Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 7: A khôn
Lục Tư Nguyên bỗng im lặng, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàm vừa lạnh lùng lại vừa sắc bén khiến Lăng Hàm có cảm giác như bị kim châm.
Thì sao nào?
Lăng Hàm nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, Lục Tư Nguyên chậm rãi nói: “Có thời gian rảnh rỗi đi đoán suy nghĩ của người khác thì chẳng thà cậu chăm chỉ học hát với diễn xuất đi, đừng cả ngày chỉ biết nghĩ cách leo lên người ai, mượn lực của ai mà đi lên.”
Lăng Hàm sửng sốt, đột nhiên nhận ra nguyên nhân Lục Tư Nguyên lạnh nhạt với mình, lẽ nào anh ta cho rằng cậu làm tất cả chỉ vì muốn tiếp cận, bám víu vào anh ta sao?
Lăng Hàm vừa định phản bác lại lập tức mặc niệm trong lòng: “Không được nóng giận, không được nóng giận”. Cậu suy nghĩ môt cách lý trí, Lục Tư Nguyên không phải hạng người chưa xác định sự thật đã mở miệng chế nhạo người khác, lẽ nào chủ nhân của cái thân này lúc trước từng có suy nghĩ muốn ôm đùi Lục Tư Nguyên? Hay bình thường có hành động gì đó chọc phải Lục Tư Nguyên?
Rõ ràng Lục Tư Nguyên không có ý muốn nói chuyện với Lăng Hàm, anh quay sang nhìn chằm chằm bia mộ rồi đứng đó một lúc lâu, sau đó xoay người, sải bước rời đi trên con đường vắng lặng.
“Chúng ta đi thôi.” Tẫn Vĩnh nói với Lăng Hàm.
Lăng Hàm ngoảnh lại nhìn phần mộ le loi, sau đó quay đầu đi về cùng Tần Vĩnh.
Vĩnh biệt, Bạch Tử Sách.
Cậu âm thầm nói trong lòng, từ nay về sau cậu là Lăng Hàm, dùng thân phận hoàn toàn mới để sống trong cái thế giới này.
Lăng Hàm không ngờ rằng mình thật sự có quản lý, Lục Tư Nguyên quẳng cậu lại bệnh viện rồi rời đi với Tần Vĩnh. Lăng Hàm cũng không biết nên hỏi ai về chuyện của mình, cậu mượn di động của y tá để tra cứu tư liệu về Lăng Hàm, vừa gõ tên Lăng Hàm thì trên màn hình đã nhảy ra mấy chục người, cậu cũng không biết mình là người nào.
Cậu nhớ Lục Tư Nguyên từng nói cậu nên chăm chỉ học hát với diễn xuất, xem ra chủ nhân cái thân xác này hẳn là thuộc giới giải trí! Vậy nên Lăng Hàm tìm theo hướng này, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi sao nho nhỏ có rất ít tư liệu, các hoạt động tham gia lại càng ít đến gần như không có.
Kết quả tìm kiếm như vậy so với ảnh đế Bạch Tử Sách được mọi người nâng lên địa vị cao ngất quả là chênh lệch như lòng sông so với mặt biển. Nhưng Lăng Hàm nhanh chóng bỏ qua điểm khó chịu ấy, không cần biết tính cách của chủ nhân cũ cái thân này như thế nào, cậu vẫn phải cảm ơn người này đã cho mình một cơ hội sống lại.
Lăng Hàm không tra được tư liệu đành từ bỏ, ngoan ngoãn dưỡng thương trong bệnh viện mãi cho tới khi người đàn ông tự xưng là quản lý của cậu đến thăm.
Quản lý của Lăng Hàm tên là A Khôn, là một người lùn lại gầy teo, trên đầu anh ta đội một cái mũ dạ màu xám, hành động có hơi ẻo lả nhưng có một cái miệng cực kì lợi hại và một đôi mắt cực tinh.
Anh ta vừa mới nhìn thấy Lăng Hàm đã nói ngay: “Anh còn đang nghĩ mấy ngày nay cậu chạy đi đâu, hóa ra là đi ôm đùi Lục Tư Nguyên, không ngờ Lục ảnh đế, Lục Tư Nguyên lại đích thân bảo anh tới đón cậu!”
Lăng Hàm không biết người này, nhưng thấy thái độ quen thuộc của đối phương thì đành nói: “Em bị thương.”
A Khôn đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu, thái độ như thể vừa mới phát hiện ra tình trạng thảm khốc của Lăng Hàm: “Sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ nôn nóng sốt ruột của anh ta hơi thái quá, cũng không biết là thật lòng hay là giả dối.
Sau khi A Khôn vào, phía sau còn có một cô gái có lẽ là trợ lý cầm theo lẵng hoa quả đi vào, gọi một tiếng: “Anh Khôn.”
“Đặt trên bàn đi.” A Khôn chỉ đạo.
Nữ trợ lý đặt lẵng hoa quả lên trên bàn rồi rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại A Khôn cùng với Lăng Hàm.
“Biết ai ném cậu xuống sông không?” Chắc Lục Tư Nguyên đã nói tình huống của cậu cho anh ta, A Khôn hỏi thẳng.
Lăng Hàm cũng đã chuẩn bị sẵn lý do trả lời: “Cãi nhau với người ta rồi bị ném xuống sông thôi.”
A Khôn lại hỏi tiếp, Lăng Hàm chỉ sợ càng nói càng sai nên quyết định ngậm miệng kín bưng, thế nhưng A Khôn chỉ tùy tiện hỏi vài câu rồi dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Vậy chuyện với Lục ảnh đế là thế nào?”
Xem ra đây mới là điều A Khôn quan tâm nhất.
Lăng Hàm cẩn thận nói: “Anh ta vô tình vớt em từ dưới sông lên, không có quan hệ gì khác.”
Trên mặt A Khôn lộ ra vẻ thất vọng: “Vậy sao, còn tưởng cuối cùng cậu cũng ôm được cái đùi to rồi chứ… haiz, thế rốt cuộc thời gian này cậu làm gì vậy? Suốt ngày chạy ở bên ngoài, làm việc gì cũng thần thần bí bí, rốt cuộc là bận rộn cái gì!”
Có khi là bận vơ vét tiền tài chứ gì nữa!
Lăng Hàm yên lặng nói thầm trong lòng, không lên tiếng.
A Khôn quan sát sắc mặt của Lăng Hàm, không biết anh ta đọc được ra cái gì mà thở dài, nói: “Anh biết cậu đang trách anh, thế nhưng anh cũng hết cách rồi, tài nguyên của công ty chỉ có ngần đấy, Đậu Dương đã giành được thì hiển nhiên không có suất của cậu, cậu biết người đứng sau Đậu Dương là ai không? Là cổ đông của công ty chúng ta đó, anh không đắc tội nổi đâu!”
Lăng Hàm chưa bao giờ nghe đến tên Đậu Dương nên mặt không biến sắc nhìn chằm chằm A Khôn, quan sát lời nói và cử chỉ của anh ta, cố gắng tìm ra được chút dấu vết. Từ vài lời của A Khôn, cậu phán đoán được Lăng Hàm chính là ngôi sao nhỏ không chút danh tiếng gì kia, hơn nữa còn có khả năng không được coi trọng. Cậu đoán thử tâm lý của một ngôi sao nhỏ liền lập tức nhập vai, môi mím chặt, lộ ra một vẻ mặt thẫn thờ.
Về khoản diễn xuất Lăng Hàm rất có thiên phú, hơn nữa sau này còn được bồi dưỡng nên kỹ thuật phải nói là tuyệt vời, chỉ cần dùng ánh mắt cùng một chút biểu cảm là có thể diễn tả chuẩn xác nội tâm của nhân vật.
Khi giao tiếp với người như A Khôn nhất định không thể để lại nhược điểm, bằng không sau này sẽ bị bắt chẹt đến chết thì thôi, không cần nói chỉ cần dùng biểu cảm cùng với ngôn ngữ cơ thể là người giỏi quan sát người khác như A Khôn sẽ tự tưởng tượng ra được tâm tình và những gì mà cậu muốn nói.
A Khôn thấy biểu cảm của Lăng Hàm như vậy liền hiểu lời nói của anh ta không thuyết phục được Lăng Hàm, anh ta nói: “Thế nên anh mới bảo cậu mau tìm kim chủ cho mình đi! Nếu không tìm được kim chủ thì cái vỏ bọc con nhà giàu của cậu sẽ không giữ được nữa đâu, đến lúc đó chẳng ai giúp được cậu nữa hết.”
Vỏ bọc nhà giàu?
Lăng Hàm sửng sốt, nhưng biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
“Cậu nói cậu giả vờ làm cái gì chẳng được? Sao lại muốn sắm vai công tử nhà giàu chứ! Trong giới giải trí này cậu ấm cô chiêu còn thiếu nữa chắc? Đương nhiên lúc khởi đầu nếu cậu là con nhà giàu, người khác không điều tra ra được xuất thân sẽ không bắt nạt cậu, nhưng thời gian lâu dần, là lừa hay là ngựa thì sớm hay muộn chẳng phải ai cũng biết còn gì?” A Khôn trách cứ.
Lăng Hàm nghe đến đó liền hiểu vì sao chủ nhân của cái thân này lại phải đi tống tiền người kia. Nếu như muốn sắm vai con nhà giàu thì đương nhiên không thể keo kiệt, muốn phô trương cũng phải có vốn liếng, lúc nào cũng phải vung tiền như rác, thu nhập của những nghệ sĩ nhỏ không cao, đôi khi cũng phải xài chút đường ngang ngõ tắt, nhưng nhất định cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ bị người ta đập chết.
Lăng Hàm không biết nên đồng tình hay là cạn lời nữa.
Lục Tư Nguyên chán ghét Lăng Hàm, ngầm chỉ trích cậu ta muốn ôm đùi mượn lực, hiện tại xem ra nguyên nhân Lăng Hàm bước chân vào con đường này cũng là do bị quản lý giật dây.
Cậu bỗng dâng lên cảm giác phản cảm với người đàn ông tên A Khôn này.
Đời người như một bộ phim, hoàn toàn dựa vào khả năng diễn xuất, hiện giờ Lăng Hàm không tiện nói nhiều nhưng cũng không thể quá bị động, cậu chỉ có thể thông qua vẻ mặt và động tác để phản ứng lại. Nghe được mấy câu đó cậu chỉ thở dài một hơi. Việc thở dài có rất nhiều ý nghĩa, phụ thuộc vào trí tưởng tượng của đối phương như thế nào.
Đối với người biết rõ nội tình như A Khôn chắc chắn sẽ tưởng tượng rất nhiều, vì vậy anh ta nói: “Quên đi, lúc này việc cậu nên làm nhất là phải dưỡng thương cho tốt, may mà mặt của cậu không có vấn đề gì, nếu như mặt cậu bị hủy thì đời này của cậu cũng sẽ đi tong luôn đấy.”
Sau đó A Khôn lại an ủi vài câu, trọng tâm cậu chuyện bỗng nhiên chuyển đến vấn đề tiền bạc.
“Bây giờ tiền thuốc men phải làm sao đây?” A Khôn nói: “Tự dưng cậu chạy ra bên ngoài rồi bị thương, công ty sẽ không chi tiền thuốc men cho cậu đâu, cậu tự bỏ tiền của mình ra đi.”
Lăng Hàm sửng sốt, cậu quả thực chưa nghĩ đến chuyện này, việc sống lại đã mang đến quá nhiều chấn động, đã thế còn cả chuyện Lục Tư Nguyên thăm mộ mình. Chuyện này gây sốc hơn những chuyện khác nhiều, việc tiền bạc cậu lại hoàn toàn không hề nghĩ tới.
Hiện tại ngay cả tình trạng mối quan hệ và thân phận của cái xác này thế nào cậu còn không rõ thì sao có thể biết về tình hình tài chính được chứ? Đương nhiên trên người chẳng có nổi một xu.
Bị A Khôn nhìn chằm chằm, Lăng Hàm nghĩ đến tiền tài của Bạch Tử Sách, nhưng tiền mặt với các loại chi phiếu đều ở trong nhà, hơn nữa phần lớn tài sản đều được mua bảo hiểm, lúc cần cậu cũng chỉ mang theo chứng minh thư với thẻ ngân hàng, lấy bộ dạng hiện tại chắc chắn không thể lấy được.
Nghĩ tới nghĩ lui cậu chợt nhớ từng chuyển tiền vào một tài khoản mua hàng online, trong đó có khoảng chừng hai vạn tệ!
Không biết có đủ không?
Lăng Hàm chẳng thể làm gì khác hơn là nói: “Trên người em có lẽ chỉ có khoảng hai vạn, không biết có đủ hay không?”
A Khôn thở dài một hơi, nói: “Để anh đi hỏi xem!”
Lăng Hàm chợt nhớ ra mỗi ngày y tá sẽ đưa tới một bản danh sách các khoản cần chi, nghĩ tới đây cậu liền lục tìm trong ngăn kéo bản danh sách đó thì phát hiện có người đã nộp trước một vạn tệ, người này là ai không cần nói cũng biết.
Lăng Hàm nghĩ, nếu như cậu ghét ai thì chắc chắn sẽ không cứu người đó rồi còn chi tiền thuốc men nữa, ngẫm lại thì Lục Tư Nguyên thật ra cũng tốt lắm.
Bệnh viện này là một bệnh viện tư cao cấp, Lục Tư Nguyên lại chọn cho cậu phòng bệnh VIP cho nên khoản tiền một vạn kia hoàn toàn không đủ, nhưng công thêm hai vạn của bản thân nữa vậy là đủ rồi.
Lăng Hàm nhờ A Khôn mua hộ một cái di động, sau đó A Khôn mua cho cậu một cái di động chẳng biết của hãng nào, ấn phím nửa ngày sau mới phản ứng.
Lăng Hàm cầm cái di động hàng giả chất lượng kém mà câm nín, A Khôn không những bợ đít mà còn rất keo kiệt, thân là một ngôi sao mà dùng điện thoại thế này thì không hợp chút nào, rõ ràng gã chê cậu không có tiếng tăm gì, sợ tiêu tiền cho cậu sẽ lãng phí.
Lăng Hàm cầm di động, tải ứng dụng rồi nhập mật mã, sau đó phải chứng thực mất cả nửa ngày mới mở ra được, quả nhiên phát hiện trong đó còn hai vạn.
Thật sự cảm ơn trời đất.