Đọc truyện Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy – Chương 83: Thưa Chuyện
Hứa Bạch kéo Phó Tây Đường, cha Hứa kéo vợ mình, mỗi bên mỗi tay tách hai người ra. Cha Hứa đen mặt trừng mắt nhìn vợ, “Ấp ấp ôm ôm còn ra thể thống gì, tề tĩnh lại.”
Mẹ Hứa để lời chồng từ tai này qua tai kia trôi tuột ra ngoài luôn, đôi mắt hạnh xinh đẹp cứ đầy vẻ tủm tỉm mà đánh giá Phó Tây Đường. Sau đó hỏi con trai mình “Con trai mau giới thiệu cho mẹ nào.”
“Mẹ, đây là bạn của con, bạn tốt, Phó Tây Đường.” Hứa Bạch đành mở kỹ năng diễn suất cấp ảnh đế, nhanh chóng giở ra gương mặt tươi cười, “Phó tiên sinh, đây là mẹ em, còn đây là ba em.”
Phó Tây Đường rất phối hợp, lễ phép gật đầu, “Chào cô chú, con là Phó Tây Đường.”
“Chào con, chào con.” Mẹ Hứa là một quý bà nhan khống, đương nhiên đối phương nói gì mẹ nghe cũng thấy đúng. Hứa Bạch lo canh cánh mẹ mình lại xông lên ôm người Ta, liền lanh lẹ mời tất cả cùng vào phòng khách.
“Em nói chuyện với mẹ cha đi, tôi đi nấu cơm.” Phó Tây Đường kéo tay Hứa Bạch nhỏ giọng dặn dò.
Hứa Bạch không ngừng gật đầu, hoàn toàn không nhận ra có gì bất ổn. Mẹ Hứa hồi hồn sau cơn chấn động bởi nhan sắc của Phó Tây Đường thì thầm với con trai: “Sao con để Phó tiên sinh vào bếp cho nhà mình vậy? Ngại lắm đó.”
Hứa Bạch hơi giật mình, vội vàng muốn giải thích lại bị cha Hứa trừng mắt một cái, “Ba dạy con đạo đãi khách con ném đâu mất tiêu rồi?”
Cha Hứa hận sắt không thành thép, liên tục phát động công kích bằng skill trừng mắt.
Hứa Bạch thầm phản bác trong lòng: Ba cứ mắng thế mãi, vài thập niên rồi cũng chưa đổi kịch bản.
Dù có nghĩ vậy Hứa Bạch vẫn ngoan ngoãn đứng lên, “Vậy con vô bếp tiếp anh ấy, hồi nãy con cũng lột tỏi rồi còn gì.”
Cha Hứa lại ném cho cậu thêm cái lườm sắc lẻm, “Lột tỏi nặng nhọc quá nhỉ, ở đây nói chuyện với mẹ con đi, để ba làm.”
Dứt lời, cha Hứa cởi áo khoác, cũng không quay đầu mà đi thẳng vào bếp, chuẩn bị phô diễn tay nghề. Hứa Bạch nhìn theo bóng dáng cha, trong lòng yên lặng cỗ vũ cho Phó tiên sinh.
Phó tiên sinh ơi, không phải em không muốn giúp anh mà là ba em kiến quyết một mình ra trận.
Mẹ Hứa tóm lấy Hứa Bạch bắt đầu hỏi thăm về Phó Tây Đường. Xem đôi mắt lấp lánh, gương mặt tỏa sáng kia, Hứa Bạch nhịn không được nhắc nhở mẹ: “Mẹ ơi, mẹ kết hôn rồi đó, con trai mẹ đây cũng lớn tướng luôn rồi đó.”
Mẹ Hứa vò đầu Hứa Bạch thật mạnh tay, “Con nói gì hả thằng nhóc thúi, mẹ hỏi dùm em gái con đấy chứ.”
“Con có em gái hồi nào?”
“Con của mẹ nuôi của con.”
Hứa Bạch nhớ lại cô bé kia, thầm nghĩ Phó tiên sinh làm tổ tông người ta luôn còn được nữa là, vì thế cậu ra sức khuyên nhủ: “Mẹ đừng tác hợp lung tung, Phó tiên sinh có đối tượng rồi.”
“Thiệt sao, tiếc quá vậy. Bằng không làm con nuôi của nhà mình cũng được, lớn lên đẹp trai như vậy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“…. Mẹ nói giỡn hay nói chơi vậy?”
“Đùa con thôi, cục cưng.”
Hôm nay Lãng Lí Bạch Điều vẫn bị mẹ đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Mẹ Hứa họ Bạch, tên thật dù không phải Bạch Tố Trinh nhưng cũng là một bạch xà xinh đẹp. Mẹ lớn hơn ba Hứa một trăm tuổi, ví dụ điển hình cho câu trâu già gặm cỏ non. Hơn nữa, gen của mẹ quá trội, chủng loài của con trai theo mẹ, ngay cả diện mạo cũng di truyền y như mẹ.
Đáng thương cho cha Hứa cả người vảy đen lạc lõng giữa gia đình, ai nhìn vào cũng tưởng cha Hứa là người ngoài.
“Mẹ, sao hai người đột nhiên tới vậy? Cũng không báo trước tiếng nào để con ra sân bay đón.” Hứa Bạch nói.
“Còn không phải định làm con bất ngờ à.” Mẹ Hứa và chồng vừa trở về từ kỳ nghỉ phép ở nước ngoài đã nghĩ cũng lâu rồi chưa gặp con trai, liền dứt khoát tới Bắc Kinh, đỡ cho Hứa Bạch đang bận rộn công tác phải trở về Hàng Châu.
Hứa Bạch biết tuy mẹ Hứa không thể hiện ra mặt nhưng tâm lý vẫn rất thương mình, vì thế săn sóc bóp vai cho mẹ, cũng tranh thủ khen Phó Tây Đường đủ điều, để cha mẹ hảo cảm với Phó Tây Đường hơn.
“Phó tiên sinh cũng là yêu quái, là đại yêu, lợi hại lắm.”
“Thật ra anh ấy là ông chủ của con, nhưng cực kỳ bình dị gần gũi, giúp đỡ con rất nhiều.”
“Ảnh nấu ăn thì siêu ngon….”
Cậu khen lấy khen để khen đến tận giờ cơm. Không biết mẹ Hứa có nghe lọt tai câu nào không mà cứ cười ha hả suốt. Nhưng cha Hứa từ phòng bếp đi ra với bộ dáng ôn hòa làm Hứa bạch thiếu chút nữa tưởng ba mình bị ai nhập rồi.
Cậu mượn cớ hỗ trợ soạn cơm chạy vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi Phó Tây Đường: “Anh thi triển pháp thuật gì cho ba em hả?”
Phó Tây Đường đáp: “Gãi đúng chỗ ngứa mà thôi.”
Nghe vậy Hứa Bạch cẩn thận nghĩ ngợi liền sáng tỏ. Không còn nghi ngờ gì nữa, Phó tiên sinh chắc chắn là kiểu người cha Hứa ưa thích nhất, tay nghề làm bếp tốt, có giáo dưỡng, hào phóng khéo léo, tiến lùi thỏa đáng, khí chất xuất chúng. Sau khi biết được Phó Tây Đường là yêu quái, cha Hứa càng thêm ưng bụng.
Trên bàn cơm, khách chủ đều vui vẻ thuận hòa.
Mẹ Hứa nếm thử đồ ăn Phó Tây Đường nấu là khen không dứt miệng, hai vợ chồng nói ba câu thì hai câu đã có Phó Tây Đường, làm cho Hứa Bạch đang ngồi bên cạnh cứ y như con xin con lụm.
Sau bữa cơm, Phó Tây Đường đứng dậy chào hỏi ra về. Anh vốn định ở lại qua đêm cùng Hứa Bạch, nhưng hiện giờ cha mẹ Hứa Bạch đã đến đây, hai người còn chưa công khai, đành phải tách ra tạm thời.
Cha Hứa tự mình tiễn người đến tận cửa, còn đem một phần quà lưu niệm mua ở nước ngoài tặng Phó Tây Đường, bởi đạo đãi khách của cha Hứa chính là ——— lễ nghĩa nhất định phải chu toàn.
Nhưng sau khi khách đã rời đi, cha Hứa lại ngồi đờ người ở sô pha, vẻ mặt trầm tư.
Trong lòng Hứa Bạch thấp thỏm không yên, cho rằng cha đã phát hiện ra gì đó rồi, vì thế cẩn thận thử hỏi một câu thăm dò: “Ba, ba đang nghĩ gì dạ?”
Cha Hứa thất thần, “Ba thấy cái tên Phó Tây Đường nghe quen quá?”
Quen tai? Hứa Bạch kinh ngạc, “Chẳng lẽ ba từng nghe gì về anh ấy rồi?”
Cha Hứa lắc đầu, lại thấy có chút khó tin, vuốt cằm minh tư khổ tưởng.(chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết. Hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn)
Đúng lúc này, mẹ Hứa vốn đang cười ha hả đầy vẻ ngốc bạch ngọt dựa vào sô pha, ưu nhã thưởng thức bộ móng tay mới làm, nói: “Phó tiên sinh ấy à, ngoài Phố Bắc Phó tiên sinh kia ra thì còn ai nữa, anh trai của Bắc Hải tiên sinh, bạn của Lâm lão tiên sinh.”
Hai cha con họ Hứa nghệch cả mặt.
“Em, em nói anh ta là Phó tiên sinh đó?!” Cha Hứa đứng bật dậy khỏi sô pha, kích động nhìn vợ mình.
“Em lừa anh làm gì, anh đó, vậy mà không nhớ ra. Chỗ Lâm lão tiên sinh có ảnh chụp thì phải.” Mẹ Hứa làm một người phụ nữ nắm giữ hết thảy chân tướng lại cười như không cười nhìn về phía con trai mình, “Cục cưng của mẹ ơi, con có muốn nghe thêm chuyện khác không?”
Hứa Bạch lanh trí, “Mẹ hơi mệt rồi phải không, con giúp mẹ xả nước ấm mẹ đi tắm cái nha. Mấy hôm trước con nhờ bạn từ nước ngoài xách tay về một hủ mặt nạ, dưỡng trắng cực hiệu quả.”
Lúc này mẹ Hứa mới chịu tha cho con trai, theo con trai lên lầu, để cha Hứa lại mình một đắm chìm trong sự kinh ngạc Phó tiên sinh này chính là Phó tiên sinh trong truyền thuyết kia, một lúc lâu sau vẫn chưa thoát ra được.
Hứa Bạch lo lắng quay đầu nhìn cha một cái, “Ba không sao chứ mẹ?”
“Yên tâm đi.” Mẹ Hứa không thèm để ý chút nào, “Coi như fans thấy thần tượng đi, chút nữa là bình tĩnh lại thôi.”
Hứa Bạch gật đầu, không nói tiếp nữa. Cậu ngàn tính vạn tính, không nghĩ đến chuyện lại chuyển biến theo hướng thế này. Cụ Lâm mà mẹ nhắc hồi nãy chính là thầy của cha Hứa.
Nói cách khác, Phó tiên sinh là người ngang vai ngang vế với thầy của cha Hứa, mà hiện tại trở thành con rể của cha Hứa.
Ấy sai rồi, là con dâu mới phải.
Cũng không đúng, mất công suy nghĩ miên man làm gì, ngắn gọn là Phó tiên sinh và con trai của ông là một đôi.
Mẹ Hứa chậm rãi lên lầu, ánh mắt lướt qua gương mặt suy tư của Hứa Bạch, đi thẳng vào phòng ngủ của cậu. Hứa Bạch vô thức muốn cản lại, nhưng đã chậm một bước.
Mẹ Hứa nhìn bút máy Phó Tây Đường đặt trên bàn rồi xoay người mở tủ quần áo, thấy đồ đạc Phó Tây Đường để bên trong. Sau đó dĩ nhiên là mẹ vào phòng tắm, cầm lên hai chiếc bàn chải đánh răng cùng kiểu khác màu, dựa vào bồn rửa mặt, quay đầu lại mỉm cười xán lạn với con trai.
Hứa Bạch ngượng ngùng, nhìn mẹ đầy vẻ lấy lòng, “Mẹ à….”
Mẹ Hứa đặt bàn chải trở lại ly, nhướng mày, “Phó Bạch is real?”
“Sao tới ba cái này mẹ cũng biết vậy!”
“Con tưởng mẹ không coi tin tức về con à? Mẹ biết mấy tháng nay rồi, chỉ có ba con là chăm chăm nghiên cứu mấy thứ học thuật mới không để ý thôi.”
Hứa Bạch biết không thể giấu giếm được, cũng không muốn phủ nhận, tự cổ vũ bản thân một chút làm hăng hái tinh thần rồi trực tiếp thừa nhận, “Mẹ đừng nóng giận nha mẹ, con biết mẹ thương con nhất, con nói thiệt với mẹ nhé?”
Theo đó cậu thần thật bẩm báo chuyện xảy ra trong hơn một năm qua cho mẹ. Mẹ Hứa nghe xong nhịn không được dang tay ôm đầu con trai xoa mạnh, cuối cùng nhéo má cậu, “Con đó, chỉ có Phó tiên sinh chịu nổi con thôi.”
Hứa Bạch: Từ đâu mẹ có được kết luận này thế???
Nhưng mẹ Hứa không thèm phản ứng lại cậu con lụm này, vẫy vẫy tay như bảo cậu lui ra rồi xoay người vào phòng cho khách tắm rửa, phút cuối còn không quên dặn dò: “Lấy mặt nạ cho mẹ.”
“Dạ con biết rồi.” Hứa Bạch đáp lời, trong lòng vẫn còn ngơ ngơ.
Công khai….. cứ thế mà qua rồi?
Hứa Bạch đem mặt nạ cho mẹ xong thì xuống lầu xem cha mình thế nào rồi. Cha cậu khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn trời đêm tự hỏi yêu sinh.
“Ba ơi?” Hứa Bạch đi qua.
Cha Hứa quay đầu, do dự trong chốc lát, lông mày xoắn tít, hỏi: “Hồi nãy ba có chỗ nào chưa phải phép không con?”
Hứa Bạch lắc đầu, “Không có.”
Cha Hứa không tin, “Thiệt không?”
Hứa Bạch dở khóc dở cười, “Thiệt mà ba.”
“Ừa.” Cha Hứa có vẻ yên tâm hơn nhiều, nhưng mặt mày vẫn còn đôi chút hoảng hốt, “Vừa rồi Phó tiên sinh nấu cơm cho ba thiệt hả?”
“Dạ, thiệt”
“Còn kính rượu ba nữa?”
“Cũng là thiệt luôn.” Hứa Bạch liên tục khẳng định. Nhưng nhìn cha như vậy, cậu vẫn không nói ra sự thật “Phó tiên sinh hàng thật giá thật đang nói chuyện yêu đương với con trai ba”, nếu không cha Hứa quỳ xuống mất thôi.
Chuyện gì khó thôi cứ để mẹ Hứa lo.
Hứa Bạch nhìn theo bóng cha một mình lên lầu, cảm thấy bước chân ông hình như hơi liêu xiêu.
Trong phòng khách chỉ còn lại Hứa Bạch, cậu mệt như vừa đánh trận xong, ngã người xuống sô pha như bị rút hết xương cốt, lấy điện thoại ra hỏi tội kẻ đầu sỏ.
Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh, anh và Lâm lão tiên sinh biết nhau à?
Phó tiên sinh: Vị Lâm lão tiên sinh nào?
Knoxville ngày mai: Vị ở Quốc họa viện ấy.
Phó tiên sinh: Sơ giao thôi.
Phó tiên sinh: Nhờ phúc của Bắc Hải, đại đa số người trong vòng quan hệ kia tôi đều biết cả.
Hứa Bạch đọc xong lời này, nhịn không được ngồi thẳng người, đánh chữ trả lời nhanh như bay.
Knoxville ngày mai: Đừng nói cho ba em biết, ba sẽ bán con trai ruột cho anh mất.
Phó tiên sinh: Từ chối thì bất kính.
Hứa Bạch nhịn không được tặc lưỡi hai tiếng, da mặt Phó tiên sinh càng ngày càng dày. Bất quá Bắc Hải tiên sinh đúng xứng đáng một tiếng gọi ông mai cho hai người bọn họ, quyển > đưa hai người đến gần nhau, hiện tại lại vô hình trung thay anh trai mình thu phục cha vợ, quả tình lợi hại.
Hôm sau, vừa hay Hứa Bạch rỗi cả ngày, nhưng cậu muốn ở bên cha mẹ, không thể bồi Phó Tây Đường. Vì thế Phó Tây Đường cực kỳ dứt khoát mời một nhà ba người cùng đến số 10 phố Bắc làm khách.
Mẹ Hứa đã biết toàn bộ chân tướng đương nhiên muốn đi điều tra rõ ràng một phen.
Người duy nhất còn chưa hay biết chuyện chi là cha Hứa lại kích động rối rắm, sáng sớm đã cạo râu, lấy gel tạo kiểu tóc của Hứa Bạch sửa soạn gọn gàng lịch sự, còn một hai bắt Hứa Bạch lái xe đưa ông đi mua quà, dạy dỗ cậu phải lễ độ trước mặt Phó tiên sinh, đừng có không biết lớn nhỏ.
Hứa Bạch nghẹn đến là vất vả, lặng lẽ hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ chưa nói cho ba biết chuyện của tụi con?”
Mẹ Hứa vận sườn xám, lúm đồng tiền như hoa, nhìn ông chồng nào đó khẩn trương muốn chết mà cứ ra vẻ ta đây bình tĩnh lắm, đáp lời con trai: “Con không thấy ba con như vầy đáng yêu lắm lắm à?”
Hứa Bạch: “….”
Mẹ nói gì cũng đúng cả. Hứa Bạch quyết định không nghĩ nữa, thoải mái tự tin đưa cha mẹ đến nhà thăm hỏi Phó tiên sinh.