Bạn đang đọc Anh Đến Từ Vực Sâu FULL – Chương 37: Quyển 2 –
Edit: OnlyU
Chiếc xe phân khối lớn thân đen viền đỏ như bóng ma xuyên qua các ngõ nhỏ ngang dọc, mà hầu như tất cả mọi người ở phố Khanh Thủy đều xuất phát đuổi giết Lý Toản và Giang Hành.
Thỉnh thoảng có vài người xách súng săn và dao bầu chạy ra khỏi ngõ nhỏ chặn đường họ, may là kỹ thuật lái xe của Giang Hành rất tốt, quẹo cua, trượt dài, hất đuôi đều rất tốt, chẳng qua nếu người ngồi sau không ôm chặt thì sẽ bị hất văng ra khỏi xe.
Lý Toản ôm chặt eo Giang Hành, nếu không có mũ bảo hiểm thì có lẽ mặt hắn đã dán sát vào lưng y đến biến dạng luôn.
Đám người truy sát càng lúc càng đông, hơn phân nửa vũ trường, khách sạn, spa, tiệm gội đầu đều dừng hoạt động, mặc dù không chủ động đuổi giết nhưng nghe hai người họ là cớm thì đều sẵn lòng ngáng đường và chỉ đường cho bọn côn đồ.
Đèn xe phân khối lớn rọi sáng con đường phía trước, đột nhiên có một người nhảy ra.
Hai bên thấy nhau, tên kia lập tức quay đầu rống to: “Cớm ở đây!”
Giang Hành quay đầu xe, chạy vào một ngõ tắt chật hẹp chỉ một người đi lọt.
Mà đầu ngõ có một họng súng săn đen ngòm đang nhắm ngay Giang Hành, ngõ tắt quá hẹp không cách nào tránh được.
Trong tiếng xe máy ầm ĩ, Giang Hành nói lớn: “Đội trưởng, giao cho cậu!” Nói xong y tiếp tục rồ ga.
Lý Toản không trả lời nhưng tay trái vòng qua ôm chặt eo Giang Hành, tay phải thì thò ra sau lưng quần rút súng, khuỷu tay tỳ lên vai y.
Dưới ánh sáng chói mắt và tốc độ đang chạy như bay, tay phải của hắn vẫn giữ vững bất động, nòng súng nhắm thẳng vào nòng súng săn kia.
Khoảng cách còn 7m… 5m…
“Đoàng!” một tiếng, hai bên đồng thời nổ súng, mà viên đạn của Lý Toản chính xác và nhanh hơn.
Viên đạn nhanh hơn vài giây đồng hồ, bắn trúng cánh tay đang cầm súng của tên kia khiến tay gã run một cái, khẩu súng tự chế thô sơ rung theo, ngay cả đạn bi nhồi thuốc súng cũng nổ tung khiến bàn tay gã nát bét.
Chiếc xe phân khối lớn lướt qua gã chạy vào màn đêm, cuối cùng dừng ở cuối một con ngõ tắt cực kỳ kín đáo không hề có ánh sáng.
Lý Toản xuống xe, tháo mũ bảo hiểm trả cho Giang Hành.
Y chống hai chân xuống đất, cũng tháo mũ bảo hiểm ra, năm ngón tay cào cào mái tóc hai cái.
Giang Hành xuống xe, cười nói: “Kỹ thuật bắn súng không tồi.”
“Anh lái xe cũng rất cừ.”
Y thuận miệng nói: “Cậu còn chưa thấy kỹ thuật lái xe cừ hơn đâu.”
Giang Hành để mũ bảo hiểm và chìa khóa điều khiển từ xa lên thân xe, sau đó y nhìn về phía Lý Toản trong bóng tối, nhưng không có ý rút lại câu này.
“Xin lỗi, tôi quên đội trưởng Lý hẳn là không thích nghe.”
Chỉ có y tự biết, câu xin lỗi kia không có bao nhiêu thành ý.
Hai tay Lý Toản đang lưu loát thay băng đạn, hắn xùy một tiếng: “Hôm nào so tài.
Papa sẽ khiến con xấu hổ tự ti.”
Giang Hành giơ mu bàn tay che miệng cười hai tiếng, như mấy lần trước không chính diện nhận khiêu khích này.
Dường như muốn lùi bước, lại có chút nhân nhượng mà nhường Lý Toản.
Mà hắn chỉ cảm thấy bầu không khí hơi căng thẳng, nhưng hắn nghĩ là do bị bọn côn đồ truy sát.
Lúc này, trong bóng tối không hề có ánh sáng, có chút dã vọng kỳ quái gì đó rơi xuống như đốm lửa nhỏ.
Chỉ một đốm lửa nhỏ không ai chú ý tới, không ai đoán được cuối cùng nó sẽ bùng cháy thành ngọn lửa hừng hực.
Ngọn lửa hừng hực, oanh oanh liệt liệt, bùng cháy thật lớn không thể dập tắt.
Lý Toản đi lên trước, không thấy bóng dáng bọn côn đồ bèn ra hiệu cho Giang Hành đi theo, hai người đi trong ngõ tắt đến một tiệm uốn tóc nhỏ hẹp ở giữa ngõ.
Trong tiệm uốn tóc lóe lên ánh sáng màu tím nhạt, dưới sàn còn tóc chưa quét dọn, một vách tường màu xanh lục chia tiệm uốn tóc thành hai gian, bên trong là nơi gội đầu.
Cách đó không xa là tiếng bước chân rải rác, hai đầu ngõ còn có loáng thoáng tiếng người gọi nhau.
Hai đầu ngõ đều có người, mà ở giữa, ngoại trừ tiệm uốn tóc thì những cửa hàng khác đã đóng kín.
Lý Toản và Giang Hành liếc nhìn nhau, sau đó vội bước vào tiệm uốn tóc, đi qua vách tường đến gian phòng gội đầu bên trong.
Trong phòng không mở đèn, có bố trí trang thiết bị dùng khi gội đầu và vòi sen, trong góc còn có một toilet nhỏ cỡ 1m2.
Lúc này có một cô gái bước ra khỏi toilet, trông thấy hai bóng đen trong phòng thì giật mình hoảng sợ: “Hai người là ai?”
Lý Toản cảm thấy giọng nói này quen quen, Giang Hành đã lên tiếng trước hắn một bước: “Hai người đánh băng đua xe.”
Cô gái thốt lên: “Đôi cẩu nam nam kia?”
Giang Hành: “… Đúng vậy.”
Cô gái mở một bóng đèn tím nhỏ, thấy là Lý Toản và Giang Hành thì thở phào một hơi, cô chính là cô gái làng chơi họ gặp trên đường vừa nãy.
Lý Toản liếc nhìn khung hình cạnh ghế gội đầu, trong hình là cô và tên đeo dây chuyền vàng.
“Cô tên là Mai Quyên?”
Mai Quyên sửng sốt: “Cậu biết tôi?”
Hắn chỉ vào tên đeo dây chuyền vàng trong hình: “Hắn có nhắc tới cô.”
Mai Quyên vừa định nói gì đó thì bên ngoài có người lục soát ngang qua, đang đứng ở cửa gọi to.
Mai Quyên xua tay vội đi ra ngoài: “Tôi đi giải quyết.”
Cô đi ra cười đùa vài câu với người kia, sau đó còn tò mò hỏi chuyện.
Mấy tên kia chọc cười xong thò đầu nhìn vào trong, liếc nhìn vài cái, lại nói mấy câu rồi rời đi.
Chờ tất cả đi hết, Mai Quyên đóng cửa lại, tắt đèn phía trước rồi mới đi vào phòng trong, cô rút một điếu thuốc châm lửa rồi nói: “Tôi ở đây 7 năm rồi, chúng sẽ nể mặt tôi một chút… Đừng nói với tôi hai người đã làm trò gì, tôi cũng không có ý định chứa chấp hai người.
Lát nữa hai người đi đi.”
Lý Toản: “Cám ơn.”
Mai Quyên nhấp rơi tàn thuốc: “Hắn có nói gì tôi không?” Cô chỉ vào tên đeo dây chuyền vàng – kẻ bị tóm vào phân cục.
Lý Toản đáp: “Không có.”
Mai Quyên lườm một cái, mắng chửi tên đeo dây chuyền vàng một tràng đủ loại từ ngữ tục tĩu.
Cô chửi xong cảm thấy thoải mái hơn, thấy hai người phải đi bèn nói: “Đám Trần Tam Hắc cho băng đua xe chơi hàng, gã định làm gì đó với hai người, sau đó sẽ đổ tội lên đầu băng đua xe.
Gã mua chuộc tôi, đến lúc đó tôi sẽ làm chứng trước cảnh sát.”
Lý Toản dừng bước: “Cô nói với tôi mấy câu này… Không sợ bị trả thù?”
“Tôi phải đi.” Mai Quyên rít mạnh một hơi, mùi thuốc lá hơi kém chất lượng khiến Giang Hành sặc ho.
Cô thấy thế cười nói: “Tôi không làm chuyện hại người, bán dâm cũng là bán cho vị kia nhà tôi.
Mấy câu nói với anh chỉ là đùa anh thôi.”
Mai Quyên suy nghĩ một chút, gãi gãi mái tóc đầy keo, sau đó chỉ cho hai người con đường nhỏ ít người biết đến, đi đường đó có thể ra khỏi phố Khanh Thủy.
Lý Toản nhìn cô gái trang điểm đậm trước mặt, cô làm tiệm uốn tóc nữ, mà ở phố Khanh Thủy, tiệm uốn tóc nữ chính là ký hiệu kinh doanh thể xác.
Nhưng dù cô không muốn làm chuyện hại người, có đưa tiền nhiều hơn thì cũng vậy thôi.
Cô biết rõ Trần Tam Hắc đáng sợ cỡ nào.
Mai Quyên nói: “Đi nhanh đi.
Không tìm được người, bọn chúng có thể sẽ quay lại.”
Có vài người sinh ra như con kiến, chưa từng có ngày leo ra khỏi cống rãnh, lại chưa từng quên điểm mấu chốt làm người.
Lý Toản và Giang Hành nói cám ơn thêm lần nữa rồi rời đi.
Hai người đi về phía con đường mà Mai Quyên chỉ, đến đầu ngõ, hai người quay đầu nhìn lại, trong ngõ nhỏ chật hẹp chỉ có duy nhất tiệm uốn tóc nho nhỏ là lóe ánh đèn, đó là ánh sáng duy nhất trong bóng tối vô biên.
…
Phòng riêng trong vũ trường.
Trần Tam Hắc mở cửa bước ra, tiếng nhạc ầm ĩ rung trời phía dưới đã ngừng, cả trai lẫn gái điên cuồng bị đuổi qua một bên.
Có người tỉnh táo đang sợ hãi, có người say xỉn, người thì chơi hàng nằm trong góc như đống bùn, đang nửa tỉnh nửa mê sảng khoái.
Tên đàn em vội vã chạy tới: “Anh Trần, lũ cớm bao vây phố Khanh Thủy.
Hai tên chạy thoát khỏi câu lạc bộ… chưa bắt được.
Chúng em tìm được xe máy bọn chúng vứt lại trong hẻm 19.”
Trần Tam Hắc: “Chúng có thể chạy đi đâu? Hẻm 19?” Trong đầu gã nhanh chóng nhớ lại địa hình toàn bộ phố Khanh Thủy, rất nhanh nhớ ra trong hẻm 19 có chỗ nào ẩn nấp được.
“Tìm tiệm uốn tóc ở đó chưa?”
Gần hẻm 19 là một loạt tiệm uốn tóc kinh doanh cá thể, tính chất thật sự là cái gì thì mọi người đều hiểu rõ.
Tên đàn em đáp: “Mấy tiệm khác đóng cửa, chỉ có một tiệm mở cửa là của một người họ Mai.
Cô ta rất biết điều, ở đây đã lâu mà không có vấn đề gì.”
Trần Tam Hắc nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng đầy tức giận không có chỗ xả: “Xóa sạch dấu vết trong câu lạc bộ chưa?”
“Xóa sạch rồi ạ.
Đã đưa đám con nhà giàu đi rồi, thay vân tay của bọn đua xe.”
Trần Tam Hắc đáp một tiếng rồi xuống lầu, đi về phía quán bar đối diện.
Những tên còn lại bắt đầu xử lý dấu vết bất lợi cho chúng, lưu loát thành thạo, tốc độ rất nhanh, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên chúng xử lý những chuyện thế này.
…
Phố Khanh Thủy.
Tầm mười chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi phóng như bay đến, ngay ngắn trật tự dừng ở bãi đất trống rộng nhất phố Khanh Thủy, bánh xe dừng trên đất cát, dường như trực tiếp nhấc lên tấm màn che.
Tiếng đóng mở cửa xe vang lên, cảnh sát hình sự khu Đông Thành và Đội phòng chống ma túy Tân Châu vũ trang đầy đủ bước xuống, trật tự nhịp nhàng xông vào phố Khanh Thủy.
Trong số đó có lão Tăng, anh đang dẫn đầu Đội cảnh sát hình sự khu Đông Thành, trong lúc tiến vào anh nhận được điện thoại chỉ huy hành động của Lý Toản: “Cậu hoài nghi trong câu lạc bộ Thiên Phong có tụ tập người sử dụng thuốc phiện? Được, tôi biết rồi.”
Lão Tăng cúp điện thoại, quay qua bàn bạc với đội trưởng Đội phòng chống ma túy Tân Châu: “Lý Toản bị tập kích ở câu lạc bộ Thiên Phong, bọn chúng cầm theo rất nhiều súng săn thô sơ, hầu như mỗi người một súng.
Câu lạc bộ không có hoạt động đua xe nhưng trước cửa có đậu rất nhiều xe sang trọng, nghi ngờ đám con nhà giàu tụ tập sử dụng thuốc phiện trong câu lạc bộ.
Ngoài ra bọn người tập kích còn cố tiêm thuốc phiện vào người Lý Toản, còn nữa…”
“Có dân chúng mật báo, Trần Tam Hắc dự định cho băng đua xe chơi thuốc gánh tội thay.” Lão Tăng nói tiếp: “Rất có thể chúng đang xóa dấu vết phạm tội, phải nhân lúc chúng chưa xóa sạch dấu vết tìm được bằng chứng bắn nhau và đám sử dụng thuốc phiện kia!”
Đội trưởng Đội phòng chống ma túy Tân Châu đáp: “Tôi biết rồi!” Đối phương giơ bộ đàm bình tĩnh chỉ huy: “Nghe rõ cả chưa! Mọi người, lập tức đến câu lạc bộ Thiên Phong trước! Hành động!”
Đội phòng chống ma túy Tân Châu hành động rất nhanh, bước chân trật tự mạnh mẽ đầy khí thế.
Chớp mắt đã biến mất ở cuối phố Khanh Thủy, huấn luyện nghiêm chỉnh và năng lực hành động khiến kẻ khác tán dương.
Trần Tiệp khen: “Ngầu quá.”
Quý Thành Lĩnh nói: “Đội phòng chống ma túy Tân Châu được Tỉnh sở biểu dương và khen thưởng nhiều lần, năng lực phá án của họ rất cao.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Trang bị cũng tốt.” Cô nhìn mà phát thèm, Đội phòng chống ma túy lái Hummer, loại hình và tính năng của xe đó quả thật là hãn huyết bảo mã sống.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Khi nào chúng ta mới được trang bị một chiếc?”
Quý Thành Lĩnh im lặng chốc lát rồi nói: “Không chừng có đại gia nào đó vừa mắt khu Đông Thành bên ngoài giản dị không màu mè bên trong đẹp đẽ, quyết định tài trợ cho chúng ta.”
Trần Tiệp liếc nhìn cậu: “Mơ thật đẹp.”
Lão Tăng giục hai người: “Đừng nhiều chuyện nữa, mau hành động đi.”
Có Đội phòng chống ma túy Tân Châu chi viện, cảnh sát hình sự khu Đông Thành ra quân 40 người, tổng cộng đại khái 70 người, chia ra khống chết mấy thanh niên nam nữ chơi thuốc trong vũ trường, đám người Trần Tam Hắc đang hút thuốc tán gẫu trong quán bar và băng đảng đua xe chơi thuốc quá liều trong câu lạc bộ.
Lúc lão Tăng tới, Đội phòng chống ma túy Tân Châu đang bảo người kiểm tra đường đạn, vì trong câu lạc bộ xuất hiện vết đạn mà camera giám sát đã bị phá hỏng.
Câu lạc bộ dùng một câu “Camera bị hỏng chưa sửa.” trả lời cảnh sát cho có lệ.
Đối với việc này thì cảnh sát cũng bó tay, băng ghi hình đã bị cắt bỏ sạch sẽ.
Lão Tăng lên tiếng: “Mang toàn bộ phần cứng về, xem Vương Đang Đang có phục hồi được không.”
Trần Tiệp vâng dạ, cô và Quý Thành Lĩnh nhìn vết đạn khắp tường mà không khỏi ê răng: “Chắc đấu súng kịch liệt lắm.”
Chỉ nhìn vết đạn là có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.
Đội bên kia đang khoanh tay quan sát, nghe vậy hỏi: “Đội trưởng Lý bên các anh có nói đến cảm tưởng hiện giờ của anh ta không?”
Lão Tăng: “Nói gì?”
Đội bên kia chỉ vào vết đạn trên tường: “Anh ta gây chuyện lớn như vậy, chắc là không phải tùy tiện làm loạn.
Nhưng bây giờ Trần Tam Hắc có lý do giải thích, băng đua xe bị đổ tội, nhưng vẫn không có manh mối gì về loại ma túy mới.
Lý Toản gây chuyện như thế, không phải là đánh rắn động cỏ?”
Lão Tăng đáp: “Còn phải chờ Lý Toản báo cáo.”
“Được thôi.
Chờ xem anh ta nói gì.
Nhưng tôi nhắc nhở một câu, tỉnh sở đã theo dõi mạng lưới ma túy thành phố Việt Giang từ lâu.
Nếu Lý Toản phá hỏng kế hoạch, dù là vô ý thì anh ta cũng không gánh nổi hậu quả.
Người ở tỉnh sở phụ trách vụ này đều là cấp sở, cấp phó sở, liên hệ trực tiếp với Trung Ương, quan hệ rất rộng.” Hắn cường điệu lần nữa: “Lý Toản làm như vậy, lần này không có Cục trưởng Cục cảnh sát thứ hai bảo vệ anh ta đâu.”
Lão Tăng im lặng không nói.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh nghe vậy lén liếc nhìn nhau, có thể thấy được khiếp sợ không thể che giấu trong mắt nhau.
Đội trưởng Lý… từng được Cục trưởng Cục cảnh sát bảo vệ?
…
Trên một con đường vắng vẻ không một bóng người ngoài phạm vi phố Khanh Thủy, Lý Toản và Giang Hành đang sóng vai đi bộ.
Hai người chạy thẳng một đường, đến khi xác nhận an toàn mới từ từ đi chậm lại.
Giang Hành chủ động nhắc lại: “Hiện tại cậu có muốn hợp tác có qua có lại không?”
Lý Toản đút hai tay vào túi, hơi khép mắt, vừa mới thoát khỏi nguy cơ là lại làm một cụ già yên tĩnh.
Hắn không hứng thú lắm: “Nói nghe chút coi.”
“Trong vụ buôn lậu hải cảng, có một khoản tiền không tra được hướng đi.
Mấy năm qua, số tiền buôn lậu vượt trên 300 triệu, phân hoá thành vài dòng tài chính chảy vào tài khoản mấy công ty sau đó rửa tiền.
Đa số có thể điều tra rõ, nhưng còn khoảng 1/3 tài chính không rõ hướng đi, nó chảy vào mạng lưới ngầm, sau đó sẽ chia thành vài dòng tài chính nhỏ nữa.”
“Lúc đó tôi đang điều tra hướng đi tài chính, kết quả đào được 5 năm trước, có một số tiền đột ngột rót vào băng đảng buôn lậu.” Giang Hành dừng một chút rồi nói: “Gần đây tôi đã tra được nguồn tiền này.”
Lý Toản hỏi: “Cho nên?” Hắn đang cân nhắc sức nặng của tin tức từ miệng Giang Hành.
Y cười Lý Toản gian xảo, nhưng y không nói rõ ra mà thuận theo hắn chủ động nói tiếp tin tức: “Cho nên cậu có từng hoài nghi, người được lợi ích lớn nhất trong vụ buôn lậu hải cảng đã chạy thoát? Những người bị bắt hiện tại toàn là những con tốt thí? Cậu có hoài nghi trong băng đảng buôn lậu khổng lồ này có người điều chế thuốc phiện, vận chuyển rồi buôn bán thuốc phiện?”
Lý Toản: “Anh muốn gì?”
Giang Hành nhìn hắn: “Tôi muốn tham gia vụ án này.”
Phía sau y chính là ngọn đèn đường, sau lưng là ánh sáng chói mắt nhưng vì góc độ mà không thấy rõ nét mặt thay đổi trong bóng tối của y, chỉ cảm thấy như mặt biển tĩnh lặng ngoài khơi, còn sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy biển thì không sao thấy được.
Lý Toản mặt không thay đổi, chỉ hỏi Giang Hành: “Anh lấy thân phận gì tham gia vào vụ án này?”
Y suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Lấy thân phận người nhà của đội trưởng Lý.”
Lý Toản: “…”
“Anh còn không có tư cách là bạn đời hợp pháp của tôi.”
Giang Hành nghe thấy bốn chữ “bạn đời hợp pháp”, trái tim bỗng đập nhanh một nhịp nhưng chính y cũng không phát hiện.
Giang Hành bày tỏ tiếc nuối: “Vậy là đồng bọn bí mật đi.”
Lý Toản không để ý đến y mà tiếp tục bước đi.
Y đuổi theo sau: “Đội trưởng Lý, dù cậu trả lời thế nào cũng phải cho một gợi ý chứ…”
“Có rắm mau đánh!”
Hết chương 37.