Đọc truyện Anh Đến Cùng Rạng Đông – Chương 18
anh cúi đầu, hô hấp ấm áp phun ở bên tai cô: “Sao?”
Trả lời Tưởng Xuyên chính là một cái đạp mạnh mẽ lên chân.
Nhưng Tưởng Xuyên như không hề cảm nhận được đau đớn, một lần nữa bật màn hình di động lên, chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ của cô, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, hai cái răng nhỏ xinh xinh đang cắn lấy đôi môi đỏ mọng.
Tưởng Xuyên vốn chỉ nhất thời nổi hứng muốn trêu chọc cô, nhưng giờ lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Tần Đường là một cô gái rất xinh đẹp, cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều có thể khiến đàn ông phải điên đảo.
Ánh mắt Tưởng Xuyên trở nên nặng nề hơn, cúi đầu nhìn cô.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Tần Đường vang lên liên tục, vội vàng giãy người ta, lòng bàn chân đột nhiên trượt một cái, cả người ngửa ra đằng sau.
Tưởng Xuyên vội đưa tay ôm người trở lại, ôm chặt lại, sau đó lùi lại một bước, nói: “nói em hậu đậu em còn không tin.”
Tần Đường đứng vững lại, dáng vẻ vẫn là nghiến răng nghiến lợi như cũ, cố gắng thoát ra, nhưng sức lực của Tưởng Xuyên quá lớn, cô căn bản khôngthể thoát ra được, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn: “anh buông tay!”
Tưởng Xuyên sợ cô ngã xuống, giữ lấy người muốn lùi lại hai bước nữa: “Đừng nháo nữa, ngã xuống rồi chính là một đi không trở lại đấy.”
cô không nói lời nào, chỉ quật cường đứng đó.
Bóng tối nuốt trọn mọi cảm giác về sự an toàn. Lúc nãy Tần Đường thực sự đã cảm thấy sợ hãi, núi cao đất vắng, trai đơn gái chiếc, nếu Tưởng Xuyên thực sự định làm gì…..
Tần Đường cắn môi, run giọng nói: “Tưởng Xuyên, anh không được chiếm tiện nghi của tôi nữa.”
Tưởng Xuyên cũng nhận ra lúc nãy đã dọa cô sợ rồi, giơ hai tay lên giả bộ đầu hàng: “Được rồi, không chiếm tiện nghi của em nữa.”
Lúc này Tần Đường mới cảm thấy yên tâm, để Tưởng Xuyên kéo mình đi về phía trước.
“Nhưng nếu chiếm tiện nghi của em thì em sẽ làm gì? Dẫm lên hai chân tôi luôn à?”
Tưởng Xuyên đang nói đến lần cô đạp lên vai người đàn ông kia lúc ở nghĩa trạm.
Tần Đường đi theo sau anh nói: “Vậy thì còn phải xem anh làm gì tôi đã.”
Thực ra Tưởng Xuyên nói rất đúng, từ trong xương cốt cô chính là một con người kiều khí, đó là tính khí được dưỡng ra từ nhỏ do được bao bọc trong nhung lụa. Từ khi xảy ra chuyện đó, mấy năm tính khí đó của cô đã được mài giũa rất nhiều, điều duy nhất không thể chấp nhận được chính là thân thể bị người khác chiếm tiện nghi, cho dù là lời nói trên miệng cũng không được.
Tưởng Xuyên nhìn về phía trước, không tiếng động cười: “Nếu muốn hôn em một cái thì sao?”
Tần Đường gần như không chút do dự mà trả lời: “Tát chết anh!”
Tưởng Xuyên: “…..”
Im lặng trong nửa giây, Tưởng Xuyên liền bật cười.
Quả nhiên lớn rồi có khác, lúc nhỏ bị hôn một cái thì chỉ biết khóc, giờ thì đã biết đánh người rồi.
Tần Đường nghe thấy anh cười, nghiêm túc nói: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”
Giọng nói khàn khàn của Tưởng Xuyên vang lên xen lẫn tiếng cười: “Ừ, em lại còn tin là thật à. Tôi dù sao cũng không phải lần đầu tiên trông thấy phụ nữ, cũng không lòng lang dạ sói đến mức cường bạo em ở nơi rừng núi hoang vu này.”
Tần Đường: “….”
cô tức đến á khẩu luôn rồi.
Trở lại ký túc xá, Tưởng Xuyên tìm được công tắc, tạch một tiếng, một cái bóng đèn cũ kĩ ố vàng sáng lên, lộ ra bên trong căn phòng: tường là tường đất, hai tấm gỗ được kê sát vào nhau ở góc tường thành một chiếc giường nhỏ, cạnh cửa sổ có một cái bồn rửa và một cái thùng nhựa, trước cửa sổ là một cái bàn làm việc cũ kĩ đỡn sơ.
Cả gian nhà toát ra sự ảm đảm, không một tia sinh khí, vừa tiêu điều lại rách nát.
Đây là phòng của giáo viên trong thôn nên chắc chắn đã là căn phòng tốt nhất, bởi thôn dân và bọn nhỏ đều sợ cô giáo không chịu được hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây, chỉ ở vài ngày lại lập tức rời đi.
Căn phòng này chính là phòng ở của hai giáo viên mới rời đi vài hôm trước.
Tần Đường hỏi: “Chúng ta ở chung một phòng sao?”
Tưởng Xuyên nhìn cô: “Có lẽ thôn dân cho rằng chúng ta là vợ chồng.”
Tần Đường nhìn về phía hai tấm ván gỗ kia, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Xuyên xách nước đổ vào trong thùng, gọi cô: “Mau rửa mặt rồi đi ngủ đi.”
cô nương kia lại không nhúc nhích lấy một phân.
Tưởng Xuyên nói: “Ở chung một chỗ với tôi khiến em thấy ủy khuất thế sao?”
Tần Đường xoay người bê chậu ra ngoài rửa mặt, cô có mang theo bàn chải và khăn mặt, sau khi tự vệ sinh xong, dùng nước thừa rửa lại chân sạch sẽ, sau đó đi dép lê vào phòng lại, trèo lên tấm ván gỗ là giường kê trong góc kia, một ánh mắt cũng không thèm cho Tưởng Xuyên.
Xong xuôi tất cả mới ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Xuyên: “Tôi không có kiều khí như vậy.”
Tưởng Xuyên nhìn đôi chân trắng nõn của cô để trên tấm drap trải giường cũ kĩ, đầu ngón chân tròn tròn cuộn vào trong, cố gắng dời đi ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô, cười tà tà: “Tôi thấy em chỗ nào cũng tràn đầy kiều khí.”
Tần Đường nghe xong trực tiếp nằm xuống xoay lưng về phía Tưởng Xuyên, kéo chăn che kín mít: “Tôi đi ngủ.”
Tưởng Xuyên nhìn bóng dáng cô, đầu lưỡi đảo một vòng quanh hàm răng, nhẹ giọng cười.
Nằm bên cạnh một người phụ nữ, là đàn ông ai cũng sẽ đều có những suy nghĩ đen tối, huống chi lúc nãy Tưởng Xuyên thật sự đã nổi lên ý định đó nên anh xoay người ra ngoài hút hết hai điếu thuốc rồi mới xoay người, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, tắt đèn rồi lần mò lên giường.
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng và đều đặn, Tần Đường đã sớm ngủ say. Tưởng Xuyên còn tưởng cô sẽ rất phòng bị, không ngờ vừa mới nằm xuống đã ngủ mất rồi.
………
Hai người ở lại núi Dương Quyển ba ngày hai đêm.
Trong lúc ở đây, Tần Đường đã hỏi thăm qua thôn trưởng, đứa nhỏ trong thôn không có đủ tiền học trung học có tầm 5-6 em, cô ghi lại tên mọi người vào mục ghi chú trong điện thoại, bởi nơi này hệ thống thông tin không tốt, không có Internet, sóng di động thì cũng lúc có lúc không, cô không thể gọi điện cho lão Viên được.
Mẹ của Nguyệt Nguyệt mang tới một túi táo khô, ngại ngùng nói:
“Ở nơi này của chúng tôi không có thứ gì tốt cả, chỉ có nhiều táo, chỉ là hai người tới không đúng lúc, táo mới đang nở hoa, phải tới tháng 10 mới có táo ăn được.”
Tần Đường nhận lấy cái túi trong tay bà, cười: “Cháu cảm ơn.”
Tưởng Xuyên đứng ở phía trước hút thuốc chờ cô.
“đi thôi.” Tần Đường đi đến bên cạnh anh.
Hai người phải đi một đoạn đường núi gập ghềnh mới tới chỗ đỗ xe máy, Tưởng Xuyên sải bước ngồi lên xe, hai chân thon dài chống lên đất, Tần Đường bám vào vai anh, thuận thế trèo lên xe, Tưởng Xuyên nói: “Bám chặt.”
Tần Đường vừa mới túm lấy áo Tưởng Xuyên, chiếc xe liền lao đi như một mũi tên.
Đường đất vô cùng nhấp nhô, gập ghềnh lại xóc nảy.
Vẫn xóc đến phát điên như cũ, Tần Đường nhịn không được nói: “Đến lượt tôi đèo.”
Tưởng Xuyên nghiêng đầu: “Tỉnh lại đi.”
Tần Đường cắn môi: “Vậy anh đi chậm lại.”
“Em bám chặt hơn đi.”
“Tôi bảo anh đi chậm lại mà.” Tần Đường nói: “Mông tôi đau.”
“……….”
Tưởng Xuyên cười ra tiếng, giảm tốc độ: “nói em mỏng manh em còn không nhận.”
Tần Đường không nhịn nữa, hung hắng véo eo Tưởng Xuyên một cái, nhưng bắp thịt dưới tay cứng như đá, cũng không biết có làm Tưởng Xuyên đau được hay không.
Tưởng Xuyên vốn ngồi nghiêng người về phía trước, bị Tần Đường véo xong liền thẳng lưng lên, lạnh giọng cảnh báo: “Còn lộn xộn tôi ném em xuống đó.”
……….
Trở lại huyện Giai đã là chạng vạng, Tưởng Xuyên tìm một nhà nghỉ nhỏ thuê hai phòng.
Ở núi Dương Quyên đã ba ngày không tắm, vừa bước vào phòng, Tần Đường liền không nhịn được lập tức lao vào phòng tắm đầu tiên.
một lát sau có người gõ cửa.
cô vừa lau đầu vừa cách một cánh cửa hỏi: “Ai vậy?”
Tưởng Xuyên: “Tôi, xuống ăn cơm.”
Tần Đường: “anh chờ một chút.”
Tần Đường thay váy vào, cầm lấy túi xách, ôm lấy máy ảnh, rồi cứ thế mặt mộc mở cửa.
Tưởng Xuyên dựa vào cửa hút thuốc, nghe tiếng mở cửa nghiêng đầu nhìn cô: “Tắm thôi mà cũng lâu như vậy. Tốn nước!”
Tần Đường không nhịn được cãi lại: “Ba ngày không tắm, đương nhiên là lâu rồi.”
Tưởng Xuyên cũng không nói nữa: “đi thôi.”
Hai người đứng ở đầu phố huyện, nơi này không có nhiều quán ăn ngon lắm, Tưởng Xuyên hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tần Đường nhìn quanh một lượt, chỉ về một quán ăn có vẻ sạch sẽ: “Chúng ta qua đó ăn đi, gọi vài món xào.”
Tưởng Xuyên không có ý kiến, bước vào.
Nhìn qua thực đơn, anh hỏi: “Em muốn ăn thịt dê sao?”
Tần Đường gật đầu: “Ừ.”
anh đưa lại thực đơn cho cô, “Vậy em cứ gọi đi, tôi chạy đi mua bao thuốc.”
…….
Tưởng Xuyên đi đến quầy hàng chỗ ngoặt mua bao thuốc, lại thấy bên cạnh là cửa hàng trà sữa, liền đi tới hỏi: “Mấy cô gái trẻ thì thích uống gì vậy?”
Nhân viên bán hàng ngốc lăng một chút, sau đó liền nhanh nhảu giới thiệu: “Món thường được gọi nhất là trà sữa, trà chanh, nước trái cây các loại.”
Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn một lượt: “Vậy cho một ly trà chanh đi.”
Đợi một lát, nhân viên mang trà chanh ra đưa cho anh: “Của quý khách đây ạ, hoan nghênh quý khách tiếp tục ghé thăm.”
Tưởng Xuyên miệng ngậm thuốc, xách theo cốc trà chanh trở về quán.
Di động trong túi vang lên, anh lấy ra nhìn, là số lạ.
Tưởng Xuyên vẩy tàn thuốc xuống đất, bắt máy, nhưng không nói chuyện.
Đối phương cười lên một tiếng, Tưởng Xuyên liền nhận ra giọng của đối phương: “Triệu Kiến Hòa.”
Triệu Kiến Hòa cười: “Tưởng Xuyên, trước kia chú còn gọi tôi một tiếng anh, bây giờ mở miệng ngậm miệng liền Triệu Kiến Hòa, thật đúng là khách khí mà.”
Tưởng Xuyên cười nhạt: “không cùng lý tưởng, không hợp tác được.”
“Biết đâu đấy….”
Ấn đường Tưởng Xuyên đột nhiên nhăn lại, nhanh chóng trở lại quán ăn ban nãy. Chỗ ngồi của Tần Đường không một bóng ngồi, trên bàn vẫn còn hai đĩa đồ ăn còn chưa động đũa.
Ông chủ bê một bát canh thịt dê tới, Tưởng Xuyên liền xách cổ áo ông ta lên, ông chủ cả kinh rơi cả bát canh xuống đất, canh dê nóng hổi bắn lên đùi khiến ông chủ bật kêu thành tiếng.
Sắc mặt Tưởng Xuyên tối tăm đến dọa người, hỏi: “cô gái lúc nãy ngồi ở đây đâu?”
Ông chủ vội vàng nói: “Tôi không biết… Tôi vẫn luôn bận rộn xào rau ở bên trong nên cũng không chú ý….”
Tưởng Xuyên đẩy ông ta ra, rút điện thoại gọi tới số vừa nãy.
“Triệu Kiến Hòa, mày muốn làm gì thì cứ tìm đến tao đây này, đừng động tới cô ấy.”
Triệu Kiến Hòa cười lạnh: “Mày có tư cách gì mà đòi ra điều kiện với tao?”
Tưởng Xuyên nói: “Quỹ An Nhất.”
Quỹ An Nhất là một quỹ từ thiện do ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng mình là Tần Sâm thành lập dưới danh nghĩa con gái mình nhằm giúp đỡ trẻ em nghèo hiếu học. Trước đây Triệu Kiến Hòa cũng từng đứng ra thành lập quỹ từ thiện nên đương nhiên biết đến quỹ An Nhất này.
“Ý mày là gì?”
“Tần Đường là con gái của Tần Sâm và Cảnh Tâm.”
Tần gia bảo vệ con gái rất tốt, ảnh chụp Tần Đường trên mạng cũng chỉ có vài tấm lúc còn nhỏ của cô, sau khi lớn lên thì hoàn toàn không có, nhưng tên cô trong giới nhiếp ảnh và giải trí thì lại không hề xa lạ.
Nhiếp ảnh gia Tần Đường.
Hai chữ này đi đâu cũng có thể thấy được.
Triệu Kiến Hòa im lặng vài giây, sau đó bật cười: “Tưởng Xuyên, nếu mấy năm trước mày nói lời này có lẽ lão tử đây sẽ thấy sợ….”
Trong lòng Tưởng Xuyên trầm xuống: “Mày định làm gì?”
Triệu Kiến Hòa càng cười to: “Yên tâm, tao sẽ không động đến cô ta.”
“Địa điểm.”
Triệu Kiến Hòa dừng một chút: “Tao đang trên đường trở lại Du Lâm, mày đến Du Lâm thì liên lạc lại.”
Điện thoại bị ngắt, Tưởng Xuyên hung hăng nắm chặt di động đến mức muốn bóp nát nó ra.
anh nhanh chóng xoay người, ông chủ ở phía sau liền hô lên: “Này, còn chưa có trả tiền mà…….”
Tưởng Xuyên rút ra 200 tệ vứt lên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong bóng đêm, một chiếc xe Jeep đang lao nhanh trên đường quốc lộ.