Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

Chương 24: Thả dây dài bắt cá to


Đọc truyện Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi – Chương 24: Thả dây dài bắt cá to

Vừa mới nổi trận lôi đình lúc họp xong, Trương Trì mở di động lên thì thấy tin nhắn của Lý Minh Vũ. Tuy chỉ là những con chữ lạnh lùng, nhưng hình ảnh khóe miệng hơi nhếch lên của đối phương vẫn hiện rõ ràng trong tâm trí hắn ta.

Có một khoảnh khắc, Trương Trì đã muốn cầm chìa khóa xe lên và phóng thẳng về nhà ngay lập tức. Cái gì mà kết quả kinh doanh với cả phát triển công ty, cút hết vào trong xó đi. Có điều, chỉ một giây trước khi hắn ta nhấc chân lên, lý trí đã kéo thân thể hắn ta dừng lại.

Với cánh paparazzi như bọn họ, dù hiện tại có thành công thế nào, thực tế cũng chỉ là những kẻ đang làm một công việc mà tiếng tăm không hề hay ho tẹo nào. Bất kể là Lý Minh hay Lý Minh Vũ thì mong muốn của anh ta chính là trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Về cơ bản, hắn ta hoàn toàn không thể trở thành bàn đạp của anh ta được. Thay vì một ngày nào đó phải đối mặt với số phận bị vứt bỏ, còn không bằng tự mình rời đi trước.

“Anh Trương, chúng ta có tư liệu mới. Có người nặc danh gửi tới một đoạn video cảnh Hạ Thư và Trình Phi cãi nhau ở phim trường. Tin tức này chắc chắn sẽ hot!” Lưu Miêu thấy Trương Trì đứng yên không nhúc nhích cả nửa tiếng ở hành lang, còn tưởng rằng hắn ta đang bị sốc. Vốn dĩ cậu còn đang lo lắng, không ngờ nhanh vậy đã có tin tốt tới, cậu vội vã chạy tới báo cáo.

“Video Hạ Thư và Trình Phi tranh cãi? Đưa tôi xem.” Trương Trì nghe mà không khỏi nhíu mày. Gần đây tiểu thiếu gia nhà họ Trình với Ảnh đế Hạ bị ám quẻ hay sao mà cứ có người muốn chơi xấu bọn họ vậy.

“Liên hệ với người cung cấp, mua lại video này, bao nhiêu tiền cũng được.” Trương Trì xem kỹ video, lặng lẽ mặc niệm thay cho bọn họ. Nghĩ sao mà hai người này lại vào cùng một đoàn phim, sau này có chết như thế nào cũng không biết được.

“Được, em sẽ đi lo liệu ngay. Có cần tìm thủy quân để lan truyền video này không? Chắc chắn sẽ khiến cư dân mạng bùng nổ.” Lưu Miêu nghe Trương Trì dặn dò xong thì vô cùng hăng máu. Thế nhưng cậu còn chưa xoay người đi thì đã bị gọi lại.

“Mua lại video rồi, đừng công bố vội, cứ lưu lại trước đã. Lúc nào có thể tung ra thì tôi sẽ báo cho cậu biết. Nhớ kỹ, không được để thứ này lan truyền ra bên ngoài. Nếu như có sai sót gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Trương Trì nghiêm túc nhìn Lưu Miêu, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn vài phần, làm Lưu Miêu sợ hãi gật đầu lia lịa.


“Tôi biết cậu có thắc mắc. Đợi tới lúc đó tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cậu. Hiện giờ cậu chỉ cần biết rằng, chúng ta chắc chắn không lỗ vốn là được.” Trương Trì nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Miêu thì thấy không nỡ. Hắn ta đành tốt bụng giải thích thêm, “Hiện giờ Trình Phi đang rất hot, nếu như công bố video này ra luôn, rất có thể sẽ khiến độ hot bị san sẻ. Trình Chinh vừa mới xác nhận quan hệ anh em với cậu ta. Giờ mà tung tin tức này ra thì có khác gì đi khiêu chiến với nhà họ Trình, như vậy tôi cũng sẽ không thể nào có trái ngọt để mà ăn.”

“Là do em không suy tính kỹ. Sau này em còn phải học hỏi anh thêm nhiều.” Nghe tới vậy, Lưu Miêu mới hiểu rõ được thế nào gọi là gừng càng già càng cay. Trong lòng cậu lại khâm phục Trương Trì hơn mấy phần, âm thầm quyết tâm phải nỗ lực để trở thành một paparazzi vĩ đại như Trương Trì.

Chỉ là, không hiểu Trương Trì biết được mục tiêu của Lưu Miêu xong, liệu có bật cười hay không. Paparazi vĩ đại đến mấy cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Quay lại đoạn vừa rồi một lần nữa. Trình thiếu, ở đoạn này, cậu cần khống chế cảm xúc thêm một chút nữa.” Đạo diễn Ngô nhìn lại cảnh quay trên máy một lần, vẫn còn có phần không hài lòng. Ông cầm loa, gọi Hạ Thư và Trình Phi đang đứng thảo luận với nhau, thấy bọn họ gật đầu rồi mới yên tâm.

Theo lý mà nói, cảnh vừa rồi đã diễn rất ổn. Nhưng đây là cảnh quay quan trọng nhất trong phần kịch bản mới thêm, bởi vậy đạo diễn vẫn mong có thể hay hơn nữa.

“Cảnh thứ ba mươi bảy, lần thứ hai, action!”

Bất tri bất giác, hoàng thành đã vào cuối thu. Thi thoảng lại có vài chiếc lá vàng còn sót lại rơi xuống. Những cơn gió lạnh xào xạc quét qua mặt, mang theo vài phần tê buốt.


Thái tử Trình Phi khoác áo choàng bước nhanh vào khung hình, vẻ phẫn nộ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Thế nhưng cậu ta còn chưa đi được mấy bước, đã có hai tiểu thái giám hoảng hốt đuổi theo, “Thái tử, Thái tử, không thể được, hoàng thượng mà biết sẽ trách tội mất!”

“Mau tránh ra, ai cho các ngươi theo tới đây!” Thấy hai tiểu thái giám đồng loạt quỳ sụp xuống trước mặt, chặn mất đường đi của mình, sắc mặt Trình Phi đanh lại. Cậu ta quát to.

“Thái tử xin hãy suy nghĩ lại!” Thái giám sắp gấp tới phát khóc rồi. Trước khi đi, Hoàng đế đã hạ chỉ bắt bọn họ phải trông coi Thái tử cho kỹ. Nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để chém.

“Thái tử, bệ hạ cũng chỉ muốn tốt cho ngài. Dù sao hôm nay cũng không phải ngày bình thường. Ngài hãy nghe bệ hạ một lần đi.” Thái giám trông lớn tuổi hơn một chút vừa né tránh ánh mắt như muốn giết người của Trình Phi, vừa đánh bạo khuyên nhủ.

“Ha! Nghe lời hắn ta,” Trình Phi nghe lời khuyên của thái giám mà giống như đang nghe chuyện cười. Lửa giận trong mắt cậu ta càng thêm dữ dội. Cậu ta hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay là kỵ nhật (ngày giỗ) của phụ hoàng ta. Thân là nhi thần, về tình về lý đều nên đi bái lạy một phen. Bị giam ở trong cung này lại chính là tốt cho ta? Đúng là buồn cười!”

“Bệ hạ sắp xếp như vậy, chắc chắn là có dụng ý của người. Nhiều năm như vậy, bệ hạ chưa từng làm tổn thương Thái tử một lần nào, lẽ nào ngài…” Người thái giám này đã đi theo Trình Phi từ khi cậu ta còn bé. Nhiều năm như vậy, người này cũng hiểu được một vài đạo lý. Chỉ có điều, người trong cuộc vốn khó nhìn rõ tình hình, không biết bao giờ Thái tử mới hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng đế.

“Ngươi đã đi theo bản Thái tử nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng là chân trong dài hơn chân ngoài. Hay lắm, hay lắm!” Vốn dĩ trong lòng Trình Phi đang nghẹn một bụng tức, giờ thấy tâm phúc của mình cũng bênh vực người ngoài, cậu ta thiếu chút nữa đã hộc máu.


“Được, được lắm. Bản Thái tử sẽ đi tìm hắn ta, bắt hắn ta phải cho ta một câu trả lời.” Trình Phi hung tợn, trừng mắt nhìn hai kẻ đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, phất tay áo đi thẳng tới Thánh Nguyên Cung.

Hai tên thái giám sợ hãi nhìn nhau, vội đứng lên đi theo, trong lòng thầm khẩn cầu mong mình sống được lâu thêm vài ngày.

Hoàng đế Hạ Thư cúng tế xong, lúc trở về thì đã quá trưa. Y ngồi trên ghế rồng, một tay bóp trán, mày cau lại, vẻ mặt hơi nặng nề. Ký ức về hoàng huynh không ngừng hiện ra trong đầu, khiến y cảm thấy có phần hỗn loạn.

“Bệ hạ, thị vệ bẩm báo, Thái tử đã chờ ngài ở ngoài Thánh Nguyên Cung rất lâu. Không biết…” Giọng nói the thé của thái giảm tổng quản cắt ngang hồi ức của Hạ Thư. Y nghiêng đầu thoáng nhìn tổng quản đang đứng nơm nớp lo sợ ở dưới, nở nụ cười khổ.

“Bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay trẫm dùng bữa với Thái tử ở đây.” Cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới. Hạ Thư sao có thể không biết, với tính cách của Trình Phi thì sẽ chẳng có chuyện thằng bé ngoan ngoãn nghe lời.

“Dạ, thần sẽ cho người đi truyền lời ngay.” Toàn bộ quá trình, thái giám tổng quản đều cúi đầu nhìn xuống. Gã nhận thấy giọng của Hoàng đế có vẻ mệt mỏi nên vội vã tìm lý do để lui xuống.

“Chờ đã lâu rồi phải không? Trẫm đã sai Ngự Thiện Phòng làm ngọ thiện. Người ăn cùng trẫm luôn đi. Đã lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau, trẫm luôn nhớ tới khoảng thời gian đó.” Hạ Thư mới vừa rời khỏi ghế thì đã thấy Trình Phi đang đứng ở cửa.

“Hôm nay bản Thái tử tới tìm ngươi là để đòi một lời giải thích, không phải tới để cười nói chuyện phiếm.” Nghe lời mời của Hạ Thư, Trình Phi chỉ đáp lại bằng một ánh mắt ngoan độc, như hận không thể lao tới đánh y một trận, “Vì sao không cho bản Thái tử tham gia cúng tế!”

“Có đi cũng chỉ thêm phiền não thôi. Huống hồ hiện giờ, tất cả mọi người trên triều đều nhìn ngươi chằm chằm. Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai đảm đương nổi?” So với Trình Phi đang tức giận, Hạ Thư lại trông bình thản hơn rất nhiều.


“Ha, thêm phiền não? Đó là phụ hoàng của bản Thái tử. Kẻ máu lạnh như ngươi đương nhiên không thể hiểu cảm giác này. Ngươi chỉ quan tâm tới ngôi vị, tới an nguy. Đợi tới lúc người đã chẳng còn nữa, ngươi mới biết mình đáng thương thế nào!”

Trình Phi hét vào mặt Hạ Thư. Thật ra cậu ta cũng cảm nhận được ít nhiều ý tốt của Hạ Thư, thế nhưng lại không muốn thừa nhận. Cậu ta không biết, nếu như không hận Hạ Thư thì cậu ta còn động lực gì để mà sống tiếp. Hiện giờ mục đích lớn nhất của cậu ta là đánh bại Hạ Thư, trở thành người thống trị quốc gia này.

Trình Phi gào xong, phất tay áo chạy thẳng. Hạ Thư vươn tay ra định kéo lấy cậu ta, thế nhưng vẫn chậm một bước. Trình Phi chỉ để lại cho y một bóng lưng xa dần.

“Cắt! Ok. Mọi người chuẩn bị đổi cảnh, tranh thủ thời gian.” Bóng lưng Trình Phi vừa biến mất ở góc, đạo diễn đã hô “Cắt”.

Ông ta còn định sau khi phân công xong sẽ tìm Trình Phi để nói chuyện riêng, không ngờ lại bị phó đạo diễn gọi đi.

“Anh diễn rất khá.” Trình Phi nhìn Hạ Thư cầm khăn lau lớp hóa trang trên mặt. Chính cậu ta cũng không hiểu vì sao bản thân lại chạy tới rồi mất tới nửa ngày mới thốt ra được một câu khen ngợi.

“Quá khen, cậu cũng rất có thiên phú. Nếu có thời gian thì cứ nói sớm với tôi, chúng ta còn có thể diễn tập với nhau. Như vậy tới lúc quay phim cũng dễ vào trạng thái hơn.” Hạ Thư có hơi sửng sốt, bởi y không nghĩ rằng mình lại được Trình Phi khen ngợi. Quả là hiếm thấy!

“Được, tôi sẽ suy nghĩ.” Điều làm cho Hạ Thư kinh ngạc hơn là Trình Phi còn gật đầu đồng ý với đề nghị này. Chắc chắn hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.