Đọc truyện Ảnh Đế Yêu Thầm – Chương 31
Chiêm Ngọc chú ý tới lúc mẹ nói mình với Thẩm Tùng An lên hot search, ba ở bên cạnh trộm trợn trắng mắt.
Có kinh nghiệm được Thẩm Tùng An mang lên hot search, Chiêm Ngọc thấy lên hot search cũng không kinh ngạc, cũng đoán được lên hot search trong lời mẹ nói có quan hệ với việc ăn cơm hôm qua.
Quả nhiên, cậu qua bên Nhan Lạp nhìn giao diện, là ảnh chụp bọn họ cùng Thẩm Tùng An đi ăn tối qua.
Hổ nhỏ giải trí V: #Thẩm Tùng An và một nhà Chiêm Ngọc ăn cơm #26 ngày, truyền thông tung tin nóng Thẩm Tùng An cùng ba người nhà Chiêm Ngọc đi ăn ở tiệm của anh. Trong ảnh chụp, mấy người Thẩm Tùng An từ biệt, từ biểu hiện của họ xem ra quan hệ rất thân mật, trước khi đi Thẩm Tùng An còn mở cửa cho Chiêm Ngọc, hành động săn sóc làm người hâm mộ.
Tin này có 9 bức ảnh, mỗi tấm mọi người đều cười, cuối cùng là một tấm
Thẩm Tùng An thay cậu mở cửa xe, cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng An.
Bình luận dưới topic đã hơn hai vạn.
—— Giề giề giề?! Thẩm ảnh đế với Chiêm gia có quan hệ tốt thế á?
—— Mở cửa xe gì đó cũng thân sĩ quá đi!!
—— Không phải nói hai người là vì 《 Bài ca dạy Thanh Xuân 》 mới quen sao, thế nào lại đột nhiên gặp ba mẹ? Quan hệ tiến bộ cấp số nhân hả trời!!
—— Gặp ba mẹ…… Lời lầu trên nói thật khôi hài hhhh
—— Ba mẹ Tiểu Ngọc nhìn trẻ thật đấy, nhan giá trị người một nhà đều cao! Quả nhiên gen quyết định hết thảy!
—— Trong khoảng thời gian ngắn tui chẳng biết nên hâm mộ ai, thật muốn biết mà……
—— Tấm 9 ấy Thẩm ca mở cửa xe cho Tiểu Ngọc làm tui thấy có cảm giác CP (che mặt)
—— Ăn CP này!!! Giúp mở cửa xe thật sự quá ngọt, còn có ánh mắt hai người thật ngọt
—— Tuy có chút tà giáo nhưng tui vẫn muốn nói một câu, Thẩm ca và Tiểu Ngọc hai người này nhìn thật xứng!
…………
Chiêm Ngọc thật sự có chút bội phục sức tưởng tượng của các fan, chỉ mở cửa xe thôi mà cũng nghĩ tới CP.
Chuyện mở cửa xe là sau khi ba mẹ lên xe, cậu nói tạm biệt với Thẩm Tùng An định mở cửa thì anh lại trước một bước, duỗi tay mở cửa cho cậu.
Ngay từ đầu cậu đối với hành động của Thẩm Tùng An cũng có chút kinh ngạc, sau lại nghĩ tới đối phương vốn dĩ thân sĩ cùng săn sóc liền thấy không có ý riêng.
Cậu click mở hot search Weibo, phát hiện cậu và Thẩm Tùng An không chỉ có một hot search.
#Thẩm Tùng An Chiêm Ngọc#
#Thẩm Tùng An thay Chiêm Ngọc mở cửa xe#
#Chiêm Ngọc đưa ba mẹ ăn cơm với Thẩm Tùng An#
Lúc cậu lướt Weibo, Nhan Lạp ở cạnh hỏi: “Thấy thế nào?”
Chiêm Ngọc nhìn ba không biểu tình ngồi đối diện, giọng điệu thành khẩn nói: “Con thấy mình trước mặt ba và Thẩm ca không xứng có tên.”
Nhan Lạp biết cậu trêu chọc lời “Mẹ và idol lên hot search” mình nói, xì một tiếng bật cười, ôm cậu nói: “Đừng như vậy bảo bối à, mẹ vẫn yêu con hơn.”
Giọng Chiêm Hồng Viễn cứng rắn: “Còn tôi thì sao?”
Nhan Lạp liếc mắt một cái, dùng loại giọng “Ông muốn mặt không” nói: “Vợ chồng già rồi còn hỏi cái gì?”
Chiêm Hồng Viễn: “……” Là tui không xứng có họ tên.
Ăn bữa sáng xong, Chiêm Hồng Viễn tới công ty, Chiêm Ngọc ngồi xem TV một lát với Nhan Lạp rồi cũng ra cửa.
Đã cuối tháng 10, nhưng mùa đông thành này tới chậm, ra cửa cậu chỉ khoắc áo gió mỏng.
Cậu lái xe tới cao ốc Vạn Bảo tính mua khăn tay cho Thẩm Tùng An.
Cao ốc Vạn Bảo ở trung tâm thành phố nơi tụ tập các nhãn hiệu đỉnh cấp, tuy không nhìn ra chất liệu với nhãn hiệu khăn tay Thẩm Tùng An, nhưng cũng đoán được giá không rẻ, mua quà cùng bậc mới biểu đạt lòng biết ơn của cậu.
Gia cảnh Chiêm Ngọc tốt, bản thân cậu cũng có năng lực kiếm tiền, chi phí ăn mặc ở trước nay đều cao, cậu cũng hiểu biết một ít về đồ xa xỉ. Tới cao ốc Vạn Bảo, cậu đi chỗ chuyên bán đồ Momo.
Momo là nhãn hiệu nước Y, nhà này chuyên thiết kế các hàng xa xỉ cao cấp phối đồ cho nam.
Trong ấn tượng của Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An thích khăn tay có phong cách đơn giản, thích màu lam đậm, cà phê, xám.
Tiếp thị dẫn cậu tới quầy khăn tay, trong tủ xếp khăn tay thành các hình thù.
Khăn tay xếp hoa đặt trong hộp tinh xảo, cậu không nhìn được toàn bộ vì thế chọn mấy cái tương đối hợp lý nhờ tiếp thị lấy ra xem.
Cậu chọn hai khăn tay, một là tơ lụa, một là bông kéo sợi, đồ án đều tương đối đơn giản hào phóng, trong đó có một khăn cách văn kinh điển của Momo.
Thẩm Tùng An đưa cho cậu khăn tay thứ nhất có cách văn màu lam thẫm, vì thế Chiêm Ngọc không chút do dự chọn cách văn kinh điển.
Lúc cậu chọn, di động trong túi vang lên, lấy ra thì thấy người gọi là Thẩm Tùng An.
Thẩm Tùng An gọi điện vì hot search sáng này, anh tỏ vẻ việc ba mẹ Chiêm Ngọc lên hot search làm anh thấy có lỗi.
Chiêm Ngọc nghe anh nói bảo người gỡ hot search, cười nói: “Mẹ em hẳn là muốn khóc.”
Thẩm Tùng An không rõ nguyên do: “Hở?”
Một tiếng “Hở” này của anh thật nhẹ, là âm mũi, cách di động truyền đến như âm tiết đơn giản của đàn cello vọng lại, trầm thấp dễ nghe.
Chiêm Ngọc nói thái độ hưng phấn khi Nhan Lạp nhìn thấy hot search cho Thẩm Tùng An một lần, Thẩm Tùng An nghe xong cứng họng hồi lâu.
“Xin lỗi, là anh sai.” Thẩm Tùng An nói, lúc anh xem hot search còn lo sẽ mang bối rối cho một nhà Chiêm Ngọc liền bảo Đàm Dĩnh tìm người gỡ hot search xuống, không nghĩ tới hảo tâm làm sai.
Chiêm Ngọc nghe anh xin lỗi, buông khăn chỉ điện thoại ra hiệu với tiếp thị bảo mình nhận điện, sau đó cầm di động đi.
Cậu dừng bên trái cửa, lúc này mới nói: “Thẩm ca anh không cần xin lỗi, em chỉ muốn nói với anh, mẹ em thật thích anh, ngày hôm qua trên đường về nhà bà còn rất vui vì có thể ăn cơm cùng anh.”
Thẩm Tùng An dựa vào lan can ban công nghe Chiêm Ngọc nói mang theo ý cười. Anh muốn nói anh cũng vậy, mỗi lần tạm biệt em về nhà, lúc trên đường anh cũng vui hồi lâu.
“Cảm ơn dì Nhan, anh vinh hạnh.”
Anh lại hàn huyên cùng Chiêm Ngọc vài câu, nghe Chiêm Ngọc nói bên ngoài còn có chuyện liền gác máy.
Sân dưới tầng truyền tới thanh âm “Phốc phốc phốc” không lớn không nhỏ, anh cúi đầu nhìn sân, thấy chú Ngư phụ trách làm vườn đội mũ rơm, đẩy máy cắt cỏ tu bổ trong viện.
Chú Chung đứng trên mặt cỏ, một bên kiểm tra, một bên bảo chú Ngư làm lại, hiển nhiên không quá vừa lòng với thành quả của chú Ngư.
Tối qua chú Chung nói muốn dọn dẹp tu bổ chỉnh sửa trong ngoài nhà một lần không phải thuận miệng nói, hôm nay ăn bữa sáng xong, chú gọi mọi người an bài công tác tổng vệ sinh.
Chiêm Ngọc lần đầu lại đây, chú muốn lưu ấn tượng tốt với tiểu thiếu gia mà thiếu gia nhà mình ngày hóng đêm mong.
Chú Ngư cũng sắp 60, tuổi chú không khác chú Chung mấy nhưng tính lại khác biệt lớn. Chú Chung là quản gia được huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi hành động mỗi tiếng nói đều quy củ, mà chú Ngư hoàn toàn tương phản, tính cách chú tùy tiện, tựa như lão ngoan đồng chơi cờ với lão hữu ven đường.
Chú Chung bới lông tìm vết làm chú Ngư không làm, chú tắt máy cắt cỏ nhìn chú Chung khó chịu: “Tôi nói này, ông giả đứng đắn cái gì, ăn no rửng mỡ hả? Lão Ngư tôi cắt cỏ hơn nửa đời, vẫn luôn cắt tốt, thế mà hôm nay lại không được?”
Hai người ở Thẩm gia nhiều năm, xem như lão hữu quen hơn nửa đời, chú Chung cũng không tức giận vì lời chú nói chỉ cường điệu lần nữa: “Không đủ bằng, dễ vấp chân.”
“Vấp chân?” Chú Ngư mở to hai mắt nhìn, ông kỳ quái, cúi đầu nhìn mặt cỏ vô cùng không phục nói, “Ông vướng chân tui xem, nếu cỏ này làm vướng chân ông, ông già tôi đây ăn nó!”
“Cưỡng từ đoạt lí.” Chú Chung không dao động, đứng bên cạnh một bộ ông phải làm đi.
Chú Ngư tức muốn ném cỏ vô chú, cũng may không bao lâu chú Chung nhận điện thoại rồi rời đi.
Chú Chung gác máy cuộc gọi từ Nông Gia Nhạc, xoay người vào phòng.
Dì Bảo cầm giẻ lau chà lau bàn ghế dựa, lúc chú qua thì cười ha hả hỏi: “Chú Chung, sao hôm nay làm lớn thế? Như là ăn tết.”
Bước chân chú Chung tạm dừng một chút nói: “Còn quan trọng hơn thế, vất vả mọi người.”
“Ôi, này có gì vất vả, đều thuộc bổn phận mà.” Dì xua tay nói, lau bàn càng ra sức.
Chú Chung lên lầu đụng dì Đàm liền đối chiếu công việc, xác nhận không có lầm liền một mình lên lầu tìm Thẩm Tùng An, nói cho anh bên Nông Gia Nhạc đã an bài.
Thẩm Tùng An gật đầu: “Vâng, cảm ơn chú Chung.”
“Thiếu gia không cần khách khí.” Chú Chung cười nói, “Trong nhà đã bắt đầu tổng vệ sinh, bất quá nhà ấm trồng hoa bên kia……”
“Cháu tự mình tới.” Thẩm Tùng An nói rồi cùng chú xuống lầu.
…………
Chiêm Ngọc kết thúc cuộc gọi với Thẩm Tùng An lại vào tiệm Momo. Cậu bảo tiếp thị gói ba khăn tay cậu vừa chọn, lúc thanh toán thì ánh mắt bị đôi nút tay áo bên cạnh hấp dẫn.
Nút áo hình vuông màu lam đậm, trong màu lam lại ẩn chứa ánh sáng ngân hà, kim cương ở trên được thiết kế riêng.
Điệu thấp, tự phụ, nội liễm.
Đây là cảm giác đầu Chiêm Ngọc chạm mắt nhìn nó, chỉnh thể của nó thiết kế độc đáo có nội hàm, làm người ta lúc nhìn nó trước mắt sáng ngời.
Nó làm Chiêm Ngọc nghĩ tới Thẩm Tùng An.
“Tiên sinh chào cậu, đây là hoá đơn.”
Thanh âm tiếp thị làm Chiêm Ngọc thu tầm mắt, cậu chỉ nút áo thu hút ánh nhìn của mình nói: “Nút áo này tôi cũng muốn làm phiền.”
Cậu thấy nút áo này hẳn thuộc về Thẩm Tùng An.
Vừa lúc Thẩm Tùng An sắp đóng máy, nút tay áo có thể làm quà đóng máy.
…………
Ngày Thẩm Tùng An đóng máy, Thi Minh vì chúc mừng anh sát thanh nên đã đặt phòng mời.
Trong khoảng thời gian quay chụp, Lâm Duệ Hàm và Thẩm Tùng An có phối hợp nên được Thẩm Tùng An chỉ điểm không ít, trong lòng cậu ta cảm kích, chủ động rót rượu cho Thẩm Tùng An nói: “Thẩm ca, trong khoảng thời gian này cảm ơn anh chiếu cố, làm em được lợi rất nhiều, một chén này em kính anh!”
Thẩm Tùng An giơ ly khẽ chạm: “Khách khí.”
Lúc sau, những người khác cũng sôi nổi kính rượu với Thẩm Tùng An, cảm ơn mấy ngày nay anh chiếu cố.
Chiêm Ngọc ngồi ở vị trí, nhìn một người lại một người tiến lên kính rượu cũng không có theo, trong lòng có chút lo lắng Thẩm Tùng An sẽ uống nhiều.
Có lẽ cảm giác được tầm mắt cậu, Thẩm Tùng An buông chén, nhìn thoáng qua.
Chiêm Ngọc không tiếng động nói một câu: “Uống ít chút.”
Thẩm Tùng An hiểu ngầm, khóe môi khẽ nhếch một chút.
Chiêm Ngọc nhắc nhở không dùng được, lúc mọi người thay phiên kính rượu, Thẩm Tùng An vẫn nên uống thì uống.
Kết thúc liên hoan, Chiêm Ngọc vì uống một chút mà không lái xe, mà lên xe Thẩm Tùng An để Trương Kỳ lái xe đưa cậu và Thẩm Tùng An về.
Thẩm Tùng An tựa hồ uống có chút nhiều, lên xe liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Chiêm Ngọc ngồi bên cạnh, thấy anh hô hấp vững vàng như ngủ rồi, nhỏ giọng nhắc nhở Trương Kỳ vặn nhạc nhỏ, không cần đánh thức Thẩm Tùng An.
Trương Kỳ cũng nhìn kính chiếu hậu chú ý tới trạng thái của Thẩm Tùng An, dứt khoát tắt nhạc.
Trong xe an tĩnh, Chiêm Ngọc cầm di động trả lời WeChat của mẹ, nói cho bà mình đang trên đường về, bà không cần lo lắng.
Tin vừa gửi, bờ vai cậu đột nhiên trầm xuống —— Thẩm Tùng An ngủ rồi, đầu tựa trên vai cậu.
Bởi vì uống rượu, trên người anh không tránh được mang theo mùi rượu, tay cầm di động của Chiêm Ngọc khẽ cứng, mày hơi nhăn chút.
Cậu hơi hơi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Tùng An nhắm hai mắt vẫn ngủ say. Ước chừng uống quá nhiều, dù ngủ mày anh cũng nhăn như có chút không thoải mái.
Tuy không thích mùi rượu trên người đối phương nhưng xét đến dựa vào sẽ hơi thoải mái một chút, Chiêm Ngọc vẫn không đẩy Thẩm Tùng An mà duỗi tay mở cửa sổ, sau đó điều chỉnh thân thể làm cho anh có thể dựa càng thoải mái.
Cậu không chú ý tới, lúc cậu điều chỉnh tư thế, tay đặt bên kia của Thẩm Tùng An hơi giật mình, ngay sau đó chậm rãi nắm chặt.
Vì chiếu cố Thẩm Tùng An, tốc độ Trương Kỳ lái xe so ngày thường chậm hơn không ít, đến cửa nhà Chiêm Ngọc đã hơn 10 giờ.
“Thẩm ca.”
Chiêm Ngọc dùng tay nhẹ đẩy Thẩm Tùng An, muốn đánh thức anh: “Tỉnh tỉnh.”
Mí mắt Thẩm Tùng An giật mình, chậm rãi mở mắt, ngồi thẳng nói với Chiêm Ngọc: “Xin lỗi, anh ngủ quên.”
Nhìn Thẩm Tùng An tỉnh lại, Trương Kỳ mở đèn nhỏ, nguyên bản trong xe tối tăm liền sáng lên.
Chiêm Ngọc lộ vẻ quan tâm nhìn Thẩm Tùng An: “Anh khá hơn chút nào không?”
“Ừ, khá hơn nhiều.” Thẩm Tùng An duỗi tay xoa nhẹ cổ nói, “Em đó, anh dựa cả đường, em rất mệt đi?”
Chiêm Ngọc lắc đầu tỏ vẻ mình không có, nương theo ánh đèn phát hiện Thẩm Tùng An có tinh thần tốt hơn một chút, cũng yên lòng.
Cậu duỗi tay lấy ba lô đặt ở ghế phụ, từ bên trong lấy ra quà cho Thẩm Tùng An nói: “Đây là quà đóng máy.”
Thẩm Tùng An không nghĩ tới mình sẽ có quà, nhìn túi giấy nháy mắt thất thần, qua vài giây mới phản ứng lại: “Cho anh?”
“Ừ!” Chiêm Ngọc thấy anh vẫn không nhúc nhích, thúc giục, “Cầm nha.”
Thẩm Tùng An nhận túi, mở ra thì phát hiện bên trong có hai hộp màu đen.
Ngoài túi có logo Momo, anh nhìn hộp lại nhìn Chiêm Ngọc: “Anh mở giờ luôn được không?”
Anh gấp không chờ nổi muốn biết Chiêm Ngọc đưa mình cái gì.
Chiêm Ngọc gật đầu: “Đương nhiên.”
Thẩm Tùng An mở hộp, thấy bên trong có khăn tay gấp chỉnh tề. Ba khăn tay này vô luận đồ án hay màu sắc anh đều thích, vừa thấy là biết Chiêm Ngọc dụng tâm chọn.
Nghĩ đến Chiêm Ngọc cẩn thận chọn lễ vật cho mình, Thẩm Tùng An thấy vui sướng, trong nháy mắt ngắn ngủn cả người anh bay lên.
Anh lấy hộp thứ hai mở ra, trong nháy mắt màu lam lung lay đôi mắt.
“Không biết anh có thích không?”
Thanh âm Chiêm Ngọc bên tai, Thẩm Tùng An chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mi mắt cậu cong cong cười nói: “Lần đầu thấy nghĩ hợp với anh nên mua.”
Khoảnh khắc, Thẩm Tùng An thấy tim bỗng đập lỡ một nhịp, trong đầu hiện lên câu bình luận các fan thường dùng ở Weibo của anh ——
AWSL (tui đã chết)!