Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 14
Hàn Tự đã từng thích cô, Hà Nhiễm thực ra biết điều đó.
Nhưng cô cũng không thể chắc chắn được rằng, đến bây giờ rút cuộc là thích nhiều hơn hay chán ghét nhiều hơn.
Lúc còn nhỏ, hai người bọn họ vẫn còn có thể hòa bình mà chung sống.
Đối với thằng em nhỏ hơn mình một tuổi này, Hà Nhiễm không quá yêu thích cũng không quá ghét bỏ.
Hàn Tự đối với cô cũng lúc gần lúc xa, không liên lạc quá nhiều.
Sau này không biết bắt đầu từ lúc nào, Hàn Tự bắt đầu trở nên cực kỳ nổi loạn.
Sự nổi loạn này còn dữ dội hơn nhiều so với tất cả các chàng trai, cô gái khác ở vị thành niên lúc bấy giờ.
Đánh nhau, trốn học, gian lận trong các kì thi, đã liên tục được ghi lại trên học bạ của cậu ta.
Các trò đùa dai của cậu ta với Hà Nhiễm cũng ngày càng tinh quái hơn.
Họ thường hay nói nếu cậu bé hay giựt tóc của một cô bé, thì chắc chắn rằng cậu bé ấy đã để ý tới cô bé đó rồi.
Hà Nhiễm mới đầu còn không tin vào điều đó, ngay cả khi thun buộc tóc của cô bị Hàn Tự giựt đứt từng cái từng cái một.
Cho đến một ngày, cô và Hàn Tự cùng nhau về nhà.
Hai người đều ngồi ở ghế sau, một người dựa vào bên trái còn một người dựa vào bên phải.
Lúc Hàn Tự đột nhiên nhào đến, Hà Nhiễm vẫn còn đang ngẩn người nhìn hàng cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ nên không kịp né tránh.
Lúc phản ứng lại cô lập tức đẩy cậu ta ra rồi nhanh chóng chùi đi vết nước dãi dính bên má phải, sau đó liếc nhanh qua kính xe không biết tài xế có nhìn thấy một màn vừa rồi hay không.
Có lẽ những hành động đó đã làm tổn thương lòng tự trọng nhỏ bé của Hàn Tự.
Kể từ ngày hôm đó, sự trả thù của cậu ta không chỉ dừng lại ở mức độ đùa dai nữa.
Hà Nhiễm mỗi lần mở cửa lớp, đều phải đề phòng để không bị đồ lau bảng rơi xuống đầu.
Mỗi lần lấy tay với vào hộc bàn, đều phải cẩn thận không đụng trúng mấy con gián đột nhiên bò ra.
Về sau ngay cả những người bạn gái mà Hàn Tự quen, cũng đến bắt nạt Hà Nhiễm như một điều hiển nhiên.
Mặc dù không học chung một lớp nhưng Hàn Tự vẫn có rất nhiều cách để đùa giỡn cô.
Hà Nhiễm ban đầu còn không đem mấy trò trẻ con này của Hàn Tự để vào mắt.
Cho đến khi Lư Kinh Bạch xảy ra chuyện.
Lư Kinh Bạch là một nam sinh rất nhã nhặn, lớn lên không quá đẹp trai nhưng trên người luôn có một phong thái nho nhã của người có học thức nên rất được mọi người yêu thích.
Hà Nhiễm bất quá chỉ mới ở bên cậu ấy được mười ngày, tới cả nắm tay còn chưa có thì cậu ấy đã bị trường đuổi học.
Khoảng thời gian đó, cậu ấy luôn xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt bị đánh bầm dập.
Khi cô hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì cậu ấy chỉ chột dạ nói do mình bất cẩn té ngã.
Hà Nhiễm lúc đầu không hề nghĩ đến Hàn Tự.
Tin Lư Kinh Bạch nghỉ học truyền đến rất bất ngờ, Hà Nhiễm thậm chí còn chưa được gặp mặt cậu ấy lần cuối.
Nghe nói cậu ấy bị đuổi vì lý do trộm cắp.
Bạn cùng phòng của Lư Kinh Bạch đã tìm thấy được 500 tệ của cậu ta trong tủ của Lư Kinh Bạch.
Mặc dù số tiền không lớn nhưng trong trường kiêng kỵ nhất là trộm cắp.
Một khi đã đụng tới tội này sẽ không có cách để chuộc lỗi, nhà trường không chút lưu tình mà đuổi học.
Sau sự việc đó Hàn Tự đã vênh váo, tự đắc đi đến trước mặt cô.
Cậu ta hất cằm nói với cô: “Hà Nhiễm, mấy nam sinh theo đuổi cô, ai cũng không có kết cục tốt.”
Hà Nhiễm từ lúc đó mới bắt đầu chán ghét Hàn Tự.
****
Gặp lại Tiêu Hàn là một sự tình cờ.
Hôm đó Hà Nhiễm đột nhiên muốn ăn trái cây, nên đã đi ra chợ một chuyến.
Lúc chuẩn bị quay về phòng vẽ, thì thoáng nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng trước một quầy hàng cách đó không xa.
Ánh mắt cô đầu tiên chỉ nhìn đến sau lưng của anh, nên sau đó mới chú ý đến cậu bé đứng bên cạnh nắm tay anh.
Hà Nhiễm chần chừ một lát, cuối cùng cũng bước qua bên đó rồi đi tới đằng sau lưng anh.
“Tiêu Hàn.” Giọng cô không cao không thấp mà gọi anh.
Người đàn ông quay người lại, nhìn thấy cô thì chớp mắt: “Ừm.”
Hà Nhiễm cúi xuống phía dưới, ánh mắt bây giờ mới nhìn đến cậu bé.
Đây là con của Tiêu Hàn?
Cậu bé có vẻ hơi rụt rè, thấy người lạ tới liền như gặp phải kẻ địch mà trốn ở sau lưng Tiêu Hàn, nhưng lại không kìm được tò mò mà thò cái đầu ra nhìn vào Hà Nhiễm.
Hà Nhiễm cũng bất động thanh sắc, nhìn cậu bé chằm chằm.
Có lẽ do nét mặt của Hà Nhiễm không đủ hiền hòa, liền dọa thằng bé sợ tới mức lùi ra sau vài bước, cái miệng nhỏ ấp úng nói: “Chú ơi……cháu sợ.”
Chú?
Hà Nhiễm bởi vì cách xưng hô này mà hơi ngập ngừng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hàn: “Đây không phải con anh?”
Tiêu Hàn hỏi lại: “Tôi lúc nào thì nói tôi có con?”
Hà Nhiễm nói: “Lần trước em hỏi anh có con rồi à, anh bảo có.”
Tiêu Hàn giải thích: “Đây là con của anh trai tôi, bây giờ tôi đang nuôi nó.”
“Ồ.” Hà Nhiễm gật đầu: “Rất dễ thương, thằng bé mấy tuổi rồi?”
“Mười tuổi.”
Tiêu Hàn vỗ vai trấn an thằng bé rồi đẩy nó về phía trước, “Tuyền Tuyền, chào chị đi.”
Cậu bé dè dặt ôm lấy chân Tiêu Hàn, nửa ngày sau mới nói ra được ba chữ: “Chào chị ạ.”
Giọng cậu bé còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, sau khi nói xong thì lập tức lại trốn ra sau lưng Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn nói: “Thằng bé hơi nhát, đừng bận tâm.”
Hà Nhiễm mỉm cười: “Không sao đâu.”
Sau đó Hà Nhiễm tìm bừa một lý do gì đó để đến nhà bọn họ.
Cô hỏi anh về từ lúc nào thì anh nói rằng trưa hôm qua đã lên xe lửa, sáng sớm hôm nay thì vừa đến nơi.
Hai người vẫn còn chưa ăn gì nên vừa về tới nhà, thì Tiêu Hàn đã đi thẳng vào nhà bếp nấu cơm.
Dưới lầu một Hà Nhiễm dẫn Tuyền Tuyền đi chơi vòng vòng, nói là dẫn đi chơi vậy thôi chứ thực tế cô cũng chỉ ngồi trông cho cậu bé không chạy lung tung là được.
Hà Nhiễm là con gái một, trong dòng họ thì cô cũng là đứa nhỏ nhất.
Vì thế nên cô chưa bao giờ chơi với con nít và cũng không thích chúng cho lắm.
Tuyền Tuyền sợ người lạ, cô cũng không có chủ động làm quen với nó.
Bọn họ đứng cách nhau khoảng hai ba mét, đều đồng thời im lặng và không nhìn nhau.
Lầu một yên tĩnh như không có người nào ở đây.
Hiệu quả cách âm trong nhà không được tốt cho lắm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thái rau từ tầng trên truyền xuống.
Hà Nhiễm sau đó mới phát hiện thứ Tuyền Tuyền đang nhìn chằm chằm không phải là cô, mà là giỏ táo trong tay cô.
Cô nghĩ một lát, mở miệng hỏi: “Muốn ăn không?”
Giọng nói cô hết sức nhỏ nhẹ vậy mà cũng hù đến thằng bé, người nó rõ ràng đơ ra một lúc sau đó mới hốt hoảng nhìn cô.
Cô hỏi lại lần nữa: “Em muốn ăn không?”
Thằng bé chầm chậm lắc cái đầu nhỏ nhưng cặp mắt có ba phần giống Tiêu Hàn kia vẫn nhìn vào giỏ táo.
Hà Nhiễm đứng dậy, lúc đi tới bên cạnh thằng bé mới cảm nhận được người nó bởi vì căng thẳng mà cứng đờ ra.
Cô không nói gì, đi lên lầu hai hỏi Tiêu Hàn có dao gọt trái cây không rồi sau đó lại xuống lầu, muốn gọt táo đưa cho cậu bé.
Hà Nhiễm từ trước tới giờ chưa làm qua việc này bao giờ, vì thế kỹ thuật rất sứt sẹo.
Quả táo dưới dao của cô liền trở nên góc cạnh, từ hình tròn dần biến thành hình vuông.
Cô không cảm giác được Tuyền Tuyền đã bước gần lại cô một tí, hào hứng mười phần nhìn vào quả táo trong tay cô.
Sau lần đầu tiên cầm dao gọt vỏ thất bại, Hà Nhiễm đem quả táo hình vuông còn lại bé xíu nhìn vô cùng thê thảm quăng vào thùng rác, rồi bắt đầu gọt đến trái thứ hai.
Cô hết sức tập trung nhưng không cách nào có thể gọt vỏ táo sao cho liền mạch, cô không thể nhịn được mà khẽ thở dài.
Hà Nhiễm ngẩng đầu lau mồ hôi, mới phát hiện Tiêu Hàn đã xuống đây từ lúc nào.
Anh đang đứng sau lưng Tuyền Tuyền, một lớn một nhỏ cứ thế tập trung nhìn vào thứ trên tay cô.
Thấy cô ngẩng đầu thì hai đôi mắt kia chuyển từ quả táo lên mặt của cô.
Hà Nhiễm có thể đọc được rõ ràng suy nghĩ trong mắt của Tiêu Hàn: Làm sao ngay cả đến táo cũng không biết gọt.
Cô có chút xấu hổ, vội ho một tiếng rồi nói: “Anh sao lại xuống rồi?”
Tiêu Hàn trả lời: “Đang đợi nước sôi, một lát nữa sẽ nấu xong.”
Hà Nhiễm liền thuận tay đưa táo và dao cho anh: “Vậy thì anh gọt đi, em thật sự không làm được.”
Tiêu Hàn mỉm cười, đi qua phía cô.
Động tác của anh cực kì thuần thục, vừa gọt một cách dễ dàng vừa dạy cho cô nghe: “Tay nên cầm cán dao như vầy, xuôi theo hình dáng quả táo mà cắt xuống.
Đây cũng không phải là đang gọt viết chì của em, đừng xuống tay mạnh bạo như vậy.”
Hà Nhiễm như một học sinh ngoan ngoãn, thấp giọng ồ lên một tiếng.
Vừa gọt vừa nói chuyện, Tiêu Hàn hỏi cô: “Kết quả thi có rồi đúng không, em thi được bao nhiêu điểm?”
Anh vẫn nhớ cô mới thi xong đại học, xem ra đây đúng thật là một sự kiện quan trọng được toàn dân toàn quốc quan tâm.
Hà Nhiễm nói: “Không quá tốt cũng không quá tệ.”
“Điền nguyện vọng rồi chứ?”
“Vẫn chưa.”
“Sau này muốn học đại học ở đâu?”
“Có thể là Bắc Kinh.”
Tiêu Hàn gật đầu: “Ừ, Bắc Kinh rất tốt.”
Cuộc nói chuyện vừa kết thúc thì táo cũng đã gọt xong, một trái táo nguyên vẹn không hề mất mát một góc nào.
Tiêu Hàn theo thân táo, cắt ra làm đôi, một nửa đưa cho Tuyền Tuyền, một nửa đưa cho Hà Nhiễm.
Hà Nhiễm khoát tay, “Không cần đâu, đưa hết cho thằng bé ăn đi.”
Tiêu Hàn nói: “Thằng bé không nên ăn nhiều, lát nữa nó còn phải để bụng ăn cơm.”
Hà Nhiễm lúc này mới nhận lấy.
Ăn táo xong, Hà Nhiễm liền đi về.
Cô đã ăn cơm trưa ở lớp vẽ rồi, thế nên cũng không tiếp tục ở lại quấy rầy bọn họ nữa.
Có lẽ sau khi Hà Nhiễm đi về, Tiêu Hàn đã nói với Tuyền Tuyền điều gì đó, nên ngày tiếp theo lúc cô đến tiệm cắt tóc thì thái độ của Tuyền Tuyền đối với cô đã được thay đổi đôi chút.
Tuy thằng bé vẫn đứng rất xa không nói chuyện nhiều với cô nhưng Hà Nhiễm có thể nhận ra từ trong mắt thằng bé là nó thật sự rất muốn tới gần cô, nhưng do lá gan quá nhỏ nên vẫn chưa dám bước tới.
Vì vậy Hà Nhiễm chủ động hỏi nó: “Em muốn ăn táo không?”
Tuyền Tuyền khẽ lắc đầu.
“Vậy thì ăn chuối nha?”
Vẫn là lắc đầu.
“Em có điều gì muốn chị giúp không?”
Tiểu gia hỏa do dự một lúc, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí từng bước từng bước đi về phía cô.
Đợi đến khi đủ gần rồi, cậu bé mới dừng lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Hà Nhiễm sững người một thoáng, hỏi: “Cảm ơn chị chuyện gì?”
Ánh mắt Tuyền Tuyền trốn tránh nhìn xung quanh không dám nhìn thẳng vào cô, nửa ngày sau mới nhăn nhăn nhó nhó nói: “Chú nói…bức tranh kia là chị tặng cho em.
Em rất thích nó…cảm ơn chị.”
Hà Nhiễm nghe xong liền mỉm cười: “Không có gì, em thích là tốt rồi.”
Tiêu Hàn từ trên lầu đi xuống, Hà Nhiễm để ý rằng anh đã thay một bộ đồ khác liền hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Tiêu Hàn đáp lại ngắn gọn: “Đi làm.”
Hà Nhiễm nhìn xuống Tuyền Tuyền: “Thằng bé cũng đi?”
Tiêu Hàn lắc đầu: “Nó sẽ ở nhà.”
“Nó ở nhà một mình sẽ không an toàn” Hà Nhiễm suy nghĩ, nói: “Hay để em trông nó cho.”
Tiêu Hàn nói: “Không cần đâu, chiều nay em còn có tiết dạy mà.”
“Tiết của em đều chuyển xuống buổi tối rồi.”
Hà Nhiễm nói xong thì nhìn xuống Tuyền Tuyền, hỏi ý thằng bé: “Em có muốn đi tới lớp vẽ với chị không?”
Khóe môi Tuyền Tuyền động đậy hai cái nhưng không phát ra tiếng nói.
Hà Nhiễm lại nói: “Chị có thể dạy em vẽ tranh.”
Tuyền Tuyền do dự một lúc, ngẩng đầu lên kéo kéo ống quần Tiêu Hàn.
Cậu bé nói ra vài chữ trong miệng, giọng nói nhỏ nhỏ rất đáng thương, chỉ có thể nghe rõ được mấy chữ cuối: “Cháu muốn đi.”
Tiêu hàn nhẹ nhàng xoa đầu Tuyền Tuyền rồi sau đó quay lại nhìn Hà Nhiễm một cái, gật đầu ngầm đồng ý.