Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 54: Tức giận
Lục Tư Nguyên đi trước Lăng Hàm, nhưng vì ngồi xe lăn không thể đi nhanh được, thấy sắp bị đuổi kịp, anh liền liếc sang lối thoát hiểm bên cạnh, ra hiệu cho trợ lý đẩy mình vào đó rồi che chắn hộ.
Trợ lý nghe vậy kinh ngạc vô cùng nhưng vẫn nghe theo mà che người anh đi, Lăng Hàm đeo ba lô đi ngang qua cũng không chú ý tới bên này.
Chờ Lăng Hàm đi rồi, Lục Tư Nguyên mới bảo trợ lý đẩy anh ra khỏi đó, cô trợ lý thấy vẻ mặt ung dung thản nhiên của anh lại càng không thể hiểu nổi anh đang muốn làm gì, chẳng lẽ người mà sếp vừa tránh là Lăng Hàm?
Cô trợ lý ôm một bụng nghi vấn, nhưng vì ngại thân phận đôi bên nên cũng không hỏi thẳng ra.
Chưa đi được mấy bước, Lục Tư Nguyên như cảm nhận được gì đó mà móc điện thoại trong túi ra, sắc mặt khẽ thay đổi. Cô trợ lý ở trên cao nhìn xuống vô tình liếc thấy nội dung bên trong: Anh Lục, tôi tới đây.
Người gửi tin là Husky.
Trợ lý bắt đầu nổi hứng hóng hớt: Husky là ai? Tại sao có thể khiến sắc mặt của sếp thay đổi ghê đến vậy?
“Đi thôi!” Lục Tư Nguyên lên tiếng, giọng nói có chút vội vã.
Trợ lý vội vàng đẩy Lục Tư Nguyên vào thang máy, dựa vào hai năm kinh nghiệm đi theo Lục Tư Nguyên, cô biết Lục Tư Nguyên đang sốt ruột thật sự.
Hai người nhanh chóng lên xe, suốt đường phóng xe như bay để về bệnh viện Nam An, tốc độ này khiến cô trợ lý không khỏi hết hồn. Trong hai năm cô đi theo Lục Tư Nguyên, Lục Tư Nguyên lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh, ung dung, rất hiếm khi trở nên vội vã như thế này, không biết cái người tên Husky kia là nhân vật máu mặt cỡ nào nhỉ?
Về tới bệnh viện Nam An, câu đầu tiên mà Lục Tư Nguyên nói với vệ sĩ là: “Có ai tới đây không?”
Vệ sĩ đáp: “Không có.”
Sau đó, Lục Tư Nguyên bảo vệ sĩ đẩy anh lên phòng bệnh ở tầng ba, lại dặn dò tất cả mọi người: “Không được phép nói cho bất cứ ai chuyện hôm nay tôi từng rời khỏi đây.”
Mọi người đều đáp vâng.
Cô trợ lý lại buồn bực: Sao sếp lại phải giấu chuyện mình ra ngoài? Nếu vệ sĩ không nói dối, rõ ràng là Husky vẫn chưa tới, chẳng lẽ sếp vội vã trở về là vì muốn về trước khi người tên Husky kia tới sao? Giấu chuyện mình ra ngoài cũng là để giấu Husky à?
Cô trợ lý càng lúc càng thấy tò mò hơn về thân phận của người tên Husky này, người có thể khiến sếp của cô tốn công tốn sức như thế, cô thật sự rất muốn gặp được.
Mười phút sau, có người đẩy cửa phòng bệnh ra, người bước vào khiến trợ lý kinh ngạc không thôi. Không ngờ lại là Lăng Hàm vừa mới thấy không lâu trước đó!
Không phải chứ, chẳng lẽ Husky là Lăng Hàm?
Cô trợ lý nhìn sếp đang nằm trên giường cầm sách nghiêm túc nghiên cứu, lại nhìn cậu thanh niên ngoài cửa, trong lòng hỗn loạn.
“Tôi… tôi về rồi đây.”
Lăng Hàm hơi xấu hổ gãi gãi đầu, cậu có gương mặt đẹp trai và con mắt sâu hun hút, con tim cô trợ lý bỗng đập thình thịch.
Không có ai trả lời.
Cô trợ lý thấy cậu thanh niên ngượng nghịu đến mức không biết làm gì cho ổn liền quay đầu lại nói: “Sếp…”
“Cô ra ngoài đi.” Lục Tư Nguyên tựa như ra khỏi thế giới trong sách, hất cằm ra hiệu cho trợ lý.
Cô trợ lý hiểu ngay vấn đề, rất thức thời nói: “Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Sau đó cô sóng đôi guốc cao ra khỏi phòng bệnh, lúc cô lách người đi ra vô tình trông thấy nụ cười hiếm hoi của sếp nhà mình.
Sau khi trợ lý đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên, không ai nói gì cả.
Một lúc lâu sau, Lăng Hàm đành phải lên tiếng trước: “Anh Lục, tôi…”
Anh Lục chậm rãi đặt sách lên đầu giường, nhướn hàng lông mày đẹp của mình lên hỏi: “Đeo cái gì đấy?”
“À, quần áo của tôi.” Lăng Hàm mở ba lô lấy quần áo bên trong ra, cậu thường để sẵn vài bộ ở công ty cho nên tiện thì cầm theo luôn.
“Quần áo?”
“Phải.” Lăng Hàm cầm một bộ nói: “Tôi sẽ tuân thủ lời hứa túc trực ở đây chăm sóc anh cho đến khi anh xuất viện. Tôi không biết phải ở đây bao lâu cho nên mang quần áo sạch tới để thay.”
Lục Tư Nguyên: “…”
Lục Tư Nguyên dường như rất kinh ngạc: “Túc trực chăm sóc cho tôi?”
Lăng Hàm chớp mắt: “Phải.”
Lục Tư Nguyên cười lạnh: “Chắc không làm được một nửa rồi lại chạy mất đấy chứ?”
Lăng Hàm xấu hổ lắc đầu: “Lần này tuyệt đối không như thế nữa.”
Cậu tiến tới mở tủ quần áo ra, treo quần áo của mình vào đó.
Lục Tư Nguyên không ừ hử gì, vẫn tiếp tục đọc sách, như thể quyển sách đó là thứ thu hút nhất trên đời này vậy.
Anh không nói gì, Lăng Hàm lại đang xấu hổ vì sáng nay mới bị từ chối nên cũng cố gắng không lên tiếng trước, hai người chưa bao giờ ở cạnh nhau mà lại im lặng đến vậy.
Chiếc giường nhỏ bên cạnh vẫn chưa bị dọn đi, chăn đệm sạch sẽ như mới, như thể đang chờ Lăng Hàm nằm xuống bất cứ lúc nào.
Lăng Hàm đứng một lát liền đi tới trước mặt Lục Tư Nguyên: “Nếu anh có gì cần dặn dò thì cứ việc nói.”
Ngôn từ của cậu vô cùng khách sáo, dù sao thì tốt nhất cũng nên giữ khoảng cách.
Nhưng Lục Tư Nguyên còn chẳng buồn ngước mắt lên.
Căn phòng hơi tĩnh lặng.
Lăng Hàm nghĩ, liệu có phải Lục Tư Nguyên ghét mình rồi không? Sáng nay vừa bị từ chối, tối lại mặt dày xáp tới, chắc là bị anh ghét rồi.
Lăng Hàm chần chừ một hồi lại hỏi: “Có cần tôi làm gì không?”
Cuối cùng Lục Tư Nguyên cũng chịu trả lời cậu: “Không cần.”
“Vậy tôi ra ngoài trước, nếu có gì cần dặn thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Lăng Hàm hoàn toàn trưng ra dáng vẻ hầu hạ người khác.
Thấy Lục Tư Nguyên không trả lời, cậu lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, từ đầu đến cuối, Lục Tư Nguyên không hề liếc cậu đến một cái.
Chờ Lăng Hàm đi rồi, Lục Tư Nguyên mới bỏ sách xuống, thờ dài một hơi.
Tốt lắm, cậu ta không biết mình tới GMG thấy cậu ta.
Hai ngày sau đó, Lục Tư Nguyên vẫn rất ít nói, chỉ dặn Lăng Hàm làm một số chuyện lặt vặt. Lăng Hàm đáp ứng mọi yêu cầu của Lục Tư Nguyên, cái gì không biết làm thì cậu sẽ hỏi y tá hoặc hộ lý để họ dạy cho, nghiêm túc học cách làm của họ, thế nên cũng nhanh chóng thân được với đám y tá.
Y tá nói: “Giờ anh Lăng hoàn toàn có thể một mình chăm sóc người bệnh được rồi.”
“Vậy sao?”
“Phải. Anh học rất nhanh.”
Lăng Hàm được khen thì hơi đắc ý, nhưng nghĩ đến thái độ của Lục Tư Nguyên thì lại khiếm tốn đi vài phần.
“Anh Lăng với anh Lục là bạn tốt của nhau à?” Y tá cười hỏi.
Lăng Hàm không biết nên trả lời thế nào, đáp: “Anh Lục có ơn với tôi.”
Hai người vui vẻ nói chuyện, điện thoại Lăng Hàm vang lên, cậu cầm lên nhìn một cái rồi nói với y tá: “Anh Lục gọi tôi rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”
Mặt cô y tá khẽ đỏ lên, đáp ừ.
Lăng Hàm vội quay trở lại phòng bệnh, Lục Tư Nguyên cười như không cười: “Đi đâu đấy?”
“Không đi đâu cả, chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi…” Lăng Hàm đi tới: “Có muốn uống nước không?”
Lục Tư Nguyên không ừ hử gì.
Lăng Hàm rót cho anh một cốc nước ấm.
Lục Tư Nguyên nhận lấy uống một ngụm, thờ ơ nói: “Cậu thích cô y tá đó à?”
Lăng Hàm ngẩn ra, ngập ngừng một lúc lâu rồi mới nói: “Không đến mức thế, nhưng cô ấy khá dễ thương.”
Lục Tư Nguyên đặt cốc nước lên bàn, ngước mắt lên nhìn cậu: “Có muốn tôi làm mai cho cậu không?”
Lăng Hàm giật nảy mình, vội xua tay: “Đừng đừng đừng, tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ coi cô ấy như bạn thôi.”
“Bạn?” Cặp mắt Lục Tư Nguyên đen sâu hun hút: “Nhưng cô ấy có vẻ không coi cậu là bạn đâu.”
Lăng Hàm hơi sững sờ.
Hai hàng lông mày đẹp của Lục Tư Nguyên khẽ cau lại ánh lên vẻ trào phúng: “Không có ngôi sao nữ cho nên buồn chán quá đi tán tỉnh y tá à?”
Lời nói châm chọc này khiến Lăng Hàm không dễ chịu chút nào.
“Nào là Âu Dĩnh, nào là Trương Nghệ Tuyền, giờ lại thêm một cô y tá, đúng là gặp ai yêu người đó, nực cười hơn là trước đó còn bày tỏ với tôi nữa chứ.” Lục Tư Nguyên nhếch miệng cười châm biếm: “Tiêu chuẩn chọn người của cậu là xuống tay với người ở gần nhất, bất kể nam nữ à?”
Mặt Lăng Hàm như nóng bừng lên, đây là lần đầu tiên Lục Tư Nguyên nhắc tới chuyện cậu tỏ tình, Lăng Hàm cảm thấy mất mặt vô cùng, mà thái độ châm biếm của Lục Tư Nguyên khiến cậu chỉ hận không thể biến mất khỏi đây ngay lập tức.
“Tôi không có…” Lăng Hàm cúi thấp đầu: “Có phải anh Lục quan tâm hơi nhiều rồi không? Tôi ở bên ai thì có liên quan gì tới anh Lục đâu nhỉ?”
Lục Tư Nguyên hơi trợn to mắt, như thể không tin được rằng Lăng Hàm sẽ nói những lời như vậy.
Lăng Hàm hít sâu một hơi, nói: “Nếu anh Lục đã không còn gì cần dặn dò nữa, vậy tôi ra ngoài trước nhé. Hi vọng anh Lục dưỡng thương cho tốt rồi nhanh chóng bình phục.”
Sau đó, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.
Cửa đóng lại.