Anh Đến Từ Vực Sâu

Chương 50: Quyển 2 -


Bạn đang đọc Anh Đến Từ Vực Sâu FULL – Chương 50: Quyển 2 –


Edit: OnlyU
“Boong!”
Đồng hồ treo tường cũ kỹ trong Đội hình sự gõ ba cái, đã là 7 giờ tối.
Trần Tiệp vẫn đang kiểm tra cái di động được gửi đến, trong điện thoại, ngoại trừ các app của nhà sản xuất thì không còn gì cả.

Ngay cả các app phổ biến hiện nay như WeChat, Weibo, Q.Q cũng không có, danh bạ trống rỗng, lịch sử cũng trống.
“Ai gửi đến nhỉ?”
Trần Tiệp nhặt hộp bưu kiện lên xem số điện thoại người gửi đến, cô lấy di động ra bấm dãy số đó gọi thử.
Mấy giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Chính là cái di động cảm ứng bên tay trái của cô, số liên lạc là cái di động này.
Trần Tiệp cau mày cúp điện thoại, hoài nghi rốt cuộc là ai nặc danh gửi điện thoại cho cô, và mục đích là gì?
Lão Tăng thấy hai lông mày của Trần Tiệp nhăn lại như con sâu đang đói bụng, anh đưa bánh bao nhân thịt vừa làm nóng trong tay cho cô: “Mua hồi sáng, còn mới đó.

Ăn no bụng đi, có thể phải thức suốt đêm nay.

Hai cái di động? Xa xỉ nhỉ!”
Trần Tiệp nhận bánh bao cắn một miếng, thoáng cái ăn hơn phân nửa, cô nghe vậy đáp: “Không phải, cái này không phải của em.

Em không biết ai đưa tới, buổi chiều nặc danh gửi qua đây, trong điện thoại không có phần mềm gì hết.

Em cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Lý Toản đang suy ngẫm vụ án nghe thế lập tức nhìn qua.
Hắn duỗi tay cầm lấy cái di động trong tay Trần Tiệp, mở ra nhìn lướt qua, các app chủ yếu nằm ở trang thứ nhất, toàn bộ đặt trong ba khung vuông, cả màn hình nhìn rất trống trải.
Lý Toản bấm ra khỏi ô vuông, kéo đến trang thứ ba, thấy một mục tên là “Văn kiện quản lý” nằm đơn độc.

Hắn ngừng hai giây rồi bấm vào, bên trong có ba video được quay vào 8 giờ tối ngày 22 tháng 2.
“Lão Tăng, qua đây xem.”
Lão Tăng vội đi qua, Trần Tiệp cũng hiếu kỳ nhích lại gần.

Hai người thấy video mở ra, đầu tiên xuất hiện một vách tường bóng loáng màu vàng nhạt, sau đó là một bóng người lắc lư.
Người đầu tiên xuất hiện trong video là Vệ Mạn Quân.
Lúc này trông tinh thần Vệ Mạn Quân rất tốt, gương mặt như thay đổi hoàn toàn, con ngươi lóe lên tia sáng, bà hơi cong khóe môi, dịu dàng hỏi người quay video: “Quay chưa?”
Người kia trả lời: “Rồi.”
Tiếp đó Vệ Mạn Quân giơ ngón út vén tóc mai ra sau tai, động tác vô cùng tao nhã.
“Tôi là Vệ Mạn Quân, mẹ của Vệ Minh.

Đồng chí cảnh sát, cô biết tôi, tôi rất cảm kích cô đã ở bên tôi, quan tâm tôi sau khi Minh Minh mất.

Tôi gặp cô sẽ nhớ đến con gái, hai người rất giống nhau.”
Trần Tiệp sửng sốt: “Vệ Mạn Quân đang nói với em?”
Lý Toản đáp: “Ừ.”
Trần Tiệp mờ mịt, đồng thời hơi sửng sốt, cô không biết Vệ Mạn Quân định làm gì, nhưng cô có trực giác những câu tiếp theo, những hành động tiếp theo của Vệ Mạn Quân không đơn giản.

Quả nhiên, ngay sau đó Vệ Mạn Quân lập tức đổi giọng, ánh mắt và giọng nói trở nên sắc bén.

“Minh Minh bị hại chết! Mấy ngày trước khi chết, tinh thần con bé không yên, thường lén khóc lúc nửa đêm thức giấc, Minh Minh nói không nỡ, không muốn rời xa tôi, con tôi mong rằng sau khi con bé rời đi, tôi đừng quá đau buồn.

Lúc đó tôi cứ nghĩ con tôi tốt nghiệp xong muốn đi nước ngoài, trước đó con bé đã cân nhắc đi đào tạo chuyên sâu.

Sao lúc đó tôi không nhận ra con tôi đang sợ hãi?”
Vệ Mạn Quân đỏ mắt, vừa tự trách vừa đau lòng.
“Minh Minh chết rồi.

Tôi đến ký túc xá của con bé thu dọn đồ đạc, phát hiện ngăn tủ và bàn học có dấu vết bị lục soát.

Con tôi chết chưa được nửa ngày đã có người lén vào ký túc xá lục soát.

Sau đó tôi phát hiện nhà tôi cũng có dấu vết bị lục soát, tôi đoán chúng muốn tìm thứ gì đó.”
“Tôi nhận được quyển nhật ký Minh Minh gửi đến, trong nhật ký ghi rõ, con gái tôi điều tra về vật liệu nghiên cứu mà Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang mua vào 6 năm qua, phát hiện 6 năm trước có một số vật liệu xuất hiện sai biệt.

Nhưng tất cả đã bị hủy trong hỏa hoạn, không cách nào chứng thực đúng sai.

Lúc đó Minh Minh muốn vào Viện nghiên cứu, đây là đề tài nghiên cứu của con bé.”
“Minh Minh luôn có yêu cầu rất cao, vì vậy con bé bắt đầu điều tra, tìm hỏi những người liên quan năm đó, còn đến tập đoàn Triều Nhật tìm vợ chồng Lưu Thừa Triệu, họ là đương sự năm đó.”
Nói đến đây, nét mặt Vệ Mạn Quân nghiêm túc, giọng nói thì nghẹn ngào: “Chính vì lần điều tra này mà Minh Minh gặp chuyện không may, con tôi nghi ngờ vụ cháy năm xưa không phải ngoài ý muốn mà là do con người gây ra, mục đích là tiêu hủy ghi chép về vật liệu nghiên cứu có vấn đề kia.

Vì Minh Minh hoài nghi có người lợi dụng vật liệu đó nghiên cứu phát minh ra loại ma túy mới, mà người con bé nghi ngờ chính là vợ chồng Lưu Thừa Triệu!”
Vệ Mạn Quân lấy quyển nhật ký của Vệ Minh ra, lật đến vài trang quan trọng rồi giơ lên ngay trước camera, những dòng chữ vô cùng rõ ràng.
Trong nhật ký, Vệ Minh ghi lại vật liệu nghiên cứu có vấn đề kia chính là cây ma hoàng.
Cây ma hoàng có thể được sử dụng cho mục đích y học, và ephedrine có thể được chiết xuất công nghiệp.

Nhưng đồng thời, cây ma hoàng có thể chiết xuất ra Alkaloid, cụ thể là ephedrine.

Và ephedrine là nguyên liệu để điều chế ma túy đá.
*Ephedrine là một dược phẩm và chất kích thích.

Nó thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống.

Nó cũng được dùng cho hen phế quản, chứng ngủ rũ, và béo phì mặc dù không phải là thuốc điều trị được ưa thích.

Thuốc này khi chữa nghẹt mũi có hiệu quả không rõ ràng.

Nó có thể được uống bằng miệng hoặc bằng cách tiêm vào cơ, tĩnh mạch, hoặc tiêm dưới da.

Hiệu quả diễn ra nhanh với việc tiêm tĩnh mạch, trong khi tiêm vào cơ có thể mất 20 phút, và uống qua miệng có thể mất một giờ để có tác dụng.

Khi tiêm tác dụng của thuốc kéo dài khoảng một giờ và khi uống bằng miệng tác dụng có thể kéo dài đến bốn giờ.
Các phản ứng phụ thường gặp bao gồm khó ngủ, lo lắng, nhức đầu, ảo giác, cao huyết áp, tim đập nhanh, chán ăn, và bí tiểu tiện.

Phản ứng phụ nghiêm trọng bao gồm tai biến, nhồi máu cơ tim và lạm dụng chất này.


Mặc dù có khả năng an toàn khi mang thai nhưng khả năng này vẫn chưa được nghiên cứu.

Sử dụng thuốc này hạn chế khi cho con bú.

Ephedrine hoạt động bằng cách kích hoạt các thụ thể adrenergic α và β.
* Tên gọi của ancaloit trong một số ngôn ngữ phương Tây có lẽ có nguồn gốc từ alkali/ancali (kiềm); và ban đầu thuật ngữ này được sử dụng để miêu tả bất kỳ một bazơ hữu cơ nào có chứa nitơ.

Các ancaloit thông thường là các dẫn xuất của các axít amin và phần nhiều trong số chúng có vị đắng.

Chúng được tìm thấy như là các chất chuyển hóa phụ trong thực vật (ví dụ khoai tây hay cà chua), động vật (ví dụ các loại tôm, cua, ốc, hến) và nấm.

Nhiều ancaloit có thể được tinh chế từ các dịch chiết thô bằng phương pháp chiết axít-bazơ.

Trong khi nhiều ancaloit là các chất độc thì một số lại được sử dụng trong y học với vai trò như là các chất giảm đau hay gây tê, cụ thể như morphin hay codein, cũng như trong một số ứng dụng khác.  https://vi.wikipedia.org/wiki/Ancaloit
Trần Tiệp thấy trang nhật ký cuối cùng viết ‘Mình tìm được bằng chứng bọn họ nghiên cứu điều chế ma túy mới, mình đã giấu ở nơi không ai biết’, Trần Tiệp lập tức trợn to hai mắt: “Vệ Minh có bằng chứng về loại ma túy mới? Giấu ở đâu nhỉ?!”
Vệ Minh không nói, cô biết ghi vào nhật ký không an toàn, cũng biết bản thân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu bọn buôn ma túy biết cô đang nắm bằng chứng trong tay thì chúng nhất định sẽ nghĩ mọi cách truy sát cô.
Cô không có cách nào cả, cũng không dám nói cho người cô tín nhiệm nhất là mẹ.
Vệ Minh sợ cô sẽ làm hại mẹ cô.
Vệ Mạn Quân nói tiếp: “Hôm đó Minh Minh không đến hội trường vì lúc đó con bé muốn báo cảnh sát…” Bà nghẹn ngào, gần như không thể nói nổi: “Minh Minh đã kể chuyện con bé có bằng chứng cho một người biết! Người đó bán đứng con gái tôi, lúc đó con bé tình cờ phát hiện, vừa định báo cảnh sát thì…”
Đã chậm một bước.
Lão Tăng hỏi: “Người đó là ai?”
Nhưng Vệ Mạn Quân trong video không trả lời, bà rút khăn tay lau khô nước mắt rồi nói tiếp: “Kẻ hại chết Minh Minh là bọn buôn ma túy, chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Triều Nhật! Tôi biết không dễ gì điều tra bọn họ, nếu dễ thì 6 năm trước, vụ hỏa hoạn ở Viện nghiên cứu đã không công bố là ngoài ý muốn.

Khi đó tập đoàn Triều Nhật chỉ là một xí nghiệp nhỏ, hiện giờ nó đã thành cây đại thụ.”
“Bọn buôn ma túy không tìm được bằng chứng Minh Minh đã giấu, tôi cũng không biết ở đâu.

Nhưng bọn chúng nghĩ rằng tôi biết, vậy nên đồng chí cảnh sát, tôi xin các anh, nhất định phải tìm được chúng tôi.”
Video đến đây kết thúc.
Trần Tiệp hỏi: “Vệ Mạn Quân định làm gì? Bà ấy mất tích, là đi đâu? Móa nó! Tốt nhất Vệ Mạn Quân đừng làm chuyện gì ngu ngốc! Một người phụ nữ sống trong môi trường xã hội chủ nghĩa hài hòa như bà ấy sao có thể đấu lại bọn buôn ma túy cực hung ác?!”
Trần Tiệp sốt ruột gãi đầu, ngay cả hai miếng bánh bao còn trong miệng cũng ăn không nổi nữa.
“Lão đại, làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao tìm được Vệ Mạn Quân?”
Lý Toản: “Bà ấy nói ‘chúng tôi’.”
“Vậy nên?”
Lý Toản nhấn back, bấm mở video khác: “Nên còn có người đi cùng Vệ Mạn Quân.”
Video bắt đầu, một người phụ nữ xa lạ xuất hiện.
Lão Tăng nhận ra người này: “Thái Tú Anh? Mẹ của Quan Ngân.”
Trần Tiệp kinh ngạc: “Sao Vệ Mạn Quân và Thái Tú Anh lại đi chung với nhau?”
Cô muốn hỏng mất, tuổi tác hai bà mẹ này cộng lại cũng gần một trăm rồi đó! Kết quả hai người cùng mất tích, không liên hệ với cảnh sát, trong lời nói còn tiết lộ ý định muốn tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
“Không phải nói Thái Tú Anh trọng nam khinh nữ, quan hệ với Quan Ngân không tốt, suốt hai năm không liên lạc sao?”
“Lòng người khó đoán.” Lý Toản đáp: “Xem video trước.”
Mấy cảnh sát hình sự tụ lại càng lúc càng đông, tất cả đến gần cùng xem video, ai xa quá không thấy được thì nghe tiếng.

Tiếng phổ thông của Thái Tú Anh vẫn mang khẩu âm địa phương như trước, có điều bà nói to hơn, phối hợp với cuốn nhật ký bà giơ lên nên mọi người có thể đoán bà muốn biểu đạt cái gì.

12 giờ 58 phút trưa, ngày 20 tháng 2.
Thái Tú Anh bảo Quan Kim đứng ngoài cửa đừng vào nhà, bản thân bà thì cất bước tiến vào, bình tĩnh lục soát căn hộ lộn xộn đầy vết máu khô, bà nhìn chằm chằm sàn nhà bụi bậm và phòng tắm, sau đó đi vào phòng ngủ.
Bà ở trong phòng ngủ một tiếng đồng hồ.
Thái Tú Anh xốc chăn, ga trải giường và chiếu lên, thấy một quyển sổ bìa đỏ trong góc.

Bà biết từ nhỏ Quan Ngân đã thích giấu đồ trong giường, nệm nặng quá Quan Ngân không nhấc lên được nên sẽ giấu ở một góc.
Quan Ngân dùng quyển sổ da đỏ để ghi lại những ngày quan trọng trong đời, lúc cô lên trung học, đây là món quà duy nhất Thái Tú Anh tặng cô.
Khi được tặng quà, Quan Ngân trở nên ôn hòa, không nóng nảy như trước, cũng không hề giống nghé con cứng đầu.
Thái Tú Anh đọc xong quyển sổ đỏ, bà cắn chặt hàm răng đến chảy máu, máu tươi chảy ra nuốt vào cổ họng, vị tanh ngọt như rỉ sắt lan tràn trong miệng.

Trong video, Thái Tú Anh giở quyển sổ da đỏ ra, chỉ vào dòng chữ phía trên nói: “Thật may, tôi biết chữ.” Trước đây bà dạy Quan Ngân và Quan Kim học, từ một người không biết một chữ bẻ đôi đã học xong chương trình tiểu học.
Bà nói: “Giữa tháng 6 năm ngoái, Lưu tổng đưa ra yêu cầu bao nuôi, Quan Ngân từ chối.”
“Đầu tháng 7 cùng năm, Quan Ngân đi với Lưu tổng tham gia yến tiệc, tối đó bị chuốc mê cưỡng hiếp.

Sau khi tỉnh lại, con tôi muốn báo cảnh sát, Lưu tổng dùng công việc, đoạn video quay cảnh quan hệ và bạn trai của Quan Ngân để đe dọa nó.

Đến giữa tháng 7, Quan Ngân bị chuốc mê cưỡng hiếp lần thứ 2, con tôi suy sụp, chia tay với bạn trai, thu thập chứng cứ chuẩn bị báo cảnh sát.

Lưu tổng cảnh cáo Quan Ngân, nếu không nghe lời sẽ gửi video cho tôi.”
Thái Tú Anh trợn to mắt như muốn lồi ra, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Trần Tiệp hỏi: “Bà ấy làm sao vậy?”
Lão Tăng đáp: “Có vài người không quen biểu đạt cảm xúc, dần dần gương mặt trở nên cứng ngắc.

Khi tâm trạng cực kỳ kích động, lên xuống thất thường thì cơ mặt không theo kịp tâm trạng, thoạt nhìn rất dữ tợn.”
Trần Tiệp ngẩn ngơ.
Thái Tú Anh trong video nói tiếp: “Quan Ngân sợ tôi thất vọng… Lưu tổng ép con bé duy trì quan hệ tình nhân.

Quan Ngân từng tự sát, nó không dám nói với ai, cũng không nói với tôi.

Đến tháng 12, con bé phát hiện cô Lưu chính là mạnh thường quân đã giúp đỡ nó học hành năm xưa, phát hiện bản thân trở thành kẻ xấu phá nát hôn nhân của ân nhân.”
“Quan Ngân triệt để suy sụp.”
Thái Tú Anh nói tiếp: “Nghe nói Lưu tổng rất có tiền, còn là nhà từ thiện nổi danh.

Tôi đến công ty hắn nhìn qua, tòa nhà cao hơn 10 tầng, hào nhoáng sang trọng, nam nữ ra vào ai cũng xinh đẹp lịch thiệp.

Tôi là một bà nhà quê từ làng chày nhỏ, ngay cả tiếng phổ thông cũng không rành, sao có thể đòi lại lẽ phải cho con gái tôi?”
“Quan Ngân nói, giữa con bé và Lưu tổng là quan hệ nam nữ bất chính, Quan Ngân nhận tiền, nhận xe và nhà, họ là quan hệ xác thịt.” Thái Tú Anh không kiềm chế được hỏi: “Rõ ràng là bị chuốc mê cưỡng hiếp, tại sao đột nhiên lại thành ngươi tình ta nguyện?”
Video đến đây thì dừng.
Trong Đội hình sự nhất thời lặng ngắt như tờ, bầu không khí nặng nề.

Mọi người nhìn nhau, ai cũng khó chịu trong lòng, đầu óc ông ông, không biết phải diễn giải tâm trạng buồn bực này như thế nào.
Một lúc lâu sau, có người không nhịn được lên tiếng: “Lưu Thừa Triệu đổi trắng thay đen.

Hắn đổ tất cả tội lỗi, gồm cả việc tàn nhẫn giết Quan Ngân lên đầu nạn nhân, hắn còn vu oan nạn nhân tham tiền tài của hắn?”
Có người tiếp lời: “Tôi nhớ ra rồi, căn hộ hiện tại của Quan Ngân là cô ấy tích góp tiền lương nhiều năm mua được, vẫn còn khoản vay.

Trong hầm xe cũng không có xe của cô ấy, đi làm bằng tàu điện ngầm, tiền trong tài khoản đều có lai lịch rõ ràng.

Khoản tiền có vấn đề duy nhất chính là một triệu trong tài khoản của Thái Tú Anh, nhưng một triệu vẫn còn nguyên không thiếu một xu.”
Nói cách khác, Quan Ngân chưa từng nhận nhà, xe, tiền bạc theo lời Lưu Thừa Triệu.
“Cầm thú! Không phải người!” Đồng chí cảnh sát hình sự tức giận đến đỏ cả mặt, vì để ý mấy đồng nghiệp nữ đang có mặt nên không chửi bậy.

“Hãm hại một cô gái, còn vu oan cho người ta, không phải là người mà! Thứ rùa rút đầu!!”
Lý Toản bấm mở video thứ ba, trong video, Vệ Mạn Quân nói chỉ cần bà biết “bằng chứng” Vệ Minh giấu ở đâu, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm đến bà.
“Vệ Mạn Quân bị bọn buôn ma túy bắt đi, bà ấy gắn máy nghe lén trong người.

Phần mềm nghe lén và thiết bị được lắp đặt ở nhà bà ấy, lập tức xuất phát đi tìm.” Lý Toản đưa di động cho Vương Đang Đang: “Chụp màn hình, xử lý rõ ràng những trang nhật ký trong video, sau đó in ra.

Ngoài ra gọi Đội kỹ thuật hình sự đi đến nhà Vệ Mạn Quân.”
Trần Tiệp đáp: “Em lập tức đi báo cho Đội kỹ thuật hình sự.”
“Đi đi.”
Lý Toản sải bước đi ra, đến đại sảnh phân cục thì gặp Lâm Triều Kỳ còn chưa đi về, hắn bèn đứng lại.
Lâm Triều Kỳ đi tới nói: “Chào đội trưởng Lý, chồng tôi thế nào rồi? Có đúng là ảnh phạm tội không? Cái chết của Quan Ngân có liên quan đến chồng tôi sao? Chồng tôi và Quan Ngân, họ là…” Cô khó khăn nói: “Tình nhân?”
Lý Toản đáp: “Cô Lưu không hề có cảm giác gì sao?”
Lâm Triều Kỳ ngơ ngác: “Tôi có thể có cảm giác gì? Một người là chồng mà tôi yêu sâu đậm, một người là cô gái tôi từng giúp đỡ, tôi có thể phát hiện họ phản bội tôi được sao? Đội trưởng Lý, hiện tại tôi rất loạn, cảm giác như trời sập.”
Lý Toản an ủi hai câu, thuận miệng hỏi cô ta có từng nghe về hai đoạn đường kia không.
Lâm Triều Kỳ lắc đầu: “Tôi ra ngoài là có tài xế, nói ra sợ anh chê cười, tôi là dân mù đường.”
“Cô Lưu bảo trọng, không chừng ngày nào đó bị liên lụy… Đương nhiên nếu cô không phạm tội thì không cần sợ.” Hắn uyển chuyển nói: “Nếu thật sự phạm tội thì dù có trăm phương ngàn kế cũng vô dụng, lưới trời lồng lộng.”
Lâm Triều Kỳ cười cười: “Đội trưởng Lý nói rất đúng.

Tôi hẳn nên tin chồng tôi không phạm tội.

Không còn sớm, tôi phải về đây.

Tạm biệt đội trưởng Lý.”
Lý Toản: “Tạm biệt.”
Hắn nhìn theo cho đến khi Lâm Triều Kỳ đi khuất mới ngừng cười, sau đó hắn gọi một cú điện thoại, đường dây nhanh chóng kết nối.

Đầu bên kia lài Giang Hành, Lý Toản tường thuật sơ về đoạn video, sau đó nói: “Tôi cần anh điều tra Lâm Triều Kỳ!”
“Được thôi!” Giang Hành nheo mắt, ánh sáng rọi lên mặt y.
Y vừa cười khẽ vừa nói tiếp: “Đội trưởng Lý, cậu không cần chạy tới, vì hiện tại tôi đang ở trong nhà của Vệ Mạn Quân, đang mở phần mềm nghe lén.

Cậu bảo Đội kỹ thuật hình sự chú ý tiếp nhận nội dung nghe lén.”
Lý Toản nhướng mày: “Tốc độ này của anh… Trực tiếp vượt rào đến đích rồi.

Anh ăn gian thế nào? Nói tôi tham khảo một chút.”
Giang Hành: “Điều kiện tất yếu duy nhất, có tiền.”
“…” Lý Toản: “Tôi cúp máy.”
“Đừng.” Giang Hành vội hô: “Tôi cho người đến tiệm uốn tóc của Mai Quyên lấy băng ghi hình camera giám sát, trong tiệm cô ấy có hai cái camera.

Tối đó lúc đi ra tôi đã chú ý thấy.

Camera quay được hình dạng và bảng số xe bọn bắt cóc Mai Quyên, tiếp theo hacker xâm nhập vào hệ thống camera lưới trời của Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông thành phố… Về chuyện này, tôi bảo đảm người anh em hacker của tôi không dám gây sự.”
Hacker kia xâm nhập vào hệ thống camera giám sát của Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông, hắn cũng chỉ dám xem chứ không dám đụng vào, hơn nữa hệ thống lưới trời bao la như đại dương, hắn xâm nhập một phần nhỏ, chỉ như đất cát trong đại dương, không khiến cảnh sát chú ý.
Giang Hành nói tiếp: “Sáng nay chiếc xe đó xuất hiện ở khu Bắc Điền, có hai người phụ nữ và một người đàn ông lên xe.

Điều tra thân phận, theo thứ tự là mẹ của Vệ Minh, mẹ của Quan Ngân, còn lại là bạn trai của Vệ Minh.”
Trình Khoa cũng ở đó?
Lý Toản xoa trán, nhớ lại nội dung trong video, hắn vẫn nhớ một câu lướt qua trong đó.
Vệ Mạn Quân nói trước khi Vệ Minh xảy ra chuyện, cô đã kể việc cô phát hiện bằng chứng về loại ma túy mới với một người, người này bán đứng cô, khiến cô tử vong.
Ngay cả mẹ ruột mà Vệ Minh cũng không yên lòng kể rõ, vậy ai có thể khiến cô yên tâm nói ra, nhất định là người mà cô rất tin tưởng và cảm thấy an tâm.
Người này vừa có thể bảo vệ Vệ Minh, vừa không bị liên lụy, vì thế đối với cô, người này như cột chống trời vậy.
— Là Trình Khoa.
Hết chương 50.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.