Bạn đang đọc Anh Đến Từ Vực Sâu FULL – Chương 5: Quyển 1 –
Edit: OnlyU
Đội cảnh sát hình sự phân cục khu Đông Thành.
Bầu không khí nghiêm trọng, không ai nói chuyện, chỉ nhao nhao dùng ánh mắt ra hiệu.
Mọi người vùi đầu làm việc, tiếng lật xem hồ sơ và tiếng đánh máy liên tục vang lên không ngừng.
Trong văn phòng là bầu không khí làm việc thâu đêm suốt sáng sôi nổi không ngừng nghỉ, phảng phất như không hề có chút liên quan đến những người thường pha trà nằm nghe hát Cát Ưu thường ngày.
Cảnh tượng cần cù lao động trước mắt nghiễm nhiên đã mất đi tinh túy của “phân cục dưỡng lão”.
Lý Toản cảm thấy ê răng, hắn tiện tay níu một người hỏi: “Lãnh đạo cục thành phố đến hay là vợ của cục trưởng Đồng chạy hả?”
Đồng chí cảnh sát phòng kỹ thuật hình sự không hiểu vì sao vợ của cục trưởng Đồng chạy và lãnh đạo cục thành phố đến lại có tính nghiêm trọng như nhau, nhưng cậu vẫn yêu nghề kính nghiệp bĩu môi hướng về phía văn phòng cục trưởng Đồng, nhìn cậu ta như con vịt vậy.
Đồng chí cảnh sát kia đáp: “Tám giờ sáng nay cục trưởng Đồng đi làm, tâm trạng vốn rất tốt, còn cười ha hả chào em, vừa vào phòng làm việc nhận điện thoại xong là lập tức biến thành rồng phun lửa.
Cục trưởng Đồng ra khỏi phòng đi một vòng, bắt được ai là phun lửa người đó.”
Lý Toản suy nghĩ một chút, gần đây cục thành phố không có chuyện gì lớn, mà trong phân cục của hắn, ngoại trừ vụ án phân xác cũng không có gì.
Từ khi phát hiện vụ án thì phân cục lập tức có mặt, dư luận và tình tiết vụ án đều nằm trong vòng kiểm soát, không đến mức bị cục thành phố trách cứ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán ra chuyện gì có thể khiến cục trưởng Đồng hóa thân rồng lửa, Lý Toản bèn không để ý nữa, cho rằng đồng chí kỹ thuật hình sự còn trẻ người non dạ.
Mấy năm gần đây cục trưởng Đồng tu thân dưỡng tính, tính tình ôn hòa không ít, thỉnh thoảng có bị kích thích mấy lần nhưng lửa kia cũng nhắm ngay Lý Toản mà phun thôi.
Trẻ tuổi chưa thấy qua tính tình của cục trưởng Đồng trước đây, thế nên bây giờ mới có chút lửa đã bị dọa sợ.
Đồng chí kỹ thuật hình sự nói tiếp: “Thật sự không biết cục thành phố đã nói gì.”
Lý Toản đáp: “Cục thành phố khó chịu khó ưa, ba ngày hai lượt chọt phân cục một cái, chuẩn như “dì cả” mỗi tháng đến một lần vậy, cậu quen là được.
Cần gì phải lo, không khí làm việc đừng nghiêm túc như vậy, đi làm thôi mà, lại không phải đi đến đám tang.
Trưa rồi phải không? Hai người ở lại trực ban, những người khác đi ăn cơm đi.”
“Chúng tôi phải làm cho xong công việc trong tay.”
Những người khác phụ họa: “Gần cuối năm, hồ sơ chồng chất như núi, phải làm cho xong.”
“Đội trưởng Lý, cùng đi ăn thôi.”
“Gọi đồ ăn mang tới rồi, vụ án có tiến triển, đến lúc anh đây trổ tài rồi.”
“Tôi không đi được, người nhà của nạn nhân tới.
Tôi phải đi gặp họ, thuận tiện hỏi một chút.”
…
Lý Toản xoa xoa ngón tay, thấy một màn hăng hái làm việc như vậy, ánh mắt hắn lộ ý cười, vẻ mặt nhàn nhã mà chính hắn cũng không biết.
Trần Tiệp lần đầu tiên thấy mọi người tích cực như vậy, cô hơi kinh ngạc, sau đó cũng bị bầu không khí này làm hăng hái lây.
Vẻ mặt Triệu Nhan Lý kỳ quái, tựa hồ hoài nghi, đội hình sự phân cục thế này không giống trong tưởng tượng của cô.
Lúc này lão Tăng đi tới nói với Lý Toản: “Sáng nay cục trưởng Đồng đã uống 13 tách trà giảm áp rồi.”
Lý Toản nghe vậy hít một hơi: “Thận tốt, đàn ông vui mừng.”
Lão Tăng: “Câu này cậu đi mà nói với cục trưởng Đồng.”
Lý Toản: “Không bằng tôi chia tài sản trước.”
Lão Tăng ném cho hắn cái radio rồi nói một con số, đó là tần số radio.
Dân Sinh Vi Tiên?
Lý Toản rất quen thuộc mấy con số này, hắn nhận radio rồi liếc mắt nhìn Triệu Nhan Lý, phất tay nói: “Trần Tiệp, đưa cô ta đi lập biên bản.”
Trần Tiệp nghe lệnh, áp giải Triệu Nhan Lý về bàn lập biên bản.
Lý Toản điều chỉnh tần số, lúc này có người trong đội hình sự nhận điện thoại, sau đó cao giọng hô: “Đội trưởng Lý, cục trưởng Đồng tìm anh.”
Hắn lười biếng đáp một tiếng, vừa cầm radio vừa đi ra cửa quẹo phải, nút chỉnh tần số chuẩn xác dò trúng đài Dân Sinh Vi Tiên.
Hành lang phân cục rất dài, thỉnh thoảng có cảnh sát ôm hồ sơ đi qua, thường ngày nhìn như nhàn nhã kỳ thật bận rộn mấy chuyện nhỏ nhặt, bọn họ cúi đầu nói chuyện với nhau, có người khi thấy Lý Toản đi tới bèn đứng lại chào hỏi, có người lại tiếp tục vội vã sải bước.
Đi qua mấy cánh cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời hiếm hoi đâm thủng tầng mây dày nặng chiếu xuống nhân gian, người đi dưới ánh mặt trời cũng giống như đang chậm bước ở nơi rực rỡ tốt đẹp nhất trên thế giới.
Lý Toản vượt qua cửa sổ, ánh đèn chiếu sáng, mặt không cảm xúc nghe chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên đưa tin và… quần chúng phẫn nộ.
…
Thời gian quay lại 8 giờ sáng nay.
[… Nhóm phóng viên chúng tôi có mặt ở hiện trường phát hiện vụ án, phát hiện vài nhân viên nhà nước rời khỏi đó trước thời gian, chuồn đi lười biếng bỏ bê công việc.
Sau khi điều tra, được biết đã hơn một năm nay, mấy vụ án vốn do phân cục xử lý đều được chuyển qua cục thành phố với lý do không rõ, vụ án phân xác lần này cũng có cảnh sát hình sự của cục thành phố tham gia phá án.
Vì vậy có phải chúng tôi có lý do nghi ngờ nhân viên phân cục ngồi không ăn bám, đạo đức không xứng với chức vị, không lo làm việc? Có phải chúng ta có quyền nghi ngờ đội cảnh sát hình sự của phân cục không thể tự phá vụ án phân xác này? Chúng ta có thể chờ mong phân cục khu Đông Thành chăm chỉ tằn tiện lo làm việc hay không?
…
Phóng viên Triệu Nhan Lý chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên đưa tin vì ngài.]
Chuyên mục radio vừa phát xong, đường dây khiếu nại của cục thành phố và phân cục reo liên tục đến trưa.
Những người lớn tuổi thích nghe radio, bộ phận xe taxi và xe bus kiên trì nghe chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên buổi sáng chính là cầu nối tuyên truyền, lúc này bản tin đã được truyền khắp nơi.
Đường dây nóng bị réo liên tục, quần chúng chất vấn như hoa tuyết tung bay.
Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả lãnh đạo cục thành phố cũng bị kinh động.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cục trưởng cục thành phố quyết định phải cẩn thận xử lý, vì thế ông gọi một cú điện thoại.
Cú điện thoại này rất nhanh được kết nối đến phòng làm việc của cục trưởng phân cục khu Đông Thành.
…
“Vu oan!” Lý Toản lời lẽ chính nghĩa: “Đây là ghen ghét dung nhan anh tuấn và tài năng xuất chúng của cháu!”
“Ghen tỵ cái lông mày!”
“Chú, bất nhã.”
“Chú cái gì mà chú! Công tư phân minh, đừng có lôi kéo làm quen!” Liên quan đến “đại nghiệp” về hưu, cục trưởng Đồng lập tức trở mặt vô tình, thực tế chứng minh tình nghĩa giữa ông và Lý Toản ít ỏi đến cỡ nào.
“Dư luận đẩy chúng ta đến trước mặt quần chúng, nếu vụ án mạng này không giải quyết được hoặc là để cục thành phố phải giải quyết thì cả hai chúng ta đều phải cút sớm.”
Lý Toản trầm ngâm một lát: “Có tiền hưu không ạ?”
Cục trưởng Đồng: “Tiền bảo hiểm tàn tật, chú mày trả.”
Lý Toản sờ mũi một cái, ho một tiếng nói: “Không cần đâu.”
Hắn không bận tâm dư luận nhưng ít nhiều gì bận tâm đến cục trưởng Đồng – người muốn về hưu vinh quang.
“Trong lòng cháu rất nắm chắc.”
“Chú mày không quan tâm mày có nắm chắc hay không mà phải giải quyết vụ này cho thật xuất sắc.
Ngay cả thời gian phá án cũng phải suy tính cho kỹ, không được quá chậm, cũng không được quá nhanh.” Cục trưởng Đồng chắp tay sau lưng, tướng mạo trung hậu che đậy gian trá của lão hồ ly, lúc tính toán người ta trông vẫn lương thiện như cũ: “Cục trưởng thành phố Tân Châu sắp phải đổi người, *tân quan thượng nhâm tam bả hỏa.”
*新官上任三把火 thành ngữ ý chỉ người mới nhậm chức sẽ làm vài chuyện để biểu hiện tài năng, chứng tỏ bản lĩnh và trí tuệ.
Nôm na là ra oai phủ đầu, khiến cấp dưới tin phục nên sẽ không nương tay với ai.
Những người từng trải nhiều kinh nghiệm như ông thì chỉ cần không phạm sai lầm lớn là có thể an hưởng tuổi già.
Nhưng những người khác thì không được, Lý Toản tuổi trẻ khí thịnh, Tăng Kỳ Dân bị thương một chân không thể ra tiền tuyến… Những người này sẽ bị xem là đá mài dao chờ thủ trưởng mới khai đao.
“Hiện tại phân cục bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Điều tra phá án quá nhanh thì quần chúng không tin, công lao sẽ được tính vào cọng cỏ non của cục thành phố.
Phá án quá chậm thì chứng tỏ chúng ta vô tích sự, ngồi không ăn bám.”
Vốn tốc độ điều tra phá án là càng nhanh càng tốt, nhưng vì Dân Sinh Vi Tiên đột nhiên bóc phốt, làm phân cục bị kẹt vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Phá án quá chậm sẽ bị trách móc nặng nề vì không có năng lực, quá nhanh sẽ bị hoài nghi tính chân thật.
Tình ngay lý gian, dù Lý Toản phá án thật xuất sắc nhưng trong mắt cục thành phố và quần chúng nhân dân, họ sẽ nghĩ có sự thật nào đó bị che giấu.
“À, cháu biết rồi.” Lý Toản vẫn là dáng vẻ biếng nhác kia, phảng phất như công trạng tính cho ai thì đối với hắn cũng vậy thôi, hắn hỏi tiếp: “Cục trưởng mới của cục thành phố là ai ạ?”
“Tên Trình Vi Bình.”
“Chưa từng nghe qua.”
“Phân cục khu Minh Loan, năm kia đảm nhiệm phó phòng cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế công an tỉnh.
Thái độ làm người công chính không nể tình.” Cục trưởng Đồng miễn cưỡng nói tốt vài câu, sau đó nhịn không được nói dông dài: “Chính là tảng đá vừa thúi vừa cứng trong hầm cầu, nếu quan mới muốn khai đao phủ đầu thì phân cục chúng ta chính là người đầu tiên! Haiz, sao lại là người không thân với chúng ta?”
Cục trưởng Đồng phát sầu, sầu vì không thân, không cách nào nói chuyện tình cảm.
Lý Toản hơi ngạc nhiên, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Việt Giang thường là trước tiên thuyên chuyển công tác từ tỉnh sở, sau đó quản ly phân cục các phân khu trong thành phố chừng một năm, kế tiếp mới điều đi nhận chức ở cục thành phố.
“Trao quyền cho cấp dưới” gần như quen lệ cũ chọn ba phân khu trung tâm, mà khu Minh Loan gần ngoại ô thành phố, xã hội và sinh thái đều kém một chút, do đó không ai chọn đến khu này.
Đương nhiên mấu chốt là quan hệ giữa mấy phân khu xung quanh và khu Đông Thành của họ khá tốt, khu Minh Loan thì ngược lại.
Xa, không quen, không có tình cảm gì để nói.
Thảo nào cục trưởng Đồng sầu đến nỗi nếp nhăn ở khóe mắt có thể kẹp được con ruồi luôn.
Lý Toản lên tiếng: “Chúng ta không phải hoàn toàn bị động.”
“Nói!”
“Bến cảng khu Minh Loan được cải tạo hoàn toàn làm bến cảng đối nội, văn kiện thông báo quần chúng vào tháng 8 năm ngoái.
Tháng 3 năm nay chứng thực, đại khái tháng 2 sang năm là có thể chính thức mở cảng.
Nhưng trước khi văn kiện chưa chứng thực, bến cảng khu Minh Loan vẫn là bến cảng rối loạn nhất của tỉnh Quảng.”
Cục trưởng Đồng nghiêm mặt: “Ý là?”
Dù chưa nói ra nhưng trong lòng biết rõ.
“Buôn lậu.”
Quản lý bến cảng, đánh buôn lậu, mở rộng cảng, đều là chuyện ích nước lợi dân.
Sợ rằng đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cục trưởng cục thành phố sắp tiền nhiệm chọn khu Minh Loan để “trao quyền cho cấp dưới”.
…
Lý Toản không chút sứt mẻ đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng Đồng, mặc dù lúc hắn bước ra vẫn nghe được tiếng rống giận từ sâu trong đáy lòng của ông cùng với “quà” chia tay của ông, một hộp trà giảm áp chưa mở.
Lý Toản bắt được hộp trà, xoay người hướng cục trưởng Đồng cúi người chào thật sâu: “Cám ơn chú yêu thương.”
Vô liêm sỉ đại khái chính là như vậy đây.
Lý Toản quay về đội hình sự, đi ngang qua bàn Trần Tiệp.
Triệu Nhan Lý gọi hắn lại: “Tôi đã mời luật sư, còn nữa tôi nhất định sẽ đưa tin về chuyện này.”
Về phần bản tin có nói cảnh sát lạm dụng chức quyền hay không, có lấy việc công trả thù riêng hay không, dân chúng nghe sẽ hiểu.
Mấy người trong đội nghe vậy đều nhìn qua.
Họ đã biết được chuyện radio phát bản tin buổi sáng và dân chúng khiếu nại vào giờ nghỉ trưa, vì vậy đối với Triệu Nhan Lý có phê bình kín đáo.
Lý Toản mặt không thay đổi: “Cô có thể lợi dụng dư luận thoải mái, có điều tôi nhắc nhở trước, một khi dư luận cản trở tiến triển điều tra vụ án thì cô sẽ bị ghép tội gây cản trở công vụ, sỉ nhục cảnh sát, phát tán tin đồn sai sự thật.”
Triệu Nhan Lý cười nhạo: “Đội trưởng Lý, tôi không sợ uy hiếp.
Tôi không hề nói dối, chính ngài rõ ràng “phân cục dưỡng lão” là cái dạng gì!”
“Không ai hiểu rõ hơn tôi.” Lý Toản gật đầu: “Thế nên cô nên mời thêm mấy luật sư đi.”
Triệu Nhan Lý còn muốn phản bác nhưng Lý Toản không muốn nghe, hắn không thèm phối hợp diễn xuất với cô ta mà xoay người mở cửa bỏ đi.
Đồng chí cảnh sát hình sự bên cạnh châm chọc: “Phạt 200 tệ còn muốn mời luật sư? Xem phim Mỹ nhiều quá ha.”
Triệu Nhan Lý: “…” Vẻ mặt cô có thể nói là rất khó coi.
Lão Tăng bước theo đi bên cạnh Lý Toản, hai người đi đến phòng thẩm vấn.
Lão Tăng nói: “Về bản tin hôm nay của Dân Sinh Vi Tiên, tình hình dư luận trước mắt cơ bản đã khống chế, dù sao radio cũng chỉ là cách truyền bá tin tức có hạn, không thể gây ra sóng gió gì.”
Lý Toản đáp: “Đây cũng chính là nguyên nhân Triệu Nhan Lý không bị tạm giam.”
Không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào tin đồn một phía đã mù quáng đưa tin, còn xưng là phóng viên chính nghĩa, vừa ngu xuẩn vừa độc ác.
Tạo dư luận trong xã hội còn có cách giải quyết, nhưng nếu vì vậy mà đánh động đến hung thủ, cản trở tiến triển điều tra vụ án, gây trở ngại tìm kiếm bằng chứng thì đó mới là vấn đề lớn.
Lý Toản nói sang chuyện khác: “Lư Hâm Đạt đâu?”
“Trong phòng thẩm vấn.”
“Ai đang thẩm vấn?”
“Cọng cỏ non của cục thành phố, Quý Thành Lĩnh.”
“Lư Hâm Đạt khai gì rồi?”
“Miệng rất trơn, nói đông nói tây như tán gẫu.
Hỏi hắn vì sao thấy cảnh sát liền bỏ chạy thì hắn kiên trì nói là do hiểu lầm.
Hỏi quan hệ thế nào với người chết thì bảo là đồng nghiệp bình thường.
Nói chung, không một câu nói thật.”
Hai người vừa nói vừa đi đến trước lớp kính một mặt của phòng thẩm vấn, Quý Thành Lĩnh đang thẩm vấn Lư Hâm Đạt bên trong.
Quý Thành Lĩnh: “Lư Hâm Đạt, tôi hỏi anh một lần cuối, anh và Tiêu Hoa có quan hệ thế nào?”
Lư Hâm Đạt vô cùng phiền chán đáp: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Thật sự, tôi và Tiêu Hoa là đồng nghiệp, chỉ là quan hệ đồng nghiệp! Cô ta là nhóm trưởng trong khu vực tôi phụ trách, luôn hoàn thành công việc xuất sắc, tôi nhiều nhất, nhiều nhất là quan tâm cô ta, ngoài ra không có gì khác!”
“Thật sự không có gì hết, đồng chí cảnh sát.
Hay ngài hỏi mấy đồng nghiệp khác trong hộp đêm đi? Họ có thể làm chứng cho tôi.”
Bên ngoài kính thủy tinh, Lý Toản khoanh tay: “Nói dối.”
Lão Tăng: “Câu nào?”
Anh có thể xác định Lư Hâm Đạt nói dối, nhưng không chắc cụ thể câu nào.
Lý Toản: “Quan hệ giữa Lư Hâm Đạt và Tiêu Hoa không đơn giản như vậy.”
Trong phòng thẩm vấn.
“Rầm!”
“Két!”
Quý Thành Lĩnh đứng bậy dậy, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn, cái bàn và đèn rung lên phát ra tiếng động chói tai, ngọn đèn chớp lóe lúc sáng lúc tắt.
“Anh vẫn còn nói dối!!” Quý Thành Lĩnh rống giận, thình lình nắm lấy tay phải của Lư Hâm Đạt, kéo tay áo lên lộ ra hình xăm mặt trời sao năm cánh bên trong cánh tay.
Mặt cậu trầm như nước, hét lớn hỏi: “Đây là cái gì? Hình xăm tình nhân với Tiêu Hoa!! Có phải chính anh giết Tiêu Hoa không? Có phải hai người cãi nhau về vấn đề tình cảm, anh giận dữ ngộ sát Tiêu Hoa, sau đó bất đắc dĩ phân xác rồi ném xuống cái giếng cũ gần nhà trọ?”
Sáng sớm Lư Hâm Đạt bị Lý Toản đá bay, lúc Quý Thành Lĩnh áp giải hắn về thì trùng hợp hình thấy hình xăm quen thuộc, trên hình xăm còn có hai chữ “XH”.
Chữ cái viết tắt “Tiêu Hoa”.
*Tiêu Hoa 肖华 xiāohuá XH
Lư Hâm Đạt bị dọa bay ba hồn bảy phách, mặt như giấy vàng, run rẩy phủ nhận: “Không không không phải, không phải tôi giết, không liên quan đến tôi, tối đó tôi chỉ cãi nhau một trận với Tiêu Hoa.”
Chuyện đến nước này, buổi thấm vấn xem như kết thúc, Lư Hâm Đạt bị hù một phát đột nhiên giống như con chim cút, rụt đầu rụt vai khai rõ quan hệ giữa hắn và Tiêu Hoa.
Lão Tăng cảm thán: “Thằng nhóc Quý Thành Lĩnh cũng có kỹ năng đó.”
Lý Toản không nghe nữa mà xoay người bỏ đi.
“Lư Hâm Đạt không phải hung thủ.”
Lão Tăng bước nhanh đuổi kịp: “Lý do?”
“Hắn rất khỏe mạnh cường tráng.
Đàn ông trưởng thành, cơ thể khỏe mạnh, có lẽ còn có xe, không phù hợp với đặc điểm vụ án giết người vứt xác.”
Lão Tăng nghe vậy, suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, lập tức lên tinh thần: “Đây là manh mối quan trọng.”
“Gọi mọi người đến.”
“OK.”
…
Cảnh sát phụ trách điều tra vụ án từ các phòng ban trong cục đã đến, hầu như ai cũng cầm hồ sơ và cốc giữ ấm trong tay, mọi người lục tục ngồi xuống.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh đi theo sau lão Tăng, ngồi gần cuối.
Trần Tiệp vừa ngồi xuống, liếc mắt nhìn thấy hàng đầu tiên trong ghi chú của lão Tăng, cô chống tay lên bàn, rướn người rướn cổ tò mò hỏi: “Cái gì gọi là không phù hợp đặc điểm án phân xác?”
Quý Thành Lĩnh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, cậu mở laptop xinh xắn gọn nhẹ, mắt nhìn thẳng nói: “Đặc điểm của án giết người phân xác: xa ném gần chôn, đầu xa thân gần, nhỏ gần lớn xa, vất xác nhiều nơi.”
“Cái này tôi biết.” Trần Tiệp búng tay: “Hung thủ giết người cách hiện trường gây án tương đối gần thì lựa chọn vứt xác, chôn xác.
Ngược lại, cách hiện trường gây án xa, hung thủ thường chỉ chọn vứt xác.
Đây là xa ném gần chôn.”
“Vì có thể thông qua đầu người xác định thân phận người bị hại, thế nên hung thủ thường ném cái đầu xa hiện trường gây án.
Nếu con số các mảnh thi thể bị phân ra rất nhiều thì chứng tỏ hiện trường gây án rất gần hiện trường phát hiện vụ án.
Các mảnh thi thể càng ít thì càng xa hiện trường gây án.
Vì hung thủ cho rằng mảnh thi thể càng nát, đầu mối càng ít thì không cần ném xa.” Quý Thành Lĩnh mở văn bản, giọng nói bình tĩnh: “Đây là đầu xa thân gần, nhỏ gần lớn xa.”
“Điểm cuối cùng.” Trần Tiệp hít sâu: “Vất xác nhiều nơi, phân tán ra vất nhiều nơi khác nhau.”
“Không có đặc điểm nào phù hợp vụ án này.”
“Mẹ nó!”
Một giọng nam trầm khàn âm u đột nhiên vang lên cắt ngang câu chuyện của họ, làm Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh giật mình suýt nữa quơ lấy laptop đập ra sau.
Bọn họ đồng loại quay đầu nhìn lại, trông thấy pháp y Chung Học Nho xuất hiện như bóng ma, gương mặt tên đồ tể trắng xanh, quầng mắt đen thui, rất giống vừa bị thải bổ ba ngày ba đêm.
Chung Học Nho đẩy mắt kính, yếu ớt chào hỏi: “Hi!”
Sau đó hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh họ.
Mấy người trẻ tuổi còn chưa tỉnh hồn, có lẽ là bị hơi lạnh âm u quanh người tên đồ tể thâm niên này chấn động.
Lý Toản chậm rì rì bước vào, trong tay là tách trà vẫn còn hốc hơi nóng, mọi người thấy hắn bèn lên tiếng chào hỏi, ai hắn cũng đáp lời.
Đến lượt Chung Học Nho: “Anh vợ!”
Lý Toản đáp một tiếng, lúc bước qua đột nhiên dừng lại, tiện tay đặt tách trà xuống bàn bên cạnh rồi lùi ra sau Chung Học Nho, thình lình bóp chặt cổ đối phương, vẻ mặt âm u mà nghiêm túc: “Tối qua làm gì? Nói!”
Chung Học Nho chật vật giãy ra, khó khăn hít thở, chỉ rặn ra được mấy chữ: “Tăng… tăng ca.”
“Ai làm chứng?”
“Các đồng chí ở trung tâm pháp y…”
Mấy lão càng già càng lão luyện ở trung tâm pháp y mắt điếc tai ngơ, chỉ có mấy đồng chí vừa đến không bao lâu là hoảng hồn, run rẩy nói: “Đội trưởng Chung làm việc suốt đến giờ, ngoại trừ ăn cơm và ngủ gục ở ngoài thì không có nghỉ ngơi, có camera làm chứng!”
Lý Toản nghe vậy mới buông Chung Học Nho ra, thu lại hơi thở sắc bén, hắn rũ mắt, cầm lấy tách trà, “hồn dưỡng lão” quay về thể xác.
Một màn này làm mấy người trẻ tuổi hết cả hồn, còn mấy lão cáo già thì ngay cả mí mắt cũng không động, loáng thoáng còn lộ vẻ chờ mong tên đồ tể ở trung tâm pháp y bị giết chết.
Chung Học Nho: “… Súc vật.”
Quý Thành Lĩnh và mấy người trẻ tuổi không hiểu ra sao, trường hợp phải nghiêm túc mà lại trêu đùa, có cảm giác từ trên xuống dưới đều không đứng đắn.
Trần Tiệp gảy móng tay, nhớ lại xưng hô Chung pháp y gọi Lý Toản lúc nãy, cô hỏi lại: “Anh vợ?”
Lão Tăng lên tiếng: “Em gái của đội trưởng Lý là bạn gái của Chung Học Nho.”
Cạch!
Tách trà đặt xuống mặt bàn, giọng nói của Lý Toản nhẹ nhàng mà kiên định: “Tiếp tục phân tích vụ án.”
Hết chương 5.