Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 4
Khi Hà Nhiễm tới KTV cũng đã là một giờ trưa, buổi luyện tập của ban nhạc Hàn Tự cũng đã sớm kết thúc.
Cả đám bọn họ đang tụ tập lại một chỗ uống rượu đùa giỡn.
Lúc Hà Nhiễm đẩy cửa vào, Hàn Tự ngẩng đầu nhìn cô một chút nhưng cũng không có lập tức nhận ra cô.
Cậu ta còn tưởng là cô gái nào đi nhầm phòng mà thôi.
Hàn Tự buổi sáng đã gọi cho cô tổng cộng hơn mười mấy cuộc điện thoại nhưng đều không có ai bắt máy.
Thậm chí về sau còn tắt luôn cả điện thoại, rõ ràng là Hà Nhiễm cố ý.
Cũng có thể đoán được Hàn đại thiếu gia bây giờ có bao nhiêu tức giận.
Hàn đại thiếu gia tức giận, có hai loại biểu hiện: Một là nổi giận đùng đùng ném hết mọi thứ xung quanh và loại thứ hai là làm cho Hà Nhiễm xấu hổ, với những hành động vô cùng ấu trĩ mà cậu ta tự cho là thành công.
Ngay lúc này là loại thứ hai.
Trong phòng đang chơi trò kéo búa bao ai thua sẽ bị phạt rượu, Hàn Tự gọi Hà Nhiễm ngồi xuống bên cạnh cậu ta để cô có thể cùng tham gia trò chơi.
Trò này là điểm yếu của cô nhưng bây giờ cô không có quyền từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời cậu ta.
Rượu phạt đi qua vài vòng, Hà Nhiễm cuối cùng cũng thua một ván.
Có người liền đem một ly rượu đến trước mặt cô.
Hà Nhiễm không đưa tay ra nhận: “Tôi không uống được rượu.”
Lúc nói câu này mắt cô nhìn qua Hàn Tự, rõ ràng rượu này cô có phải uống hay không cuối cùng sẽ do cậu ta quyết định.
Hàn Tự khoác hai tay lên ghế, lười biếng nhìn cô: “Cô chơi thua thì phải chịu phạt”
Hà Nhiễm nói: “Tôi có thể uống trà thay rượu.”
Cậu ta nói với thái độ bàng quan: “Lấy trà thay rượu là ý gì? Phải là rượu, chỉ uống một ly thì có làm sao.”
Hà Nhiễm lắc đầu: “Uống xong sẽ thật sự có chuyện đó.”
Hai người giằng co trong giây lát, sau đó Hàn Tự đột nhiên mỉm cười, nụ cười đó đặc biệt xấu xa.
Hà Nhiễm rất hiểu cậu ta, chỉ cần nhìn qua biểu hiện là cô có thể biết được cậu ta đang suy nghĩ tìm cách đùa giỡn cô.
Quả nhiên không quá vài giây, liền nghe cậu ta nói: “Tôi biết cô không uống được rượu, nên tôi đã sớm chuẩn bị riêng cho cô một loại nước uống rất ngon.”
Dứt lời cậu ta liền mang ra một cái chai không nhìn rõ được màu sắc của thức uống bên trong, bưng đến đặt trước mặt Hà Nhiễm, nụ cười càng thêm ngạo mạn: “Đây là đồ uống tôi tự pha chế, trong đó có nước khổ qua, nước chanh, sầu riêng, mù tạc và sơn tra.
Nước ép làm ra rất nhiều dinh dưỡng, rất hợp với cô.”
Hà Nhiễm khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào thứ nước kì lạ kia, cô im lặng tỏ ý kháng cự.
“Sao, không muốn uống?”
“Tôi không thể uống trà sao?”
“Được thôi.” Hàn Tự nhún nhún vai, “Cô không muốn uống thì bỏ đi, tôi cũng không phải muốn làm khó gì cô nhưng mà chuyện về Từ Á Phỉ thì……”
Hà Nhiễm ngắt lời cậu ta, nhận lấy chiếc ly: “Tôi uống.”
Hàn Tự nhếch miệng, thong thả nhìn cô.
Hà Nhiễm bịt mũi, uống chất lỏng trong ly vào miệng.
Nghiêm túc mà nói, mùi vị thứ nước này so với nước cống cũng không tốt hơn chút nào.
Cô phải nhịn xuống mấy lần mới không nôn hết ra.
Cô không biết cô đang uống cái quái gì, thế mà lại có thể có xương cá mắc vào cổ họng.
Hà Nhiễm kìm nén sự khó chịu cố gắng nuốt xuống, nhắm mắt lại tiếp tục uống.
Những người khác ngồi trong phòng đều là thành viên của ban nhạc.
Đối với quan hệ của Hàn Tự và Hà Nhiễm họ đều biết được đôi chút.
Với những hành vi ác ý này của Hàn Tự họ đã sớm nhìn mãi thành quen.
Thứ nước trong ly rõ ràng là đồ ăn thừa ban nãy của mấy người bọn họ trộn lại với nhau, có khác gì nước trong thùng rác đâu cơ chứ.
Cậu ta cứ như vậy để Hà Nhiễm trực tiếp uống hết, thì có thể thấy được cậu ta thù ghét cô đến mức nào.
Tay trống lớn tuổi nhất trong ban nhạc không thể tiếp tục nhìn được nữa, dùng cùi chỏi đụng đụng vào người Hàn Tự, nhỏ giọng nói: “Người ta không phải đã rất ngoan ngoãn sao? Cũng không chọc gì tới mày, mày sao cứ làm khó người ta mãi thế.”
Hàn Tự hừ lạnh một tiếng, không phản ứng.
Cô ta ngoan ngoãn? Chỉ là cô ta chưa thể hiện rõ sự xấu xa ra mà thôi.
Hà Nhiễm đặt ly nước đã uống hết lên bàn, bình tĩnh lấy khăn giấy lau miệng, “Như vậy là được rồi chứ?”
Tâm lý trả thù của Hàn Tự cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cậu ta nở nụ cười vui vẻ, hất hất cằm ý là ngầm tha cho cô.
Hà Nhiễm đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh súc miệng.
Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, cuộc vui kéo dài tới tận mười giờ tối mới kết thúc.
Trong khoảng thời gian đó, Hà Nhiễm chỉ ngồi ở một bên im lặng nhìn bọn họ.
Cô cố gắng giảm hết mức sự tồn tại của bản thân, ngược lại Hàn Tự ở bên kia cũng không có tìm cô bới móc nữa.
Lúc thanh toán Hàn Tự đưa nhiều hơn vài tờ 300 tệ, nhân viên không rõ cho lắm nên hỏi lại: “Thưa anh, tổng hóa đơn của các anh chỉ là 500 tệ.”
Hàn Tự giải thích: “Tiền phạt đó.” Cậu ta nhìn sang Hà Nhiễm, “Không phải ở đây cấm dắt chó vào sao.
Tôi đã vi phạm quy định nên phạt đúng không, phạt 300 tệ đủ chứ?”
Hà Nhiễm không thèm nhìn tới cậu ta, thầm cười lạnh trong lòng, ấu trĩ.
Từ KTV đi ra, các người khác trong ban nhạc đều đã lái xe rời đi.
Hà Nhiễm cùng Hàn Tự đứng ở ngã tư, chờ tài xế tới đón.
Năm phút trước không biết Hàn Tự đã gọi điện cho ai, mà hiện tại có một cô gái mặc áo croptop cùng với chiếc váy ngắn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hàn Tự đi về phía trước, quen thuộc mà ôm lấy vai của cô gái rồi hất cằm về phía Hà Nhiễm, ra lệnh: “Cô về trước đi, tôi còn phải đi chơi với Tiểu Ngải.”
Hà Nhiễm âm thầm chế giễu, Tiểu Ngải? Ngải trong bệnh AIDS* sao?
* Trong tiếng Trung, từ bệnh AIDS (艾滋病) có chữ Ngải (艾).
Cô gật đầu bảo được rồi quay người muốn rời đi, Hàn Tự lại đột nhiên gọi cô lại: “Đợi chút.”
Hà Nhiễm quay đầu nhìn cậu ta.
Hàn Tự đưa tay phải ra, hung dữ nói: “Đưa tôi 500 tệ, trên người tôi không mang đủ tiền.”
Hà Nhiễm cũng không hề do dự, trực tiếp lấy toàn bộ tiền trong ví nhét vào tay cậu ta.
Cô nghĩ rằng bây giờ bản thân có thể đi rồi nhưng không nghĩ tới Hàn đại thiếu gia lại lần nữa bất mãn.
Cậu ta liếc mắt nhìn cô thêm vài lần, cau mày nói: “Hà Nhiễm, tôi không thích cô để tóc ngắn, xấu muốn chết.
Nhìn như một con nhỏ nhà quê.”
Hà Nhiễm không phải là một cô gái thích tranh cãi, không giống như Hàn Tự luôn luôn mang dáng vẻ đối nghịch với người khác.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng sau khi nghe Hàn Tự nói vậy, trong lòng cô lại cảm thấy kiểu tóc mới này của bản thân càng nhìn càng thấy đẹp.
Hà Nhiễm tâm trạng vui vẻ, chào tạm biệt Hàn Tự rồi sau đó hai người bọn họ đi về hai hướng khác nhau.
Bây giờ cô nên đi tìm lại điện thoại của mình rồi.
Đường vào thôn Tiểu Châu vốn dĩ đã rất khó đi.
Không ngờ khi mưa xuống, con đường đá này lại càng trở nên trơn trợt.
Mười một giờ đêm, từng căn nhà một đều lần lượt tắt đèn, trong con hẻm nhỏ không có một tiếng động.
Ánh trăng rọi qua hàng cây cổ thụ, chút ánh sáng ảm đạm phản chiếu trên mặt sông, lác đác có thể thấy được vài bóng người.
Quang cảnh thế này nhìn qua trông rất yên tĩnh và thư thái, nhưng đối với Hà Nhiễm đang đi một mình mà nói thì có chút đáng sợ.
Hà Nhiễm trước kia chưa từng dám đi ra đường như thế này vào ban đêm.
Cô có cảm giác những người đàn ông đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn mình, không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Mất một chút thời gian, cô mới tìm được tiệm cắt tóc sáng nay.
Cô thử gõ cửa vài lần, cũng không biết người ta giờ này đã ngủ chưa.
Không lâu sau trong nhà liền truyền ra tiếng bước chân thong thả và từ tốn, sau đó cửa tiệm liền được mở ra.
Người đàn ông thò đầu ra, mất vài giây mới nhận ra cô nói: “Là cô à?”
Anh mở cửa để Hà Nhiễm bước vào: “Cô đến tìm điện thoại?”
Hà Nhiễm gật đầu: “Vâng, em không chắc có phải là để quên ở chỗ anh không.”
Người đàn ông nói: “Cô buổi sáng để quên trên bàn không mang theo, tôi đã đem cất giúp cô.”
Người đàn ông đi vào trong phòng lục lọi một hồi, rất nhanh liền đi ra rồi đưa di động cho Hà Nhiễm.
Hà Nhiễm qua vài giây mới nhận lấy.
Lần này Hà Nhiễm đã nhìn thấy rõ ràng, ngón tay trái của anh thực sự có khiếm khuyết.
Cô gật đầu cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông trả lời thản nhiên: “Không có gì.”
Hà Nhiễm đứng một hồi, nói: “Vậy em đi trước, không quấy rầy giấc ngủ của anh nữa.”
“Được rồi.”
Nói xong nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, do dự vài giây lại nói: “Có thể cho em mượn một cây dù được không……bên ngoài trời đang mưa.”
Người đàn ông nói: “Cô chờ một chút.”
Anh quay người lên lầu, một lát sau liền mang xuống một cây dù.
Cầu thang dưới chân anh không chịu nổi sức nặng mà phát ra những âm thanh kẽo kẹt.
Đợi anh đi đến trước mặt, Hà Nhiễm ngại ngùng hỏi: “Có làm phiền giấc ngủ của bạn gái anh không?”
Người đàn ông hơi ngẩn người: “Bạn gái? Bạn gái nào?”
Hà Nhiễm không biết câu trả lời của anh đang mang nghĩa nào, là anh không có bạn gái hay là có rất nhiều bạn gái.
“Ách……chính là chị gái ở trong tiệm cắt tóc sáng nay.”
Người đàn ông đã hiểu, mấp máy môi: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Ồ……vậy là em đã hiểu lầm rồi.”
Hà Nhiễm hiểu chuyện không tiếp tục hỏi nữa, dù gì họ cũng mới chỉ quen biết không nên quá thân thiết.
Người đàn ông lại nói: “Cô cũng can đảm đấy, tối như vậy rồi còn dám đi đến đây một mình.”
Hà Nhiễm thở dài nói: “Không còn cách nào khác, hôm nay em đặc biệt xui xẻo.
Ví tiền thì bị người ta cướp mất, điện thoại thì lại không biết làm rơi ở đâu nên không thể liên lạc được với gia đình, đành phải quay lại đây tìm thử.”
Cô nhận lấy cây dù từ tay anh, đó là một cây dù lớn cán dài màu đen, kiểu dáng khá nặng nề.
Cô lần nữa biết ơn nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh.”
Người đàn ông cân nhắc một hồi, nói: “Tôi đưa cô đi một đoạn vậy, chỗ này không quá an toàn.”
Hà Nhiễm đương nhiên sẽ không từ chối, cô nghĩ nghĩ nói: “Thật tốt quá, lại làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông khóa cửa kỹ càng rồi cùng Hà Nhiễm đi xuống mấy bậc thang.
Cây dù quả thực đủ lớn, che cho cả hai người cũng không có vấn đề gì.
Hai người im lặng cùng nhau đi trên đường, Hà Nhiễm thỉnh thoảng sẽ lén nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Nửa khuôn mặt anh bị bóng dù che mất nửa bên còn lại lộ ra bên ngoài, được ánh trăng dát lên một tầng ánh sáng mờ ảo, phảng phất như đang mang theo một câu chuyện bi thương.
Hà Nhiễm không hiểu tại sao lại nhớ tới một bài hát.
Ánh trăng màu trắng ngự tại nơi nào đó trong tim mỗi người.
Đều quá đỗi sáng trong nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Mỗi người đều mang một nỗi đau thương.
Muốn che giấu lại càng trở nên minh bạch.
*Bài hát Ánh trăng màu trắng- Bình An (百月光-平安)
Cô lại không biết vì điều gì mà khẽ thở dài.
Đi đến miếu thờ bên ngoài thôn thì cô mới biết nơi này có rất nhiều quán ăn khuya, đèn đuốc được treo sáng trưng, người cũng vì thế mà từ từ đông hơn.
Hà Nhiễm dừng bước, nói: “Anh đưa em đến đây là được rồi.”
Người đàn ông hé miệng định nói gì đó, thì đằng sau bỗng có một người đi tới vỗ vai anh: “Ầy lão Tiêu, thật có phúc quá đi! Lại cùng với cô nương nhà ai đi hẹn hò đây!”
Người đàn ông xoay đầu, nhận ra là người quen nên cách nói chuyện cũng thoải mái hơn hẳn: “Coi chừng cái miệng ăn nói linh tinh của cậu.”
Hà Nhiễm nghe tiếng mà nhìn qua, người nói chuyện là một người đàn ông mập mạp.
Người này nhìn rất quen không biết là cô đã gặp được ở đâu đó rồi, cũng có thể là những kiểu người tròn trịa thế này nhìn qua đều có phần tương tự nhau.
“Nè, nè không giới thiệu tí sao.”
Người đàn ông im lặng vài giây, chắc hẳn anh đang nghĩ xem phải giới thiệu như thế nào, rõ ràng là anh cũng không hề biết gì về cô.
Hà Nhiễm bèn chủ động nói: “Chào anh, em tên Hà Nhiễm.
Em là khách làm tóc ở chỗ anh ấy, đây là lần đầu tiên bọn em gặp mặt.”
“Ồ, thì ra là mới vừa quen biết.
Không sao, không sao, sau này sẽ thân thiết hơn!” Người đàn ông cười rất cởi mở, còn vỗ vỗ ngực: “Anh với lão Tiêu là bạn học cũ! Tên của anh hơi khó nhớ, em cứ gọi anh là Bàn Tử là được.”
Anh ta chỉ tay về phía sau lưng, “Anh là chủ quán đồ nướng đằng kia.
Nếu hai người rảnh rỗi cứ ghé qua ăn khuya nhé, anh mời.”
Hà Nhiễm khách khí nói cảm ơn.
Bàn Tử liền vội vàng chạy về quán ăn của mình để tiếp khách.
Hà Nhiễm quuay người nhìn người đàn ông bên cạnh, tiếp tục nói lại chủ đề ban nãy.
“Đưa tới đây là được rồi, còn lại em có thể tự đi về được.”
Người đàn ông hỏi: “Trên người cô không có tiền, sao có thể về nhà được?”
Hà Nhiễm lúng túng cắn môi, suy nghĩ một lát mới nói: “Em gọi điện cho người nhà đến rước.”
Người đàn ông nghĩ gì đó lại hỏi: “Nhà cô ở đâu?”
Hà Nhiễm tùy tiện nói ra một số địa chỉ.
Người đàn ông nói: “Quá xa, từ đây đến đó mất ít nhất một tiếng đồng hồ.”
Anh lấy từ trong túi ra 100 tệ rồi đưa cho cô: “Cô nên bắt taxi đi.”
Hà Nhiễm ngơ ngác một lát, đưa hai tay nhận lấy, “Cảm ơn anh nhiều lắm, thật là ngại quá.
Anh cứ yên tâm, ngày mai em nhất định sẽ quay lại trả tiền cho anh và cả cây dù nữa.”
Người đàn ông đút tay vào túi, không để tâm nói: “Không vội.”
Hà Nhiễm tạm biệt anh, vừa định xoay người đi thì người đàn ông gọi cô lại, nghiêm túc nói: “Lần sau đến đây, đừng mang những đôi giày sạch sẽ như vậy, rất dễ bị bẩn.”
Hà Nhiễm nhìn đôi giày dính đầy bùn đất trên chân mình, ngay cả phần nhãn hiệu cũng đã bị che mất, gật gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”