Ánh Dương Soi Lối

Chương 14


Đọc truyện Ánh Dương Soi Lối – Chương 14

Mắt Thẩm Băng Khê sáng lên, biết có kịch hay, nói: “Bạn gái?”

Lương Chính giật mình, a một tiếng, “Là cô gái hôm đó đưa em đi bệnh viện sao?”

Khương Dương còn chưa đáp thì Thẩm Băng Khê đã quay sang nói với Lương Chính: “Tiểu Chính, cậu gặp qua rồi à! Trông thế nào, có đẹp hay không? Không được, chị cũng muốn gặp.”

Lương Chính suy nghĩ, “Không tệ, người cũng rất tốt.”

“Ấy ấy.” Thẩm Băng Khê cười nhạo, “Thật không thế, cậu ta mà có bản lĩnh đấy à.”

Nghĩ đến việc ngày hôm qua Hứa Liên Nhã có thể đến thật, Khương Dương nổi giận mắng một câu, “Người không có mù như chị.”

Thẩm Băng Khê: “…”

Lương Chính sắp xếp câu chữ, thấp giọng nói với Thẩm Băng Khê: “Hôm qua anh ấy bị cho leo cây.”

“Ồ…” Kéo dài giọng như ngâm thơ.

“Hai người hẳn vui lắm nhỉ.”

Thẩm Băng Khê và Lương Chính đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Ừ.”

“Được, chúng ta không nói chuyện nữa, tan họp!”

Thẩm Băng Khê cười khì khì, đùa vui đủ rồi, lúc này mới đổi sang giọng điệu của chị cả, “Nói thật đi, A Dương, quen bạn gái rồi?”

“Cứ cho là vậy.”

Thẩm Băng Khê không hài lòng, “Có thì nói có, không có thì nói không có, cái gì gọi là cứ cho là vậy?”

Khương Dương buông tay, “Không phải bị người ta cho leo cây à?”

Lương Chính nghe thế liền bật cười, Khương Dương lườm cậu ta một cái.

“Làm gì?”

Khương Dương nói: “Bác sĩ thú y.”

Thẩm Băng Khê và Lương Chính đồng thời hít một luồng khí lạnh vào như cảm thán.

“Khám bệnh cho chó mèo.” Khương Dương bổ sung.

Thẩm Băng Khê xem thường, “Đương nhiên biết, bác sĩ thú nuôi mà, không giống mấy con gà thiến bày ra trên vỉa hè ở quê bên kia. Nhưng cậu cẩn thận một chút, đừng có chọc con gái nhà người ta.”

Thẩm Băng Khê thường xuyên giao du với đám đàn ông, cũng nhanh mồm nhanh miệng, hai người đàn ông ở đây chỉ cảm thấy lạnh nơi đũng quần, nhất là Khương Dương.

“Là kiểu nào?” Cô ấy hỏi, “Có phải kiểu cừu nhỏ không?”

Nghe thấy chữ cừu nhỏ, Lương Chính lại không nhịn được cười.

Khương Dương trừng anh ta một cái, “Không phải, thua xa.” Còn lâu mới là cừu nhỏ, Khương Dương nghĩ, mèo hoang mới đúng, vẫn là mèo đêm đã lâu không thấy thịt sống, răng nanh và móng vuốt đều sắc nhọn như nhau.


Nhớ lại những lần gặp nhau, Khương Dương nói: “Là một người gan lớn thẳng đuột lại rất độc lập.”

Thẩm Băng Khê cười hân hoan, “Kiểu này mới hợp với cậu.”

Khương Dương: “…”

“Cô ấy có biết trước đây cậu làm gì không?”

Khương Dương khựng lại, trầm giọng nói: “Không cần biết.”

Nhắc đến chuyện trước kia của Khương Dương, bất chợt không khí trở nên ngưng đọng.

Thẩm Băng Khê nhận thấy điều đó, cười ha ha một tràng, nói: “Tiến triển đến mức nào rồi?”

Khương Dương phàn nàn, “Nói nhiều quá.”

Thẩm Băng Khê cũng không muốn biết thật, “Khi nào dẫn về để bọn tôi gặp mặt đây? Để xem ánh mắt cậu thế nào.”

Lương Chính cũng phụ họa, “Lần trước em vẫn chưa giới thiệu, em còn chờ gọi chị dâu đấy.”

Khương Dương nói như bảo đảm: “Đợi ổn định rồi dẫn về.”

***

Sáng sớm Hứa Liên Nhã đến mở cửa tiệm thay Chu Khải Quân. Cô muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, nhưng vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy một mùi kì quái, giống mùi thuốc lá nhưng lại có mùi thơm, rất nhạt, cô ngửi vào còn thấy có chút ghê tởm, vội vàng rửa tay rồi đi ra, nhưng Chu Khải Quân đã mang theo balo đồ đạc rời đi.

Chu Khải Quân hút thuốc, cô biết. Ban ngày cậu ta sẽ ra ngoài tiệm hút, buổi tối không ra ngoài được nên vào nhà vệ sinh hút cũng không có gì đáng trách. Hứa Liên Nhã đè chuyện này xuống không nhắc đến nữa.

Khương Dương gọi điện đến, hẹn cô đi biển, thời gian vào buổi tối.

Cô không nghĩ ra biển toàn nước thì có gì đáng xem, mặt khác cũng bớt hứng thú với anh. Cô quả quyết không chịu thừa nhận thật ra mình đang canh cánh trong lòng.

Hứa Liên Nhã sáng đi làm quá mệt, muốn nghỉ ngơi nên từ chối. Kỳ lạ là Khương Dương không hề đùa giỡn gì, cô không biết nên nói là thất vọng hay may mắn nữa.

***

Khương Dương hẹn Hứa Liên Nhã thất bại, lúc rửa xe có chút thất thần, chà lui chà tới một chỗ rất lâu.

Tuy anh thường xuyên làm việc tùy hứng, nhưng loại chuyện cản đường người ta như có thêm nút bịt này, anh rất khinh bỉ. Tung ra ám hiệu, tự nhiên hi vọng có người mắc câu.

Bỗng một tia sáng chợt lóe, vòi phun trong tay Khương Dương dừng lại, ngay sau đó tia nước chảy ra càng thêm hân hoan.

Khương Dương nhân lúc buổi trưa rảnh rỗi, cưỡi motor đến thôn Lệ Hoa.

Mùa vải đã qua, đến lượt cây nhãn lên sàn. Du khách đến thôn Lệ Hoa không ngớt, Khương Dương lái motor nhanh nhẹn lách xuyên qua.

Anh dừng lại trước một căn nhà hai tầng có gác lửng già cỗi.


Bề ngoài tường được xây trộn với đá, bụi giăng đầy không nhìn ra màu gốc, cửa sổ cũng hở gió. Cả căn nhà nhìn như một tòa nát vụn, nằm trong phường tráng gạch men sứ mới toanh cứ như lỗ sâu trên răng.

Chủ nhà quanh năm ở Hồng Kông, bất động sản có rất nhiều nên cũng lười đoái hoài đến căn phòng cũ nát này, do Khương Dương giật dây thuê được giá thấp cho Cát Tường.

Trên cửa cài khóa, từ cửa sổ có thể trông thấy bên trong xếp đầy chai lọ, mấy gánh giấy vụn hay đồng nát sắt vụn.

Sáng sáng, Cát Tường hay lên núi nhặt vỏ nhựa do du khách vất lại, đến trưa khi mặt trời tỏa nắng gay gắt mới gấp gáp quay về.

Khương Dương đứng đợi ở cửa một lúc, quả nhiên đợi được bù nhìn kia quay về, đi theo sau là chú chó vàng.

Cát Tường nhìn Khương Dương như nhìn thấy khách đến, rảo bước nhanh hơn, gậy nện xuống đất cộc cộc càng lúc càng nhanh, chai nhựa trong túi nhựa phát ra tiếng ồn ào.

Trên mặt Cát Tường để lộ nụ cười, miệng mở rộng, Khương Dương biết ông ta định gọi gì, bèn nhanh chóng cản lại.

Khuôn mặt nhăn nheo của Cát Tường lộ ra nụ cười ngại ngùng.

Cát Tường mời anh vào nhà, Khương Dương tự mình ngồi xuống ghế. Cửa sổ mở toang, cả căn nhà thông thoáng, gió trời thu ùa đến, cuốn đi mùi lạ thoang thoảng.

“Tôi muốn mượn chú một thứ.” Cát Tường còn muốn rót nước cho anh nhưng Khương Dương đã xua tay, nói thẳng.

Cát Tường tò mò, “Mượn cái gì?”

Khương Dương chỉ vào chú chó vàng ngồi ngay ngắn ở cửa, “Cho tôi mượn A Khang.”

Cát Tường không hề nghĩ ngợi, sảng khoái nói: “Được.”

Khương Dương cười nói thêm, “Không phải làm chuyện gì xấu đâu, chú cứ yên tâm.”

“Hầy, nói thế làm gì, tôi nào có lo lắng chi.”

Khương Dương đứng dậy gọi A Khang đến, A Khang cũng ngoan ngoãn vẫy đuôi lại gầ.

“Tối nay tôi sẽ trả nó về.”

“Được.”

Khương Dương cám ơn ông ta, buộc lại xích chó của A Khang, để nó ngồi trên tấm ván sau xe motor. A Khang nhìn Cát Tường như không nỡ rời xa, Khương Dương an ủi: “Đừng khóc, lát nữa sẽ đưa mày về nhà.”

***

Hạ Nguyệt đang cắt lông cho một con chó poodle ở gian thẩm mỹ dưới tầng một, Hứa Liên Nhã ngồi trong quầy, đợi khách vào cửa.

“Bác sĩ Hứa.” Khương Dương cung kính nói.

Hứa Liên Nhã đứng lên, “… Anh đến đây làm gì?”

Khương Dương đưa mắt nhìn A Khang bên chân, trịnh trọng nói: “Tắm.”


Hai tay Hứa Liên Nhã đút vào túi áo blouse trắng, bước ra khỏi quầy tiếp tân, nói như ra lệnh: “Ôm chó lên, đừng để dưới đất.”

“Tuân lệnh.”

Khương Dương lập tức cúi người ôm lấy A Khang. A Khang không được ăn uống đủ chất, dậy thì muộn, khung xương nhỏ hơn so với đồng loại cùng tuổi, vốn không mập mạp gì, được Khương Dương ôm trong lòng không thấy lớn lắm.

Anh ôm như ôm trẻ, nâng phía sau A Khang lên, A Khang chổng bốn chân lên trời, một người một chó, ánh mắt vô tội, chẳng hiểu sao trông có vẻ buồn cười, lại có chút ấm áp.

Hứa Liên Nhã không nhịn được mỉm cười, cúi đầu kéo khẩu trang lên, che lại ý cười.

“Bác sĩ Hứa, tôi đã ôm nó lên rồi.” Khương Dương nói, “Đi tắm chỗ nào?”

Hứa Liên Nhã nghe thấy tiếng nước bên trong ngừng lại, bèn nói: “Đợi lát nữa.”

“Tuân lệnh.”

“…”

Hứa Liên Nhã đi vào gian thẩm mỹ, chú chó poodle kia đã xong xuôi. Gian thẩm mỹ được ngăn cách với nơi khác bằng kính thủy tinh, trên tường dán poster tuyên truyền, từ giữa khe dán Hứa Liên Nhã trông thấy Khương Dương với A Khang mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi bật cười.

Hứa Liên Nhã đi ra, Khương Dương vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, giống như học sinh bị cô giáo phạt.

Lòng cô thư thản, trải báo ra trên bàn, nói: “Đặt ở đây đi.”

Khương Dương như trút được gánh nặng.

Hạ Nguyệt ôm poodle đi ra, một nhúm đen tuyền, ngay đến mắt cũng không tìm thấy. Cô ấy chủ động hỏi, “Muốn cắt lông hay tắm?”

“Để chị, em nghỉ đi.” Hứa Liên Nhã lên tiếng, rồi cô lại bảo với Khương Dương, “Ôm vào đi.”

Hứa Liên Nhã sai anh đặt chó lên bồn. Khương Dương thấy cô không đuổi người bèn đứng đấy không đi, anh dựa vào bên cạnh cửa thủy tinh, chắn hơn nửa Hứa Liên Nhã lại.

Hứa Liên Nhã im lặng bắt đầu thay áo khoác không thấm nước vào, tưới ướt nhẹp lông A Khang, Khương Dương đưa mắt ra ngoài dò xét một cái, cô nhân viên đang chơi với poodle, đưa lưng về phía bọn họ.

Khương Dương nói: “Mấy hôm trước cô có đến đúng không.”

Hứa Liên Nhã làm như không nghe thấy, động tác trên tay vẫn không dừng.

“Đồng nghiệp trước kia của tôi đến, bọn tôi đều gọi chị ấy là chị, đúng lúc chị ấy nghỉ phép nên ghé lại. Chân Lương Chính hay sưng, chị ấy mang theo thuốc đến, hôm đó Lương Chính cũng có mặt.”

Động tác trên tay Hứa Liên Nhã nhanh hơn, “Nhìn anh bận rộn tôi không quấy rầy.”

Khương Dương khẽ sửng người, cảm thấy có chút hi vọng, trưng ra gương mặt tươi cười chạm vào cùi chỏ Hứa Liên Nhã.

“Cô ghen.”

Đáp lại anh là một cái lườm sắc bén của Hứa Liên Nhã.

Khương Dương vui vẻ ra mặt, nói như không muốn sống: “Tôi đây yên tâm rồi.”

“Đồ điên!” Hứa Liên Nhã hạ giọng mắng.

Khương Dương không giận, ngược lại còn cười, “Đúng thế.”

A Khang giống chủ, khờ dại rên một tiếng chứ không sủa. Trên người nó toàn bọt khí, Hứa Liên Nhã đưa tay thoa lên, bỗng quẹt lên hai má Khương Dương một cái.

Khương Dương vẫn còn đang trong trạng thái ngà ngà say, không để ý, ơ lên một tiếng.

Hứa Liên Nhã bật cười. Cô đeo khẩu trang, vốn không thấy được, nhưng đuôi mắt cong lên khiến anh cảm nhận được.


Khương Dương nhìn cô chăm chú, vui vẻ lau đi bọt xà phòng, chen đến bên cạnh cô rửa tay, cơ thể như vô ý cọ vào người cô.

Một thoáng tê dại, Hứa Liên Nhã nổi da gà khắp người, thấp giọng quát: “Đứng sang một bên đi, vướng tay vướng chân.”

Không bảo anh cút ra ngoài, Khương Dương lại quay về chỗ cũ.

“Hình như A Khang rất quen anh.” Hứa Liên Nhã nói.

“Bao giờ rảnh tôi lại đi thăm nó.”

“Cha nuôi nhỉ.”

“Đúng thế.” Khương Dương cười nhìn cô, “Mẹ nuôi à.”

Hình như Hứa Liên Nhã khẽ hừ một tiếng.

Bóng người bên ngoài đung đưa, tiếng người truyền đến, chỉ chốc lát sau một cô gái trẻ tuổi xuất hiện bên cửa.

“Tiểu Nhã.” Phùng Nhất Như lên tiếng, thấy khoảng cách giữa Hứa Liên Nhã với người đàn ông kia thì ồ lên một tiếng.

Hứa Liên Nhã quay đầu lại, “A, đến đây.” Cô chỉ hơi bất ngờ khi Phùng Nhất Như đột nhiên xuất hiện chứ không trách gì.

Phùng Nhất Như nói: “Mẹ tao gửi nhãn đến cho tao. Tao mang một ít đến cho mày đây.”

Hứa Liên Nhã đáp: “Mày đợi một lát, tao tắm cho con chó này xong  đã.”

“Không vội không vội, ca tối của tao năm rưỡi mới bắt đầu.”

Phùng Nhất Như lại nhìn Khương Dương một cái, rồi đi ra bên ngoài.

Khương Dương nhìn bên ngoài, không khéo đối mắt với cô gái kia. Anh bình thản dời mắt sang chỗ khác, hỏi Hứa Liên Nhã: “Tối nay có hẹn ư?”

Thấy Hứa Liên Nhã cười mà không trả lời, Khương Dương lén lút đưa tay lên, nhẹ véo lên lưng cô một cái.

“A…” Hứa Liên Nhã không trở tay kịp, nghiêng người né.

May mà có khẩu trang che đi, giọng không lớn lắm.

“… Nhạy cảm thế à.” Khương Dương cúi đầu, gần như áp vào bên tai cô, “Cô bận rộn như thế, bao giờ mới đến lượt tôi đây?”

Hứa Liên Nhã bắt đầu sấy lông cho A Khang, tiếng gió thổi vù vù.

“Bên túi trái.” Bỗng Hứa Liên Nhã nói.

“Hử?”

Hứa Liên Nhã dùng mắt dẫn đường cho anh. Cô mặc ở trong áo len màu xám hở cổ, đằng sau áo khoác không thấm nước là khoảng trống, Khương Dương hiểu ý, từ phía sau đưa tay tiến vào, dán lên eo cô, thò vào trong túi, xúc cảm lành lạnh cưng cứng, là chìa khóa.

“Thịt bò kho anh làm rất ngon.”

Khương Dương lắc lắc, chìa khóa leng keng vang lên, anh lén nhìn ra bên ngoài, thấy không ai để ý bèn nhanh chóng mổ một cái lên vầng trán trơ bóng của Hứa Liên Nhã.

Hứa Liên Nhã lại hết hồn một phen, tai đỏ ửng lên, mắng: “Đồ lưu manh!”

Khương Dương cất kỹ chìa khóa, dịu dàng nói: “Tôi chờ cô tan làm.”

Khương Dương ôm A Khang ra ngoài, để lại Hứa Liên Nhã đứng lấy một hộp sữa bột dinh dưỡng. Mặt hai người không chút thay đổi, tựa như hai kẻ xa lạ. Tính tiền xong, Khương Dương ôm A Khang cưỡi motor phóng vút, để lại Phùng Nhất Như ở trong phòng chống cằm nhìn theo hướng người đàn ông ấy rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.