Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 33


Đọc truyện Ảnh Đế Yêu Thầm – Chương 33

Sáng hôm sau, Thẩm Tùng An rửa mặt xuống dưới, vừa đi đến chỗ rẽ liền nghe chú Chung và mọi người nói chuyện.

Anh dừng chân một lát, nguyên lai chú Chung nói cho mọi người hôm nay có khách quý tới cửa, bảo mọi người lên tinh thần lưu ấn tượng tốt cho khách quý.

Hôm nay anh và Chiêm Ngọc hẹn xem bạch quả cùng đi Nông Gia Nhạc chơi, Chiêm Ngọc tới, sau đó hai người lại cùng xuất phát.

Ừ…… Danh xứng với thực, quả là khách quý không sai.

Trong lòng anh nghĩ lại nghe tiếng chú Ngư truyền đến: “Rốt cuộc là khách gì? Ông còn thần bí hề hề, một chút tin đều không tiết lộ.”

“Có phải lão gia cùng thái thái lại đây không?” Dì Bảo cũng ra tiếng hỏi.

Lão gia cùng thái thái chỉ ba mẹ Thẩm Tùng An.

Chú Chung, chú Ngư, dì Bảo và dì Đàm đều là người làm việc ở Thẩm gia nhiều năm. Lúc đầu chỉ có chú Chung theo Thẩm Tùng An từ Yến Thành lại đây chăm sóc anh, sau Thẩm Tùng An đặt mua phòng ở bên Lộc Nhung loan, đám người chú Ngư cũng lại đây.

“Không phải lão gia cùng thái thái.” Lời dì Đàm mang ý cười, dì là người Giang Nam, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, “Là một bạn nhỏ rất quan trọng, khả năng sẽ có chút thẹn thùng, mọi người đừng doạ người ta đấy.”

“Bạn nhỏ?” Chú Ngư và dì Bảo trăm miệng một lời, “Là bạn mới của thiếu gia sao?”

“Vâng.” Thẩm Tùng An đáp lại một câu.

Nghe thanh âm anh, đám người chú Chung đồng thời nhìn qua.

Thẩm Tùng An phát hiện đám người chú Chung đều đổi sang chế phục.

Chú Chung thường mặc chế phục kiểu Tây của quản gia, nhưng trước đó không mặc đồ mới, giờ đây chú còn đặt khăn trắng trước ngực.

Ngày thường chú Ngư mặc tuỳ tiện giờ cũng thay áo sơ mi ô vuông và quấn yếm màu tối, tóc chú cũng được chải chỉnh tề như chú Chung cùng với bộ dạng ngày thường chú mặc áo xám đổ đầy mồ hôi khác nhau một trời một vực, trừ bỏ bụng mập mạp hiện khôi hài ở ngoài, cả người thoạt nhìn rất tinh thần.

Dì Đàm và dì Bảo cũng mặc máy, tạp dề trên người các dì cũng là đồ mới. Váy phối màu kinh điển đen trắng, kiểu dáng đoan trang hào phóng, tạp dề trắng có hoa nhỏ màu lam làm các dì trong nghiêm túc lại lộ một phần sức sống.

Mấy người thấy anh xuống dưới đồng thời hô một tiếng: “Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”


“Sớm.” Lông mày Thẩm Tùng An hơi nhăn, kinh ngạc nhìn bọn họ, “Mọi người đây là……”

“Hai ngày trước liên hệ lão Hà bên kia bảo ông ấy gửi chút đồ chế phục mới qua.” Chú Chung cười giải thích, “Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc lần đầu tới cửa chơi, không thể quá thất lễ.”

“Chú làm tốt lắm đó.” Thẩm Tùng An tán thưởng một câu, tán đồng cách làm của chú. Rốt cuộc giờ dạy đàn violon đầu tiên của Chiêm Ngọc chính anh cũng chọn quần áo hai tiếng.

“Thiếu gia, ăn cơm sáng đi.” Dì Đàm ở một bên ôn thanh nhắc nhở.

Thẩm Tùng An qua nhà ăn, vẻ mặt chú Ngư nghi hoặc hỏi dì Bảo: “Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc là vị nào? Vị bạn nhỏ khách quý kia sao?”

Ngày thường chú đều cùng hoa cỏ và cá cẩm lý trong hồ chơi đùa, không giống chú Chung thường ở bên người chiếu cố Thẩm Tùng An, dù biết nhiều chuyện của Thẩm Tùng An, chú cũng không quen Chiêm Ngọc.

Dì Bảo gật đầu: “Hình như thế.”

Chú Ngư ở Thẩm gia hơn 20 năm, vẫn là lần đầu thấy Thẩm Tùng An có thái độ kiềm giữ lại coi trọng như vậy, cái này làm cho chú khó tránh khỏi mà nổi tâm tư tò mò với “Tiểu thiếu gia” chưa gặp mặt này.

Có thể làm Thẩm Tùng An coi trọng như vậy, khẳng định không phải người bình thường, nhưng trong ấn tượng của chú Thẩm gia không có thân thích họ “Chiêm”.

Trừ bỏ Thẩm Tùng An, cũng chỉ có chú Chung và dì Đàm biết, nhưng hai người đều theo Thẩm Tùng An đi nhà ăn, chú và dì Bảo đứng tại chỗ nhìn nhau, từ biểu tình của đối phương nhìn ra dục vọng bát quái.

Chú Ngư, dì Bảo: Hóng hớt tí nào!

Hôm nay dì Đàm chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Tùng An bằng món Việt, lúc anh ngồi xuống, từ lồng hấp mang một phần bánh trà tới.

Chú Chung đổ ly nước ngô cho Thẩm Tùng An đặt cạnh tay anh.

Thẩm Tùng An cầm khăn lau tay lại bưng nước ngô lên uống, lúc này mới hỏi chú Chung: “Tối hôm qua cháu gửi tin cho chú, chú nhận chưa?”

Anh gửi ảnh chụp cho chú Chung trên đường từ nhà Chiêm Ngọc về qua WeChat.

“Nhận được. Tối qua ngủ sớm, không trả lời cho cậu ngay.” Mặt chú Chung mang cười, “Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc đưa nút tay áo thật xinh đẹp, hợp với cậu.”

Thẩm Tùng An cũng theo đó lộ ý cười nhợt nhạt: “Tôi cũng thấy thế.”


DÌ Đàm bưng bánh trà lên cười nói với Thẩm Tùng An: “Đồ ăn giữa chưa đều theo khẩu vị tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc, nguyên liệu đã chuẩn bị hết, chờ cậu ấy lại đây, muốn ăn cái khác thì lại thêm.”

Thẩm Tùng An gật đầu cảm ơn dì Đàm, cầm đũa chuẩn bị ăn bữa sáng mà di động lại vang, nhắc nhở có tin mới trên WeChat.

Anh click mở thấy tin Chiêm Ngọc gửi tới.

【 Tiểu Ngọc: Thẩm ca sớm. 】

【 Tiểu Ngọc: Anh rời giường sao? 】

Thẩm Tùng An buông đũa, nhắn lại, chú ý tới trên bàn bánh trà có món xíu mại tôm tươi Chiêm Ngọc thích, suy tư một chút, dùng di động chụp bức ảnh, sau đó share qua WeChat cho Chiêm Ngọc.

【Scan: [ hình ảnh ]】

【Scan: Ăn bữa sáng sao? 】

Chiêm Ngọc vừa lúc cũng đang ăn bữa sáng, nhìn ảnh anh gửi cũng thuận tay chụp bữa sáng gửi qua.

Hôm nay Chiêm Ngọc ăn bữa sáng có tiêu chuẩn Tây mà Thẩm Tùng An ăn bữa kiểu Việt.

Hai người ở WeChat hàn huyên vài câu, Chiêm Ngọc hỏi Thẩm Tùng An định vị, nói mình ăn bữa sáng xong là có thể xuất phát.

Thẩm Tùng An dặn dò cậu trên đường chú ý an toàn, lúc này mới buông di động, bắt đầu ăn bữa sáng.

Ăn bữa sáng xong, Thẩm Tùng An cùng chú Chung lên lầu.

Chú Chung vào phòng giữ đồ chuẩn bị giúp Thẩm Tùng An quần áo và đồ đạc cần khi đi Nông Gia Nhạc, thu thập xong, quay người lại thấy Thẩm Tùng An đứng ở cửa.

Thẩm Tùng An cầm túi giấy xa hoa hỏi: “Tiểu Ngọc đưa, chú muốn nhìn không?”

Điều nên đến sẽ đến.


Trong lòng chú Chung cảm thán một câu, nhìn ánh mắt Thẩm Tùng An hiến vật quý cười nói: “Vinh hạnh của tôi.”

Vì thế, chuyện nhìn một cái thôi lại diễn ra trong nửa giờ.

Thẩm Tùng An: “Chú xem, kiểu dáng có phải thực độc đáo?”

Chú Chung: “Đúng vậy.”

Thẩm Tùng An: “Chú xem, màu cái này thật xinh đẹp?”

Chú Chung: “Đúng vậy.”

Thẩm Tùng An: “Chú xem, hoa văn này có phải thực tinh tế?”

Chú Chung: “Ai nói không phải……”

…………

Đối thoại như vậy diễn ra liên tục, đến khi chú Chung đưa ra ý muốn xuống dưới để chuẩn bị đồ tiếp Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An mới chưa đã thèm cất nút tay áo.

Lộc Nhung loan cách nội thành xa, Thẩm Tùng An mới đầu tính để Trương Kỳ đi đón Chiêm Ngọc, bất quá Chiêm Ngọc thấy qua lại đón đưa quá mức phiền toái, không bằng tự mình lái xe lại đây cho tiện.

Cậu dựa theo định vị trên bản đồ tìm địa chỉ nhà Thẩm Tùng An, lúc đến đấy đã 11 giờ.

Vì sau khi tốt nghiệp sơ trung cậu xuất ngoại du học, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học mới trở về, thành phố nhiều phong cảnh thắng địa nổi danh cậu đều không đi qua, núi Canaan tuy không phải lần đầu cậu tới, nhưng khu biệt thự Lộc Nhung loan lại la lần đầu tới.

Lộc Nhung loan quy hoạch hết diện tích đất quanh đất, biệt thự độc lập bên trong cách cũng xa để không gian tư nhân cho chủ. Địa ốc nơi này biểu thị độ cao ở thành phố này, mỗi biệt thự đều có giá trị đo bằng trăm triệu.

Xe Chiêm Ngọc dừng ở cửa lớn khắc hoa, còn chưa kịp gọi Thẩm Tùng An nói mình đã tới thì cửa đã chậm rãi mở ra.

Ở cửa xuất hiện một vị lão nhân như quản gia, chú hơi cúi đầu nghiêng người ý bảo cậu đi vào.

Chiêm Ngọc lái qua, ngừng trước mặt chú, lễ phép chào hỏi: “Chào chú, cháu là Chiêm Ngọc, lại đây tìm Thẩm ca.”

Chú Chung lần đầu gặp Chiêm Ngọc, đối với việc cậu cố ý dừng lại chào hỏi thấy ấm lòng, hòa ái: “Chào cậu, tôi là quản gia Chung của nơi này, hoan nghênh cậu đến, tiểu thiếu gia nếu không ngại để tôi giúp cậu đỗ xe.”

Chiêm Ngọc lần đầu lại đây, đối với cách thiết kế bên này cũng không rõ, không rõ bãi đỗ xe ở đâu, không tiện tùy ý xông loạn, nghe chú Chung nói vậy, vui vẻ đồng ý: “Vậy phiền toái chú.”


“Cậu đừng khách khí.” Chú Chung lái xe thay cậu, lúc chú xuống có quay đầu nói với chú Ngư đứng sau bụi hoa âm thầm quan sát, “Lão Ngư, lại đây giúp tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc đỗ xe.”

“Được rồi.”

Chú Ngư sớm muốn lại đây nhìn khách quý thần bí, chú Chung vừa mở miệng chú đã đi ba bước cũng thành hai bước lại đây, cầm chìa khoá trên tay chú Chung nói với Chiêm Ngọc: “Tiểu thiếu gia Chiêm Ngọc yên tâm, giao cho tôi đi.”

Chiêm Ngọc cũng thấy trưởng bối thân hình mập mạp, vẻ mặt hiền lành cười nói: “Gọi cháu Chiêm Ngọc là được rồi, cảm ơn chú.”

An bài đỗ xe xong, chú Chung mới Chiêm Ngọc đi vào bên trong.

Hai người họ đi vào, dì Bảo tránh ở bụi hoa xách váy nhẹ chân đến cạnh chú Ngư, dùng giọng từ ái nói: “Vị khách nhỏ này lớn lên cũng thật đẹp.”

“Ừ!” Chú Ngư tán đồng gật đầu, “Đúng thế thật!”

Chú Chung đưa Chiêm Ngọc đi qua đình viện, vừa đi một bên lại nói cho cậu biết Thẩm Tùng An nhận điện thoại nên mới không tự mình ra đón.

Chiêm Ngọc tỏ vẻ mình không ngại, vừa đi vừa đánh giá bốn phía.

Đình viện nơi này thật lớn, cậu theo chú Chung đi thì thấy ven đường đầy núi giả và hoa cỏ, một hồi lâu mới tới nhà chính.

Chú Chung dừng lại, ý bảo cậu vào.

Chiêm Ngọc gật đầu cảm ơn, nâng bước lên cầu thang, lúc cậu bước vào đại sảnh, nghe được thanh âm nói chuyện của Thẩm Tùng An từ bên trong truyền tới.

Cậu theo tiếng nhìn lại, trước cửa sổ sát đất thấy Thẩm Tùng An gọi điện thoại.

Cậu không tiến lên quấy rầy đối phương mà lẳng lặng ở chỗ cũ chờ.

Thẩm Tùng An nhận điện xong buông di động, tựa hồ nhận ra cậu tồn tại, quay đầu nhìn lại đây.

Hai người họ, một người đứng ở cửa, một đứng trước cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau.

Ngày mùa thu ấm áp ánh mặt trời xuyên qua cây ngô đồng rải rác trên cửa sổ lớn sát đất, vầng sáng dừng trên vai Thẩm Tùng An.

Anh nhìn Chiêm Ngọc, trên mặt nở nụ cười, thần thái mang theo ôn nhu nói: “Em đến rồi.”

Chiêm Ngọc ngơ ngác nhìn anh, ý cười kia làm tim không tự giác nhảy gia tốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.