Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 50: Lịch sử đen tối
Hai ngày sau, chú Lê thông báo cho Lăng Hàm trong hòm da kia có rất nhiều đồ riêng tư do Thường Hoan để lại, đủ để chứng minh Thường Hoan là chủ của nó, đồng thời trong chiếc hòm đó cũng lưu lại vết máu của Lăng Hàm, hoàn toàn khớp với những gì Lăng Hàm kể lại. Qua điều tra xe của Thường Hoan có phát hiện bánh xe lưu lại bùn đất ở khu vực gần công trường, mà trong đêm xảy ra vụ tai nạn, xe của Thường Hoan cũng được xác nhận có đi loanh quanh ở phụ cận hiện trường.
Lăng Hàm lúc này đã về được chung cư của mình, cậu im lặng lắng nghe, cuối cùng mỉm cười, nói: “Cảm ơn chú Lê.”
“Không cần cảm ơn chú, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.” Chú Lê cười nói.
Cúp máy, Lăng Hàm đi vào thư phòng rồi cầm lấy quyển nhật kí màu đen kia, cậu khẽ nói: “Lăng Hàm, cậu có thể yên nghỉ được rồi.”
Sau đó cậu cầm quyển nhật kí đi vào nhà bếp, châm lửa rồi đốt nó cháy sạch. Quyển nhật kí cháy dần, tâm tình của Lăng Hàm cũng theo đó dần dần bình tĩnh lại, lần này coi như cậu đã giải quyết xong một đoạn nhân quả của mình.
Được chú Lê thông báo, Lăng Hàm báo tin cho bạn bè thân thiết của mình trước, còn có cả A Khôn.
A Khôn ở đầu bên kia giật mình: “Thật vậy sao?”
“Cứ chờ xem, không bao lâu nữa là Thường Hoan sẽ bị bắt thôi.” Việc đã nắm chắc phần thắng khiến giọng điệu của Lăng Hàm nghe nhẹ nhõm hơn.
“Cậu giỏi lắm thằng ranh này!” A Khôn cười, nói tiếp: “Thường Hoan xuống ngựa, cậu lại có tiếng, sau này nhất định công ty sẽ bồi dưỡng cậu.”
Lăng Hàm nói: “Đó là chuyện sau này, cảm ơn anh Khôn lúc đầu đã chống đỡ giúp em.”
“Giữa chúng ta mà còn phải nói mấy lời này làm gì.” A Khôn lập tức nói: “Anh Khôn vẫn luôn tin cậu, nhất định là Thường Hoan sai rồi, cậu ta đáng bị trừng phạt đúng tội.”
Lăng Hàm lắc đầu, nói thêm hai câu khách sáo rồi cúp máy.
Tưởng Nghị cùng Âu Dĩnh cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm, sau khi được Lăng Hàm khẳng định bọn họ đều vui vẻ. Tưởng Nghị nói: “Cứ có cảm giác cậu sắp phất đến nơi rồi ấy.”
Lăng Hàm bị cậu ta chọc cười: “Được rồi được rồi, chờ tôi phất nhất định sẽ không quên cậu.”
Hai người họ cười ha hả, lúc này cả hai người đều cho rằng sau vụ này Lăng Hàm sẽ cực kì nổi tiếng, sẽ được công ty coi trọng. Trước đây công ty bức Lăng Hàm muốn cậu rút đơn kiện cũng chỉ vì bọn họ cảm thấy Thường Hoan quan trọng, muốn hi sinh Lăng Hàm để giữ Thường Hoan. Nhưng lúc này đã không giống lúc xưa, Thường Hoan chắc chắn sẽ xuống ngựa mà độ phủ sóng của Lăng Hàm cũng đủ cao, vì lợi ích nên dù Lăng Hàm đắc tội với công ty thì công ty cũng sẽ thận trọng suy nghĩ sắp xếp cho cậu.
Vốn Lăng Hàm còn muốn gọi điện thông báo cho Lục Tư Nguyên nhưng do dự một hồi chỉ gửi một tin nhắn cảm ơn thật dài, cũng nói rằng chuyện đã giải quyết xong, sau này rảnh rỗi nhất định sẽ chuyên tâm chăm sóc cho anh.
Sợ anh là một chuyện, nhìn thấy anh liền cảm thấy xấu hổ là chuyện khác, Lăng Hàm sợ mình nghĩ quá nhiều.
Sau đó, cậu nằm lên giường đi ngủ.
Thường Hoan bị bắt vào lúc đang quay chương trình ở GMG, đã nhiều ngày nay cậu ta sống trong thấp thỏm lo âu, chỉ sợ cảnh sát sẽ tìm được chứng cứ rồi tóm mình vào tù, thậm chí Thường Hoan đã chuẩn bị sẵn đường lui đi làm dân xuất ngoại. Cậu ta làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cứ theo lịch trình đi làm việc để không khiến bất cứ kẻ nào nhìn ra sự khác thường của mình, đợi đến khi thủ tục làm xong là đi ngay lập tức, không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy.
Thế nên khi cảnh sát đưa ra lệnh tạm giam, sắc mặt của Thường Hoan trắng bệch, cả người nhũn ra.
Cậu ta không đi được nữa rồi.
Từ lúc Lăng Hàm báo cảnh sát đến giờ còn chưa tới một tuần, độ chú ý của dư luận đối với vụ án này vẫn chưa biến mất, ngoài cổng GMG thường xuyên có paparazi đến cắm chốt, cố gắng moi thêm càng nhiều tin tức. Xe cảnh sát vừa tiến vào cổng GMG là các phong viên lập tức hành động, nhao nhao tràn lên, đến khi Thường Hoan bị cảnh sát dẫn ra là các phóng viên lao lên như vừa hít thuốc lắc, vây kín Thường Hoan.
“Thường Hoan, cậu thừa nhận cố ý giết chết Lăng Hàm sao?”
“Xin hỏi vì sao cậu lại muốn giết Lăng Hàm? Giữa hai người có thâm cừu đại hận gì?”
“Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, xin hỏi cậu có gì muốn nói với người hâm mộ không?”
“Xin hỏi…”
“Có thể….”
Thường Hoan cúi đầu không nói một lời, cảnh sát nỗ lực ngăn cản phóng viên đang nhào đến, nhưng các phóng viên vẫn liều mạng chìa micro đến trước mặt Thường Hoan để cố hỏi được nhiều tin hơn.
Thường Hoan bị đẩy tới đẩy lui, trong quá trình này đầu của cậu ta không cẩn thận đập vào micro của phóng viên, vang lên một tiếng vang lớn.
Cậu ta ngây người chốc lát rồi không nhịn nổi gào lên: “Tôi bị anh ta ép! Là anh ta tống tiền tôi! Tôi chỉ tự vệ! Chưa kể anh ta đâu có chết?”
Phóng viên nhanh nhạy hỏi: “Vì sao anh ta lại muốn tống tiền anh?”
“Vì tiền!” Thường Hoan nhăn mặt, quát ầm lên: “Mỗi ngày anh ta đều tới vòi tiền, tôi thực sự không chịu nổi nữa! Các người nghĩ anh ta là con nhà giàu sao? Không phải! Anh ta được bao dưỡng đấy! Sau khi bị kim chủ đá đi anh ta liền chạy khắp nơi vay tiền, người khác không cho vay thì bắt đầu tống tiền tôi!”
“Tôi bị ép! Anh ta mới là kẻ khốn nạn! Tôi không giết người! Anh ta sống rất tốt!”
Các phóng viên còn muốn hỏi thêm nhưng cảnh sát đã kéo Thường Hoan vào xe cảnh sát.
Lúc Thường Hoan bị bắt Lăng Hàm đang nằm ngủ ở nhà, mấy ngày gần đây cậu ngủ không được ngon lắm, hiện giờ chuyện đã đi đến hồi kết nên mới đi ngủ bù. Tiếng chuông điện thoại réo điên cuồng khiến cậu tỉnh giấc, Lăng Hàm vươn một cánh tay ra từ trong chăn rồi cầm lấy điện thoại di động đang rung ầm ầm trên từ đầu giường lên, sau đó mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi: “A lô…”
Giọng điệu của A Khôn có chút sắc nhọn: “Cậu đang làm gì đấy?”
Nghe thấy giọng của A Khôn khiến Lăng Hàm tỉnh táo hơn vài phần, cậu ngồi dậy đáp: “Em đang ngủ…”
“Điên à, bây giờ cậu còn có tâm trạng để mà ngủ sao?” A Khôn lên giọng: “Chuyện lớn rồi đây này.”
“Làm sao thế?”
“Tự đi đọc tin tức đi!” A Khôn nói.
Lăng Hàm vội vàng lật di động ra xem, tin thứ nhất là Thường Hoan đã bị bắt, tin thứ hai là Thường Hoan tiết lộ chuyện Lăng Hàm tống tiền.
Vừa mở báo ra, Lăng Hàm nhanh chóng đọc toàn bộ nội dung một lần, tổng kết lại là Thường Hoan bóc mẽ Lăng Hàm được bao dưỡng nhưng giả làm con nhà giàu, vì không có tiền nên đi tống tiền người khác.
Cư dân mạng phản ứng rất kịch liệt.
“Một vở kịch thật hay đấy!”
“Biết ngay cả hai người này chẳng phải thứ tốt lành gì mà!”
“Thường Hoan chẳng phải hoa sen trắng, Lăng Hàm cũng chẳng ra làm sao!”
Lăng Hàm kéo xuống chút nữa, những bình luận mặt trái chiếm đa số. Trên Weibo của cậu lượng fan lại tăng vọt, đa phần là anti fan, số lượng bình luận đã lên đến chục nghìn.
Cư dân mạng tổng kết lại có mấy câu hỏi, thứ nhất, Lăng Hàm có thật sự tống tiền Thường Hoan hay không? Thứ hai, Lăng Hàm có thật sự là con nhà giàu hay không? Thứ ba, Lăng Hàm có từng được bao dưỡng hay không?
Đọc những bình luận này khiến niềm vui sướng hân hoan khi Thường Hoan bị bắt của Lăng Hàm biến mất không còn một mảnh.
“Lăng Hàm ơi là Lăng Hàm, cục diện rối rắm rồi…” Lăng Hàm lắc đầu cười khổ, khẽ thở dài.
Đầu óc của cậu nhanh chóng vận chuyển, nỗ lực tìm kiếm cách giải quyết tình hình. Thực ra Lăng Hàm đã sớm có đối sách ứng phó nếu Thường Hoan công bố chuyện cậu tống tiền, đó là kiên quyết không thừa nhận.
Lăng Hàm không phải kiểu người cổ hủ không biết xoay chuyển, chuyện tống tiền là do “Lăng Hàm trước kia” làm, hơn nữa cậu ta cũng đã phải trả giá vì hành động của mình, cho nên Lăng Hàm hiện tại chẳng ngu gì mà thừa nhận là do mình làm, thừa nhận sẽ chỉ khiến Thường Hoan vui vẻ còn cậu chẳng có chỗ tốt nào.
Trên màn hình di động đột nhiên xuất hiện ba chữ “Lục khổng tước” to đùng.
Lăng Hàm vội vã bấm nhận, lần trước không thấy Lục khổng tước hạ lệnh bảo cậu về chăm sóc nên cậu chạy thẳng luôn, không biết lúc này Lục khổng tước đã giận đến mức nào rồi.
Di động được kết nối, quả nhiên âm thanh nghiến răng nghiên lợi của Lục Tư Nguyên vang lên: “Cậu đúng là đồ hay gây sự!”
Sát khí nồng nặc toát ra từ màn hình điện thoại, Lăng Hàm rụt cổ một cái.
“Từ giờ trở đi, nếu có người hỏi cậu có tống tiền hay không thì kiên quyết phủ nhận cho tôi, có nghe không?”
“Hả?”
“Chẳng lẽ cậu muốn thừa nhận?” Khí áp ở đầu bên kia hơi thấp, anh đang cố gắng nhẫn nhịn nói tiếp: “Chuyện tống tiền chỉ có chúng ta biết, trước mắt Thường Hoan không có chứng cứ gì, chỉ cần cậu kiên quyết không thừa nhận thì cậu ta cũng không có cách nào! Bây giờ Thường Hoan muốn kéo cậu xuống nước, cậu thừa nhận tức là làm đúng theo kế hoạch của cậu ta! Nói chung lần này cậu ta nói cái gì cũng phải kiên quyết phủ nhận, tuyệt đối không được nhún nhường.”
Lăng Hàm không ngờ Lục Tư Nguyên sẽ nói như vậy, hơn nữa còn đưa ra biện pháp bảo vệ cậu trong thời gian nhanh nhất sau khi vụ việc xảy ra, thành thật mà nói Lăng Hàm rất cảm động.
Lục Tư Nguyên ở đầu bên kia thấy Lăng Hàm vẫn im lặng liền nghĩ là do cách nói của mình quá nghiêm khắc, anh lại mềm giọng nói tiếp: “Yên tâm, không sao đâu.”