Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 11


Bạn đang đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ FULL – Chương 11


Buổi trưa tiếp theo gặp anh trong quán ăn nhanh, Tiêu Hàn vẫn như cũ ngồi ở một góc khuất.

Hà Nhiễm nhìn thấy anh thì do dự một lúc, rồi mới bước về phía anh.

Tiêu Hàn cảm nhận được điều đó.
Lúc Hà Nhiễm còn hai ba bước nữa là tới được chỗ anh, thì anh ngước mặt lên nhìn cô.
Sau khi cô ngồi vào chỗ đối diện, anh lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Hà Nhiễm cũng không nói nhiều, thản nhiên như chưa có việc gì, đem đôi đũa của mình tách ra làm đôi rồi ăn cơm.
Cả bữa cơm, hai người đều không nói một lời.
Hà Nhiễm phát hiện bản thân mình ngày càng đuổi kịp tốc độ ăn của Tiêu Hàn.

Hai người dường như đặt đũa xuống cùng một lúc, cầm lấy mâm rồi đứng lên.
Ăn xong Hà Nhiễm đến trước tủ lạnh để mua nước uống, cô lấy một lon bia đưa cho Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn đút tay vào túi quần không nhận lấy, lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu.”
Hà Nhiễm tiếp tục đưa cho anh: “Đừng khách sáo.”
Tiêu Hàn vẫn đứng im như cũ, khoát tay nói: “Tôi thật sự không cần.”
Hà Nhiễm im lặng một lát, ngước mắt lên nhìn anh: “Không làm người yêu được, thậm chí làm bạn cũng không được hay sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, có một điều gì đó cùng lướt qua mắt họ.
Thật lâu sau Tiêu Hàn mới chịu nhận lon bia từ trong tay cô, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Anh quay người về phía quầy thanh toán, tính tiền xong liền đi thẳng ra cửa.
Hà Nhiễm nhìn bóng lưng của anh, âm thầm cắn môi.

Buổi tối Hà Nhiễm được mời tham gia lớp làm mẫu, tại một trường trọng điểm để chiêu sinh.
Sau khi kết thúc một tiết dạy phác họa và một tiết vẽ màu, thì cũng đã gần mười giờ tối.
Từ trường học đi ra, cô cùng với một giáo viên khác lên xe quay về thôn Tiểu Châu.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh, cô xuống xe một cái khung kính.
Tạm biệt vị giáo viên kia, quãng đường còn lại Hà Nhiễm tự mình đi về.
Dòng sông Tiểu Châu lặng lẽ trôi trong ánh trăng đêm, trên con đường lúc này đã trở nên vắng lặng và đìu hiu, những ánh đèn ở bên kia sông cũng từ từ vụt tắt.
Vô tri vô giác, hai chân cô đã đứng trước những bậc thang của tiệm cắt tóc.
Cô ngước nhìn ngôi nhà cũ có chút cô đơn và lụp xụp này.

Trên tầng hai có thể thấy được ánh đèn yếu ớt, một bóng người hiện lên trên cửa sổ rồi từ từ bước qua.
Hà Nhiễm không biết bản thân đã đứng được bao lâu.

Khi cô kịp phản ứng thì tay trái đã nắm lại, khẽ gõ cửa vài cái.
Sau đó một lát, hai cánh cửa gỗ ken két mở ra.
Có lẽ để tiết kiệm điện, nên tầng một không hề bật đèn.
Mắt Hà Nhiễm mất mấy giây để thích nghi với bóng tối, sau đó mới dần dần tập trung vào khuôn mặt không quá rõ ràng trước mắt cô.
“Sao em lại đến đây?” Giọng nói trầm thấp mang ý dò hỏi.
Hà Nhiễm nói: “Em mang khung kính tới tặng anh.”
Tiêu Hàn cúi xuống nhìn cô: “Bây giờ đã trễ rồi, em nên để ngày mai đem qua hoặc gọi tôi tới lấy là được.”
Hà Nhiễm qua loa nói: “Không sao, tiện đường.”
Chính cô nghe xong câu này còn cảm thấy không có một chút thuyết phục nào.

Phòng vẽ và tiệm cắt tóc nằm ở hai hướng khác nhau hoàn toàn.
Dù sao thì cô giải thích cũng chỉ mang tính tượng trưng, không mong đợi Tiêu Hàn sẽ tin cho lắm.
Cô nghe thấy tiếng Tiêu Hàn khẽ thở dài trong bóng tối.
Âm thanh ấy ngắn đến nỗi làm cô nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm.
Nhưng mà cô có thể nghe ra đó không phải tiếng thở dài của sự phiền chán, nhưng cuối cùng nó mang ý nghĩa gì, thì Hà Nhiễm không thể nào giải thích được.
Tiêu Hàn nhận lấy khung kính từ tay cô, khung tranh được làm từ gỗ thật nên rất nặng.
Cánh tay mảnh khảnh của Hà Nhiễm xách nó cả một đường đi đến đây, quả thật đã có chút tê nhức.
Tiêu Hàn nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho em.”
Hà Nhiễm thoáng chốc cau mày: “Không cần.”
Tiêu Hàn giống như vẫn muốn đem tiền trả cho cô, Hà Nhiễm nói: “Cũng không có bao nhiêu tiền, bù lại anh giúp em gội đầu là được.”
Tiêu Hàn nói: “Cửa tiệm đóng cửa rồi.”
“Nhưng anh vẫn chưa ngủ mà.”
“……”
Sau khi cân nhắc, Tiêu Hàn lùi vô nhà một bước, “Vào đi.”
Trước lạ sau quen, Hà Nhiễm rất tự nhiên đi vào phòng trong, trực tiếp nằm lên giường gội đầu.

Tiêu Hàn bật đèn lên, đem khung tranh để qua một bên, rồi mang theo một chiếc khăn lông và một chai dầu gội đi vào trong phòng.
Hà Nhiễm tháo mắt kính xuống, ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Mặc dù cô bị cận nặng nhưng vẫn có thể thấy được trên trần đã có vài vết nứt, còn ở các góc tường thì đã bị mạng nhện và bụi bẩn bám đầy, có lẽ đã rất lâu rồi chưa quét qua.
Cô cảm thán một cách chân thành: “Tiệm cắt tóc của anh nên sửa sang lại chút đi.

Nếu không thì chẳng có người nào dám tới mất.”
Tiêu Hàn nói: “Em không phải là người sao?”
Hà Nhiễm bị anh làm cho sặc một cái, cô nhỏ giọng giải thích: “Đó là em quan tâm tới việc làm ăn của anh thôi.”
Tiêu Hàn nói tiếp: “Các ông cụ, bà cụ trong hẻm cũng thường hay đến đây cắt tóc.”
Anh vừa nói vừa giữ lấy tóc cô, mở vòi sen chỉnh lại nhiệt độ của nước.

Lúc đó Hà Nhiễm liền ngưng nói chuyện.
Qua một lúc, Hà Nhiễm hỏi: “Sao anh không rửa tai cho em?”
Tiêu Hàn vẫn thờ ơ.
Hà Nhiễm nói: “Em bây giờ đang là khách hàng nói chuyện với anh.

Tai em rất ngứa, anh giúp em xoa một lát đi.”
Tiêu Hàn vẫn không nhúc nhích.
Vài giây sau, hai bàn tay ấm áp đó cuối cùng cũng chạm lên đôi tai mềm mại của cô.
Hưởng thụ một hồi, Hà Nhiễm nói: “Vết chai trên tay anh rất dày.”
Tiêu Hàn dừng động tác: “Không thoải mái sao?”
“Không có.”
Nước xuôi theo tóc cô mà chảy xuống, độ ấm so với lòng bàn tay anh thì có nóng hơn đôi chút.
Nếu như nhắm mắt lại, đây quả thật chính là một giấc mơ đẹp.
Hà Nhiễm lại nói: “Em qua thời gian này sẽ bắt đầu dạy lớp kí họa, anh lại tới làm người mẫu đi.”
Tiêu Hàn nói: “Nói sau đi, mấy ngày nữa tôi có việc nên không có ở Quảng Châu.”
Hà Nhiễm hỏi: “Sẽ quay lại chứ?”
“Sẽ.”

“Vậy thì tốt, đến lúc đó rồi nói tiếp.”
Gội đầu xong, Tiêu Hàn đưa cô đến trước cửa tiệm.
Hà Nhiễm đi xuống bậc thang được vài bước rồi quay người lại, ngước đầu lên nhìn anh.
Đứng im một lúc, cô nói: “Tiêu Hàn, em xin lỗi vì lúc trước đã nói dối.”
Nhưng người kia chỉ dựa lưng vào cửa, giọng nói nhàn nhạt không chút để ý: “Không sao.”
Hà Nhiễm lại đứng thêm một lúc, mới nói tiếp: “Em chỉ có một thỉnh cầu là về sau đừng tránh em nữa.”
Giọng nói Tiêu Hàn vẫn bình thản: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi không có tránh em.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Cô quay người, vẫy tay về phía anh, “Em về đây, tạm biệt.”
Tiêu Hàn nhìn Hà Nhiễm đi xa, một lúc sau cúi đầu lấy thuốc lá trong túi quần ra rồi châm lửa.
Khi anh ngước đầu lên lần nữa thì phát hiện cô lại quay lại đây.

Vẫn đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu yêu cầu anh: “Tiêu Hàn, anh đưa em về đi.”
Anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô lý lẽ hùng hồn nói: “Trời tối quá rồi, rất nguy hiểm.”
Tiêu Hàn bất động thanh sắc: “Em cũng biết là nguy hiểm, vậy mà còn tới đây trễ như vậy.”
“…….”
Đây là lần thứ hai trong ngày, Hà Nhiễm bị lời nói của Tiêu Hàn làm cho không nói nên lời.
Trong khoảnh khắc đó, cô quay mặt đi nhìn vào chậu hoa bên cạnh, rầu rĩ nói: “Vậy em tự về, chào anh.”
Tiêu Hàn nhấc chân phải bước qua ngưỡng cửa, rồi đóng hai cánh cửa gỗ sau lưng lại.
Anh không nhanh không chậm bước xuống những bậc đá, đi tới bên người cô nói: “Cùng đi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.