Đọc truyện Anh Đến Cùng Rạng Đông – Chương 27
Tần Đường và Tào Thịnh hẹn nhau ở một nhà hàng gần bệnh viện. Từ Từ cởi giày, đứng trên sofa, giang tay về phía cô muốn bế, Tần Đường cười một tiếng đi qua bế bé lên. Từ Từ nhanh chóng hôn chụt một cái lên má cô, cất giọng ngọt ngào nói: “Chị Đường Đường!”
Tần Đường xoa đầu bé: “Ngoan!”
Hôm qua trở về gấp, còn chưa kịp chào tạm biệt Tào Thịnh và Tưởng Xuyên một cách tử tế nên cô có chút băn khoăn, ôm Từ Từ ngồi xuống nói: “Bữa nay phải để tôi mời mới được.”
Tào Thịnh cười, không tranh với cô: “Được, vậy lần sau đến lượt tôi và mẹ Từ Từ mời cô.”
một lát sau, Tào Thịnh hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không nên mới phải về gấp như thế.
Tần Đường không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Đúng là có việc gấp.”
Tào Thịnh nhìn cô, nói: “không có gì. Hôm qua cô nói muốn đi Trấn Ba với Tưởng Xuyên, kết quả là cô về gấp, cậu ta lại là người cuối cùng được biết.”
Tần Đường sửng sốt, không cách nào phản bác. cô quả thực nên nói trước với anh một tiếng.
Người phục vụ mang thực đơn lên.
Tần Đường phất phất tay, ngẩng đầu nói: “Đợi một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”
Tào Thịnh cười: “Được.”
Ăn cơm xong, Tần Đường mang Tào Thịnh và Từ Từ đến bệnh viện, giới thiệu chuyên gia từ Mỹ về cho anh ta. Tào Thịnh dẫn Từ Từ đi làm kiểm tra, trong lúc đó, vợ anh ta cũng đến, Tần Đường không tiện ở lại, nên liền kiếm cớ rời đi trước.
Chu Kỳ cũng ở bệnh viện này. Lúc cô đến, cậu ấy vẫn còn đang ngủ nên cô chỉ ngồi trong chốc lát rồi đi.
Tháng sáu thời tiết vô cùng nóng bức, mặt trời chói chang trên cao, chói đến mức khiến người ta hoa mắt.
Tần Đường ngồi lại lên xe, bật điều hòa lên, nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại ra.
Số điện thoại của Tưởng Xuyên có ở trong danh bạ của cô, nhưng hình như cô chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh cả. Nhìn chằm chằm dãy số kia một lúc, cuối cùng bấm gọi, điện thoại bên kia mất vài giây mới kết nối được.
……..
Tây An.
Tưởng Xuyên cũng đang ngồi trong xe, đôi mắt đen sắc bén nhìn chăm chú về phía trước, Triệu Kiến Hòa đang ôm một người phụ nữ trang sức đầy mình đi ra từ điểm giao dịch.
Di động đổ chuông, anh cúi đầu liếc nhìn một cái rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Bỗng nhiên, lại cúi lại xuống.
trên màn hình lấp lóe hai chữ “Tần Đường.”
anh một bên dùng vẻ mặt không chút biểu tình bắt điện thoại, một bên khởi động động cơ đi theo Triệu Kiến Hòa.
Hai người đều không lên tiếng.
Trầm mặc vài giây.
Cuối cùng Tưởng Xuyên thấp giọng nói: “nói chuyện.”
Tần Đường vẫn im lặng trong chốc lát, nói: “Hôm qua tôi có việc phải về gấp, không kịp nói với anh một tiếng…..”
Tâm tình hậm hực suốt đêm hơi giãn ra, Tưởng Xuyên đảo tay lái, khẽ cười nói: “Tiếng ‘xin lỗi’ nói to to một chút.”
Tần Đường: “……..”
Quỷ cũng nghe ra được là anh đang cố ý.
“Khi nào quay lại?” Tưởng Xuyên hỏi.
Câu hỏi này vừa thốt ra, anh liền mím môi lại theo bản năng.
Đây là điều không chắc chắn. Nếu cô ấy không có ý định quay lại cũng là bình thường.
Tưởng Xuyên không cách nào miễn cưỡng cô ấy được, đây chính là sự thật.
Rút điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, bật lửa, chờ cô trả lời.
Tần Đường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói anh rất nhạt, nhưng cô lại nghe ra được một ý vị khác trong đó, giống câu nói “anh đã cho em cơ hội”kia.
“không xác định.” cô nói.
Tưởng Xuyên nhả ra một ngụm khói, thấy Triệu Kiến Hòa ôm người phụ nữ xuống xe, nghênh ngang đi về phía Triệu Phong.
anh nheo mắt lại, nói: “Được, anh biết rồi. Cứ như vậy trước đã nhé.”
Tưởng Xuyên ném điện thoại lên ghế phó lái, dựa lưng ra sau, nhìn chằm chằm phía trước, thấy Triệu Kiến Hòa đưa đồ cho Triệu Phong, Triệu Phong vỗ vai hắn ta, hai người lại cười cười rồi nói nhỏ gì đó vài tiếng với nhau, sau đó thì đường ai nấy đi.
Suy nghĩ một lát, Tưởng Xuyên đi theo Triệu Phong.
…………
Tần Đường bận hơn nửa tháng, chụp hình cho người đặt lịch trước đó xong, lại sấp sấp ngửa ngửa chuẩn bị hội đấu giá từ thiện của Quỹ An Nhất. Đây là lần đầu tiên cô tự mình ra mặt, nên bận đến tối tăm mặt mũi.
Lão Viên đưa danh sách vật phẩm đấu giá cho cô, nói: “Mặt mũi ba mẹ cô quá lớn, người tới rất nhiều.”
Tần Đường vừa bận bịu xử lý chuyện trong tay vừa hỏi: “Còn gì nữa không? Những thiệp mời đã gửi đi có vấn đề gì không?”
Lão Viên nói: “Có. Lúc trước tổng giám đốc tập đoàn Khôn Luân ở Tây An nói không tới, sáng nay lại gọi điện lại, nói sẽ có người đại diện tới.”
“Ai?”
“Khương Khôn.”
Tần Đường dừng lại, có chút không chắc ngẩng đầu nhìn lão Viên: “Khương Khôn không phải là ông chủ ư? không phải từ trước đến giờ đều không lộ mặt sao?”
Lão Viên cười cười: “Tôi đoán chắc là do ba mẹ cô. Còn nữa, quỹ An Nhất đã thành lập nhiều năm, lần nào rất nhiều báo chí và truyền thông đều tới, Khương Khôn không phải là một nhà từ thiện nổi tiếng sao? Ông ta ra mặt, điều này sẽ góp phần nâng cao hình tượng công ty, vốn dĩ là chỉ có lợi mà không có hại. Lúc đầu tôi còn thắc mắc không hiểu tại sao ông ta lại từ chối nữa kìa.”
“Được….tôi biết rồi.”
Tần Đường cúi đầu tiếp tục làm việc, cũng không thắc mắc gì thêm.
Lão Viên thấy gần đây cô bận đến đòi mạng, nhịn không được nói: “Có chuyện thì cô cứ phân phó cho người khác làm nữa, đừng ôm hết việc vào người như vậy, rồi lại làm hại bản thân.”
Tần Đường cười: “không sao, lần này cháu muốn tự mình làm mọi việc.”
Quỹ An Nhất vốn được thành lập dưới danh nghĩa của cô, ai cũng không nghĩ đến, một hành động vô tình của ba mẹ cô năm đó, sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô sau này.
10h tối, Tần Đường rời khỏi quỹ An Nhất.
trên đường về đi qua bệnh viện, cô lên lầu thăm Chu Kỳ.
Mấy lần trước, lúc cô tới Chu Kỳ đều đang ngủ, sau khi hộ lý nói với Chu Kỳ liền khiến cậu ảo não không thôi nên tối nay, cậu liền cố gắng thức chờ côtới.
Tần Đường ngồi xuống bên mép giường, cười: “Có tinh thần ghê nhỉ.”
Chu Kỳ nhoẻn miệng cười: “Chờ chị đó ạ.”
Tần Đường hỏi: “Ba mẹ em mà biết em không nghĩ ngơi cho tốt nhất định sẽ mắng em một trận nên thân đó.”
“không sao. Bác sĩ bảo em khôi phục khá tốt, trí lực cũng không chịu ảnh hưởng mấy. Chị có tin không, bây giờ em lập tức có thể học thuộc lòng cho chị nghe lịch sử địa lý của cao trung đó.”
“Vậy em học thuộc lòng cho chị nghe đi.”
“……..”
Chu Kỳ nghĩ một lúc, căng đầu đọc ra một đoạn lịch sử.
Tần Đường cười ra tiếng: “Được rồi, đứng tốn công suy nghĩ nữa. Chờ em xuất viện thì cho em tha hồ mà học.”
Chu Kỳ cười, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Chị An An, có phải chị và Trần Kính Sinh không qua lại với nhau rồi nữa đúng không?”
Tần Đường sửng sốt.
“Đúng không?”
“Ừ, chia tay rồi.”
Bọn họ quả thực đã chia tay, là Trần Kính Sinh đề nghị trước.
một đoạn tình cảm kia chỉ kéo dài có nửa năm.
Chu Kỳ nhìn cô trong chốc lát, “Chia tay bao giờ ạ?”
Tần Đường nói: “Bốn năm trước.”
Chu Kỳ: “Ồ………….”
Chu Kỳ vốn đang nghĩ nên nói gì tiếp, nhưng tinh thần cậu vẫn chưa quá tốt, chống đỡ được đến bây giờ đầu óc bắt đầu có điểm mơ hồ. Tần Đường đứng dậy, nói: “Ngủ đi, đừng cố. Lần sau chị sẽ cố rút thời gian đến thăm em vào ban ngày.”
“Được, một lời đã định nhé.”
“Ừ.”
……
Tần Đường trở lại trên xe, châm một điếu thuốc, nhưng không hút, tay rũ ra bên ngoài cửa sổ, để gió thổi tàn thuốc đi.
Bỗng nhiên, điếu thuốc trên tay bị người khác lấy đi.
Trái tim Tần Đường run lên, đang định lên tiếng…..
Người kia có một lòng bàn tay thô ráp, cọ qua đầu ngón tay non mịn của cô.
một cảm giác quen thuộc kì lạ.
cô mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo liền vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.
một bóng đen cao lớn đứng ở bên ngoài, phần sườn ngang tầm mắt cô, đưa nửa điếu thuốc kia lên miệng, nặng nề hít một hơi, hai má hóp lại, sau đó, một làn sương khói lượn lờ xuất hiện.
anh quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn cô.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt anh nửa chìm trong bóng tối, nếu không phải làn khói kia đang chầm chậm lan tỏa, cô còn cho rằng đây là một hình ảnh tĩnh.
Hai người không ai mở miệng nói chuyện.
anh khoanh tay, gẩy gẩy tàn thuốc.
Tần Đường nhìn anh hút hết điếu thuốc kia, dập tắt tàn thuốc xong, lại nghe giọng nói trầm trầm thấp thấp của anh: “Thuốc lá của phụ nữ nhạt quá.”
“không có mùi vị.”
Tưởng Xuyên hạ mi mắt, ánh mắt tương phản, nhìn cô chằm chằm: “Choáng váng sao?”
Tần Đường chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần, hắng giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“anh tới thăm Từ Từ à?”
Từ Từ cũng ở bệnh viện này.
Tưởng Xuyên: “Ừ.”
anh vừa đến Bắc Kinh không bao lâu, Tào Thịnh ở bệnh viện chăm sóc con gái nên anh liền tới đây, chủ yếu là để thương lượng chút chuyện.
Triệu Phong đã tới Bắc Kinh tập hợp với Khương Khôn, mang theo món đồ kia tới.
Việc Khương Khôn tháng sau sẽ tới tham gia buổi đấu giá Từ Thiện của quỹ An Nhất anh cũng đã biết.
Tào Thịnh muốn anh tới giúp đỡ một tay.
Nên anh tới.
Nhưng những việc này lại không thể nói với Tần Đường.
đi từ trên bệnh viện xuống, anh liền nhìn thấy cô.
đi theo cô cả đoạn đường, thấy cô lên xe, đang định tiến lên ngăn cản, kết quả lại thấy cô ngồi trên xe phát ngóc, châm hai điếu thuốc, nhưng lại không hút lấy một hơi.
Đến điếu thứ ba, cháy được một nửa, anh mới ra tay.
Tưởng Xuyên hỏi: “Sao em lại ở bệnh viện?”
Tần Đường thấy anh xuất hiện ở đây, vẫn còn hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Tôi tới thăm bạn.”
“Có rảnh không?”
“Bây giờ?”
“Đúng.”
“Có…..”
Tưởng Xuyên liếc nhìn xe cô một cái, là một con Maserati màu trắng.
Vòng qua đầu xe, mở cửa, thân hình cao lớn khom lưng ngồi vào ghế phó lái.
Tần Đường ngẩn ra: “anh muốn làm gì?’
Dáng người Tưởng Xuyên vừa to vừa cao, vừa ngồi vào trong xe một cái, không gian liền trở nên chật chội.
Tưởng Xuyên ngả người lên ghế, tay thò sang bên cạnh chỉnh chỉnh, cả cái ghế ngả ra đằng sau anh mới có chỗ để chân, sau đó thoải mái gác tay ra sau đầu nói:
“Dẫn anh đi ăn.”
Tần Đường: “………….”
Kiêu ngạo như thế đấy.
Tần Đường lái xe, vòng vòng trên phố một hồi tìm chỗ để mời vị đại gia này ăn cơm.
đi một vòng, chỗ khác thì không có chỗ đỗ xe, cuối cùng, cô chỉ vào một nhà hàng KFC hỏi: “Ăn không?”
Tưởng Xuyên nhíu mày: “Cái này ư?”
Tần Đường phản bác: “Cái này thì làm sao? Hồi còn nhỏ tôi thích ăn nhất là cái này.”
“Đồ ăn rác rưởi.”
anh lẩm bẩm nói, duỗi tay, lại vặn cổ vài cái, cuối cùng mở cửa xe đi ra ngoài.
Tần Đường trừng mắt nhìn theo bóng dáng kia, xuống xe đi theo.
Tưởng Xuyên đứng cạnh xe, lướt qua nóc xe nhìn về phía cô, cười lớn, xoay người đi trước.
Vì giờ cũng đã muộn nên trong cửa hàng không nhiều khách lắm. Tưởng Xuyên chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vắt chéo chân nhìn cô: “Em gọi đồ đi. anh rất ít khi ăn mấy thứ này.”
Tần Đường nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, cuối cùng nhận lệnh đi gọi đồ.
cô cũng đã lâu không đi ăn KFC, tính toán sức ăn của Tưởng Xuyên một chút, liền gọi 3 cái hamburger, một thùng gà suất gia đình, lại gọi thêm khoai tây chiên, gà lắc, bánh tart trứng và vài thứ linh tinh nữa, xong xuôi thì cũng đầy ắp cả một khay.
Tưởng Xuyên nhìn cô bê một khay thức ăn cao như núi đến, nhịn không được nhíu mày: “Sao em gọi nhiều thế?”
Tần Đường nhướng mày nhìn anh: “không phải anh chưa ăn cơm sao, vậy thì ăn nhiều nhiều một chút đi.”