Đọc truyện Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi – Chương 3: Chuyện xấu quấn thân
Cho dù là thành phố X, gió biển vào buổi tối cũng lạnh tới thấu xương. Ngoài một vài cặp tình nhân thích lãng mạn đang đi dạo ra, trên bờ biển đã sớm không còn ai. Chỉ có sóng biển cuồn cuộn không ngừng, chập chờn ẩn hiện dưới ánh đèn hải đăng.
Tại một góc vắng, Ảnh đế Hạ Thư của chúng ta đang chán chường ngồi giữa một đống chai bia. Trong tay y còn đang cầm một chai tu ừng ực, sự đau khổ trong mắt hoàn toàn không cách nào giấu được. Nếu đây là đang chụp hình cho tạp chí, có lẽ sẽ kéo được cả đống fan muốn nhào tới ôm y một cái.
Hạ Thư đã hoàn toàn không còn tỉnh táo, y ngẩn ngơ nhìn về phía biển rộng. Y đang đợi một người, cùng y chơi đùa với sóng biển, cùng y xuống đáy biển xem sứa bơi, cùng y nằm ngắm sao trên bờ cát…
Nước mắt rơi xuống cát, tạo thành từng vệt tròn nho nhỏ. Cảm giác man mát trên mặt khiến Hạ Thư hơi ngứa ngáy. Y cười ngây dại, nhấc tay lên dùng hết sức lực mà lau mặt mình.
Gió biển thổi qua, Hạ Thư vô thức ôm chặt lấy cơ thể hơi phát run. Khi nhích người sang bên, y mới nhận ra chẳng có vòng tay ấm áp kia ở đó nữa. Y chỉ đành co mình lại, ngã xuống bờ cát lạnh thấu xương.
Y cảm giác như mình đang nằm mơ. Một bóng người quen thuộc bước về phía y. Tựa như năm đó, mang theo cái vẻ lạnh lùng “người sống chớ lại gần”.
“Trình Chinh?” Hạ Thư mở miệng xác nhận một cách bất an.
Thanh âm run rẩy bị gió biển thổi tan, và y cũng không hề nhận được lời hồi đáp.
Người vừa bước tới cau mày nhìn người đang nằm trên mặt đất, mất hứng cúi người. Giây tiếp theo, Hạ Thư nằm trong một cái ôm ấm áp.
…
Ánh mặt trời chói lóa rọi thẳng vào đôi mắt hơi sưng đỏ của Hạ Thư, làm y đau nhức tới nỗi không nhịn được phải hít sâu một hơi. Y ôm chăn xoay người, né đi ánh dương làm phiền lòng người, nhưng làm thế nào y cũng không ngủ tiếp được nữa. Đầu y đau buốt, mí mắt nặng như chì, không mở ra nổi.
Vất vả mãi Hạ Thư mới lấy lại được khả năng suy nghĩ bình thường, lúc này y lại phát hiện ra một chuyện còn quan trọng hơn. Hôm qua sau khi uống say ngất ngưởng, y hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tiếp sau nữa, ký ức cuối cùng của y là khi còn nằm trên bờ biển.
Thế nhưng cảm giác chân thực của chiếc giường dưới thân và chăn đắp trên người nhắc nhở y rằng, đây chắc chắn không phải bãi cát. Với sự mẫn cảm của một nhân vật công chúng, Hạ Thư ngồi phắt dậy. Y nhìn bốn phía mới xác định rằng mình đang ở trong khách sạn, thấy trang phục rúm ró trên người vẫn là đồ ngày hôm qua, y mới yên tâm trở lại.
Vừa xác nhận rằng trong phòng chỉ có một mình mình, Hạ Thư mới xoa cái đầu đau nhức, đứng dậy rời giường. Y lật cái áo khoác đang nằm ở bên, tìm điện thoại di động để xem giờ thì mới phát hiện ra điện thoại hết pin và đã tắt máy.
Hạ Thư cắm sạc điện thoại, tiện đi rửa mặt rồi thay bộ đồ mới được xếp cẩn thận và đặt sẵn ở một bên. Sau đó, y nằm nhoài trên sofa, tìm một tư thế thoải mái nhất, chuẩn bị khởi động lại máy để tiếp tục qua ải trò chơi đang dở dang.
Di động vừa mở lên, Hạ Thư đã giật thót tim khi thấy một loạt tin nhắn nhắc nhở ùa tới, thiếu chút nữa vứt cả điện thoại. Hoang mang ôm lấy cái di động đã bị xước xát thê thảm của mình, y nhíu mày, mở tin nhắn ra để xem thử bản thân được ai nhớ nhung tới vậy, mới tắt điện thoại một đêm đã tìm kiếm điên cuồng.
Khi nhìn tới 20 cú điện thoại bị nhỡ đều là của Quản lý Vương Khải nhà mình, Hạ Thư không khỏi ngây người. Y do dự nửa ngày mới gọi lại.
Vương Khải theo Hạ Thư đã mười năm, nâng đỡ y từ cái ngày y còn chưa có tiếng tăm gì cho tới hôm nay. Tuy rằng anh là người nghiêm khắc có tiếng trong công việc, nhưng vẫn có thể coi là một người bạn tri kỷ của Hạ Thư. Điểm y thích nhất ở anh là có chừng có mực, chưa bao giờ quấy rối sinh hoạt cá nhân của mình. Đó cũng là lý do lớn nhất khiến y hợp tác với Vương Khải được nhiều năm như vậy.
“Alo, Vương…” Điện thoại mới vang hai tiếng đã có người nhận. Hạ Thư còn chưa kịp bắt chuyện đã bị đối phương cắt ngang.
“Hạ Thư, tôi không quan tâm cậu đang ở chỗ nào. Cho cậu hai tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy mặt cậu.” Âm thanh nghiêm túc xen lẫn tức giận của Vương Khải khiến Hạ Thư căng thẳng.
Trong trí nhớ của Hạ Thư, đã lâu rồi Vương Khải không dùng tới giọng điệu kiểu này để nói chuyện với y. Lần gần đây nhất là khi Trình Chinh rời khỏi giới giải trí, y đòi tự sát.
“Sao vậy?” Không biết chuyện gì xảy ra, bởi vậy tâm tình của Hạ Thư loạn cào cào cả lên.
“Cậu lên Weibo xem mảng tin tức giải trí của mấy trang thông tin lớn mà coi, cậu lại lên đầu đề rồi!” Hiện giờ Vương Khải chỉ muốn chém chết Hạ Thư luôn cho xong. Lúc trẻ không khiến người ta bớt lo, giờ vất vả mãi mới chín chắn lên thì còn để người ta lo hơn nữa. Làm người đại diện của cậu ta thêm vài năm nữa khéo bản thân anh cũng hói cả đầu mất.
“Hầy, tôi bị giật cái tít thôi mà, có gì phải sốt sắng hết cả lên. Vừa đúng lúc khoảng thời gian này tôi không có tác phẩm nào, lên trang đầu nhiều nhiều chút, gia tăng tần suất xuất hiện, không phải cũng đúng với ý anh sao.” Vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe chửi một trận, Hạ Thư nghe xong lời của Vương Khải liền thả lỏng. Y cũng không khỏi hoài nghi, liệu có phải Vương Khải mặt lạnh giờ cũng biết nói đùa với mình rồi không.
“Có phải cậu tới thành phố X, đang ở trên đảo Sùng Dương đúng không?” Nghe giọng điệu thả lỏng của đương sự, Vương Khải cũng hoài nghi độ chuẩn xác của tin tức.
“Đúng vậy. Không phải anh nói không can thiệp vào lịch trình cá nhân sao?” Hạ Thư không ngờ bản thân chỉ đi một chuyến tới thành phố X lại khiến cả Vương Khải cũng bị đánh động. Nếu như để anh ta biết bản thân còn chưa quên được Trình Chinh, có lẽ cuộc sống sau này sẽ mệt lắm đây.
“Lịch trình cá nhân của cậu còn công khai hơn cả lịch trình công khai ấy.” Vương Khải cũng không muốn cáu giận với Hạ Thư. Chuyện lần này rõ ràng là có người cố tình gài bẫy, mắng y cũng không có tác dụng gì, “Hiện giờ tôi đã tới Hạ Môn, cậu gửi định vị qua đây, tôi tới đón cậu. Giờ cậu lên mạng xem tin tức trước đi, chuẩn bị tâm lí sẵn sàng. Việc cậu là người đồng tính bị khui ra, bộ phận Quan hệ công chúng đang vội muốn chết rồi kia kìa.”
Lời Vương Khải như một quả bom giáng xuống, khiến đầu Hạ Thư nổ ong ong. Y ngắt máy, lập tức vào mạng. Y mở Weibo ra thì không chỉ thấy topic “Hạ Thư đồng tính luyến ái” ở top 1, chữ “hot” phía sau còn vô cùng bắt mắt.
Lần đầu tiên có được một tin hot tới bùng nổ như vậy, nhưng Hạ Thư hoàn toàn không thể nào vui nổi.
Hạ Thư truy cập vào một địa chỉ Weibo đang hot nhất để xem, không ngờ lại là cuộc đối thoại của bản thân và Lâm Nhược lúc trên xe buýt, hơn nữa có nhiều chỗ nội dung đã bị chỉnh sửa. Hiển nhiên, đây là có người cố ý muốn dẫn dắt dư luận. Thế nhưng y thật sự không nghĩ ra được là ai muốn hại mình.
Mấy năm này, dù y không có quan hệ thân thiết với nhiều người trong giới giải trí, nhưng chí ít cũng không đắc tội với ai. Bình thường, mấy vấn đề về tài nguyên cũng là Vương Khải đứng ra xử lý, không có tranh chấp gì quá mức.
Hạ Thư nghĩ mãi không ra, không thể làm gì khác ngoài ngồi xem tiếp bình luận bên dưới. Đủ loại lời qua tiếng lại khiến y nhức đầu, có điều chủ yếu cũng chỉ loanh quanh vài loại.
“Nam thần của tui, hãy nói với tui rằng đây không phải sự thật đi!!!”
“Quả nhiên đồng tính mới là tình yêu đích thực, fan mau mau tỉnh lại đi!”
“Chắc chắn là bôi đen, Ảnh đế Hạ của tui hoàn mỹ như vậy. Đừng mơ mà phá hỏng hình tượng của ảnh!”
“Ảnh đế Hạ, em là fan nam của anh rất lâu rồi, em có thể công cũng có thể thụ, cầu được để ý!”
“Oa, tự nhiên khiến tui nổi máu hủ lên rồi, thích quá nha! Ủng hộ, ủng hộ!”
“Nhân vật công chúng cũng có tự do của bản thân. Không thể phủ nhận người ta chỉ vì xu hướng tình dục.”
“Cuối cùng cũng vạch trần được cái mặt nạ dối trá của hắn ta. Lừa gạt công chúng nhiều năm như vậy, loại người này đáng lẽ phải đuổi khỏi giới giải trí.”
“Hạ Thư cút khỏi giới giải trí, dám lừa gạt tình cảm của chúng ta!”
“Giải nghệ đi. Thích anh nhiều năm như vậy, không ngờ lại phải kết thúc thế này.”
Những lời bình luận không có gì mới mẻ khiến Hạ Thư phiền lòng vô cùng. Tuy rằng đã sớm quen với cuộc sống như vậy, nhưng cứ mỗi lần bị người khác chửi bới, trong lòng y vẫn thấy khó chịu. Mái tóc đã rối bù lại bị y vò cho chẳng khác gì cái tổ quạ.
Hạ Thư còn chưa nghĩ ra là mình đã chặn mất đường phát triển của ai thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Tưởng là Vương Khải tới, y lập tức ném điện thoại, cào vuốt lại mái tóc lộn xộn rồi chạy ngay ra cửa. Y không ngờ rằng, người xuất hiện ở cửa lại là Trình Chinh với bản mặt lạnh lùng.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau đi vào!” Hạ Thư sững sờ ở cửa, há hốc mồm. Thấy bộ dáng của y, Trình Chinh cau mày nhìn xung quanh rồi đưa tay đẩy y vào trong, thuận tiện đóng cửa lại.
“Anh… Sao anh lại tới đây?” Sau khi hồi hồn, Hạ Thư mới tìm lại được giọng nói của mình. Y ngạc nhiên nhìn người vừa tới.
“Tôi tới lấy chìa khóa.” Trình Chinh lướt qua Hạ Thư, đi tới bên giường tìm kiếm một hồi mới lấy ra một chùm chìa khóa từ dưới gối đầu.
Tìm được chìa khóa rồi, đối phương cũng không có ý nán lại thêm. Hạ Thư thoáng thất vọng nhìn người bước ra cửa.
“Cậu cũng phải để ý hơn đi, đừng có tùy tiện mở cửa cho người khác, nhất là trong mấy ngày này.” Lúc đi lướt qua người Hạ Thư, Trình Chinh mở miệng nhắc nhở một câu. Chờ tới lúc y ngộ ra thì chỉ còn nghe thấy tiếng đóng cửa.
Hạ Thư còn chưa nghĩ ra được rốt cuộc mọi chuyện là thế nào thì di động đã lại đổ chuông. Y vội chạy qua cầm điện thoại.
“Alo, tôi đến rồi. Cậu thu dọn hành lý nhanh nhanh, lát nữa nhớ ra mở cửa. Đúng rồi, trong phòng có khẩu trang, kính râm, mũ gì đó không? Cần tôi mang qua cho cậu không?” Bây giờ mới đúng là Vương Khải. Tuy rằng âm thanh của anh ta rất bình tĩnh, nhưng hợp tác nhiều năm như vậy, Hạ Thư biết hiện tại anh ta đang vô cùng tức giận.
“Anh mang cho tôi một cái kính râm. Tôi đi dọn đồ luôn đây.” Hạ Thư sáng suốt không nói gì thêm, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện rồi ngoan ngoãn đi thu dọn đồ đạc của mình.
Hiệu suất làm việc của Vương Khải nhanh vượt quá sức tưởng tượng của Hạ Thư. Mới tắt điện thoại chưa tới năm phút đồng hồ, mà người đã tới nơi.
Mở cửa thỉnh Vương Khải với sắc mặt đen còn hơn cả Bao Công vào phòng rồi, Hạ Thư cảm thấy không khí bên trong phòng trở nên nặng nề thêm mấy phần.
“Đi liền bây giờ sao?” Thấy đối phương không nói lời nào, Hạ Thư chỉ đành căng da đầu mà mở miệng trước, đồng thời cầm lấy di động và chìa khóa để trên bàn, trông như có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
“Đợi đã, đeo kính râm lên.” Vương Khải nhìn lướt qua gian phòng, ném cho Hạ Thư cái kính. Tiếp đó, anh ta bước tới chỗ quần áo bẩn mà Hạ Thư ném lại, kiểm tra một hồi. Sau khi xác định y không còn để sót lại tư trang gì nữa, anh mới ném quần áo vào thùng rác.
“Lát nữa Tiểu Lý sẽ đưa chúng ta tới thẳng sân bay. Hành lý của cậu đâu?” Thấy Hạ Thư đi tay không, lại liên tưởng tới quần áo đầy mùi rượu của y cùng với gian phòng sạch sẽ, Vương Khải dường như nhận ra gì đó. Anh ta hơi bận lòng liếc nhìn Hạ Thư.
“Ở khách sạn khác. Lát nữa anh tìm người mang thẻ phòng của tôi đi trả phòng, tiện thể mang hành lý về luôn.” Hạ Thư biết rằng bây giờ mà mình tự đi trả phòng thì quá thu hút sự chú ý, “Anh nhớ dặn người ta kiểm tra kỹ, đừng để sót cái gì.”
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Lý. Chúng ta đi thôi.” Vương Khải nhìn đồng hồ, phỏng chừng sắp không kịp giờ bay. Anh đưa Hạ Thư đi ra theo lối cửa sau.
May mà phóng viên còn chưa phát hiện ra tung tích của Hạ Thư, mấy người thuận lợi lên xe. Có điều, chắc hẳn khi quay lại thành phố B thì sẽ không may mắn được như vậy nữa. Theo tin tức từ nhân viên công ty, hai căn nhà của Hạ Thư đã bị phóng viên bao vây kín mít bên ngoài. Trước cửa công ty cũng có một đám fan kích động đang tụ tập. Chờ quay trở về, sẽ có một trận đánh ác liệt thật sự đang chờ họ.
Hạ Thư ngồi đờ ra trên xe. Y đột nhiên nghĩ ra vì sao sáng sớm lại gặp phải Trình Chinh trong khách sạn, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên. Tuy rằng phải đối mặt với bão tố, y lại không cảm thấy đáng sợ như vậy nữa, khóe miệng cũng bất giác cong lên.
Vương Khải ngồi bên cạnh nhìn thấy hết sự thay đổi biểu cảm của y. Đầu tiên, anh ta không hài lòng vì Hạ Thư chẳng sốt sắng gì cho tình hình lúc này. Sau lại thấy Hạ Thư cười ngây ngô thì lại tưởng rằng mình đã gây áp lực quá lớn cho y. Thậm chí anh ta còn rất nghiêm túc suy nghĩ xem, sau này bản thân có nên đối xử nhẹ nhàng hơn với y không. Nhỡ ảnh đế bị mình chửi cho thành hâm hấp thì anh ta biết ăn nói sao với fan của người ta đây.