Đọc truyện Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi – Chương 100: Thì ra đạo diễn trương là bạn của trình chinh
“Đạo diễn Trương, sao anh dậy sớm thế? Hay là do giường nằm không thoải mái?” Hạ Thư cũng không biết sao trong lòng cứ cảm thấy hoang mang, cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm đã tỉnh rồi. Tranh thủ lúc Tiểu Mạt còn chưa ngủ dậy, y liền ra ngoài tản bộ một mình. Vừa ra tới cửa thì gặp Trương Nhất Phàm mới chạy bộ buổi sáng trở về.
“Không đâu. Phòng rất thoải mái, đặc biệt là giường ấy. Chỉ là tôi có thói quen chạy bộ buổi sáng thôi.” Trương Nhất Phàm khẽ gật đầu thay lời chào hỏi, nhưng cũng không gấp gáp rời đi, “Tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo Ảnh đế Hạ.”
“Có chuyện gì Đạo diễn Trương cứ nói thẳng ra là được, đừng khách sáo thế.” Hạ Thư cảm thấy khá mất tự nhiên trước thái độ của Trương Nhất Phàm, bất đắc dĩ gãi đầu.
“Không biết Ảnh đế Hạ đã từng đọc kịch bản của bộ ‘Đời Này’ chưa?” Nụ cười trên gương mặt Trương Nhất Phàm càng rõ hơn. Anh ta cố gắng để bản thân không tỏ ra quá nghiêm túc, dù sao điều mình muốn hỏi có lẽ hơi khó xử.
“Chưa, kịch bản này có điều gì đặc biệt hay sao mà lại có thể khiến Đạo diễn Trương để tâm đến thế.” Gần đây Hạ Thư chỉ nhận được mấy bộ kịch bản. Nhưng y không có chút ấn tượng gì với bộ “Đời này” này cả, có điều nếu đã là cái tên được Đạo diễn Trương nhắc đến thì y thấy khá tò mò.
“Cậu chưa đọc qua à? Vậy có từng nhìn thấy không?” Vốn dĩ Trương Nhất Phàm đã chuẩn bị sẵn câu hỏi để hỏi Hạ Thư, nhưng không ngờ là câu trả lời của y lại là “chưa đọc”. Đạo diễn Trương không khỏi nhíu mày.
“Chưa. Nếu đã thấy thì kiểu gì tôi cũng có ấn tượng. Gần đây tôi nhận được khá ít kịch bản, và không có ấn tượng gì với cái tên đó.” Hạ Thư thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không được tốt thì thật thà giải thích.
“Không sao, không biết Ảnh đế Hạ có thể cân nhắc chuyện diễn vai một thiếu niên ngồi xe lăn không?” Trương Nhất Phàm thả lỏng, lắc đầu xua tan mọi nghi hoặc của Hạ Thư.
“Ha ha, chẳng lẽ dáng vẻ ngồi xe lăn của tôi đã kích thích khả năng sáng tạo của Đạo diễn Trương rồi sao?” Hạ Thư nhìn Trương Nhất Phàm, thấy anh ta không có ý trêu đùa thì giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, “Nếu có thể thì tôi muốn biến thiếu niên đó thành một người đàn ông hơn, tôi không muốn diễn vai thiếu niên nữa.”
“Muốn từ thiếu niên thành một người đàn ông trưởng thành, xem ra Ảnh đế Hạ rất có chính kiến. Nếu tôi thật sự quay bộ phim có loại vai như vậy, thì hy vọng Ảnh đế Hạ nể mặt tôi mà tham gia.” Trương Nhất Phàm nhìn Hạ Thư bằng ánh mắt đầy hám ý.
“Tôi chắc chắn sẽ rất hân hạnh, ngược lại là đạo diễn tới lúc đó đừng quên tôi đấy. Chắc sau này, sẽ có một thời gian rất dài là tôi không có công việc gì cả.” Hạ Thư đã muốn tham gia phim của Đạo diễn Trương từ lâu, nhưng vẫn luôn chưa tìm được cơ hội. Khó khăn lắm y mới gặp được chính chủ, nhưng e là bản thân cũng sắp bị công ty phong sát mất rồi.
“Ảnh đế Hạ cứ nói đùa. Với khả năng diễn xuất của cậu mà còn không có hợp đồng thì thị trường điện ảnh thật sự có vấn đề rồi đó.” Trương Nhất Phàm biết quyết định của Hạ Thư lần này sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân y, nhưng anh nghĩ, kể cả y có muốn nổi trở lại thì cũng chỉ là chuyện rất đơn giản.
“Vậy xin mượn lời hay của Đạo diễn Trương, nhân lúc còn đang ngồi trên xe lăn, tôi sẽ tận dụng cơ hội để trải nghiệm cuộc sống.” Tuy không chắc chắn bộ phim có quay thật hay không, nhưng Hạ Thư cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
“Lời đồn quả nhiên không hề sai, Ảnh đế Hạ là người rất chuyên nghiệp.” Ánh mắt của Trương Nhất Phàm chứa vài phần tán thưởng. Nhưng nhìn chiếc xe lăn của Hạ Thư, anh lại nhớ đến một chuyện khác, “Đúng rồi, tôi có thể hỏi một chuyện riêng được không?”
“Được. Có điều, nếu như riêng tư quá, tôi sẽ không trả lời đâu.” Nghe thấy là chuyện riêng, Hạ Thư cũng hơi giật mình.
“Nghe nói, quan hệ cá nhân giữa Ảnh đế Hạ với Trình Chinh không đơn giản, không biết lần này ra ngoài, cậu có nói cho cậu ta biết không?” Trương Nhất Phàm gật đầu, nói ra điều mình vẫn luôn thắc mắc. Thấy có một chút bối rối lướt qua gương mặt của Hạ Thư, anh liền nói thêm một câu, “Tôi chỉ hỏi chơi thôi, trả lời hay không là ở Ảnh đế Hạ.”
“Không lẽ Đạo diễn Trương cũng theo dõi mấy tin đồn về chúng tôi à?” Giọng điệu của Hạ Thư lạnh lùng hơn mấy phần, nhưng vẫn khá lịch sự, “Với quan hệ hiện tại của chúng tôi, tôi đi đâu không nhất thiết phải nói cho anh ta biết.”
“Ảnh đế Hạ đừng hiểu lầm, tôi không có ý hóng chuyện gì cả,” Trương Nhất Phàm thấy sắc mặt Hạ Thư trở nên lạnh lẽo bèn giải thích, “Chỉ là tôi với Trình Chinh là bạn, biết cậu ấy rất để tâm đến chuyện của Ảnh đế Hạ, nên mới thuận miệng hỏi một câu.”
“Không ngờ Đạo diễn Trương lại là bạn của Trình Chinh. Tôi không giận, chỉ là có chút bất ngờ thôi.” Tuy cảm thấy không nhất thiết vì chuyện này mà khiến cả hai người đều không vui, nhưng Hạ Thư cũng không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện nữa.
“Tô Thụy sắp dậy rồi, tôi phải đi làm bữa sáng cho em ấy. Xin lỗi đã thất lễ.” Trương Nhất Phàm cũng hiểu cuộc trò chuyện này đã đến lúc kết thúc. Anh ta bối rối nhìn đồng hồ rồi viện cớ rời đi.
Hạ Thư gật đầu, đẩy bánh xe lăn đi về phía trước.
Nhìn hàng lau đung đưa trong gió, Hạ Thư lại càng thêm rối bời.
Y nghĩ tới việc, bản thân đến đây đã được mấy ngày rồi, không biết đám người Vương Khải có tìm mình không. Bên phía Đại ma vương thì e là đã hành động rồi, còn Trình Chinh nữa, haizz…
Thật sự không muốn tiếp tục trốn tránh thêm nữa, Hạ Thư bèn lấy chiếc điện thoại mà mình đã tắt máy suốt thời gian qua ra. Những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn gửi đến không phải một trăm thì cũng là chín chín tin, cũng may là y chưa vào tài khoản mạng xã hội.
Cuộc gọi nhỡ gần đây nhất là của Lâm Nguyên, trừ mấy cái tên y có thể đoán ra được như Vương Khải, Trình Chinh, Đại ma vương ra, y còn phát hiện ra, có cả mấy cuộc gọi nhỡ của cha mẹ mình.
Hạ Thư thót tim, vội vã gọi lại, nhưng đợi mãi đầu dây bên kia cũng chỉ truyền tới lời nhắc điện thoại của cha mẹ đã tắt máy.
Nhớ tới lần trước gọi điện thì họ nói đang ở Paris, Hạ Thư chỉ có thể tự an ủi rằng có lẽ bọn họ đang ngủ. Nhưng y lại không hề biết rằng, cha mẹ mình đã trên máy bay về nước.
Còn chưa biết có nên gọi điện lại cho Vương Khải hay không, Hạ Thư đã bị lời nhắc tin nhắn đến kéo cho hồn trở về. Y vô thức mở ra thì thấy là tin nhắn của Trình Chinh: “Dậy chưa? Hôm nay thời tiết rất đẹp, vẫn chưa định quay về à?”
Hắn không chất vấn, không phẫn nộ, khiến Hạ Thư thấy có chút khó chịu. Lẽ nào thật sự là hắn đang thay đổi như những gì hắn đã nói sao?
Hạ Thư lại lăn bánh xe lăn về phía trước. Hóa ra buổi sáng hôm xuất viện, Trình Chinh định đưa cơm cho mình, thậm chí còn ngại ngần nhắn tin hỏi khẩu vị của mình.
Biết y đã xuất viện, hắn cũng có nổi cáu, nhưng lại chỉ trách y không biết quý sức khỏe, đang bị thương còn cứ chạy lung tung.
Đương nhiên cũng có những tin nhắn than trách, trách bản thân hắn không sớm bù đắp cho mối quan hệ này, trách bản thân hắn không đủ tốt, cho tới tận ngày hôm nay vẫn không có được sự tin tưởng của Hạ Thư.
Ôm lấy cái điện thoại, trong đầu Hạ Thư không ngừng tua lại những lần hai người dây dưa qua lại trong mấy năm nay. Y cười khổ.
Trong vòng mười năm không được xuất hiện trước mặt Trình Chinh. Khi đồng ý lời hứa này, y đã nhẹ nhàng biết bao. Nhưng mấy năm nay, bản thân y lại chỉ làm được đúng một việc, đó là nắm mọi cơ hội để khiến Trình Chinh không quên được mình.
Người khác đều cho rằng bản thân y bạt mạng cho sự nghiệp là vì dã tâm. Nhưng dã tâm lớn nhất của y lại chính là Trình Chinh. Tranh danh đoạt lợi cũng chỉ để khiến mình có thể có thêm nhiều cơ hội xuất hiện trong thế giới của Trình Chinh mà thôi.
Nghĩ như vậy thì… bản thân y mới chính là kẻ bỉ ổi nhất, thậm chí còn không đường hoàng bằng Lý Minh Vũ. Chí ít anh ta chưa từng che giấu những thứ mình muốn có, cũng không kìm nén ham muốn chiếm hữu của bản thân.
Haizz…