Đọc truyện Anh đừng bắt nạt em – Chương 10:
Hai má Tần Ấu Âm đỏ bừng, lùi về sau hai bước, nhanh chân chạy vào trong kí túc. Cô đè nén lồng ngực đang đập loạn nhịp của mình, một hơi chạy lên lầu ba.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mở cửa phòng, đến hô hấp còn chưa bình phục trở lại, đã đụng phải ánh mắt sắc đến mức đủ chọc thủng đối phương của Sở Hân.
Đã rất lâu rồi không đối mặt với thái độ ác ý của nữ sinh với mình, Tần Ấu Âm nhất thời bất động, qua lúc lâu không phản ứng lại, lưng sau ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trần Gia vội vàng chạy qua kéo cô, chắn tầm mắt của Sở Hân, nói nhỏ bên tai: “Trong nhóm trường có người đăng ảnh cậu và Viêm ca ở chung một chỗ sau hậu trường, nên cậu ấy mới tức giận. Cậu không cần để ý, mau đi ngủ đi.”
Tần Ấu Âm cắn môi, lông mi khẽ run.
Sở Hân mạnh tay đập quyển sách trên tay xuống bàn, lạnh lùng độc thoại: “Vịt con xấu xí mà dám bước lên sân khấu, cũng không biết soi gương tự lượng sức mình.”
Tần Ấu Âm cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Sở Hân leo lên giường của mình, dùng chăn bông trùm qua mặt.
Tần Ấu Âm khịt mũi, lặng lẽ đi tắm rửa.
Xong xuôi cô trở về giường, dùng chăn phủ kín đầu, lặng lẽ rơi lệ. Nhưng không phải vì Sở Hân, mà vì oán hận chính mình. Đến tận bây giờ, cô vẫn bị ám ảnh những ngày tháng bị bắt nạt khi trước, bị người ta nói thành cái dạng gì, nửa câu cũng không phản bác.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Nằm trong bóng đêm, trước mắt Tần Ấu Âm hiện ra một loạt mảnh kí ức vỡ vụn.
Cơn đau đớn khi bị một nhóm nữ sinh giật tóc tát vào mặt, cơn đau đớn khi bị đế giày nhọn hoắt đâm chọc vào lưng, còn cả cơn đau đớn khi tàn thuốc lá bén cháy đồng phục và làn da của cô……
Cô cay đắng chớp mắt, lồng ngực chua xót nghẹn ngào, bỗng nhớ đến bữa tiệc tối nay, ánh mắt và sự tin tưởng dưới khán đài của Cố Thừa Viêm, cả tấm lòng không màng tất cả của anh đối với cô.
Thần kỳ là…
Khiến cô cảm thấy đỡ hơn một chút.
Cô thao thức không ngủ được, khẽ trở mình, lấy ra chiếc máy tính bảng dưới đệm. Cô trốn vào trong chăn, mở phần mềm hội hoạ, dùng bút cảm ứng thành thục vẽ ra một chú lợn nhỏ.
Khuôn mặt tròn vo, đôi mắt đen láy, hai tai vểnh lên, chân cũng đeo một chiếc vòng giống như cô.
Sau khi vẽ xong, cô ngẫm nghĩ đôi chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại vẽ thêm hai hình xăm vào lên đó, kèm theo đó là chiếc kính râm đen và điếu thuốc, bên cạnh có hai chữ: “Tiến lên.”
Hình tượng anh cả dân xã hội.
Trong tiềm thức cô, đây là hình tượng đáng sợ nhất, đồng thời cũng là hình tượng không bị bắt nạt.
Sau khi đăng tải, số lượng bình luận không ngừng tăng lên, Tần Ấu Âm nhìn thấy bình luận mà cô muốn đọc nhất, khoé miệng cuối cùng đã cong lên. Cô tắt màn hình máy, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm mai bắt đầu năm học, cô không thể thức thêm được nữa.
_
Kí túc nam.
Sau khi Cố Thừa Viêm tắm rửa xong xuôi, cơ thể vẫn chưa khô ráo hoàn toàn, những giọt nước lăn dài trên thân hình săn chắc xuống đường đai quần của anh. Lúc anh dùng khăn lau tóc, mấy ngày bạn cùng phòng thận trọng ngồi bên quan sát: “Viêm ca, anh xăm hình ở đâu vậy? Đẹp quá đi mất!”
Viêm ca chạm vào cánh tay mình, hài lòng vì hình xăm vẫn chưa phai màu, nhàn nhạt nói: “Quên rồi.”
Anh còn lâu mới thừa nhận đây chỉ là dán lên.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nói, điện thoại ting một tiếng, có thông báo theo dõi đặc biệt từ Weibo.
Cố Thừa Viêm lập tức mở ra xem, quả nhiên là gói sticker chú lợn anh yêu thích đã được cập nhật.
Anh nhanh chóng lưu về, nghiêm túc bình luận: “Hôm nay vẽ có chút giống mình.”
Bạn cùng phòng ngáp ngắn ngáp dài, nhắc nhở: “Viêm ca, đừng thức muộn quá, sáng mai còn có tiết đấy. Nghe nói thầy đó phụ trách ba môn tổng hợp, vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt thích điểm danh.”
Cố Thừa Viêm không để ý chuyện này, tuỳ tiện gật đầu một cái.
Anh nằm trên giường, nhịp tim vẫn chưa ổn định lại, cảm giác trên bàn tay ban nãy chạm vào Tần Ấu Âm, vẫn lưu lại mùi hương ngọt ngào của riêng cô.
Cố Thừa Viêm hoài nghi bản thân đến 80% là điên rồi.
Ngọt ngào rõ là mùi hương mà anh ghét nhất, hiện tại thế nào lại khiến anh mê mẩn đến ứmc chỉ muốn dùng túi nilon bọc lại cho đỡ bay mùi.
Anh đổi tên Wechat của Tần Ấu Âm thành “Tiểu móng giò vừa mềm vừa thơm”, sau đó say đắm ngắm nhìn mấy bức ảnh trên vòng bạn bè của cô.
Đến sáng hôm sau, kí túc xá sớm đã không có người, bảy giờ năm mươi phút sáng anh mới mở mắt.
…… Đến giờ học?!
Lúc này, anh mới đột ngột ngồi bật dậy.
_
Tần Ấu Âm dậy từ rất sớm, trời lờ mờ sáng cô đã lặng lẽ rời khỏi kí túc xá, nhưng do cô đi nhầm lầu học nên lúc tới cửa giảng đường thì thấy bên trong đã kín chỗ, chỉ sót lại hàng ghế đầu.
Cô chọn vị trí bên rìa rồi ngồi xuống, nữ sinh sau lưng vỗ vai cô: “Cậu, có phải Tần Ấu Âm của khoa Trung Y không, người hôm qua chơi đàn tì bà?”
Tần Ấu Âm khẽ gật đầu.
Nữ sinh hào phóng khen ngợi: “Cậu chơi đàn hay thật đó, còn rất là xinh đẹp, chả trách có một đống nam sinh dò la tin tức về cậu—”
Đang nói chuyện, cửa phòng vang lên một tiếng, vị giáo sư tóc bạc tay ôm sách bước vào, trực tiếp mở ra điểm danh.
Tần Ấu Âm vội cúi đầu, ngoan ngoãn như gà con.
“Hôm nay là tiết học đầu tiên trong cuộc sống sinh viên của các em, ai đến muộn hay trốn tiết, đều là những phần tử không nghiêm túc học hành, nhất định sẽ bị nghiêm túc kiểm soát.” Giáo sư gõ lên mặt bàn, “Còn trường hợp điểm danh hộ, xử lý tương tự, trừ mười điểm học phần.”
Toàn giảng đường tĩnh lặng.
“Môn học này là liên hợp của ba khoa và hai học viện, tôi sẽ phân theo đó mà điểm danh, cho nên đừng có nghĩ đến chuyện có thể lách được.” Giáo sư điểm danh khoa châm cứu, sau đó đến khoa Trung Y, “Không tồi, toàn bộ đều có mặt. Tiếp theo là khoa thể thao.”
Khoa thể thao?
Tần Ấu Âm giật mình, cảm giác hơi quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu…
Giáo sư hắng giọng, đọc to tên người đầu tiên trong danh sách—–
“Cố Thừa Viêm.”
Tần Ấu Âm sửng sốt.
Đúng rồi…
Trên xe bus sân bay, người nào đó đã chính miệng nói: “Khoa thể thao, Cố Thừa Viêm.”
Nhưng mà, anh không phải là đàn anh sao?!
Mấy lần cô gọi như vậy, anh đều hào sảng đáp ứng, còn yêu cầu cô gọi đi gọi lại. Đến cả ngày hôm qua, hết lần này tới lần nọ cô gọi như vậy, anh cũng không có ý kiến.
Giáo sư cau mày, gọi lại: “Cố Thừa Viêm.”
Giảng đường im lặng, không ai dám lên tiếng.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Ấu Âm chậm rãi thu ngón tay, siết chặt thành nắm đấm.
“Cố Thừa Viêm! Có mặt không?”
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, rầm một tiếng.
Nam sinh cao lớn ngũ quan phong trần xuất hiện, mái tóc ngắn còn hơi ẩm, lông mày sắc bén hiếm thấy: “Thầy gọi em?”
Giáo sư giận đến run người: “Năm nhất khoa thể thao, Cố Thừa Viêm?”
Viêm ca nhàn nhạt đáp: “Không sai.”
“Thái độ đi học này của cậu là thế nào đây! Trừ mười điểm học phần cho nhớ! Nhanh chóng tìm chỗ ngồi!”
Cố Thừa Viêm thản nhiên đặt cặp sách lên chiếc bàn gần nhất, xoay người muốn ngồi, mới phát hiện chỗ đã có người.
Anh thản nhiên liếc qua một vòng quanh, đồng tử chợt co rút.
Tần Ấu Âm đang nghiêng mặt, đôi môi mím chặt, nhíu mày thẳng thừng nhìn anh.
Cố Thừa Viêm…
Quả là một người đàn ông không đơn giản.
Chửi thề, đánh nhau, xăm hình, hút thuốc.
Hiện tại còn có—–
Mở mồm là nói dối, lừa gạt người khác.
Lợi hại làm sao, cô thật sự đã đánh giá thấp anh rồi.
*
From An An: Đến mức này thì 10kg bột giặt cũng khó mà tẩy trắng =)))