Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 29


Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 29


Từ khi bước lên chiếc xe lửa màu đỏ trở về Quảng Châu.
Cuộc hành trình dài gần hai mươi hai tiếng đồng hồ đầy gian nan của Hà Nhiễm đã chính thức bắt đầu.
Tiêu Hàn mua cho cô vé giường cứng, còn mua cho bản thân một vé đứng.
Bọn họ không có quá nhiều hành lý, hầu như đồ đạc đem lên xe đều là đặc sản được Hà Nhiễm mua về.
Điện thoại của Hà Nhiễm đã sớm hết pin, nên ban nãy khi ở ga xe cô đã mua một cục sạc dự phòng để sạc pin.
Cô tùy tiện tìm một bộ phim xem cùng với Tiêu Hàn để gϊếŧ thời gian.
Mạng điện thoại di động không được tốt cho lắm, video cách mấy phút lại đứng một lần coi rất chán nản.
Buổi trưa Hà Nhiễm không ăn gì mà chỉ uống một vài ngụm nước.

Nước cũng không dám uống quá nhiều, tận lực giảm bớt số lần đi vệ sinh.
Mấy ngày tết nhất, người trong xe đặc biệt nhiều nên nhà vệ sinh đã sớm bị tắc nghẽn gây ra mùi hôi khó ngửi, cô đi lần đầu tiên rồi không dám đi lần thứ hai.
Sau mười giờ tối đèn trên xe sẽ tắt hết toàn bộ, thế nên những người xung quanh cũng lần lượt đi ngủ.
Hà Nhiễm lúc này mới lấy bàn chải và kem đánh răng ra bắt đầu đánh răng, sau khi đánh xong cô lại buộc tóc lên để rửa mặt.
Cô quay về giường đổi chỗ cho Tiêu Hàn đi rửa mặt.
Tiêu Hàn đứng dậy, nhìn cô mỉm cười.
Hà Nhiễm hỏi: “Cười gì đó?”
Tiêu Hàn nói: “Lâu lắm rồi mới thấy em buộc tóc lên.”
Hà Nhiễm tháo thun buộc tóc xuống, vẫy vẫy đuôi tóc nói: “Để dài quá có hơi bất tiện, sau khi trở về anh giúp em cắt đi.”
Tiêu Hàn gật đầu: “Ừ.”
Tiêu Hàn muốn đi ra ngoài, Hà Nhiễm nghiêng người nhường đường cho anh qua.
Cô đưa cho anh chai sữa rửa mặt: “Anh muốn xài cái này không?”
“……” Tiêu Hàn lắc đầu, “Không cần.”
Không lâu sau Tiêu Hàn đã trở lại, lúc đó Hà Nhiễm đã nằm ở trên giường.
Anh nhìn cô một cái rồi đặt ghế ở kế bên cửa sổ, dự định đêm nay sẽ ngồi ở đây ngủ.
Hà Nhiễm từ giữa giường lách vào bên trong một chút, chừa ra một nửa giường cho anh, “Anh đến đây ngủ đi.”
Tiêu Hàn lại nhìn qua cô một lần nữa, chỗ đó còn không đủ để đặt một nửa đùi của anh nên anh lắc đầu nói: “Không cần đâu, anh ngồi đây là được.”
Hà Nhiễm cũng không ép buộc anh, trong chốc lát đã nhắm mắt lại, dần dần cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Đúng lúc sắp ngủ được, thì lại nghe thấy tiếng người ở giường trên bắt đầu ngáy to.
Ngủ ở tầng trên là một gia đình ba người, cũng vừa ăn tết Nguyên Đán xong rồi trở về.
Ông chồng là một người đàn ông trung niên, chắc hẳn cũng không đứng đắn, an phận gì cho lắm.

Lúc Hà Nhiễm mới vừa lên xe, cởϊ áσ ra thì ông ta cứ nhìn chằm chằm vào người cô.
Tiếng ngáy của ông ta càng ngày càng lớn, như khoan vào lỗ tai Hà Nhiễm.
Hà Nhiễm bị ông ta làm tỉnh giấc có muốn ngủ nữa cũng không ngủ được.

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngồi bật dậy rồi nói với Tiêu Hàn đang ngồi ở đối diện: “Anh qua đây ôm em ngủ.”
Tiêu Hàn vẫn còn chưa ngủ, bị cô gọi một tiếng thì đứng lên rồi thấp giọng hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Hà Nhiễm cau mày nói: “Cái người nằm ở trên ngáy còn lớn hơn cả mẹ anh, làm sao mà ngủ được.”
Tiêu Hàn cười bất đắc dĩ, ngồi xuống bên giường rồi cởi giày ra.
Hà Nhiễm nằm nghiêng người, chừa cho anh một chỗ thoải mái.
Dù cho Hà Nhiễm rất gầy nhưng hai người chen chúc trên một cái giường vẫn rất chật chội.
Nửa người Tiêu Hàn bị dư ra bên ngoài, hơi bất cẩn một chút là có thể ngã xuống.
Bọn họ dán chặt vào nhau, Tiêu Hàn đưa hai tay che lỗ tai của cô lại.
Lòng bàn tay của anh rất dày gần như ôm lấy hết lỗ tai của Hà Nhiễm, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Mặc dù không còn nghe thấy tiếng ngáy nữa nhưng tai cô bắt đầu ngứa.
Hà Nhiễm nói: “Làm sao đây, em lại không muốn ngủ.”
“……” Tiêu Hàn hỏi: “Chứ em muốn làm gì?”
Hà Nhiễm không vội trả lời, tỉ mỉ cân nhắc một lát.
Tiêu Hàn nói: “Trên xe đông người, đừng làm loạn.”
Hà Nhiễm trách anh: “Em cái gì cũng chưa nói, anh đang nghĩ đi đâu vậy hả?”
“…….”
“Hát em nghe đi.” Hà Nhiễm đột nhiên nói.
“Hả?”
“Em muốn nghe anh hát.”
Tiêu Hàn mỉm cười: “Còn nói em không phải là đứa nhỏ, muốn người khác hát ru thì mới chịu đi ngủ.”
“Vậy là anh hát hay không hát?”
“Em muốn nghe bài nào?”
“Bài nào cũng được.”
Tay của Tiêu Hàn vòng ra đằng sau vỗ nhẹ lưng cô, bắt đầu khẽ ngâm nga, vẫn là bài hát đó《Đời như đóa hoa mùa hạ》
Giọng anh khàn khàn, trầm ấm và tự nhiên.
Không cần bất kỳ kỹ xảo nào nhưng vào tai Hà Nhiễm đó là âm thanh chân thật và dễ chịu nhất.
Hà Nhiễm hỏi: “Vì sao lần nào anh cũng hát bài này?”
Tiêu Hàn đáp lại rất đơn giản: “Anh chỉ biết mỗi bài này.”
“Em muốn nghe anh hát bài khác.”
“Bài nào?”
Hà Nhiễm suy nghĩ nói: “Anh biết hát tiếng Quảng Đông không?”
“Biết.”
“Vậy tùy ý hát một bài đi.”
Trong bóng tối Tiêu Hàn suy nghĩ một lúc, lúc anh lại mở miệng lần nữa nó đã chuyển thành giai điệu của một bài hát xưa.
Hà Nhiễm không nghĩ rằng anh sẽ hát một bài hát dịu dàng và thắm thiết như vậy của Trương Quốc Vinh.

Ôm lấy em, hơi ấm của quá khứ lại tràn về.
Những giấc mơ thời thơ ấu vẫn nguyên vẹn trong tim anh.
Hôm nay anh cùng em, vai kề vai.

Tình yêu năm ấy giờ phút này lại càng tinh khiết.
(Tình yêu năm ấy-Trương Quốc Vinh)
Hà Nhiễm đã có một thời gian rất thích bài《Tình yêu năm ấy》,nhưng lúc này đây khi nghe nó trong vòng tay của Tiêu Hàn là một hương vị rất khác.
Giai điệu tương tự lặp đi lặp lại như vô tận, nhẹ nhàng và da diết.
Mí mắt của Hà Nhiễm dần dần trở nên nặng nề, suy nghĩ bắt đầu trống rỗng rồi từ từ chìm vào trong giọng hát của anh.
Ở trong hoàn cảnh lạ lẫm Hà Nhiễm lúc ngủ có đôi chút bất an, vì thế nửa đêm cô đã tỉnh giấc tới mấy lần.
Mỗi lần cô mở mắt ra, khuôn mặt của người nằm ở giường đối diện liên tục thay đổi thành một người khác, thời điểm đó nhắc lại vẫn có chút đáng sợ.
Hà Nhiễm trước đây chưa đi xe lửa bao giờ, lần này đối với cô là một trải nghiệm thật sự rất hiếm có.
Mười giờ ngày hôm sau, xe lửa đúng giờ về đến ga cuối cùng.
Mặc dù vừa mới ngủ ở trên xe một giấc, trên mặt Tiêu Hàn và Hà Nhiễm vẫn hiện lên sự mỏi mệt sau một chuyến đi dài.
Nghĩ đến những việc mình phải đối mặt sau khi về nhà, Hà Nhiễm đột nhiên không muốn bước ra khỏi xe lửa.
Đợi người trong toa xe ra hết, bọn họ mới đi xuống cuối cùng.
Nhà của bọn họ nằm ở hai hướng ngược nhau.
Tiếp theo Tiêu Hàn sẽ tiếp tục đi tàu điện ngầm trở về làng Tiểu Châu, còn Hà Nhiễm sẽ bắt xe buýt đi về hướng còn lại.
Ở lối ra, họ chỉ nói với nhau một câu “Trên đường chú ý an toàn.”
Phảng phất như tình cảnh đó lại được tái hiện, Tiêu Hàn vẫn không hề nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn Hà Nhiễm rời đi.
Anh là một điểm cố định còn cô thì mãi mãi vẫn là một đường thẳng vô định, một khi buông tay nhau thì không thể đoán được kết cục sẽ đi về đâu.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu nhưng Hà Nhiễm rõ ràng là không đi được mấy bước.
Cô đột nhiên quay người lại, bước về phía anh.
Đứng lại trước người Tiêu Hàn, Hà Nhiễm nhón chân hôn lên mặt anh một cái rồi nhẹ giọng nói: “Về nhà nhớ liên lạc.”
Tiêu Hàn cong môi, gật đầu: “Được.”
****
Hà Nhiễm nghĩ rằng, sau khi về đến nhà chắc hẳn sẽ bị Dương Văn Bình la mắng một trận, nhưng trên thực tế lại không phải là như vậy.
Hai ngày nay có một vị quan chức cấp cao trong tỉnh đã bị điều tra, việc này làm liên lụy tới một đám người ở phía dưới.
Ba mẹ của Hà Nhiễm có qua lại thân thiết với vị quan lớn kia, vì thế cũng bị ảnh hưởng không ít, lợi nhuận của công ty cũng theo đó mà trượt dốc.
Dương Văn Bình cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, nên không có thời gian để đi quản Hà Nhiễm.
Buổi tối hai hôm sau, Hà Nhiễm bị Hàn Tự hẹn ra ngoài.
Năm ngoái Hàn Tự vừa hoàn thành bài thi để
vào chuyên ngành truyền thông, không lâu sau đó đã có kết quả.

Có ba của cậu ta ở đằng sau làm chỗ dựa, chắc hẳn là thập phần suôn sẻ.
Lúc cậu ta đang chơi đùa vui vẻ, vừa nhìn thấy Hà Nhiễm thì sắc mặt liền trầm xuống.
Chưa bị thẩm vấn ở chỗ Dương Văn Bình, thì ngược lại đã bị cậu ta tra khảo trước.
Trong phòng bida Hàn Tự đi đến chỗ bên cạnh Hà Nhiễm, chiếc ghế salon bằng da thật có hơi lõm xuống.
Khuôn mặt cậu ta âm tình bất định dưới ánh đèn u ám.

“Mấy ngày nay cô chạy đi đâu du lịch?”
“Trùng Khánh.”
“Di động cũng không gọi được.”
“Trên núi sóng yếu.”
“Đi với ai?”
“Bạn học.”
“Bạn học nào?”
“Bạn ở Bắc Kinh, cậu không quen.”
Hàn Tự cười lạnh, “Đưa ảnh cho tôi xem.”
Hà Nhiễm bất động thanh sắc đưa điện thoại cho cậu ta.
Những bức ảnh được chụp gần đây trong album thực sự toàn là ảnh sông sông núi núi, thỉnh thoảng Hà Nhiễm cũng có chụp một vài tấm.
Nhưng mà cô chụp hình với phong cảnh không giống với những người khác, không hề thay đổi tư thế cũng không thích cười.

Mấy bức ảnh này giống như chụp cảnh hơn là chụp cô.
Hàn Tự lướt hết cả album, ánh mắt tìm tòi hỏi cô: “Bạn cô đâu?”
“Cô ấy giúp tôi chụp hình.”
“Không có chụp chung?”
“Cô ấy xấu, không muốn chụp.”
“……”
Hàn Tự rốt cuộc cũng đem điện thoại trả lại cho Hà Nhiễm còn nói: “Tại sao không kêu tôi đi cùng?”
“Anh có hẹn với người khác rồi.”
“Vậy lần sau phải hẹn tôi trước.”
Hà Nhiễm không đếm xỉa nói: “Cuộc sống ở đó rất cực khổ, một đại thiếu gia như cậu chịu được sao?”
Hàn Tự nói: “Đó là cô tìm sai chỗ thôi, chỉ cần có tiền thì chỗ cực khổ nào cũng có thể ăn ngon sống tốt.”
Hà Nhiễm từ chối cho ý kiến: “Sau này có cơ hội thì nói tiếp.”
Ngồi một lúc, Hàn Tự lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ: “Bạn của cô tên là gì?”
“Nói thì cậu cũng không biết.”
“Cùng lớp với cô sao?”
“…….”
Hà Nhiễm cuối cùng cũng bắt đầu thấy phiền, nhíu mày nói: “Cậu có chịu thôi hay không? Hàn Tự, bây giờ cậu cũng chưa phải là gì của tôi, tôi không cần phải báo cáo hết cho cậu nghe những việc tôi đã làm.”
Có lẽ do gần đây thái độ của Hàn Tự khi nói chuyện với cô đã cải thiện hơn một chút, ngược lại làm Hà Nhiễm không thấy sợ hãi nữa mà vùng lên.
Nếu là trước đây, cô sẽ không dám dùng ngữ khí này mà phản bác lại Hàn Tự.
Vừa nói xong, di động của Hà Nhiễm liền rung lên hai cái.
Cô nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình rồi đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại.”
Không đợi Hàn Tự phản ứng, cô đã đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài phòng bida điện thoại của cô vẫn tiếp tục rung, Hà Nhiễm ấn xuống nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của Tiêu Hàn: “Khi nào em tới đây?”
Hà Nhiễm lặng lẽ mỉm cười: “Sao đó, nhớ em rồi à?”
Tiêu Hàn không trả lời lại.
Trầm mặc một hồi, anh nói: “Anh bây giờ đang ở gần nhà em, em ra ngoài một chút lấy đặc sản mang về.”
Hà Nhiễm giật mình một cái: “Anh làm sao biết được nhà em ở đâu?”
Tiêu Hàn nói: “Lần trước em có nói.”
Hà Nhiễm nghĩ lại một chút.

Đó là lần đầu tiên cô với anh gặp nhau, điện thoại cô để quên trong tiệm cắt tóc của anh, lúc trở về đúng là anh có hỏi địa chỉ nhà cô.
Hà Nhiễm nói: “Cái địa chỉ đó em chỉ nói bừa thôi.

Em không có ở đó, với lại bây giờ em cũng không có ở nhà.”
Sau khi nói câu đó, cô cũng không chờ Tiêu Hàn trả lời lại.
Nhưng cô cảm nhận được hô hấp của người bên kia dường như trở nên nặng nề hơn một chút.
Một lúc lâu Hà Nhiễm mới nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ em cũng đang ở khu Bạch Vân, rất gần chỗ của anh.

Anh có thời gian thì qua đây đi.”
Tiêu Hàn khẽ “ừ” một tiếng, sau đó thì cúp máy.
Lúc điện thoại rung lên lần thứ hai, Hà Nhiễm đứng dậy đi ra khỏi phòng rồi đưa găng tay cho Hàn Tự nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Ra khỏi cửa hông của câu lạc bộ rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa, Hà Nhiễm giơ tay vỗ vỗ vào Tiêu Hàn đang đứng ngẩn người ở ngã tư.
Sau lưng anh đeo một cái ba lô, trong đó tất cả đều là đặc sản Hà Nhiễm đã mua.
Tiêu Hàn quay đầu lại, nhìn vào Hà Nhiễm.
Bên trong câu lạc bộ có mở rất nhiều lò sưởi nên khi cô ra đây chỉ mặc trên người một chiếc áo mỏng, đứng trên đường lớn thì có chút không được đúng cho lắm.
Hà Nhiễm đưa tay đụng đụng vào ba lô trên lưng anh, nói: “Đưa em đi.”
Tiêu Hàn cởi ba lô xuống đưa cho cô rồi lập tức cởϊ áσ khoác của mình ra, khoác lên vai cô.
Chiếc ba lô căng phồng còn Hà Nhiễm thì nhỏ bé, lại mặc thêm chiếc áo khoác dài của Tiêu Hàn, trông cô bây giờ như đang cải trang thành học sinh tiểu học.
Cô hơi cong môi, vẫy vẫy tay với anh: “Em đi trước nha, bạn em vẫn đang đợi.”
Tiêu Hàn gật đầu, không nói lời nào nhìn cô chạy đi.
Cũng không biết anh đang nghĩ cái gì mà từ lúc Hà Nhiễm tới đến lúc cô đi rồi, Tiêu Hàn vẫn không nói một lời.
Quay lại bên trong câu lạc bộ, Hà Nhiễm nhìn vào góc sâu nhất của phòng bida thì thấy Hàn Tự vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ.
Cô làm như không có việc gì đi tới bên cạnh cậu ta rồi ngồi xuống, lấy lại đôi găng tay của mình.
Bình an vô sự không qua nổi vài giây.
Hàn Tự bỗng hỏi: “Người đàn ông đó là ai?”
Hà Nhiễm mí mắt cũng không nhấc lên, “Người đàn ông nào?”
“Còn cần tôi phải nói ra sao, áo trên người cô là của ai?”
Hà Nhiễm ung dung nói: “Cậu nếu như đã nhìn thấy rồi thì còn hỏi tôi làm gì?”
Hàn Tự nghẹn họng rồi nghiến răng nghiện lợi nói: “Hà Nhiễm!”
Hà Nhiễm vân đạm phong kinh nói: “Người lúc trước ở phòng vẽ, cậu cũng có gặp qua rồi.”
“Tôi hỏi là hắn đến tìm cô làm gì!”
“Đưa cái này nha.” Hà Nhiễm vỗ vỗ ba lô, “Anh ấy cũng là người Trùng Khánh, lúc ở ga xe thì tình cờ gặp được rồi cũng nhau về đây.”
Hà Nhiễm vừa nói vừa mở dây kéo lấy ra một bịch bánh quai chèo, còn lại thì đều đưa hết cho Hàn Tự, “Đặc sản này cho cậu nhưng có lẽ không hợp khẩu vị của cậu cho lắm.”
Làm hết những việc đó, Hà Nhiễm liền không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.
Cô bắt chéo hai chân rồi tập trung xem diễn biến trên bàn bida.
Hàn Tự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không gợn sóng của cô, hồi lâu mới dời mắt đi rồi gằn giọng nói: “Cô tốt nhất đừng nên giở trò.”
Hà Nhiễm cười lên: “Làm sao? Cậu lại muốn dùng thủ đoạn lúc trước cậu đã đối phó với Lư Kinh Bạch sao?”
Cô thờ ơ nói tiếp: “Nếu như vậy có thể khiến cậu an tâm hơn thì cứ làm đi.

Anh ấy chỉ là một người làm công thôi, với cậu mà nói thì không tốn bao nhiêu công sức đâu.”
Hàn Tự bất động thanh sắc, ai mà biết mấy lời cô nói có mấy phần thật mấy phần giả.
“Kỳ thật tôi và Lư Kinh Bạch còn chưa từng nắm tay.” Hà Nhiễm bình thản quay đầu lại, nhìn cậu ta nói: “Hàn Tự, hoặc là cậu sửa lại cái tính tình thối hoắc của cậu hoặc tốt nhất là cứ tiếp tục đem những người khác giới bên cạnh tôi đuổi tận gϊếŧ tuyệt hết đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.