Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 46: Dấu Hiệu


Đọc truyện Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy – Chương 46: Dấu Hiệu

Tiền bối trong lời Hứa Bạch chính là đại minh tinh Lộ Minh Chiêu. Năm đó anh một đường thẳng tiến lên đỉnh cao, sáu tháng trước chuyển hướng tiến vào Hollywood, vừa về nước vào cuối tháng này. Nhớ trước đây khi Hứa Bạch còn là một tân binh mới ra mắt, may mắn thế nào lại vinh hạnh được hợp tác với ảnh đế Lộ Minh Chiêu trong một bộ phim. Lộ Minh Chiêu diễn vai công tử thế gia, là một danh sĩ phong lưu. Cậu vào vai thư đồng của anh, đất diễn cũng không tính là nhiều.

Lộ Minh Chiêu đối xử với người khác rất hòa nhã, vài lần còn chỉ điểm Hứa Bạch, cũng khen ngợi cậu mấy câu. Tuy có lẽ chỉ là khích lệ người mới, nhưng Hứa Bạch vẫn lấy làm biết ơn đối phương, mấy năm nay hai bên vẫn giữ liên hệ. Lần này anh vừa về nước, cả lại tình cờ gặp nhau, đối phương mở lời mời tụ hội, Hứa Bạch từ chối lại không hay.

Hai người dẫn theo trợ lý của mình tới một nhà hàng tương đối riêng tư, vui vẻ ăn ý trò chuyện một lúc lâu. Anh chia sẻ về những điều mới mẻ sưu tầm được ở nước ngoài. Hứa Bạch nói ra vài nhận định của mình về phim ảnh sau vài năm lăn lộn. Chờ đến khi Hứa Bạch về nhà số 10 đã là mười giờ rưỡi tối.

Hứa Bạch nhớ tới giờ giới nghiêm, chột dạ thật sự. Cậu nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu, lại phát hiện phòng sách của Phó Tây Đường còn sáng đèn.

Do dự một chút, cậu vẫn đi qua gõ cửa, không quá hai tiếng đã nghe thanh âm Phó Tây Đường đáp lại.

“Mời vào”

Hứa Bạch đẩy cửa, Phó tiên sinh đã tắm xong thay một thân đồ ngủ tơ tằm màu đen đang ngồi ở bàn sách dưới ánh đèn nhu hòa, đeo một cặp kính gọng vàng phục cổ hạ mắt đọc sách.

Thấy cậu bước vào, Phó Tây Đường vươn tay ra “Em lại đây”

Hứa Bạch ngoan ngoãn đi qua, bị anh kéo tay. Cúi đầu nhìn sách trong tay anh, Hứa Bạch hỏi: “Anh đọc xong quyển rồi à?”

“Nội dung vốn nửa cũ nửa mới, đọc cũng không mất nhiều thời gian” Phó Tây Đường bỏ sách xuống, kéo nhẹ để Hứa Bạch ngồi lên người mình. Anh nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ cậu, như tự cho mình thời gian giải lao, lại giống như có vài điểm không rõ ý vị.

“Mệt mỏi à?” Anh hỏi.

Hứa Bạch lắc đầu, “Em thú thật được không?”

“Về chuyện gì?”

“Em uống một ít Whiskey. Ông chủ nhà hàng là fan của em, một hai tới kính rượu em” Hứa Bạch rất vô tội, khóa ngồi trên người Phó Tây Đường, duỗi tay ôm vai anh, mắt đối mắt, tâm nhìn tâm, “Thật sự chỉ nhấp môi chút xíu hà”

“Thật vậy sao?” Phó Tây Đường như giếng cổ không gợn sóng.

“Không tin thì anh kiểm tra đi Phó tiên sinh” Hứa Bạch sờ sờ vành tai anh.

“Kiểm làm sao đây?”


“Như vầy nè”

Hứa Bạch cúi đầu cùng anh trao đổi một nụ hôn dài, cười hỏi: “Em qua ải chưa?”

“Em như vậy gọi là lấy sắc che trời” Phó Tây Đường dựa vào lưng ghế, đôi tay tự nhiên đặt trên đùi Hứa Bạch, lời răn dạy ra khỏi miệng lại chệch hướng: “Xem như em thành công”

“Em biết Phó tiên sinh là trong bụng của Tể tướng có thể chèo thuyền mà, sẽ không so đo với em đâu” Hứa Bạch chớp chớp mắt muốn xuống khỏi người anh: “Em đi tắm rửa đã” (Ý nói người có tấm lòng bao dung, rộng lượng)

Ai ngờ cậu vừa xoay người đã bị Phó Tây Đường khống chế cổ tay, thanh âm anh bỗng nhiên lạnh xuống, “Giờ giới nghiêm thì sao?”

Hứa Bạch quay đầu, cười lấy lòng: “Phó tiên sinh à………”

Giây tiếp theo, Hứa Bạch bị đẩy ngã lên bàn sách, thân thể không khống chế được ngửa ra sau, “A……..”

Hôm nay Phó tiên sinh hôn hơi bá đạo nha.

Hứa Bạch theo bản năng chống tay lên mặt bàn, sau eo vốn cấn lên bàn sách, lại được Phó Tây Đường lót tay bảo vệ. Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp vải dệt hơi mỏng như thiêu như đốt.

Nút áo sơ mi không biết đã được cởi ra khi nào.

Hứa Bạch bị hôn tới đầu óc nóng lên, rõ ràng chỉ uống một ngụm Whiskey lại giống như nốc cả thùng rượu, choáng váng ngất ngây. Cố tình con nai già trong tim còn vừa uống Coca vừa phất cờ hò reo: Tới đây tới đây mau! Phó tiên sinh!

Xin cảm ơn đạo diễn Diêu đã luôn thúc giục mình giảm béo, giữ dáng thanh mảnh, không thì bàn nào chịu nổi cảnh này chứ.

Đầu óc Hứa Bạch bắt đầu rơi vào vùng suy nghĩ lộn xộn, cậu hoàn toàn chưa hay biết Phó Tây Đường đã xem ảnh chụp tạp chí của mình, thưởng thức tỉ mỉ dáng người của cậu rồi.

Xương quai xanh bỗng nhói đau, cậu bất giác phát hiện Phó Tây Đường đã cắn ra một dấu ở đó. Hứa Bạch lại không nỡ đẩy anh ra, chỉ thấp giọng hỏi, “Phó tiên sinh?”

Phó Tây Đường ngẩng đầu, lòng bàn tay xoa nhẹ lên vết đỏ trên xương quai xanh. Kính gọng vàng tĩnh tại treo trên gương mặt lành lạnh thản nhiên, làm người ta không thể nghĩ ra được anh vừa làm gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Bạch, anh thong thả ung dung cài lại nút áo cho cậu. Từ dưới lên trên từng nút một, không mang theo chút tình dục nào. Cuối cùng, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi phủi cổ áo cậu, rũ mắt xoa lên xương quai xanh đã khuất sau lớp vải vóc, “Đừng sợ, chỉ đóng một dấu hiệu nho nhỏ cho em thôi”

Em không có sợ, em như nổi lửa giữa đêm đông thôi. Hứa Bạch bình tĩnh ôn hòa mà nghĩ.


Hình như bạn trai mình có hơi quỷ súc, kích thích quá đi à.

“Tiền bối đó….. hồi trước rất tốt với em, dạy em nhiều lắm nên em đặc biệt biết ơn, Phó tiên sinh anh đừng ghen đó nha” Hứa Bạch nói.

Phó Tây Đường ngẩng đầu nhìn bộ dáng gian tà của cậu, bình tĩnh gật đầu: “Nghe em”

Kịch bản không phải như vậy, Hứa Bạch nhìn Phó Tây Đường xoay người đi tới kệ sách, vội vàng bám theo, từ sau lưng vòng ôm lấy anh, cất giọng thăm dò: “Tiên sinh không ăn dấm thật sao?”

Phó Tây Đường hẵng còn bận đặt sách lên kệ cao nhất, không lên tiếng đáp lời.

Hứa Bạch không buông, tiếp tục truy vấn: “Anh không ăn dấm thật à? Nhưng anh cắn em để ký hiệu đó Phó tiên sinh”

Hiện nguyên hình đi Phó tiên sinh!

Phó Tây Đường bất đắc dĩ quay đầu nói: “Được rồi, tôi có, tôi ghen”

Hứa Bạch: “Anh ăn như vậy chưa đúng đâu”

“Vậy phải thế nào?”

“Như bá đạo tổng tài vậy đó ——– về sau đôi mắt của em ngoại trừ để nhìn anh, không thể chứa ai khác, nếu không anh cho nó phá sản!”

Nói nói mồi hồi, Hứa Bạch tự mình bật cười trước.

Phó Tây Đường nhìn bạn trai nhỏ nhà mình hẵng còn chơi đùa vui vẻ, nhịn không được búng búng trán cậu, “Đi tắm đi, muộn rồi, ngày mai lại lười biếng ngủ nướng”

Hứa Bạch lại ôm anh ăn vạ: “Diệp Viễn Tâm sắp xếp cho em một đống công việc”

Phó Tây Đường xoay lại ôm eo cậu không để cậu trượt xuống, “Tôi thay em mắng anh ta”

“Không được, vậy em sẽ thành tiểu yêu tinh thổi gió bên tai? Em theo trường phái thực lực nha”


“Nhan sắc cũng là một loại thực lực”

Hứa Bạch liếc mắt qua lại, nói: “Thì ra Phó tiên sinh vì mỹ mạo mới ở bên em sao?”

Phó Tây Đường nhìn cậu, khóe môi tích tụ ý cười, “Còn không phải sao”

“Phó tiên sinh anh biết cuộc bình chọn yêu quái đẹp nhất lần trước không? Anh đứng đầu đó, em còn chưa lên được bảng đề cử nữa đó” Hứa Bạch bỗng dưng phấn khởi lật lại chuyện cũ.

Phó Tây Đường đúng là không rõ chuyện này, lúc nghe A Yên nhắc tới anh cũng không quan tâm.

Hứa Bạch còn nói thêm: “Em phải đại biểu tiểu yêu sinh sau kiến quốc kiến nghị với các anh, dựa vào đâu mà kỳ thị bọn em? Tại bọn em còn nhỏ sao?”

“Đúng vậy, như vậy không tốt”

“Quá đúng luôn phải không?”

“Lần sau tôi sẽ nói với bọn họ”

Hứa Bạch lại thấp giọng lầu bầu một câu, “Hoa khôi còn bị em bắt được, tiểu yêu quái nhưng năng lực lớn nha…..”

“Em nói gì đó?” Phó Tây Đường vỗ nhẹ vào mông cậu.

Hứa Bạch vội vàng lắc đầu, “Không có gì hết.”

Phó Tây Đường: “Lạy ông tôi ở bụi này”

Hứa Bạch tự giác chột dạ, chụt một cái lên mặt Phó Tây Đường rồi lập tức bỏ chạy.

Phó Tây Đường trong theo bóng dáng cậu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tươi cười lại chậm chạp chưa lui.

Hôm sau, quả nhiên Hứa Bạch ngủ nướng.

A Yên cũng không dám kêu cậu dậy, bởi vì Hứa Bạch có thói quen cực kỳ xấu ——- ngủ bán khỏa thân. Hơn nữa cậu nhóc và hai anh em dây thường xuân đặt cho Hứa Bạch một biệt hiệu ——— “Bảo bối nhà Phó tiên sinh”, gọi tắt là “Tiểu bảo bối”.

Biệt danh này do dây thường xuân anh khởi xướng gọi trước, A Yên tỏ vẻ cậu nhóc chỉ xuôi theo mà thôi.

Đương nhiên nó cũng không dám gọi trước mặt Phó tiên sinh.

Tiểu bảo bối ngủ nướng cháy khét tận mười một giờ trưa vẫn chưa dậy. Mặt trời cũng đốt tới mông rồi, thế nhưng tiên sinh cứ dung túng anh ta. Hừ, anh Yên đây sáng sớm dậy phải giặt quần áo, cho chó ăn, kẻ độc thân đúng là còn thua cả chó mà.


Còn hai anh em phiền phức kia, cả ngày ghé trên tường nói gì không biết, đáng ghét quá.

A Yên số khổ, A Yên tội nghiệp, hôm nay cũng muốn ngâm cho mình một khúc.

Phó Tây Đường nhìn đồng hồ, rốt cuộc đi qua khách phòng đánh thức tiểu yêu tinh lười biếng.

Tiểu yêu tinh ngủ đến phóng đãng không kiềm chế được, một chân duỗi ra ngoài, nửa người trên không mặc gì, chỉ vắt một góc chăn che hờ ngang người, bờ vai bóng loáng trần trụi phơi bày trong tầm mắt Phó Tây Đường. Mà cậu vẫn còn vùi đầu vào gối ngủ ngon lành.

“Dậy nào, thức dậy được rồi” Phó Tây Đường ngồi bên mép giường xoa xoa đầu cậu.

Nhưng Hứa Bạch chỉ mơ mơ màng màng quơ quơ đầu, đập bay bàn tay Phó Tây Đường, lại vùi đầu vào gối không chịu dậy.

Phó Tây Đường nhẹ vỗ vỗ cậu. Thật vất vả gọi cậu thức giấc, ai ngờ cậu híp mắt thấy được người tới là Phó Tây Đường, lại ngơ ngác lôi anh lên giường ngủ tiếp. Chân dài nâng lên gác trên đùi Phó Tây Đường, gối lên vai anh, giơ tay vỗ vỗ nhịp nhàng lên ngực anh, dùng giọng mềm mại còn ngái ngủ dỗ anh “Ngủ chung đi, Phó tiên sinh ngủ…………”

Phó Tây Đường nhìn trần nhà dở khóc dở cười.

Trong tay là xúc cảm bóng loáng tinh tế, Hứa Bạch vô thức cọ cọ thân mình để trần lên, như rắn quấn riết lấy anh.

Eo Hứa Bạch rất mềm, cực kỳ mềm, tuy có cơ bụng, nhưng sờ vào vẫn đàn hồi, cũng không phải quá cứng.

Vừa xoay đầu, mặt Hứa Bạch kề sát trong gang tất.

Phó Tây Đường nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo má cậu làm cậu dẩu môi lên. Lại nhéo, lại dẩu.

Hứa Bạch bị quấy rầy mộng đẹp, nhịn không được duỗi tay hất ra. Đòn phản công trong cơn buồn ngủ mông lung cũng không tạo được lực sát thương gì.

Lát sau, cậu rốt cuộc tỉnh hẳn. Đột nhiên giật mình bật ngồi dậy, chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Phó Tây Đường trên giường.

Qua vài giây, cậu chậm rãi quay trở lại, nhấc chăn lên xem nửa người dưới, đỏ mặt nghẹn ra một câu: “Mẹ nó!”

Cậu chào cờ rồi.

Tuy nói là người trẻ tuổi khí huyết phương cương thì đây cũng là bình thường, nhưng Phó tiên sinh còn đang ở trên giường của cậu kìa! Chẳng lẽ sáng sớm cậu quá đói khát, khiêng người sang đây ư?!

Thấy lỗ tai cậu đỏ như thiêu cháy, Phó Tây Đường cũng không chọc ghẹo gì thêm, xoa xoa mái tóc lộn xộn của cậu, đứng dậy ra ngoài trước. Chỉ là khi dợm bước khỏi cửa, anh quay đầu lại nói: “Cậu bạn nhỏ, em đừng nói tục”

Lãng Lý Bạch Điều sắp tức chết rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.