Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 56


Đọc truyện Ảnh Đế Yêu Thầm – Chương 56

Nhan Lạp ở T thị, mỗi ngày đều gọi Chiêm Hồng Viễn, trong lúc đó bà xác thật muốn nói chuyện Chiêm Ngọc Thẩm Tùng An bên nhau cho chồng, chỉ là lúc ấy vừa lúc Ngôn Thu lại đây tìm bà, bà liền kết thúc trò chuyện, lúc sau bà cũng nhớ nhầm, cho rằng mình đã nói chuyện này cho chồng.

Còn Chiêm Ngọc, cậu tính từ T thị về sẽ nói với ba, không nghĩ tới mới vừa về đến nhà đã bị mẹ ô long.

Chiêm Hồng Viễn nhặt đồng hồ rớt trên thảm, tùy tay thả lại hộp, cũng không có tâm tư đeo, khuôn mặt cứng ngắc ngồi trên sô pha, không nói một lời.

Nhan Lạp từ trên lầu xuống liếc mắt nhìn Chiêm Ngọc một cái, biết ông tức cả hai dỗ.

Ngày thường trong nhà đều là Nhan Lạp lớn nhất, bà nói cái gì chính là cái đó, nhưng trong chuyện này Nhan Lạp tự biết đuối lý, “Ai da” một tiếng, ngồi bên Chiêm Hồng Viễn, giọng tự trách mà nói: “Ông xem đầu óc của tôi này, muốn sớm về nói cho ông thế mà lại quên, đều là tôi sai, lão Hồng ông đừng nóng giận!”

Chiêm Hồng Viễn cùng bà làm vợ chồng hơn nửa đời, có thể không biết tính bà chắc, giọng chua lòm: “Tôi thấy bà chỉ nghĩ truy tinh, nơi nào còn nhớ rõ tôi.”

Lời này vừa nghe chính là oán khí mười phần, trong lòng Nhan Lạp kêu khổ, tiếp tục dỗ: “Chỗ nào cơ? Truy tinh nào quan trọng, chuyện này xác thật là sơ sót của tôi, bất quá tôi cũng hôm qua mới biết, Tiểu Ngọc đúng không?”

Chiêm Ngọc thấy đến phiên mình lên sân khấu, vội vàng tiến lên phụ họa: “Đúng đúng đúng, hôm qua con mới nói cho mẹ.”

Chiêm Hồng Viễn sâu kín nhìn cậu: “Chỉ nói cho mẹ đúng không.”

“Đương nhiên không phải.”

Lời ông chua loét thế này Chiêm Ngọc có chút dở khóc dở cười, nói chuyện mình với Thẩm Tùng An khi nào ở bên nhau cho ông, sau đó giải thích: “Lần này qua thăm ban, vừa lúc anh cả và chị dâu của Thẩm ca cũng ở, liền nói cho mẹ trước, sở dĩ không nói trong điện thoại, là cảm thấy loại chuyện này giáp mặt nói với ba, không phải cố ý giấu ba.”

Chiêm Ngọc tạm dừng một chút, quan sát sắc mặt ba, phát hiện hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, trong lòng nhẹ thở ra, mới lại nói tiếp: “Là con sai, ba đừng nóng giận, ba ba.”

Ba ba ở cuối không khỏi mang theo ya làm nũng.

Trong lòng Chiêm Hồng Viễn dù tức lớn cũng bị một tiếng gọi này làm mất. Ông cũng biết chuyện quan trọng Chiêm Ngọc sẽ không gạt mình, không tức với vợ và con, đành phải trút lên thằng nhóc cưa con mình, hừ mạnh một tiếng nói: “Ba nói mà Thẩm Tùng An thằng nhóc này sao đang êm đẹp lại tặng đại hồng bào quý như vậy, nguyên lai trộm cưa con trai bảo bối của ba! Thật buồn cười!”

Chiêm Ngọc nghe ba chỉ họ nói tên Thẩm Tùng An, trong lòng thắp nến vì Thẩm Tùng An, đang muốn thay bạn trai nói hai câu lời hay, liền nghe ba tiếp tục: “Ba trả trà cho nó, về sau không cho nó vào cửa nhà chúng ta nữa!”

Chiêm Ngọc: “……”


Nhan Lạp thấy chồng giận dỗi nói vậy thật sự có chút buồn cười, hảo tâm mở miệng nhắc nhở: “Lão Hồng, trà kia, ông đã uống không ít, trả lại hình như không quá thích hợp đi.”

Chiêm Hồng Viễn bị lời bà nói làm nghẹn, trừng mắt nhìn bà liếc mắt một cái: “Tôi trả tiền không được chắc!”

“Gì, tiền gì có!” Nhan Lạp chọc chọc cánh tay ông, đối cách làm của ông thập phần không tán đồng, tận tình khuyên bảo, “Đừng nói trả tiền, dù ông có trà, thằng bé cũng cùng Tiểu Ngọc bên nhau, ông muốn mất cả con trai lẫn tiền hả?!”

Chiêm Ngọc: “……”

Chiêm Hồng Viễn vốn dĩ không có tức giận như vậy, bị lời bà làm càng thêm tức giận, cùng bà mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một hồi, mới hỏi: “…… Vậy bà nói làm sao bây giờ?”

Nhan Lạp nghĩa chính từ nghiêm nói: “Đương nhiên lại bảo thằng bé đưa mấy hộp qua đây, dù sao chuyện này đã thành, có tiện nghi ngu sao mà không chiếm.”

Chiêm Hồng Viễn: “……” Lời này không tật xấu, nhưng tổng cảm thấy không đúng chỗ nào.

Nhan Lạp một phen lời này như thay Chiêm Hồng Viễn ra chủ ý, kỳ thật mỗi một câu đều cường điệu sự thật Chiêm Ngọc Thẩm Tùng An đã ở bên nhau, Chiêm Ngọc nghe không nhịn được cúi đầu nhấp miệng cười.

Tới buổi tối, Chiêm Ngọc call video với Thẩm Tùng An nói cho đối phương.

“Thẩm ca, vườn trà phỏng chừng anh không cần đưa, ba ba nói muốn trả đại hồng bào.” Chiêm Ngọc dựa vào trên giường, cằm tựa gối ôm, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tùng An nói.

Thẩm Tùng An nghe xong, trầm tư một chút nói: “Kia làm sao bây giờ? Anh đã bảo chú Chung an bài.”

Chiêm Ngọc vừa nghe, cả người từ trên giường nhỏm dậy: “Không phải nói giỡn sao? Sao anh lại coi là thật? Cũng quá……”

“Tiêu pha” còn chưa nói ra, cậu liền thấy Thẩm Tùng An cười, tức khắc biết mình bị lừa dối, thanh âm đột nhiên im bặt, trừng mắt nhìn người trong video không nói lời nào.

“Tức hả?” Thẩm Tùng An ở trong video hỏi, kỳ thật anh có suy xét đưa vườn trà tặng ba vợ tương lai, bất quá nghĩ đối phương hẳn sẽ không nhận

cũng từ bỏ.


“Em mới không keo kiệt như vậy.” Chiêm Ngọc khẽ hừ một tiếng, “Dù sao chờ anh trở lại, tự nhiên có ba ba thu thập anh.”

Thẩm Tùng An nghe giọng cậu có chút ngạo kiều, bật cười một tiếng nói: “Ừ, anh tới cửa chịu đòn nhận tội.”

Chiêm Ngọc bị anh chọc cười, cầm di động thay đổi tư thế, lưng dựa gối đầu cùng anh nói chuyện phiếm.

Bất quá Thẩm Tùng An sáng mai còn muốn đóng phim, hai người cũng không nói nhiều, nói ngủ ngon liền gác máy.

Sáng hôm sau, Chiêm Ngọc rời giường ăn bữa sáng rồi tới phòng đàn như ngày thường, mới vừa luyện mười phút, dì Thư lên lầu nói có chuyển phát nhanh cần cậu ký tên.

Chiêm Ngọc gần nhất cũng không đặt mua cái gì, nghe nói mình có chuyển phát nhanh, còn cần ký tên, không khỏi thấy kỳ quái.

Cậu thả đàn trong tay hỏi dì Thư: “Là thứ gì?”

“Là hoa.” Dì Thư cười nói, “Nhân viên chuyển phát nhanh nói muốn cháu ký nhận, cho nên dì mới lên gọi, còn ở cửa chờ đấy.”

“Hoa?” Chiêm Ngọc càng thêm kỳ quái, đặt đàn violon cẩn thận, cùng dì Thư xuống lầu.

Như lời dì Thư, ở cửa có anh trai nhỏ mặc quần áo chuyển phát nhanh đang chờ, Chiêm Ngọc vừa ra liền thấy bó hoa lavender lớn được đối phương ôm trong ngực.

Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh thấy cậu ra thì hỏi: “Chào cậu, xin hỏi là Chiêm Ngọc tiên sinh sao?”

Chiêm Ngọc gật đầu, anh trai nhỏ chuyển phát nhanh đưa đơn cho cậu: “Chuyển phát nhanh của cậu, phiền ký nhận.”

Chiêm Ngọc ký tên mình, nhận hoa đối phương đưa thuận tiện hỏi: “Là nơi nào gửi lại đây?”

“Lộc Nhung loan.” Anh trai nhỏ chuyển phát nhanh cất đơn, trả lời Chiêm Ngọc rồi lái xe rời đi.

Lộc Nhung loan là nơi Thẩm Tùng An ở, Chiêm Ngọc cầm tấm cảd màu trắng trong bó hoa, phát hiện ở trên viết ba chữ “Thẩm Tùng An”.


Chiêm Ngọc không nghĩ tới Thẩm Tùng An trong lúc đóng phim ở T thị, còn nhờ người đưa hoa cho mình, ngoài ý muốn thấy kinh hỉ, khóe môi không tự giác nhếch lên, xoay người ôm bó hoa vào cửa.

Nhan Lạp cùng như bình thường ở phòng khách xem TV cắm hoa, nhìn Chiêm Ngọc ôm một bó hoa hồng to trở về, hỏi: “Tiểu Ngọc, hoa chỗ nào đấy? Cho mẹ hai bông để cắm.”

Chiêm Ngọc rút hai bông từ bó ra đưa cho Nhan Lạp nói: “Thẩm ca tặng.”

Nhan Lạp nghe vậy, dừng tay đùa nghịch lá hoa, cảm thán nói: “Chèo CP tốt thật, mỗi ngày đều ăn đường!”

Chiêm Ngọc: “……”

Chiêm Ngọc phân một ít đặt ở bình hoa lầu một phòng khách, mặt khác lên lầu cắm vào bình hoa phòng mình, đùa nghịch xong, mới gửi tin cho Thẩm Tùng An, nói mình đã nhận được hoa.

Thẩm Tùng An không rep lại, Chiêm Ngọc đoán anh đóng phim, cũng không quấy rầy, lại đi phòng đàn.

Tới giữa trưa Thẩm Tùng An gọi lại, Chiêm Ngọc biết được hoa hồng là chú Chung an bài, gác máy xong thì gọi cho chú Chung.

Lúc này chú Chung đang ở trong viện cùng chú Ngư chơi cờ, nhìn màn hình di động hiện tên Chiêm Ngọc, chú buông quân cờ trong tay, ấn nghe: “Tiểu Ngọc thiếu gia.”

Nghe Chiêm Ngọc nói nhận được hoa, chú cười nói: “Nhận được thì tốt, cậu không cần khách khí, đều là thiếu gia an bài…… Đúng, không cần để trong lòng…… Cậu có thời gian tùy thời lại đây chơi, được, Tiểu Ngọc thiếu gia gặp lại sau.”

Gác máy, chú Chung đặt điện thoại một bên, chú Ngư thúc hỏi chú: “Thiếu gia không ở, Tiểu Ngọc thiếu gia sẽ không đến đây đi?”

Chú Chung duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, nói: “Ai biết được, có lẽ rất nhanh sẽ tới.”

“Thần thần bí bí.” Chú Ngư liếc mắt nhìn chú, thúc giục, “Đến phiên ông đấy, nhanh hạ. “

Chú Chung cầm lấy cờ đen, đặt trên bàn cờ.

Chiêm Ngọc vốn tưởng chú Chung tâm huyết dâng trào mới thay Thẩm Tùng An đưa hoa, không ngờ một tuần, mỗi sáng đều nhận được một bó hoa hồng lavender đến từ Lộc Nhung loan, bình hoa trong nhà đã cắm không được.

Lại lần nữa ký nhận bó hoa mới, Chiêm Ngọc không thể không gửi tin cho Thẩm Tùng An, bảo anh nói chú Chung không cần lại tặng.

Tin gửi qua, Thẩm Tùng An như thường chưa rep lại, Chiêm Ngọc suy xét một chút, gọi cho chú Chung.

Thanh âm chú Chung như ngày thường ôn hòa có lễ: “Tiểu Ngọc thiếu gia.”


“Chú Chung buổi sáng tốt lành.” Chiêm Ngọc chào đối phương, cũng nói mình sẽ tới, “Hôm nay nhận được hoa, cháu có chuyện muốn nói với chú, chú đừng giúp Thẩm ca đưa hoa, thật sự quá tiêu pha.”

“Tiểu Ngọc thiếu gia không cần bối rối, hoa không tặng mới lãng phí.”

Giọng chú Chung mang theo ý cười truyền đến, “Dù sao cũng không thể để chúng nó héo tàn ở nhà ấm trồng hoa.”

“Nhà ấm trồng hoa gì cơ ạ?”

Chú Chung không trực tiếp trả lời mà nói: “Chị Đàm có chuẩn bị Hà Cầu cậu thích, giữa trưa hôm nay cậu có muốn lại trong nhà dùng cơm? Tôi để người qua đón cậu.”

Chiêm Ngọc nghe lời chú nói ẩn ý, luôn cảm thấy có chuyện mình không biết, suy tư một chút nói: “Cháu hôm nay sẽ qua, tí nữa gặp.”

Gác máy, cậu nói với Nhan Lạp liền lái xe ra cửa.

Chú Chung sớm ở cửa chờ, Chiêm Ngọc tới gần cửa lớn biệt thự thì hai bên cửa khắc hoa mở.

Chiêm Ngọc đỗ xe, chào hỏi chú Chung, theo chú vào bên trong, trong lòng không ngăn được tò mò.

Chú Chung đưa cậu qua tiền viện, một đường đi về sau biệt thự.

Chiêm Ngọc biết biệt thự Lộc Nhung loan chiếm diện tích lớn, lại không biết lớn như vậy, cậu theo chú Chung đi mười phút mới ngừng lại trước một nhà kính.

Gian phòng màu trắng xuất hiện, bước chân Chiêm Ngọc đột nhiên dừng lại.

Đó là một gian nhà kính rất lớn trồng hoa, cậu theo chú Chung vào nhà ấm trồng hoa, tầm mắt bị một tảng lớn hoa màu trắng chiếm cứ, hoa hồng lavender trước mắt đã nở rồi, có bông vẫn là nụ hoa.

“Đều là chú trồng ạ?” Cậu kinh ngạc

quay đầu nhìn về phía chú Chung.

Chú Chung lắc đầu, cười ôn hoà nói: “Mỗi một gốc hoa hồng nơi này, đều là thiếu gia tự tay trồng.”

Chiêm Ngọc ngây ngẩn cả người, đầy mặt không dám tin.

Thẩm Tùng An…… Tự tay trồng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.