Đọc truyện Anh đừng bắt nạt em – Chương 7:
Có điều, Cố Thừa Viêm hi sinh đến vậy rồi, mà hai ngày nay đều không gặp được Tần Ấu Âm.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Ấu Âm sau khi biết đại ma đầu tới lui chỗ đó thì có chút lo lắng, không dám đến hội trường đông đúc, đối với nơi tập luyện mà Từ Nhiễm đã sắp xếp cũng từ chối. Căn bản đều ở trong kí túc xá, chờ đến khi bạn cùng phòng đi vắng mới luyện đàn.
Năm tiểu học, cô tình cờ tiếp xúc với đàn tì bà, đến bây giờ đã được gần mười năm. Trước kia khi còn nhỏ, mỗi lúc nhớ ba mẹ hoặc chịu sự bắt nạt của bạn bè, cô đều dùng đàn tì bà, giống như một người bạn chia sẻ mọi vui buồn của mình.
Đến năm cấp ba, giáo viên yêu cầu cô đại diện trường tham gia cuộc thi nhạc cụ, sau khi cô đoạt giải trở về, chính là thời điểm bị bắt nạt khủng khiếp nhất.
Tâm lý cô có bóng đen, đàn tì bà cũng vỡ tan, không có camera giám sát hay người nào có thể làm chứng, nhà trường bắt cô bồi thường, cô đành giao tiền thưởng và đưa thêm tiền cho dì nhỏ bồi thêm mới đủ.
Ngay cả khi số tiền này là ba cô gửi tới để cô tiêu xài thoải mái, chồng của dì nhỏ cũng không hài lòng, ngược lại còn liên tục mắng cô mặt dày, không biết xấu hổ.
Kể từ khi đó, số lần cô chạm vào đàn tì bà ngày một thưa thớt.
Sau đó, ba cô hỏi: “Âm Âm, vì sao không chơi đàn nữa?”
Cô cúi đầu đáp: “Không thích nữa ạ, muốn chuyên tâm học hành.”
Ba cô là cảnh sát hình sự, quanh năm suốt tháng bận bịu, đến an toàn tính mạng cũng không cách nào bảo đảm. Cho nên để bảo đảm cuộc sống của cô ổn định, từ ngày còn bé, ông đã gửi cô đến nhà dì nhỏ cách xa hàng ngàn km. Sau đó, cứ đúng hạn mà gửi tiền trợ cấp, mỗi năm tới thăm cô một hai lần, đó đã là giới hạn mà ông có thể làm được.
Nỗi đau của cô, nỗi sợ hãi của cô, đều không nên trở thành gánh nặng cho ba.
Cho nên từ lúc đó cho tới nay, ba đều không biết cô đã từng phải trải qua những gì, chỉ lặp đi lặp lại một câu nói: “Lá gan của Âm Âm càng ngày càng nhỏ.”
Cô hi vọng…
Có thể dùng bữa tiệc chào mừng đó thử thách bản thân một lần, đàn nhạc cho ba nghe, giải thoát bản thân khỏi bóng đen quá khứ.
Tần Ấu Âm ở kí túc xá luyện tập hai hôm nay, đến ngày chủ nhật, không thể không đến hội trường tổng duyệt.
Từ Nhiễm đứng đợi cô ở cửa hội trường: “Lễ phục biểu diễn em chọn được chưa?”
Xung quanh rất ồn ào, giọng nói của Tần Ấu Âm lại nhỏ nhẹ, đến mức không thể không nghiêng đầu đến gần anh: “Không có bộ nào thích hợp, em mặc đồ của em được không?”
Từ Nhiễm hơi cúi người cho phù hợp với chiều cao của cô, cười nói: “Vậy lát tổng duyệt em mặc thử xem sao?”
Trong vô thức, khuôn mặt hai người rất gần nhau. Tần Ấu Âm đang định tránh né, đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm rất lớn.
Cố Thừa Viêm đứng cách đó không xa, anh ném chiếc hộp lớn đang ôm xuống dưới đất, giữa lớp bụi bay mịt mờ trong không trung, ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô.
Hội trường trong chốc lát im lặng.
Tuy mới báo danh được hai ngày, nhưng đã đủ để đám tân sinh viên nắm trong tay thông tin và tình hình của nam thần nổi tiếng nhất trong trường.
Rất nhiều nữ sinh vừa phát hiện Cố Thừa Viêm ở đó, điên cuồng truyền tai nhau, nhưng dưới khí chất bức người của anh, chỉ có thể tiếc nuối liếc trộm thêm vài cái rồi rời đi.
Tần Ấu Âm rời tầm mắt, nhẹ giọng nói với Từ Nhiễm: “Anh bận đi, em tìm nơi ít người tập luyện.”
Từ Nhiễm liếc qua Cố Thừa Viêm, thở ra một hơi, kiên trì đuổi theo Tần Ấu Âm: “Anh đi cùng em.”
Cố Thừa Viêm ngày càng chắc chắn hơn.
Có một số người, đặc biệt xuất hiện, chỉ để giày vò anh.
Giày vò đến mức khiến huyết áp anh dựng ngược, tâm can thì âm ỉ đến mất kiểm soát.
Anh không để ý đến xung quanh nữa, trực tiếp đá cái hộp dưới chân đi. Xông thẳng qua đám đông, lấy điện thoại ra, gọi cho chủ tịch hội sinh viên: “Từ Nhiễm thuộc khoa Trung Y là do anh quản lý phải không? Mau gọi người đi, hôm nay đừng có để anh ta xuất hiện.”
Chủ tịch hội sinh viên học năm ba, vì hay giả vờ nghiêm túc, đã bị Viêm ca ra tay mấy lần. Cậu ta vội vàng đáp ứng: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Cố Thừa Viêm bực bội cúp máy.
Nhiều người quen ở Đại học, thì ra cũng là một loại lợi ích.
Chưa đến ba phút, Từ Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi hội trường, Cố Thừa Viêm cuối cùng cũng trút bỏ được hơi thở đầy khó chịu của mình, thuận tiện bước theo phương hướng ban nãy của Tần Ấu Âm.
Hậu trường khá lớn, Tần Ấu Âm đứng bên trong phòng thay đồ nằm ở chỗ ít người qua lại, vừa vặn kéo rèm lại.
Cố Thừa Viêm không đi tới đó, chọn một nơi kín đáo có góc nhìn ổn áp, kiên nhẫn đứng ở bên ngoài bảo hộ, không để cho thế giới bên ngoài làm phiền đến cô gái nhỏ.
Không bao lâu sau, tấm rèm mở ra. Cô gái nhỏ ngó đầu ra bên ngoài quan sát, đôi mắt đen láy thấy không có ai mới rụt rè bước ra ngoài.
Cố Thừa Viêm bình thản đứng dựa vào tường, giờ khắc này đáy mắt chợt sáng lên tựa ánh sao.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xám nhạt, thắt lưng thêu dệt tua rua, thân trên của váy quây tròn trước ngực, bên ngoài bao phủ một lớp vải mỏng, cổ tay áo rộng, để lộ ra phần cổ tay thanh tú và trắng nõn.
Ánh mắt Cố Thừa Viêm không rời đi, cổ họng có chút khô khốc.
… Tiểu móng giò không khiêm tốn này!
Lấy đâu ra chiếc váy biết dụ dỗ người khác như thế chứ.
Tần Ấu Âm thay trang phục xong liền nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng, bên kia, giọng nói của Trình Gia rất cao: “Âm Âm, đang đâu đó? Tớ đến trang điểm cho cậu đây!”
Cô vội đáp: “Vừa thay xong đồ, để tớ qua đó tìm cậu.”
Cố Thừa Viêm vốn dĩ muốn gặp cô, nhưng nghĩ đến dáng vẻ xa cách của cô gái nhỏ, lại xót xa lùi bước rời đi.
Người duy nhất mà cô bỏ rơi, không thèm đếm xỉa, chính là anh đây.
Mà kệ đi, vẫn phải vòng qua một chút.
Cố Thừa Viêm vờ như không có chuyện gì xảy ra, thấy động tác của Tần Ấu Âm, anh liền biểu hiện như một thành viên trong tổ hậu cần, dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc cần thiết.
Vài giây sau, người phụ trách thở hổn hển chạy tới: “Viêm ca Viêm ca, cứu mạng! Vốn dĩ có năm người bê đàn piano, nhưng một người vừa rồi bị thương không dùng lực được, anh qua đó giúp một tay được không?”
Cố Thừa Viêm đi theo, nhìn thấy bốn người khoẻ khoắn sắn tay áp, cả tay xăm hình.
Anh không nói gì, chịu đựng cơn đau của vết thương mà tới giúp bọn họ bê một góc. Bởi vì số lượng đông đúc, nên lúc vào hội trường thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong đó, có cả Tần Ấu Âm.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thừa Viêm để ý đến cô, phát hiện người nọ lại đang trợn tròn mắt nhìn cánh tay xăm đủ hình thù của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt sùng bái không thể che giấu.
Lần thứ hai!
Thật là con mẹ nó lạ lùng, cái này rốt cục có gì đáng nhìn chứ!
Được, Tần Ấu Âm, em mở to mắt mà nhìn, đến lượt ông đây thì em ngàn vạn lần đừng nghĩ đến trốn tránh!
Cố Thừa Viêm còn đang đợi cô liếc mắt nhìn qua mình, nhưng cô lại kiểm soát rất chính xác, một giây trước khi đến lượt anh, cả đầu quay sang chỗ khác, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không để lại cho anh.
…… Hay lắm.
Mùi vị chua xót khi bị bỏ mặc, anh cuối cùng đã hiểu là thế nào rồi!
Đến giờ ăn trưa, người trong hậu trường tản đi, Trình Gia cũng đi ăn cơm, Tần Ấu Âm không có đi cùng.
Lần đầu tiên cô trang điểm, mặc dù Trình Gia nói là rất xinh đẹp nhưng cô vẫn ngại ra ngoài, cô cầm chiếc bánh ngọt và trà sữa, chuẩn bị ở lại hậu trường giải quyết nhanh gọn.
Sau hai cuộc gọi thúc giục của Cố Thừa Viêm, cuối cùng cũng đợi được Trần Niên tới.
Trần Niên thở hổn hển, đưa hai hộp cơm cho anh: “Đã lựa chọn cẩn thận các món ăn thanh đạm, đảm bảo cô gái nhỏ nhà anh sẽ thích.”
Cô gái nhỏ nhà anh?
Một lời này, thành công khiến nụ cười trên môi Viêm ca xuất hiện.
Giây tiếp theo, Viêm ca phát hiện ra một thứ đặc biệt.
“… Cái quái quỷ gì trên cánh tay cậu thế?”
Trần Niên cúi đầu, nhìn hình xăm mình vừa làm, hưng phấn vỗ vỗ: “Có đẹp không! Anh nói xem có phải rất đẹp hay không! Để xem sau này còn ai dám nói em nữ tính!”
Cố Thừa Viêm nhìn hình xăm hoa mẫu đơn và khuôn mặt cô gái đan xen vào nhau, khoé mắt giật giật: “Ghê tởm.”
Trần Niên: “Không đẹp sao? Vậy tối nay em đổi hình khác.”
Cố Thừa Viêm: ?!
Có thể nói đổi liền đổi?
Trần Niên khoe mẽ: “Là hình xăm dán em mua trên mạng đó, một hộp có mấy chục tệ! Vừa đẹp vừa rẻ!”
Cố Thừa Viêm không đủ nhẫn nại nghe tiếp, cầm hộp cơm đi tìm tiểu móng giò.
Tần Ấu Âm quả nhiên ở phòng thay đồ ban nãy, vừa tách miếng bánh nhỏ cho vào miệng, liền nghe thấy có tiếng bước chân đến gần. Bóng dáng cao thẳng của người nọ xuất hiện, khiến cho không gian vốn rộng rãi lập tức trở nên chật hẹp.
Cô hít một hơi, theo bản năng lùi sau.
Cố Thừa Viêm trực tiếp đi về phía cô: “Đừng có ăn vặt, ăn cơm cho no.”
Không khí phảng phất mùi thơm của cơm hộp toả ra.
Tần Ấu Âm nắm chặt hai tay, dứt khoát lắc đầu, đáy mắt hiện lên vẻ đề phòng.
Cố Thừa Viêm nhíu mày.
Tần Ấu Âm cụp mắt, cắn môi khẽ nói: “… Đàn anh, cảm ơn anh trước kia đã giúp đỡ em. Chuyện em bắt gặp anh đánh nhau, em tuyệt đối sẽ không nói cho ai,… về sau… anh đừng tìm em nữa, có được không?”
Cô không biết Cố Thừa Viêm rốt cục có phải người tốt hay không.
Nhưng cô rất sợ bạo lực, hoặc có thể nói, tất cả những người dây dưa dính dáng đến bạo lực.
Người mà dì nhỏ nói, chửi bậy, đánh nhau, xăm hình…
Anh có hai thứ rồi, nam sinh như vậy, cô không dám đắc tội, chỉ muốn trốn tránh càng xa càng tốt, mỗi ngày trôi qua bình yên.
Cố Thừa Viêm trầm mặc một lúc, đặt hộp cơm xuống, quay người rời đi.
Sau khi rời xa nơi đó, mới dừng đặt tay lên lồng ngực, tựa hồ như cố gắng kìm nén sự ngột ngạt kỳ lạ đang trào dâng bên trong.
Trần Niên đi qua: “Anh, sao rồi? Em gái nhỏ nói gì với anh?”
Cố Thừa Viêm tiếp tục đi về phía trước.
Trần Niên rất nhanh hiểu ra, vuốt cằm nói: “Viêm ca vậy mà lại vì một người con gái mà đứng ngồi không yên, cô ấy có thể không thích mẫu người như anh, thôi thì cố gắng nhiều hơn là được. Như em đã nói, muốn theo đuổi phải hướng về những gì cô ấy thích!”
Giọng nói Cố Thừa Viêm hơi khàn: “… Là như thế nào?”
“Nói một cách đơn giản là—” Trần Niên gắng sức phổ cập, “Cô ấy nhìn thấy cái gì thì hai mắt sáng lên?!”
Cố Thừa Viêm theo phản xạ nhớ đến lúc chuyển đàn piano, và cả ông chủ của quán ăn hôm nọ, anh buột miệng: “Cô ấy nhìn thấy hình xăm là hai mắt sáng rực!”
Trần Niên sững sờ, ngay sau đó kích động vỗ đùi: “Em gái nhỏ quả nhiên con mắt không tầm thường! Thế cũng không đơn giản đâu, ở cửa hàng em còn một hộp hình xăm dán, đủ các loại màu sắc hình thù cho anh chọn!”
Cố Thừa Viêm cũng ngẩn ra một hồi.
Mười phút sau.
Tần Ấu Âm ăn bánh ngọt xong, đi ra ngoài phòng thay đồ.
Người bị Viêm ca lấy ra làm vật thử nghiệm – Trần Niên, canh chừng đúng lúc này, mỉm cười tươi như hoa giả vờ vô tình đụng mặt cô: “Ơ kìa, trùng hợp quá! Cậu, cậu chơi cây tì bà đó có thuận tay không?”
Đây là, ông chủ hàng nhạc cụ?
Tần Ấu Âm nghiêm túc gật đầu: “Thuận tay…”
Vừa mới trả lời được một nửa, cô liền chú ý đến hình xăm cổ quái ở hai cánh tay, kinh ngạc dừng lại.
Bên kia, Cố Thừa Viêm đang bí mật quan sát mọi thứ trong bóng tối, tâm tình không khỏi khó chịu.
…… Lần thứ ba rồi!
Lại là ánh mắt đó, cô đúng thật là rất thích!
Ngược lại, Trần Niên có chút nghi ngờ.
Ánh mắt của em gái nhỏ, sáng thì đúng là rất sáng, nhưng Viêm ca… anh xác thật đây không phải là hoảng sợ chứ?
Trần Niên lại ngẫm nghĩ, ngộ nhỡ em gái nhát gan lại thích kiểu bá đạo ngập trời này thì sao. Cậu không nên hoài nghi phán đoán của Viêm ca, Viêm ca nói sao thì là vậy, Viêm ca đánh đâu thì theo đó.
Vì thế đợi Tần Ấu Âm rời đi rồi, anh lén lút chạy sang kia, nói với Cố Thừa Viêm: “Đi thôi, về cửa hàng, em chọn cho anh cái đẹp nhất để dán lên.”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trong nhạc cụ hạt cao lương, ánh đèn mờ mờ ảo ảo.
Cố Thừa Viêm ngồi trên ghế, đôi chân dài mở rộng. Trước mắt anh là một cái hộp lớn, bên trong chồng chất các hình xăm dán đủ thể loại, ví dụ như rồng xanh hổ trắng, bộ xương, thanh kiếm cây súng, hoa cỏ các thứ, tất tần tật đều không thiếu.
Ngắm nhìn nửa ngày trời, Cố Thừa Viêm chỉ có thể thầm chửi mắng người.
Trần Niên ngồi xổm bên cạnh, kiên nhẫn tư vấn tâm lý cho anh: “Trong tiểu phẩm nọ có một câu rất hay, chỉ cần có thể kiếm tiền và có lợi nhuận, thì vỏ bia ve chai cũng sẽ nhặt.”
“Một đạo lý đó.” Cậu chọn từ, nói tiếp: “Chỉ cần có thể thu nhập được cô gái nhỏ, thì việc xăm hình không thành vấn đề.”
Cố Thừa Viêm nhắm mắt.
Tình yêu thật cmn là thứ chết tiệt khiến người ta mù mắt.
Anh nghiêng người kéo hộp lại gần, cuối cùng chọn ra một hình xăm tương đối không cay mắt. Là một màu đen tuyền, xung quanh là những đường nét lằng nhằng khó hiểu, ở giữa ẩn hiện thân rồng.
Trần Niên khéo léo giúp anh dán lên.
Cố Thừa Viêm không dám nhìn thẳng, bực bội quay đầu.
Sau khi hoàn thành, Trần Niên khoa trương vỗ tay liên hồi: “Viêm ca đúng là Viêm ca, đẹp trai soái khí ngất trời! Với dáng vẻ này, thành phố là cái gì chứ, anh chính là anh cả của cả Đông Bắc!”
Cố Thừa Viêm: “…… Cút!”
Đến tận chạng vạng, hai tiếng trước khi buổi tiệc chào mừng diễn ra, Cố Thừa Viêm mới quen với hai cánh tay này hơn một chút, anh khoác áo quay về trường học.
Tiến vào hậu trường, tìm một lượt xung quanh, không thấy Tần Ấu Âm đâu.
Trực giác mách bảo Cố Thừa Viêm có gì đó không ổn, anh đi thẳng đến căn phòng thay đồ mà cô trốn thui trốn lủi cả ngày trời. Không đợi đến khi bước vào, đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô gái nhỏ, cả lòng liền nặng trĩu.
Sắc mặt anh trùng xuống, bước chân càng nhanh hơn.
Ở góc trong cùng, nơi chất đống các dụng cụ không dùng đến, thừa ra một chiếc váy xám khói, cả người khẽ run bần bật.
Trái tim Cố Thừa Viêm treo lơ lửng trên cao, như thể bị ai đó gắt gao nắm chặt.
Anh chạy đến trước mặt cô, cởi áo khoác choàng quanh thân thể đang co rút, giọng nói mang theo phần lạnh lùng: “Ai bắt nạt em?”
Tần Ấu Âm cả người bọc trong hơi ấm, chuẩn bị ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi mắt hạnh nhân của cô được trang điểm tinh xảo, đồng tử đen láy chất chứa nước mắt, chiếc mũi cao vút và chiếc cằm nhỏ hơi ửng hồng. Vì cử động mà dàn lệ trong mắt không chịu nổi sức nặng, thuận theo đó lăn dài xuống gò má.
Cố Thừa Viêm tựa như ngừng thở.
Xung quanh trống rỗng không tiếng động, toàn bộ đều không mang chút màu sắc nào nữa.
Đây cmn…
Thần tiên cũng không chịu được.
Anh vô thức đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mát lạnh của mình gạt đi đi nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt cô.
Cùng lúc đó, Tần Ấu Âm nhìn hai cánh tay trạm trổ đầy hình xăm của anh.
Cô dừng một chút.
Suy sụp gục đầu xuống, tiếng khóc càng to hơn.
*
Phổ cập:
Để mọi người dễ hình dung thì dưới đây là chiếc váy gần giống miêu tả nhất mà nóc nhà của chúng ta mặc~