục, lộ ra khí chất thanh nhã như cúc.)