Đọc truyện Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy – Chương 63: Tiễn Ra Phi Trường
Hứa Bạch cực kỳ tức giận, cảm thấy làng trên xóm dưới đâu đâu cũng có tình địch.
Vì thế Phó Tây Đường hỏi cậu: “Vậy những đối tượng lệnh đường giới thiệu cho em thì sao?”
Hứa Bạch sửng sốt, sau đó ngạc nhiên mở to hai mắt, “Đối tượng gì cơ? Đối tượng ở đâu ra? Phó Tây Đường cứ khéo đùa.”
Phó tiên sinh thành thật nhìn Hứa A Tiên nói dối, bồi hồi giữa bóc trần cậu hay không bóc trần cậu, cuối cùng vẫn chọn tha thứ, cũng thực hiện lời hứa kể chuyện xưa trước giờ đi ngủ. Truyện Dị Giới
Câu chuyện mang tên.
Hứa A Tiên thề từ nay trở về sau không bao giờ muốn nghe anh kể chuyện xưa nữa.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi, đương không ngừng huấn luyện tập trung, ngày Hứa Bạch vào đoàn phim cũng sắp tới. Càng cận ngày chia xa, cậu càng thấy như thiếu thiếu điều gì.
Một mặt, cậu ôm rất nhiều mong đợi đối với bộ phim này; mặt khác, cậu lại cảm thấy xa nhau hơn nửa năm là quá dài, trong lòng mâu thuẫn tràn đầy.
Rốt cuộc vào ngày nọ, Chu Tử Nghị lái xe đưa Hứa Bạch và Khương Sinh ra sân bay, đồng hành đương nhiên còn có Phó Tây Đường. Một chiếc xe bốn năm người đàn ông, Khương Sinh ngồi trên ghế phụ an tĩnh như gà, Hứa Bạch và Phó Tây Đường ngồi ở ghế sau nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Nhưng trong lòng Hứa Bạch vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, bỗng nhận được tin nhắn wechat.
Anh Yên: Các người không cảm thấy thiếu gì sao?
Knoxville ngày mai: Có chút, sao cậu biết vậy?
Anh Yên: Các người bỏ quên tôi rồi!!!!!! Tôi bỏ trốn khỏi nhà nhiều ngày rồi!!!!!!!!!
Knoxville ngày mai: À.
Anh Yên: Tiểu, bảo, bối!
Knoxville ngày mai: Người ngài gọi đã không còn ở khu phục vụ.
Anh Yên: Tôi muốn quyết đấu với anh!
Knoxville ngày mai: Người ngài gọi đang bận yêu đương với tiên sinh nhà ngài.
Anh Yên: A a a a a a a a a a a a a a a a!
Anh Yên: Các người đã đánh mất tôi.
Anh Yên: Hoàn toàn, vĩnh viễn.
Hứa Bạch nhịn không được bật cười thành tiếng, quay qua nói với Phó Tây Đường: “A Yên sắp tức chết rồi, anh định không đi đón nó thật sao?”
Phó Tây Đường thản nhiên: “Ừ.”
Kỳ thực từ ngày đầu tiên A Yên trốn đi, Phó Tây Đường đã nhận được tin nhắn của Diệp Viễn Tâm, A Yên chạy tới chỗ anh ta. Thế nên Phó Tây Đường cũng không quản cậu nhóc, cứ xem như cho nó nghỉ ngơi.
Hứa Bạch cũng cho rằng A Yên đang hưởng thụ kỳ nghỉ, theo Diệp Viễn Tâm ăn ngon uống tốt buông thả bản thân, ai có thể nghĩ đường đường anh Yên đây lại chỉ là thiếu niên phản nghịch tuổi dậy thì.
Khi ở nhà cậu nhóc luôn oán giận với Hứa Bạch, nói tiên sinh lại mắng nó, tiên sinh lại giáo huấn nó, ba ngày hai bữa cứ kêu muốn rời nhà trốn đi.
Đến lúc thật sự bỏ nhà đi, tự do rồi lại oán bọn họ không đi tìm nó, cáu gắt bùng nổ.
Knoxville ngày mai: Hôm qua Phó tiên sinh còn nhắc cậu với tôi, nói muốn đón cậu về đấy.
Anh Yên:……………..
Anh Yên: Anh gạt người!
Knoxville ngày mai: Gạt người là chó con.
Anh Yên: Ngài ấy thực sự nói như vậy?
Knoxville ngày mai: Đúng thế.
Anh Yên: Tôi sẽ không tin tưởng anh, tiểu bảo bối tâm cơ.
Knoxville ngày mai: Vậy quên đi, tôi nói với anh ấy không cần đón cậu.
Anh Yên: Từ từ!
Anh Yên: Nếu thật là nhất định phải tới đón, tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy, một mình tiên sinh ở trong căn nhà lớn quá đáng thương, nấu cơm cũng không ăn hết được.
Hứa Bạch nhìn A Yên trả lời, nhịn không được nở nụ cười hiền từ của người cha già.
Phó Tây Đường bất đắc dĩ lắc đầu, mặc cho bọn họ ồn ào đùa giỡn, cũng không quản.
Rất nhanh đã tới sân bay.
Trong lòng Hứa Bạch vì chuyện chia xa mà dâng lên ưu thương nhàn nhạt đã bị A Yên đánh tan ít nhiều, cậu xoay người hôn lên mặt Phó Tây Đường một cái,:”Em đi đây.”
Sân bay nhiều người, không biết lần này có bao nhiêu fan tới đây, Hứa Bạch cũng không tính đưa Phó Tây Đường vào bên trong. Đàn ông đàn ang lớn tướng cả rồi, cậu cũng không định bịn rịn gì quá nhiều cho một lần chia xa, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai lên, lưu loát gọi Khương Sinh cùng xuống xe.
Chu Tử Nghị còn chút chuyện cần ở lại Bắc Kinh để xử lý, phải hai ba ngày mới có thể tới chỗ Hứa Bạch.
Khương Sinh lanh tay lẹ chân xách hai vali lớn xuống xe, vừa định tìm xe đẩy liền thấy vài bảo an sân bay cao to vạm vỡ chạy về phía bọn họ.
Hứa Bạch hỏi Chu Tử Nghị: “Em chỉ ngồi một chuyến bay thôi, không tới mức này chứ?”
Chu Tử Nghị ưu nhã đẩy mắt kính: “Anh bạn trẻ, tính từ ngày anh ngủ đông, đã một năm lẻ mười tám ngày anh chưa xuất hiện ở nơi công cộng. Mấy hôm trước bọn đầu cơ thần thông quảng đại đã bán tin tức chuyến bay của anh ra ngoài rồi, anh tự cầu nguyện đi.”
“Diệp tổng không tố cáo bọn đầu cơ luôn sao?”
“Gần đây bên phía pháp vụ bận quá, bọn này còn đang xếp hàng đợi.” Chu Tử Nghị mỉm cười: “Chúc cậu may mắn.”
Chu Tử Nghị vừa dứt lời, phía sau Hứa Bạch liền vang lên mấy tiếng la hét vui mừng.
“Hứa Bạch kìa!”
“A a a a a a a Hứa A Tiên nhà tụi mình!”
“Hứa A Tiên!”
“Hứa A Tiên!”
Chết tiệt, đừng gọi biệt hiệu của anh ở chỗ đông người chứ.
Hứa Bạch xoay người, vẫy tay với nhóm fan nhỏ bên kia, mỉm cười thân thiện. Sau đó xoay lại ghé vào cửa sổ xe nhìn thoáng qua Phó Tây Đường, nói: “Nhớ phù hộ em nhé, Phó tiên sinh.”
Dứt lời, Hứa Bạch tự biết vô vọng với chuyện bảo mật rồi, dứt khoát cởi khẩu trang, đeo cặp kính râm thời thượng mới ra mắt, bước đi trong vòng bảo vệ của bảo an.
Phía trước, một đợt sóng fan ùn ùn đánh úp lại.
Chưa có khoảnh khắc nào Hứa Bạch sâu sắc cảm nhận được mình nổi tiếng như lúc này, nổi tới bùng nổ. Cũng như Chu Tử Nghị từng phun tào, cậu không tham gia chương trình thực tế nào, weibo mọc cỏ, động một chút còn muốn ngủ đông, tỉ lệ lộ diện kém xa những diễn viên trẻ lưu lượng cao, sao cậu còn chưa chìm?
Hứa Bạch nghĩ, chắc chắn do fan đối với cậu đều là chân ái.
Giây tiếp thoe, tiếng thét chói tai điên cuồng đâm thủng màng tai Hứa Bạch.
“A a a a a a Hứa A Tiên! Hứa A Tiên!”
Chắc chắn là fan giả, đã nói là đừng gọi biệt hiệu của anh ở nơi công cộng mà.
Hứa Bạch bị biển người mênh mông vây quanh, một bước khó đi. Cậu vội vươn ngón tay đè lên môi, ý bào mọi người yên lặng một chút, đừng quấy rầy những lữ khách khác.
Fan chung quanh liên tục gật đầu, cuối cùng an tĩnh được một chút, nhưng bên ngoài vẫn như cũ không dừng mà tràn tới. Lữ khách đi ngang ai cũng tò mò nhìn qua bên này, không ít người cũng muốn qua góp vui.
Người ngày một nhiều liền dễ dàng hỗn loạn.
Bên phía sân bay rất nhanh đã cuống quít cả lên, những người trước mắt này cứ như mấy trăm năm qua chưa được ăn thịt chợt thấy Đường Tăng, sao không điên cuồng cho được?
Đường Tăng cũng rất lo lắng, nhìn mấy cô bé gầy yếu tương phản với mớ banner trùng trùng điệp điệp được các cô giơ lên, trong lòng vuốt mồ hôi thay các cô.
“Cận thẩn một chút, đi nhớ nhìn đường đằng trước.” Hứa Bạch không thể không lên tiếng nhắc nhở, trong lòng suy nghĩ biết thế đã đi lối VIP cho ổn. Tuy rằng phải xin lỗi fan đã chờ đợi, nhưng ít ra còn có thể đảm bảo an toàn cho mọi người.
Nhưng đúng lúc này, đám người bỗng yên lặng, mọi âm thanh như bị một bàn tay vô hình đè ép xuống. Một cô gái đeo túi lớn giơ banner lảo đảo suýt ngã ra đất, một bàn tay kịp thời đưa tới bắt được tay cô giữ chặt người lại.
“Không sao chứ?” Giọng nói hơi lạnh lẽo vang lên bên tai cô gái.
“Không sao không sao ạ……….” Cô vội vàng ngẩng đầu định nói cảm ơn, lại đột ngột không kịp chuẩn bị mà thấy được gương mặt quá mức xuất chúng, lời dâng lên đều nghẹn lại ở cổ, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
Hứa Bạch nhận thấy xung quanh đều quay đầu về một phía, cậu cũng theo đó nhìn thấy một người, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, “Phó tiên sinh?”
Phó Tây Đường “đoạt” một chiếc vali đen Khương Sinh đang kéo đi tới bên người Hứa Bạch, đám người cũng không biết lại làm sao, rõ ràng cứ chen chúc ở đó, lại chừa ra cho anh một con đường.
“Đi thôi.” Phó Tây Đường khoát tay lên lưng Hứa Bạch, tự nhiên dẫn dắt người đi về phía trước.
Đám đông không hề gào hét, những tiếng thét chói tai đều bị khống chế dưới một mức đề-xi-ben nhất định. Mọi người đều ăn ý giảm nhẹ âm thanh, rõ ràng là kích động hơn cả lúc đầu, lại không dám lớn tiếng ồn ào.
Mọi người cũng không xô đẩy chen chúc, ngay ngắn trật tự đi theo hai người, chợt giảm bớt áp lực cho bảo an. Bên phía sân bay nhìn thấy một màn thần kỳ này, không hiểu được mấy, nhưng họ biết ——— chuyện hẳn không thành vấn đề.
Nhưng người đàn ông lạ mặt xuất hiện cạnh Hứa Bạch là ai? Cao như thế, khí chất độc đáo thế, lại là đại minh tinh nào?
“Ngao ngao ngao ngao ngao Cửu lão gia!”
“Phó tiên sinh! Phó tiên sinh cũng ở chỗ này!”
“Trời má ơi!”
“Phó tiên sinh thật là thân sĩ!”
“Tay ảnh còn để trên lưng Hứa A Tiên kìa a a a a a a buông rồi sao lại buông xuống rồi!”
“Bọn họ còn mặc đồ đôi! Sơ mi trắng tây trang đen ngao ngao ngao ngao ngao ngao quá xứng!”
“…………”
Âm thanh hú hét dù có đè thấp thì vẫn cứ là thét chói tai. Hứa Bạch lắng nghe âm thanh xung quanh, nhịn không được thấp giọng hỏi Phó Tây Đường: “Sao Phó tiên sinh vào được vậy?”
Phó Tây Đường rũ mắt nhìn cậu đáp: “Sợ em bị ăn.”
Hứa Bạch sờ sờ mũi: “Vậy lát nữa anh định giải thích với bên ngoài như thế nào?”
Phó Tây Đường quơ quơ hộ chiếu và vé máy bay trong tay, Hứa Bạch lúc này mới nhớ tới, Phó tiên sinh là một vị thợ máy pháp lực vô biên, làm giả chút đồ cỏn con này dễ như bỡn.
Bỗng nhiên, một tấm poster cực đại mở ra ở phía trước Hứa Bạch, mấy nữ sinh mỗi người giữ một góc, vẻ mặt kích động nhìn Hứa Bạch và Phó Tây Đường.
Poster kia in hình Hứa Bạch nhô quả đầu củ cải ra lấy đồ ăn trước cửa nhà số 10, các cô còn photoshop Phó Tây Đường ở cửa, vì thế tay lấy cơm của Hứa Bạch lại thành bắt lấy ống quần Phó Tây Đường, phía trên còn có bốn chữ to ——— Phó Bạch is real!
Đúng đúng đúng, chúng tôi real thật đó, nhưng mấy đứa đâu cần chuyên môn chọn tấm ảnh này chứ! Các em có thù oán gì với anh không vậy?
Hứa Bạch kéo kính râm xuống để lộ đôi mắt, vẻ mắt khiếp sợ nhìn mấy nữ sinh kia và poster trong tay các cô, cho tới khi đi qua rồi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm vài lần. Cậu muốn nhớ kỹ từng gương mặt này, cậu ghi thù thật rồi, thù dai cực kỳ.
Nhưng các fan chung quanh lại cười không kiềm chế được, thậm chí có rất nhiều người không phải fan CP, đều bị poster kia chọc cho vui vẻ, nhìn Hứa Bạch và Phó Tây Đường nở nụ cười “Mọi người đều hiểu”.
“Phó Bạch is real!” Giữa đám đông vang lên một câu khẩu hiệu không sợ chết, mọi người cười ngả rạp cả.
Hứa Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, đeo kính lên khôi phục trạng thái anh trai lạnh lùng ngầu lòi.
Có Phó Tây Đường ở đây, thủ tục đăng ký xử lý thật sự thuận lợi, chỉ là dọc đường đi vẫn có người chụp ảnh không ngừng. Kiểm tra ở cổng an ninh, Hứa Bạch thuận tay đưa đồ trong tay cho Phó Tây Đường cầm giúp, căn bản không nghĩ quá nhiều, kết quả ngay cả bác nhân viên hải quan sân bay cũng không nhịn được cười trộm.
Bác gái này chắc chắn là rất thích xem tin tức giải trí.
Hứa Bạch giữ vẻ bình tĩnh qua kiểm tra an ninh, mặt ngầu lấy đồ lại từ tay Phó Tây Đường, hành động cực kỳ quang minh chính đại, cứ như bọn họ thật sự chỉ vừa lúc cùng đường. Nhưng các fan đều cười trộm, Hứa A Tiên anh cứ ra vẻ bình tĩnh đi, có bản lĩnh quay đầu lại nhìn trợ lý của anh thử xem!
Người ta chủ động đưa tay ra giúp anh cầm đồ đạc, anh không nhìn tới mà đưa đồ cho Phó tiên sinh, chậc chậc.
Fan CP nhịn không được muốn vỗ tay cho đại lão.
“Phó Tây Đường còn để ảnh đưa đồ, sẽ chìu hư Hứa A Tiên nhà tụi em đó!”
“Đúng đó đúng đó………”
“Ngao! Không dám chụp ảnh Phó Tây Đường phải làm sao đây? Khí thế mạnh quá, mị cứ luôn thấy giây tiếp theo mị sẽ bị vệ sĩ kéo ra ngoài!”
“Cô chụp chung cả ảnh và Hứa A Tiên đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chụp chung chụp chung!”
“Chụp chung thì sẽ không sao đâu………..”
Rất nhanh Hứa Bạch và Phó Tây Đường phải vào khu vực chờ. Nhiều người vừa luyến tiếc lại vừa nuối tiếc, có người lá gan lớn ra hô lên một tiếng: “Phó tiên sinh nhìn bên này!”
Phó Tây Đường quay đầu, Hứa Bạch cũng quay lại theo.
Tách tách một tiếng, ảnh chụp đã được lưu lại.
Mười phút sau, một bài viết weibo được điên cuồng chia sẻ.
Lòng trắng trứng còn nguyên: Tụi em kêu Phó tiên sinh, có kêu anh đâu chứ! [[ Hình ảnh ]]
Bên dưới, một đống người hi hi ha ha cười không ngừng, nhiều người bắt đầu điên cuồng đăng ảnh điên cuồng phát lương. Gần đây Phó Tây Đường xuất hiện quá hai lần, lại đều có quan hệ với Hứa Bạch, giá trị nhan sắc nhanh chóng thu hút một đợt người yêu thích, phần lớn cũng không mấy để ý tới ngôn luận CP, thậm chí bắt gặp còn thấy vui.
Có xung đột đốp chát nhau cũng không đánh sập được, mọi người hòa thuận vui vẻ với nhau thôi.
Em nghĩ phát lương chắc là fan CP chia sẻ đường với nhau, hoặc fanfic/ đồng nhân, fan vid, fanart, fanfact,….. Thường thì khi ship CP, CP có hint, rumor,…. mọi người hay gọi là phát đường.
Người bài xích Hứa Bạch cũng nhịn không được vài câu nói mát, nhưng gần đây bộ phận pháp vụ của Tứ Hải phát công hàm luật sư khắp nơi, dọa người sợ mất mật. Thân phận Phó Tây Đường lại bày ra ở đấy, ai dám tại nơi đầu ngọn sóng mà bép xép động tới Đại lão bản?
Thế có khác nào tìm đường chết.
Chu Tử Nghị đặc biệt gửi lời chúc mừng cho Hứa Bạch.
Chu Tử Nghị: Chúc mừng cậu, lại lên hot search, tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền cho công ty.
Knoxville ngày mai: Quá khen.
Lúc đó Hứa Bạch đã tới nơi, gọi điện báo bình an cho Phó Tây Đường. Phó Tây Đường trên đường về thuận tiện đón A Yên, mang người về phố Bắc.
Hứa Bạch dặn dò anh: “Nhớ tới tham ban nha, Phó tiên sinh.”
Phó Tây Đường trả lời cậu: “Có rảnh lại nói.”
Phó Tây Đường nhất định là nói giỡn, Hứa Bạch bình tĩnh ôn hòa nghĩ.
Mà Phó Tây Đường lúc này đang ngồi trên sân phơi hóng gió uống trà, xem tin tức trên mạng. Ipad đặt trên đùi, anh tùy tay lật xem tranh vẽ của fan và mất đoạn mô tả ngắn giết thời gian.
Bỗng nhiên, anh thấy một bài viết đứng đầu weibo, là tạp chí lần trước Hứa Bạch chụp sắp bán, phía chủ quản thả ra mấy trang ảnh chụp bên trong để mọi người chiêm ngưỡng.
Tấm ảnh thứ nhất, Hứa Bạch đi guốc gỗ, bung dù giấy đi giữa rừng trúc mờ mịt hơi nước sau cơn mưa. Giữa mảng màu xanh lục tươi mát, cậu cúi người nhảnh mảnh lá trúc rơi trên mặt đất, rồi lại như nghe được ai ở sau lưng gọi mình, đột nhiên quay đầu, con ngươi trong suốt phản chiếu bọt nước đọng trên thân trúc.
Tới tấm ảnh thứ hai, cậu nằm trên chiếc thuyền scon ven hồ, để chân trần, giơ tay che trán, vạt áo mở rộng lộ ra khoảng ngực săn chắc. Đầu thuyền có rượu, bên hông có hoa, cậu phóng túng hưởng thụ ánh nắng, tựa một văn sĩ phong lưu phóng đãng.
Phó Tây Đường thong thả lật xem mấy tấm ảnh, sau đó ra ngoài click mở lịch, nhìn xem gần nhất có ngày hoàng đạo nào thích hợp để tham ban.