Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 12


Đọc truyện Anh Đến Cùng Rạng Đông – Chương 12

Sắc mặt Tưởng Xuyên lập tức đen sì, nhìn cô chằm chằm, mím môi không nói chuyện.

Tần Đường biết anh giận, là đàn ông, bất cứ ai nghe được lời như thế này cũng sẽ giận, huống chi là Tưởng Xuyên. cô khiêu khích nhìn anh, khôngmột chút sợ hãi.

Tưởng Xuyên vẫn biết từ trước đến nay cô luôn không sợ mình, lúc trước ở Du Lâm ít nhiều có chút không phục, cũng có thể là vẫn nhớ chuyện lần trước suýt bị Triệu Kiến Hòa làm bị thương. Thực ra đây không phải là người phụ nữ nhát gan, thậm chị ngược lại, lá gan còn rất lớn, làm việc rất dứt khoát. Người phụ nữ này chỉ đơn giản là sợ phiền phức mà thôi.

cô chính là không thích có khúc mắc hay nợ nần người khác, mặc kệ là nhân tình hay cảm tình gì đi chăng nữa. “không sợ tôi quỵt nợ sao?” Sắc mặt Tưởng Xuyên nhanh chóng khôi phục như cũ, giọng nói cực thấp, ngữ khí vô cùng không tốt.

“không sợ.” Tần Đường thản nhiên nói.

Tưởng Xuyên biết cô có tiền. Mấy chục vạn đối với cô chỉ là con số nhỏ, có thể tùy tiện lấy ra bất cứ lúc nào. anh liếm liếm răng cửa, lạnh lùng nhìn cônửa giây, nói: “không cần, tôi tự giải quyết được.”

Tần Đường nghe tiếng Tưởng Xuyên bực bội đóng sầm cửa phòng, tâm trạng rất tốt, dập thuốc, quay người về phòng.

8h sáng hôm sau, lúc cô xuống lầu ăn sáng, trong viện chỉ còn lại một mình A Khởi.

A Khởi nói: “Bọn anh Tưởng đã đi ra ngoài rồi.”

Tần Đường gật đầu. Tiểu Bạch và A Tây đi ra từ chỗ ngoặt. A Tây cúi đầu, trên người đeo một cái balo to. Tưởng Xuyên vô cùng cứng rắn, không mộtchút dao động, hôm nay A Tây nhất định phải rời khỏi.

A Khởi đi qua nói: “Hai người đến ăn sáng trước đi, đồ ăn sáng ở trên bàn í.”

Tần Đường ăn hai cái bánh bao, uống một ly sữa. cô nhìn chiếc xe Jeep đen ở trong sân, hỏi A Khởi: “Xe kia tôi có thể lái chứ?”

A Khởi gật đầu: “Có thể. anh Tưởng nói để lại cho chị đi mà. anh ấy bảo cái xe đỏ kia chị đi không được.”

Tần Đường nhớ tới cái xe Jeep đỏ không ngừng chết máy kia, sắc mặt có chút ảo não, việc này là Tưởng Xuyên cố ý?

A Khởi đưa chìa khóa xe cho cô. Tiểu Bạch đi tới hỏi: “Chị Tần Đường, chị có thể chở A Tây ra ga tàu được không ạ? một lát nữa em cũng muốn đến bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt với chị.”

Tần Đường nhìn bọn họ, nói: “Lên xe đi.”

Tiểu Bạch và A Tây ngồi ở ghế sau, A Tây nói rất ít, có thể thấy tâm trạng đang rất tệ. Tiểu Bạch an ủi: “không sao đâu, khai giảng là chúng ta lại gặp nhau rồi mà. Đến lúc đó tớ sẽ mang ảnh và video đến cho cậu xem, cũng như nhau thôi.”

A Tây ủy khuất nói: “Sao có thể giống nhau chứ?”

Gần như cả đêm hôm qua A Tây không ngủ, Tiểu Bạch ở cùng phòng với cô ta cũng bị nháo đến không ngủ được. nói cho cùng, đây chỉ đơn giản là A Tây không cam lòng rời đi mà thôi. Tiểu Bạch trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Chị Tần Đường, chị thậtsự không thể nói vài câu với anh Tưởng Xuyên sao?”

Ở trong mắt Tiểu Bạch, Tần Đường là người có tiếng nói nhất trong nhóm. cô nhìn ra được Tưởng Xuyên đối xử rất tốt với cô ấy, mọi người cũng đều đối xử tốt với cô ấy. Nếu cô ấy chịu mở lời với Tưởng Xuyên, nói không chừng A Tây có thể ở lại.

Tần Đường liếc nhìn Tiểu Bạch qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, chỗ này không phải của tôi.”

Tiểu Bạch ngại ngùng lui xuống: “Vâng…”

Tần Đường dừng xe ở nhà gần gần đó, Tiểu Bạch hỏi: “Em đi tiễn A Tây một chút. Chị Tần Đường, có thể đợi em 10’ được không ạ?”


Tần Đường nói: “Được, nhưng nhanh lên. Chỗ này không được đỗ xe.”

Được hai phút thì điện thoại của Tần Đường đổ chuông.

Là Hạ Tòng An.

Hạ Tòng An hỏi: “Sao còn chưa về?”

Tần Đường cười nhẹ: “Em bao giờ về cần phải báo cáo với anh sao?”

Hạ Tòng An cứng họng.

Vài giây sau mới nói tiếp: “Lần nay có đi Trấn Ba không?”

Tần Đường trầm mặc trong chốc lát: “không.”

“Nếu em muốn đi thì anh đi với em.”

“không cần!”

“Được, vậy anh cũng không ép buộc em. Em nhớ chú ý an toàn, trở về sớm một chút.”

Hạ Tòng An còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng Tần Đường vừa nghe thấy cái tên kia thì đã sớm nhíu mày, không đợi anh ta nói xong liền cúp máy.

Tiểu Bạch tiễn A Tây lên tàu: “Cậu ở trên đường nhớ cẩn thận một chút, về đến nơi thì nhắn tin cho tớ.”

A Tây gật đầu: “Được.”

Tiểu Bạch thấy sắc mặt cô ta không tốt, an ủi vài câu. Nhưng những gì có thể nói hai ngày nay cũng đã nói cả rồi, nên nói xong cô cũng vẫy tay tạm biệt rồi xoay người rời đi.”

Tiểu Bạch đứng từ xa nhìn lại, thấy từ cửa sổ xe có một bàn tay thò ra ngoài, tinh tế, trắng nõn, đang kẹp nửa điếu thuốc.

Lần này cô ngồi vào ghế phụ lái, quay đầu nhìn Tần Đường, cười một chút: “Được rồi ạ. Chúng ta đến bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt thôi.”

Tần Đường dập thuốc, nhàn nhạt ừ một tiếng, khởi động xe.

Tiểu Bạch lén nhìn cô, thấy sắc mặt cô khang khác so với lúc nãy, mím môi, không nói nữa.

…….

Tưởng Xuyên và Lữ An đi tìm chủ xe, nhưng cũng như hôm qua, đối phương chỉ phái một luật sư tới, một mực khẳng định lão Trần phải bồi thường toàn bộ, một phân cũng không thiếu. Lữ An tức giận đến mức thiếu chút nữa thì xông lên đánh nhau với người ta.

Tưởng Xuyên giữ anh ta lại, nhìn về phía luật sư: “Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?”

Luật sư nói: “Như vậy thì chúng ta đành phải ra tòa thôi. Cái công ty vận chuyển bé tí kia của mấy người chắc cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có mấy chiếc xe tải còn có chút giá trị.”


Lữ An mắng” Vô sỉ.”

Luật sư kia không những không giận còn cười: “Lữ An, mắng người là không tốt, nợ thì phải trả, đây là điều đương nhiên.”

Tưởng Xuyên trầm mặc vài giây, nói: “nói với Khương Khôn, tôi muốn gặp hắn ta.”

Luật sư không đổi sắc mặt, nụ cười lại càng sâu: “anh Khôn nói, chờ anh mang tiền đến thì mới có thể gặp mặt được.”

Tưởng Xuyên cười lạnh: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Luật sư kia nói: “Vậy thì tôi cũng chịu thôi. anh nên biết chúng tôi có rất nhiều cách buộc anh phải xuất tiền ra đó.”

nói xong liền rời đi.

Lữ An tức giận đá chân vào tường: “CMN!!!”

Tiểu Thành đi qua, hỏi: “anh, việc này phải làm sao bây giờ? Chúng ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?”

Tưởng Xuyên cười lạnh: “Tôi có nói chúng ta sẽ trả tiền sao?”

Tiểu Thành: “A, hình như là không……..”

Tiểu Thành còn nhỏ, mới đi theo Tưởng Xuyên được tầm 4,5 năm nay, cậu ta không hiểu rõ cuộc sống trước kia của Tưởng Xuyên và Lữ An, nhưng cũng biết Tưởng Xuyên không đơn giản, ngày thường bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, anh ấy cũng đều có thể giải quyết.

Nhưng bây giờ số tiền đó không hề nhỏ, cậu biết bọn họ không thể lấy ra được, hơn nữa chủ xe rõ ràng không phải là người dễ chọc.

Tưởng Xuyên gõ vào đầu cậu ta một cái: “đi thôi.”

Lão Trần vẫn chở ở bên ngoài, thấy bọn họ đi ra vội vàng tiến lên hỏi: “Ông chủ, mọi chuyện thế nào rồi ạ? Bọn họ nói như thế nào?”

Tưởng Xuyên nói: “không sao rồi, ông cứ về trước đi, cố gắng làm việc.”

Lão Trần nghe vậy liền cho rằng sự việc thực sự đã giải quyết xong xuôi, cười thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi.”

Ông biết ông chủ của mình rất có bản lĩnh mà.

trên đường về, Tiểu Thành nói: “anh, chuyện này không thể để công ty chịu toàn bộ trách nhiệm được phải không? Trách nhiệm của lão Trần là lớn nhất, công ty cùng lắm chỉ có thể hỗ trợ một phần thôi đúng không……..”

Lữ An nghe vậy liền đá vào chân cậu ta: “Tiểu tử nhà cậu đầu óc bị chập rồi à? Lão Trần lấy đâu ra tiền chứ…?”

Tiểu Thành phủi dấu chân trên quần, nhỏ giọng nói: “Em chỉ nói như vậy thôi. Dù sao có nhiều hay có ít cũng là có mà….”


Lữ An trừng mắt liếc cậu ta một cái, Tiểu Thành liền cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.

Tưởng Xuyên ngậm một điếu thuốc trong miệng, trong xe khói thuốc lượn lờ, trầm giọng nói: “Việc này không được nói trước mặt lão Trần.”

Tiểu Thành trợn lớn mắt: “anh, anh thật sự muốn chịu toàn bộ trách nhiệm sao?”

Lữ An lại đá cậu ta: “Đừng nói nữa.”

Tưởng Xuyên gẩy gẩy tàn thuốc, chuyện này là để nhắm vào anh, lão Trần hoàn toàn vô tội.

………

Bệnh viện tiến hành mấy hạng mục kiểm tra cho Nguyệt Nguyệt. Sau khi xác định chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, Tần Đường mới yên tâm.

Mấy hôm nay Tưởng Xuyên và Lữ An luôn đi sớm về muộn, cô gần như không hề gặp mặt bọn họ chút nào. Nguyệt Nguyệt nằm viện mấy hôm, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, Tần Đường biết tâm tư của bé, trưa hôm đó, sau khi hỏi qua bác sĩ liền dẫn cô bé ra ngoài dạo một vòng.

Nguyệt Nguyệt được ăn rất nhiều đồ ăn vặt mà trước đây cô bé chưa từng được ăn, còn được đi công viên giải trí, chơi rất nhiều trò chơi trước đây mình chưa từng được chơi. Nơi nay tràn ngập tất cả sự phồn hoa và mới mẻ đối với cô bé.

Tần Đường mua cho cô bé một chiếc váy mới và vài món đồ chơi nhưng Nguyệt Nguyệt không dám nhận, luôn kéo tay cô, thấp thỏm nói: “Chị đừng mua, em không thích chúng đâu……..”

cô bé chỉ vào chiếc váy mình đang mặc: “Em có váy mới rồi, không cần mua nữa đâu ạ.”

Tần Đường cúi đầu nhìn bé trong chốc lát, nhoẻn miệng cười: “Vậy được rồi, chị dẫn em đi ăn nhiều món ngon nhé!”

Chơi đến tận 7h tối, Tần Đường mới dẫn Nguyệt Nguyệt về bệnh viện.

…….

Trở lại nghĩa trạm, bên trong vọng ra một tràng âm thanh hỗn loạn/

“Gọi Tưởng Xuyên ra đây! Trả tiền xong bọn tao sẽ đi!”

A Khởi khóc lóc: “Đừng đập đồ nữa! Cầu xin mấy người đừng đập đồ nữa mà!”

Dì Quế cũng kêu lên: “Mấy thứ này đều không đáng giá, mấy người đừng phá nữa mà…..”

“Rầm! Rầm!” Tiếng đồ vật bị đạp đổ nghe ngày càng rõ ràng.

Tần Đường nhíu mày, nhanh chóng lái xe tiến vào.

Qua cửa sổ xe, cô thấy trong viện là một đống hỗn loạn, năm sáu người đàn ông mặc đồ đen đứng thành hai hàng song song như một bức tường ở trong viện. Tiểu Thành bị một người trong số đó đạp dưới chân, không ngừng giãy giụa: “Buông tao ra! Bọn mày đừng có khinh người quá đáng! Kể cả có đi đòi tiền cũng không thể làm như vậy, chúng mày đây là phạm pháp….”

Còn chưa nói xong Tiểu Thành liền bị bọn họ đạp thêm mấy phát, ho sù sụ.

Ánh mắt A Khởi chợt liếc thấy bóng dáng cô, sáng lên: “Chị Tần Đường!”

Mấy người đàn ông áo đen xoay người lại nhìn, Tần Đường mở cửa xe đi xuống, nhìn đống hỗn loạn dưới đất, lạnh nhạt hỏi: “Mấy người muốn gì?”

Tên cầm đầu thấy cô liền huýt sáo, cười xấu xa nói: “không ngờ ở đây còn giấu cả người đẹp nha.”

Tần Đường nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu tiền?”


Tên cầm đầu nhướn mày: “không nhiều không ít, 87 vạn. Sao? Người đẹp muốn trả tiền thay Tưởng Xuyên à?”

Tần Đường nhìn qua đồ đạc ngổn ngang trong sân: “Mấy người phá hỏng nhiều đồ như vậy, cũng phải bồi thường.”

Tên cầm đầu nói: “Mấy thứ này không đáng giá.”

Tần Đường nói: “Đáng giá.”

Người nọ im lặng trong chốc lát, rồi cười phá lên: “Được, tổng cộng chỗ này là 2 vạn đi, như vậy đã là nhiều lắm rồi.”

Tần Đường nhìn về phía Tiểu Thành bị đạp mặt mũi bầm dập ở dưới đất, tên cầm đầu hiểu ý vẫy tay, Tiểu Thành liền được tự do. A Khởi vội vàng điqua dìu cậu ta dậy, sốt ruột hỏi: “anh không sao chứ?”

Tiểu Thành nhíu mày, đau đến thở không ra: “cô nói xem?”

A Khởi cắn môi, lặng lẽ trừng những người đó.

Tần Đường nói: “Đưa số tài khoản đây, ngày mai tôi chuyển tiền cho mấy người.”

Tên cầm đầu nói: “Làm sao tôi có thể tin cô đây? cô và Tưởng Xuyên có quan hệ gì?”

Tần Đường không muốn nói nhiều với bọn họ, thản nhiên đáp: “Nếu ngày mai còn chưa có tiền thì mấy người lại đến tiếp cũng được. Dù sao hôm nay mấy người có đánh chết bọn họ thì cũng chẳng lấy được đồng nào đâu.”

Người nọ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Tần Đường cười: “Nể tình người đẹp lớn lên ghẹo người như vậy, anh đây liền tin người đẹp một lần.”

“đi.”

Đám người kéo nhau rời đi, để lại trong sân một đống lộn xộn.

Tiểu Thanh đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn hỏi: “Chị Tần Đường, chị thật sự trả tiền cho bọn em sao?”

Tần Đường hỏi lại: “không thì thế nào? Nhìn cậu bị đánh chết à?”

Mặt Tiểu Thành nóng lên, lại nói: “Nhưng, anh Tưởng nói anh ấy có thể giải quyết việc này. Nếu anh ấy biết chị trả tiền thay……”

“anh ta sẽ trả lại cho tôi sau.” Tần Đường vừa nói vừa dùng chân đá mấy đồ vật loạn thất bát tao dưới đất: “Mấy thứ này còn dùng được nữa sao?”

A Khởi vội nói: “Để em và dì Quế dọn dẹp lại, cái nào còn dùng được thì giữ lại, không được thì đánh vứt đi thôi.”

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

A Khởi và dì Quế ngồi xổm trên mặt đất dọn dẹp lại đồ đạc, Tiểu Thành chạy vào nhà tắm rửa, xử lí qua vết thương rồi cũng ra giúp đỡ. Tần Đường dựa lưng vào xe Jeep nhắn tin.

một lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.

Vài giây sau, một chiếc xe Jeep đỏ rẽ vào trong viện, dừng ngay trước mặt cô.

Tưởng Xuyên và Lữ An mở cửa xe bước xuống, dùng sức đóng cửa “Rầm” một tiếng.

Tiểu Thành vội đứng lên: “anh, cuối cùng hai người cũng về rồi.”

Tưởng Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm má cậu ta, nhìn từ trái sang phải, liếm răng cửa, rồi quay đầu nhìn về phía Tần Đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.