Anh Đến Từ Vực Sâu

Chương 18: Quyển 1 -


Bạn đang đọc Anh Đến Từ Vực Sâu FULL – Chương 18: Quyển 1 –


Edit: OnlyU
Một chiếc ca nô lướt trên biển, đội trưởng đội cảnh sát kinh tế khu Minh Loan ngạc nhiên: “Tàu hàng nổ tung?”
Triệu Nhan Lý và đồng nghiệp đang ở nơi kín đáo trên đài cao ở bến tàu mới, một người dùng camera, một người dùng di động quay cảnh tàu hàng nổ tung ngoài khơi.
“Vụ nổ này là tai nạn hay do con người gây ra?”
“Thời tiết này thường không có tàu thuyền ra biển, thế mà có một chiếc tàu hàng ra khơi, còn bị nổ mạnh, bến cảng lại có nhiều cảnh sát hình sự như vậy… Cảnh sát khu Đông Thành và Minh Loan đều tới, cậu nói xem, chỉ là tai nạn đơn giản như vậy?” Triệu Nhan Lý mừng như điên: “Chắc chắn có chuyện!”

Cục thành phố.
“Vùng biển ngoài cảng xảy ra nổ lớn, toàn bộ bằng chứng liên quan đến vụ buôn lậu đã bị hủy!”
Mọi người đang tiến hành hội nghị khiếp sợ, trong lòng đánh thót một cái, chỉ cần hiểu biết về chính trị một chút đều dự cảm được sắp có rung chuyển long trời lở đất.
Đại biểu Viện Kiểm Sát nhận được tin tức từ tiền tuyến, biết trong vụ này còn có cảnh sát hình sự dính vào lập tức chất vấn: “Chưa được phệ duyệt, tự tiện hành động, đánh rắn động cỏ! Bây giờ thì hay rồi, nhân chứng vật chứng, toàn bộ bị hủy, phí hết công sức!”
“Cục thành phố mấy người phải có lời giải thích rõ ràng!”
Hải quan trực thuộc thành phố không phát biểu ý kiến, mục đích của họ là trì hoãn Viện Kiểm Sát thành lập tổ điều tra, để tránh ảnh hưởng đến việc mở cảng và các kế hoạch đầu tư phát triển.

Hiện tại tình hình trở nên phức tạp, không nên phát biểu ý kiến gì.
Vốn muốn thò một chân cản đường, bây giờ lại thành có lý có tình, trên dưới Cục thành phố không chịu nổi cơn giận, chờ cục trưởng lên tiếng và kết quả điều tra tiếp theo.
Cục trưởng Cục thành phố ngước lên, hai mí mắt đã sụp xuống, nếp nhăn già nua khắc sâu nhưng lại càng nổi bật hai mắt sắc sảo quắc thước.
Ông lên tiếng: “Các đồng chí hai phân khu lần này hành động theo luật, có lý có chứng cứ đúng pháp luật, đã vậy còn cần được phê chuẩn sao? Hình pháp cho họ quyền hành động, ông muốn nói cái gì?”
Viện Kiểm Sát nóng nảy: “Dù vậy cũng không được đánh rắn động cỏ.”
Cục trưởng Cục thành phố đáp: “Đồng chí Trình Vi Bình phân cục khu Minh Loan đã chuẩn bị cho lần hành động này từ lâu, trên dưới Cục thành phố toàn lực phối hợp.

Điều tra hải quan khu Minh Loan, khống chế hải quan tham nhũng có hiềm nghi tham gia vụ buôn lậu và liên lạc với bọn buôn lậu, chặt đứt con sâu làm rầu nồi canh, đồng thời tóm gọn bọn buôn lậu… Hai bút cùng vẽ, đánh bất ngờ, giành thắng lợi then chốt.

Nhưng trong chuyện này, thắng lợi cuối cùng bị cắt ngang, Cục thành phố liều mạng vẫn không thể bù đắp tổn thất, mấy ông cũng phải có lời giải thích.”
Viện Kiểm Sát ngớ ra, dù thế nào cũng không ngờ sẽ bị phản công.
“Hay là, chúng ta báo cáo tỉnh sở.


Rồi để tỉnh sở báo cáo Trung Ương.”
Viện Kiểm Sát vội vàng tranh luận, lại bị lão hồ ly Cục thành phố vài ba câu đẩy về, cuối cùng phát hiện bọn họ mà còn dây dưa nữa thì sẽ bị đội nồi, thế là bị hù dọa rút lui.
Cục trưởng Đồng chứng kiến toàn bộ quá trình, thầm cảm thán gừng càng già càng cay, không có mấy lão hồ ly được về hưu vinh quang.
… Vinh quang về hưu, thật ước ao.
Rời khỏi cuộc họp trực tuyến, cục trưởng Đồng thở dài.

Hâm mộ ước ao xong, ông còn phải đối mặt với tai họa Lý Toản gây ra.
Lão Tăng nói: “Chứng cứ bị hủy hết, rất to gan, thủ đoạn ác độc.”
Cục trưởng Đồng đáp: “Hơi quá tàn nhẫn, chọc giận Cục thành phố không có kết quả tốt.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Chẳng qua đối với phân cục thì không hẳn là không tốt.”

Phân cục khu Minh Loan.
Trình Vi Bình im lặng một chút rồi nói: “Tiếp tục kế hoạch hai.”
Cục phó đáp: “Đã bắt đầu.”
Trình Vi Bình đột nhiên hỏi: “Lý Toản có lai lịch thế nào?”
Cục phó sửng sốt: “Ai cơ?”
Trình Vi Bình: “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục khu Đông Thành, Lý Toản.”
Cục phó lắc đầu: “Danh tiếng phân cục khu Đông Thành luôn không tốt, Lý Toản… Nghe nói trước đây phá án thường gặp chuyện ngoài ý muốn, có điều đây chỉ là cách nói lòe mọi người.

Sau này không có chiến công gì lớn, có khả năng cả đời cứ vậy.”

Trên chiếc ca nô màu xanh, Lý Toản ngồi ở phía đuôi quan sát con tàu phát nổ ở cự ly gần.
Cảnh tượng hoành tráng, không hề khoa trương.
Bên chân hắn là Trương Hàm Hàm vẫn đang ngủ say, cô bé được choàng áo khoác màu đen vừa giữ ấm vừa không thấm nước của Giang Hành, như đang nằm trong túi ngủ.
Giang Hành điều khiển ca nô, nghênh đón gió biển lồng lộng, toàn bộ quá trình không hề quay đầu lại, rõ ràng y không có chút hứng thú đối với vụ nổ này.
Trong mắt Lý Toản là ảnh ngược của khói lửa vây quanh tàu hàng, nhưng giọng nói thì bình thản: “Giang Hành, tôi nghi ngờ anh.”
Giang Hành đáp: “Đúng là tôi thường bị người ta nghi đã phẫu thuật thẩm mỹ, đẹp trai quá cũng phiền.”
Lý Toản nói tiếp: “Anh rất quen thuộc hoàn cảnh gây án, hiểu rõ bọn tội phạm cực kỳ gian ác, hiện trường giết người, thậm chí là giết người.” Hắn ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp kiên cường: “Giang Hành, vừa nãy anh giết người.”

Dù là tự bảo vệ bản thân và cứu người, nhưng hành động của Giang Hành vẫn là giết người.

Y không sụp đổ, sợ hãi, áy náy.

Tâm lý rất tốt.
Giang Hành nở nụ cười: “Có thể là do đã chứng kiến những cảnh tượng hoành tráng hơn rồi.”
Lý Toản: “Ví dụ?”
Giang Hành suy nghĩ một chút, thuận miệng khoác lác: “Đi qua Syria, tận mắt thấy tấn công khủng bố, đối mặt với dao súng của bọn buôn thuốc phiện trong hang ổ của chúng…” Khoác lác đến đây, y bắt đầu sùng bái bản thân: “Chậc, tôi thật ngầu!”
“…”
Lý Toản chậm chạp không mỉa lại, Giang Hành cho rằng hắn không chịu nổi y khoác lác quá trớn mà chuẩn bị tùy thời mưu sát bèn quay đầu nhìn lại, bỗng thấy đội trưởng Lý dựa vào mạn thuyền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ góc độ của Giang Hành có thể nhìn thấy gần nửa bên mặt của Lý Toản, nửa bên kia thì không thấy được vì quá tối.

Có điều tóc Lý Toản rất ngắn, ngũ quan hoàn toàn lộ ra, dù chỉ có gần nửa gương mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra người này rất tuấn tú.
Rất kỳ quái.
Một người như vậy, lúc nhìn mọi người nói chuyện thì lười biếng như một ông già, thỉnh thoảng lộ ra vài phần sắc bén và nhiệt huyết, trong nháy mắt lại trở nên kiêu ngạo tùy tiện.
Khi nhắm mắt không nói chuyện lại giống như một đứa bé an tĩnh.
Giang Hành dời tầm mắt, nhìn mấy chiếc ca nô đang từ từ đến gần, một loạt đèn đuốc chặn ngang phía trước kèm câu cảnh cáo: “Tàu thuyền phía trước dừng lại kiểm tra.”
Lý Toản choàng tỉnh, thoáng cái hoàn hồn.
Ca nô giảm tốc độ, rất nhanh bị hai chiếc ca nô lớn hơn vây lại.

Trên ca nô toàn là cảnh sát, khu Minh Loan và khu Đông Thành đều có mặt, họ nhận ra Lý Toản lập tức kêu lên: “Đội trưởng Lý!”
Lý Toản đứng lên, tường thuật đơn giản với đội trưởng Đội cảnh sát kinh tế khu Minh Loan.
Đội trưởng Đội cảnh sát kinh tế khu Minh Loan lên tiếng: “Xe cứu thương và cứu hỏa đang trên đường tới, mọi người về bến tàu chờ xe cứu thương trước đi.”
Lý Toản gật đầu, bảo Giang Hành tăng tốc rời đi.
Đội trưởng Đội cảnh sát kinh tế thấy Giang Hành thì hơi thắc mắc, nhưng lại nghĩ đó là cảnh sát chìm của khu Đông Thành nên không hỏi nhiều.

Ca nô về tới bến tàu, Lý Toản áp giải gã chủ cửa hàng Long Thân, Giang Hành thì bế Trương Hàm Hàm, hai người tự lên bờ.
Vừa lúc xe cứu thương đến, Lý Toản phái người áp giải gã chủ cửa hàng về cục cảnh sát, còn hắn và Trương Hàm Hàm thì lên xe cứu thương, điều khiến người ta lấy làm lạ là Giang Hành cũng theo lên xe.
Nhân viên y tế đang xử lý vết thương trên vai Lý Toản, máu đã khô nhưng khi xé áo ra thì máu lại chảy xuống.
Lý Toản cau mày, nhịn đau hỏi: “Anh cũng bị thương à?”
Hắn nhớ rõ người này không hề bị thương.
Giang Hành giơ tay trái lên cho hắn xem mu bàn tay đỏ bừng một mảng: “Tổn thương do giá rét.”
Lý Toản nhìn một mảng đỏ rực nhưng không đáng ngại gì, lại nhìn gương mặt dày vô sỉ của Giang Hành, lập tức bày tỏ quan tâm giả tạo: “Đáng thương.

Bác sĩ, tiêm cho anh ta hai mũi đi.”
Giang Hành: “Tổn thương do giá rét, phương pháp điều trị phải là dùng nước ấm đắp lên từ từ làm ấm, nếu không có điều kiện thì có thể dùng cơ thể người làm ấm.

Đội trưởng Lý, hay là cậu ôm tôi một cái đi?”
Lý Toản đáp: “Có bệnh phải trị, càng sớm càng tốt.

Bác sĩ, ngài xem, tiêm cho hắn hai mũi rồi truyền một lọ dịch xem có thể chữa hết bệnh của hắn, còn kéo dài nữa là không được đâu.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn hai người, vừa tiếp tục làm việc vừa nói: “Đừng liếc mắt đưa tình trước mặt con nít, dễ tạo ảnh hưởng xấu, còn nhỏ đã loạn ship cp.”
“…”
Lý Toản hỏi: “Trương Hàm Hàm tỉnh rồi?”
“Vẫn chưa, cô bé bị tiêm thuốc mê liều cao.” Bác sĩ ngẩng đầu chỉ vào y tá: “Tôi nói cô bé này nè.”
Y tá trẻ tuổi bị điểm danh thu hồi nụ cười kỳ dị: “Không, tôi không có.”
Giang Hành cười khẽ một tiếng, hai mắt cong lên, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười biếng nhác.

Dáng vẻ này của y đang điên cuồng tỏa ra hormone nam tính, khiến cô y tá trẻ đỏ cả mặt.
Giang Hành ngồi sát cạnh Lý Toản, hai tay tùy tiện gác lên, chân dài co ro trong xe cứu thương chật hẹp trông khá đáng thương, quần bị ướt đẫm dán chặt vào bắp đùi, còn kề sát vào đùi Lý Toản.
Thế mà hai người không ai phát hiện.
Y tá nhìn lén hai người một cái, lại nhìn thêm một cái, chỉ cảm thấy hormone bùng nổ, bầu không khí giữa hai người đàn ông đẹp trai level max này thật khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Cô nghĩ nghĩ, quả nhiên đây chính là cảm giác cp.

Lý Toản bị thương ở vai, còn mắc mưa và dính nước biển lạnh như băng, lúc đến bệnh viện thì hắn hơi sốt nhẹ, dứt khoát leo lên giường bệnh tạm thời truyền dịch cho khỏe.
Giang Hành đã thay quần áo khác, còn xách một túi quần áo mới mua ném cho Lý Toản.


Hắn mở ra xem, là một bộ đồ sạch sẽ còn chưa xé nhãn.

Hắn ngẩng đầu, nhướng mày nói: “Cho tôi à?”
“Ừ.

Nếu cậu mặc bộ đồ ướt mèm này qua đêm thì có truyền hai chai nước cũng vô dụng.”
“Cám ơn, lát nữa sẽ chuyển khoản cho anh.”
Lý Toản rất mệt mỏi, cầm túi giấy đi vào phòng vệ sinh thay đồ.

Cởi bộ quần áo dinh dính còn dính máu ra, thay bộ đồ sạch sẽ mới tinh, hắn ngạc nhiên phát hiện bộ đồ không có mùi gây khó chịu, ngược lại là mùi dễ chịu nhàn nhạt.
Dù chính xác là mùi gì thì cũng rất thoải mái.
Hắn quay về giường bệnh nằm, y tá ghim kim cho hắn, điều chỉnh tốc độ truyền dịch rồi nói: “Chừng một giờ sẽ tháo ra.”
Y tá nói xong đi ra.
Lý Toản vừa nằm xuống giường, các tế bào toàn thân bắt đầu kêu gào mệt mỏi, mí mắt hắn nặng nề từ từ khép lại, cơn buồn ngủ vừa kéo đến thì hắn bỗng phát hiện hơi thở đàn ông xa lạ tới gần.
Có người leo lên giường hắn?!
Lý Toản mở choàng mắt, đập vào mắt là tròng mắt màu xám nhạt, ánh mắt lạnh lẽo che đi lệ khí nhàn nhạt.
Động tác đang kéo chăn của Giang Hành khựng lại, y nhìn thẳng Lý Toản cười ôn hòa: “Anh bạn, chia nửa giường cho tôi đi.”
“Anh thích chủ động hay bị động lăn?”
“Đừng như vậy mà anh bạn, chúng ta từng trải qua kích thích mất hồn, sống chết có nhau cả buổi tối, lẽ nào vẫn không thể phát triển thành quan hệ ngủ cùng giường sao?”
Lý Toản: “Thích bị động?” Hắn cong chân, bắt đầu dồn sức.
Giang Hành đột nhiên kề mặt đến gần, nằm xuống nửa bên gối: “Nể tình bộ đồ mới, cho tôi ngủ một lát đi.”
Lý Toản sửng sốt, nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của Giang Hành, phát hiện thì ra người luôn ôn hòa và thích chọc cười người khác cũng đã rất mệt mỏi.
Giang Hành nằm nghiêng, cơ thể cao lớn nằm sát mép giường nhỏ, lưng hơi cong, một chân muốn rớt xuống giường đang gác ở mép giường.
“Hết giường rồi, tôi bảo đảm chỉ chợp mắt một chút, được không anh bạn?”
Y coi ai là con nít mà dụ dỗ vậy?
Lý Toản cau chặt lông mày nhìn Giang Hành đang nhắm chặt hai mắt, sau đó hắn nghiêng người tìm vị trí thoải mái, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, Lý Toản thầm nghĩ, là nể tình bộ đồ mới thôi.
Chia nửa thì chia nửa.
Hết chương 18.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.