Đọc truyện Ảnh Đế Yêu Thầm – Chương 63
Trước mặt vợ và con trai không phòng ngừa mà lật xe mặt già Chiêm Hồng Viễn đỏ lên, nghẹn ra một câu “Nói sau đi” nói với trợ lý rồi gác máy, sau đó toàn bộ nhà ăn lâm vào trầm mặc.
“Khụ!”
Nhan Lạp ra tiếng đánh vỡ một mảnh xấu hổ, làm bộ không gì xảy ra, duỗi tay lôi kéo Chiêm Hồng Viễn nói: “Ăn bữa sáng, ăn bữa sáng!”
“Đúng đúng đúng!” Chiêm Ngọc vì không cho ba xấu hổ, cũng theo phụ họa nói, “Ba ba, ăn bữa sáng đi.”
Chiêm Hồng Viễn đã xấu hổ tới cực điểm, ông banh khuôn mặt, cứng rắn mà nói: “Ăn cái gì mà ăn, đều sắp tức chết rồi, ba nhìn Thẩm Tùng An thằng nhóc thúi lại lên hot search gì.”
Ông chuẩn bị search, Chiêm Ngọc nghĩ đến dấu răng trên vai Thẩm Tùng An, thầm nghĩ một tiếng “Không tốt”, vội nói với Chiêm Hồng Viễn: “Ba ba từ từ!”
Chiêm Hồng Viễn dừng tay, nhìn về phía cậu: “Làm sao vậy?”
Chiêm Ngọc nỗ lực làm mình không chột dạ: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, đoàn đội Thẩm ca khẳng định sẽ xử lý, không cần nhìn ạ?”
Chiêm Hồng Viễn lại không đồng ý, hùng hổ mà nói: “Sao không xem? Tiểu Triệu nói lần này lên hot search là vì Thẩm Tùng An có bạn gái, ba cũng muốn biết bạn gái từ đâu ra?!”
Ông nói xong không quản Chiêm Ngọc nói gì, lập tức đăng nhập Weibo, muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện thế nào.
Chiêm Ngọc từ bỏ giãy giụa, trộm gửi WeChat cho Thẩm Tùng An, sau đó yên lặng mà hy vọng ba mẹ nhìn hot search có thể bình tĩnh một chút……
Nhưng bình tĩnh sao được, Chiêm Hồng Viễn vừa thấy nội dung hot search, cả người bốc hoả: “Lung tung rối loạn, bạn gái gì? Đây là có chuyện gì?!”
“Rốt cuộc hot search gì?” Nhan Lạp thấy ông tức giận, tò mò thò qua nhìn di động, nhìn nội dung “Di” một tiếng, sau đó nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc yên lặng mà quay đầu đi, bên tai đỏ bừng.
Nhan Lạp lập tức phản ứng lại, Chiêm Hồng Viễn lại để tâm chuyện vụn vặt, cầm di động tìm số: “Ba hỏi Thẩm Tùng An xem?”
Chiêm Ngọc thấy bộ dạng ông phải gọi Thẩm Tùng An, nhanh hướng đưa tín hiệu cầu cứu Nhan Lạp.
Nhan Lạp một giây đồng hồ ngầm hiểu, đoạt di động Chiêm Hồng Viễn nói: “Lão Hồng 9 giờ sáng nay ông không bận hả? Nhanh ăn bữa sáng đi công ty, đừng chậm trễ công tác, hot search chuyện này tôi xử lý thì tốt rồi.”
“Đúng rồi ba ba.” Chiêm Ngọc cũng rèn sắt khi còn nóng theo nói, “Đều là truyền thông dân mạng nói bậy, ba không cần để ý, đợi chút con hỏi Thẩm ca……”
Cậu đang nói di động vang lên, đúng là vai chính hot search —— Thẩm Tùng An.
Chiêm Hồng Viễn mắt sắc, liếc mắt một cái thấy tên trên màn hình di động lập tức nói: “Điện thoại tới, Tiểu Ngọc nhanh hỏi xem chuyện gì!”
“……”
Chiêm Ngọc ở trong lòng kêu rên một tiếng, cầm di động nói “Con ra ngoài nghe” động tác nhanh chóng chuồn khỏi nhà ăn.
“Tiểu Ngọc, con……”
“Được rồi!” Nhan Lạp đánh gãy lời Chiêm Hồng Viễn nói, kéo ông ngồi xong, trừng ông một cái, “Bạn gái từ đâu ra? Ông có phải ngốc không thế? Không thấy Tiểu Ngọc bị sự dại dột của ông làm co lại à!”
“Này cùng Tiểu Ngọc có……” Chiêm Hồng Viễn đột nhiên dừng, rốt cuộc phản ứng lại đây là có ý gì, sắc mặt từ xanh biến tím.
Nhan Lạp buông tay.
Chiêm Ngọc chạy một đường từ nhà ăn đến sân hoa viên nhỏ bên ngoài, mới nghe điện thoại Thẩm Tùng An: “Uy, Thẩm ca.”
“Tiểu Ngọc.” Thẩm Tùng An gọi cậu một tiếng, ở trong điện thoại nói, “Hot search anh đã biết, Đàm Dĩnh đang xử lý, em không cần lo lắng.”
“Em không lo lắng nha.” Chiêm Ngọc đứng trước vườn hoa, một tay cầm di động, một tay đùa mặt lá cây, “Bất quá ba ba tương đối tức giận.”
“Chú Viễn cũng thấy sao?”
“Ừ ừ!” Chiêm Ngọc nhớ tới bộ dạng dựng lông của ba, đè thấp thanh âm nói, “Còn thực tức giận đấy.”
Thẩm Tùng An hỏi: “Vậy chú có tính gạt hot search?”
Tay nắm lá cây của Chiêm Ngọc dừng, kỳ quái hỏi: “Sao anh biết?”
Giọng Thẩm Tùng An mang theo ý cười, nói chuyện Chiêm Hồng Viễn tiêu tiền gạt hot search sân bay.
Chiêm Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, khó trách trợ lý Triệu gọi điện báo hot search, hoá ra va vẫn luôn chú ý động thái của cậu và Thẩm Tùng An trên internet!
“Tiểu Ngọc, em có một người ba tốt.” Thẩm Tùng An nói.
“Ừ.” Đáy mắt Chiêm Ngọc lộ ra ý cười ấm áp, cậu biết ba dùng phương thức của mình bảo hộ cậu.
Hai người hàn huyên vài câu, Chiêm Ngọc hỏi Thẩm Tùng An muốn xử lý hot search lần này thế nào.
“Có hai phương án, một thanh minh dấu răng là cốt truyện điện ảnh yêu cầu, Chu Thần trong đoạn ngắn tới thăm người nhà của người bị hại, có thể sửa nội dung chỗ này; hai là…… Công khai anh kết giao người yêu.”
Thẩm Tùng An tạm dừng một chút, trưng cầu ý Chiêm Ngọc: “Em thấy sao?”
Chiêm Ngọc tự nhiên biết phương án đầu càng thích hợp, nhưng làm người chế tạo dấu răng trên người Thẩm Tùng An, trong lòng cậu khó tránh khỏi muốn chiêu cáo mọi người Thẩm Tùng An có chủ.
Cậu trầm mặc một chút, nói: “…… Cái thứ nhất đi.”
“Cái thứ nhất sao?” Giọng Thẩm Tùng An nghe như có chút buồn rầu, “Nhưng anh tương đối thích cái thứ hai?”
Chiêm Ngọc sửng sốt: “Ồ? Cái thứ hai sao?”
“Nếu em không ngại.” Thẩm Tùng An cười nói, nói ý nghĩ của mình cho Chiêm Ngọc, anh công khai một bộ phận, làm mọi người biết anh ở chung với người thương, nhưng tạm thời không công khai thân phận Chiêm Ngọc, cứ như vậy về sau quan hệ hai người cho hấp thụ ánh sáng cũng tiện, công khai có tác dụng giảm xóc.
Chiêm Ngọc có chút chần chờ: “Như vậy ảnh hưởng lớn tới anh không?”
“Anh không sao, chẳng qua công khai sẽ ảnh hưởng tới em.” Thẩm Tùng An trấn an, nếu không phải suy xét đến Chiêm Ngọc, anh cơ hồ ngày đầu tiên kết giao liền muốn công khai quan hệ hai người.
Tâm tình muốn cho toàn thế giới đều biết người này thuộc về mình, mãnh liệt đến khó có thể khắc chế.
Anh nói làm khóe môi Chiêm Ngọc khẽ nhếch, ngón tay nhẹ nhàng dùng lực, bẻ cành hoa, nhẹ giọng nói: “Em cũng không sao cả.”
Gác máy, Chiêm Ngọc về phòng khách.
Bởi vì chuyện hot search, Chiêm Hồng Viễn bảo bí thư chuyển hội nghị sáng qua 10 giờ, nhìn Chiêm Ngọc về, ông nỗ lực xụ mặt hỏi: “Nó nói xử lý thế nào?”
Chiêm Ngọc nói đúng sự thật lời Thẩm Tùng An nói cho hai người, Chiêm Hồng Viễn nghe xong sắc mặt hơi tốt hơn một chút, nhưng lại lo Thẩm Tùng An cùng Chiêm Ngọc một khi công khai, Chiêm Ngọc sẽ chịu công kích của các fan Thẩm Tùng An.
Chiêm Ngọc lại nói: “Không sao cả, con chuẩn bị.”
Chiêm Hồng Viễn thấy mắt cậu lộ kiên định liền biết cậu đã chuẩn bị, gật đầu nói: “Yên tâm, hết thảy có ba mẹ.”
“Đúng vậy, bảo bối đừng sợ!” Nhan Lạp vỗ vỗ ngực, “Mẹ có trăm nick phụ! Ai dám mắng con mẹ mắng lại!”
“……” Chiêm Hồng Viễn cạn lời nhìn bà một cái, “Mua thuỷ quân không tốt sao? Nhà chúng ta không có tiền hả?”
Nhan Lạp: “…… Hình như đúng, ha ha!”
Chiêm Ngọc nghe hai người nói, cầm lòng không đậu bật cười, loại cảm giác ba mẹ toàn tâm toàn ý bảo hộ làm cậu thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Thẩm Tùng An trưng cầu ý kiến Chiêm Ngọc rồi sau đó dùng nick chính Weibo đăng tin.
—— Thẩm Tùng An V: Trước mắt xác thật có kết giao người yêu, hơn nữa muốn qua cả đời, hy vọng mọi người cho chút không gian riêng tư, cảm ơn.
Weibo này không thể nghi ngờ lại hot, kế lần trước Thẩm Hoài Ninh Ngôn Thu công khai, server Weibo lại lần nữa tê liệt, dưới Weibo này của Thẩm Tùng An bình luận quả thực có thể xưng là hiện trường thất tình lớn.
Dưới tình huống không công khai thân phận Chiêm Ngọc, fanpage “CP Cháo bát bảo” tiếng khóc các fan không thua gì fan lão bà dưới Weibo Thẩm Tùng An, mà Nhan Lạp làm người chứng kiến tình yêu của Thẩm Tùng An Chiêm Ngọc lại là người quản lý đầu của fanpage “CP Cháo bát bảo”, không thể nói chân tướng cho chúng chị em, trong lòng như mèo cào, cực kỳ khó chịu.
# Thẩm Tùng An công khai tình yêu # từ ngữ mấu chốt này leo lên hot search Weibo chừng ba ngày, các võng hữu lôi các nữ minh tinh từng hợp tác với Thẩm Tùng An ra phân tích một lần, phân tích đến cuối, thế nhưng không tìm ra một nữ minh tinh có thể là người yêu Thẩm Tùng An.
Vì thế tin “Người yêu Thẩm Tùng An là người ngoài vong” nhanh chóng tản ra, mọi người sôi nổi suy đoán người này rốt cuộc là ai, lại không người có thể nói ra cái tên xác thực.
Một tháng cuối, điện ảnh《 Con đường cuối cùng 》 đóng máy, bởi vì hậu kỳ quay chụp thuận lợi, thời gian đóng máy sớm hơn thời gian dự định một tuần.
Ngày 13 tháng 2 ăn tết, lúc này cách thời gian ăn tết còn nửa tháng.
Nhị lão Thẩm gia biết con trai đã có đối tượng kết giao, vốn tính tự mình tới C thị một chuyến, nghe Ngôn Thu nói đã mời hai gia trưởng Chiêm gia tới Yến Thành liền từ bỏ.
Ngôn Thu sau khi đóng máy 《 Con đường cuối cùng 》 liền về Yến Thành, Thẩm Tùng An từ T thị về, chính thức tới cửa bái phỏng Chiêm Hồng Viễn cùng Nhan Lạp.
Chiêm Hồng Viễn tuy vẫn không cho Thẩm Tùng An sắc mặt tốt, nhưng cũng không làm khó dễ quá mức, chủ yếu là do vợ già và con trai đều ở bên cạnh, ông muốn làm khó dễ cũng không khả thi, chỉ có thể lạnh mặt bảo anh đối tốt với Chiêm Ngọc.
Thẩm Tùng An đồng ý dặn dò của ông, theo sau hai bên thương lượng thời gian đi Yến Thành.
Chiêm Ngọc nói thời gian xuất phát cho Lật Thanh, Lật Thanh tỏ vẻ không vấn đề, Thẩm Tùng An bảo Trương Kỳ đặt vé máy bay.
Ngày đó người nhà Chiêm Ngọc đến Yến Thành, Thẩm Hoài Ninh Ngôn Thu tới sân bay đón, Nhan Lạp uyển chuyển từ chối lời mời ở Thẩm gia, lựa chọn một khách sạn cách Thẩm gia không xa.
Vì lúc đến đã 6 giờ chiều, thời gian hai nhà chính thức gặp mặt định giữa trưa ngày mai, ăn cơm chiều, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.
Chiêm Ngọc lên lầu đặt hành lý, nói với mấy người Nhan Lạp rồi xuống lầu hội họp với Thẩm Tùng An.
“Chúng ta đi đâu?” Chiêm Ngọc hưng phấn hỏi Thẩm Tùng An, “Em nghe nói cảnh đêm Tùng Giang bên này thật xinh đẹp.”
Yến Thành lạnh hơn C thị, Chiêm Ngọc mặc áo lông vũ màu trắng sữa, khăn quàng cổ màu trắng quấn hơn nửa khuôn mặt cậu, đôi mắt màu đen được phụ trợ càng hiện trong trẻo, cả người ngoan đến kỳ cục.
Thẩm Tùng An cười giúp cậu sửa sửa đầu tóc bị gió thổi loạn nói: “Tới gần quảng trường dạo một chút, ngày mai lại đưa em đi du thuyền.”
“Được.” Chiêm Ngọc vui vẻ đồng ý.
Đối diện khách sạn chính là Tùng Giang, thời tiết tuy lạnh, cũng may gió không lớn, hai người đi đi dừng dừng, vừa đi vừa dạo vùng ven sông, đi ước chừng hai mươi phút liền đến quảng trường như lời Thẩm Tùng An.
Quảng trường bên kia phi thường náo nhiệt, có vũ đoàn trung lão niên đang nhảy quảng trường, có mấy đứa nhỏ chơi ván trượt, cũng có người bán hàng rong đẩy xe con bán trang sức nhỏ.
Thẩm Tùng An ném hộp giấy đựng viên bạch tuộc vào thùng rác, bảo Chiêm Ngọc chờ mình, anh đi mua trà sữa.
Chiêm Ngọc tại chỗ đợi một hồi, phát hiện mình đứng chỗ này chắn các bạn nhỏ chơi ván trượt, liền đứng cạnh đại thụ tính chờ Thẩm Tùng An.
Dưới đại thụ có ông bác lớn tuổi bán cam, ông ngồi băng ghế nhỏ, dùng di động xem phim kháng chiến, thường thường kêu một tiếng “Bán cam quýt”.
Chiêm Ngọc nhìn trước mặt ông đặt một thùng cam quýt chưa bán, nghĩ tới trời lạnh ông bán cam quýt cũng không dễ, không bằng cậu mua cam quýt để ông về sớm một chút.
Nghĩ vậy, cậu đi đến trước mặt ông ngồi xổm xuống nói: “Bác, cháu mua chút cam quýt.”
Ông tạm dừng xem phim, ngẩng đầu nói: “Được nha, bạn nhỏ muốn mua bao nhiêu? Cam quýt nhà bác trồng, ngọt lắm! Không ngọt không thu tiền!”
Chiêm Ngọc kéo khăn quàng cổ, cười nói: “Cháu mua tất.”
Ông sửng sốt, nhìn Chiêm Ngọc: “Tất cả ư?”
“Vâng.” Chiêm Ngọc gật đầu, “Bác xem bao nhiêu tiền, cháu trả bác.”
Nói rồi cậu cầm ví, đột nhiên ông hỏi một câu: “Bạn nhỏ, cháu thích ăn cam quýt à?”
“Thích ạ.” Chiêm Ngọc lấy ví tiền, thấy ông nhìn mình, không khỏi kỳ quái hỏi, “Bác? Sao bác không cân ạ?”
“Cân gì chứ!” Ông đột nhiên một tay ôm thùng trực tiếp đưa Chiêm Ngọc, “Cháu thích ăn, đều cho cháu!”
“Này……” Chiêm Ngọc theo bản năng ôm lấy thùng, vẻ mặt mộng bức.
“Sớm biết cháu thích vừa rồi bác không bán cho bọn họ.” Ông vỗ đùi, rầm rì vài câu, lại nói với Chiêm Ngọc, “Vậy, ngày mai bác lại hái một thùng cho cháu…… Không, hai thùng! Cháu có thích ăn cam? Nhà bác……”
Chiêm Ngọc lấy lại tinh thần, vội vàng đánh gãy lời ông nói: “Không phải, bác chờ chút, sao cháu lấy không được.”
“Sao lại không thể?” Ông xua xua tay, nhiệt tình mà nói, “Không cần khách khí, muốn ăn cái gì trong nhà đều có!”
Chiêm Ngọc không hiểu tình huống ra sao, rõ ràng cậu lại đây mua, sao ông lại đưa không cho cậu, còn một bộ “Muốn ăn cái gì đều cho cháu”.
Đang lúc cậu hoài nghi mình gặp âm mưu gì không, đột nhiên nghe tiếng Thẩm Tùng An truyền đến: “Ba, sao ba ở chỗ này?”
Chiêm Ngọc vừa quay đầu nhìn Thẩm Tùng An bưng hai cốc trà sữa nói với ông: “Mẹ con đâu?”
Ông chỉ vũ đoàn nói: “Mẹ con nhảy quảng trường, một hai bắt ba tới cùng, ba liền thuận tay hái trái cây trong nhà tới bán.”
Nói xong, ông cười tủm tỉm mà nhìn về phía Chiêm Ngọc, hòa ái mà nói: “Tiểu Ngọc, trong nhà trừ bỏ quýt, còn có cái khác, muốn ăn gì đừng khách khí!”
“……”
Chiêm Ngọc ôm thùng, có loại xúc động muốn xoay người chạy trốn.