Ảnh Đế Thị Phi

Chương 47: Yêu cầu


Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 47: Yêu cầu

Chu Bắc Hiền nheo mắt lại quan sát cậu thanh niên trước mặt, trong mắt toàn sự tìm tòi nghiên cứu, người dám chống đối hắn như vậy quả thực không có nhiều.

Lăng Hàm không chút biến sắc.

Chu Bắc Hiền nói: “Tôi sẽ cân nhắc cho cậu mấy ngày nghỉ, chờ sự việc giải quyết xong xuôi hãy quay về!”

Chờ Chu Bắc Hiền đi rồi, Lăng Hàm thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang hỏi Tần Vĩnh: “Là Lục Tư Nguyên…”

“Đúng, là cậu ấy bảo tôi tới đón cậu.” Tần Vĩnh nói.

Dù đã đoán được nhưng khi nghe chính miệng Tần Vĩnh thừa nhận vẫn khiến trong lòng Lăng Hàm có một cảm giác khác thường.

“Đi thôi.” Tần Vĩnh nói.

Lăng Hàm: “Chúng ta đi đâu?”

“Nhà của Tư Nguyên.”

Lăng Hàm: “…!!!”

Cậu có chút bối rối hỏi: “Sao… sao lại đến nhà anh ấy?! Tôi ở khách sạn là được rồi!”

Dưới nhà của cậu toàn paparazi đang cắm chốt, quá gây chú ý nên Lăng Hàm tính mấy ngày này sẽ ở lại khách sạn bên ngoài.

Tần Vĩnh đẩy kính mắt, nói: “Đúng vậy, tôi cũng cho rằng ở khách sạn là được rồi, nhưng mà có người cho rằng khách sạn không an toàn.”

Lăng Hàm: “…”

Làm sao bây giờ, có cảm giác càng ngày nợ càng nhiều.


Lăng Hàm ôm tâm tình phức tạp leo lên xe của Tần Vĩnh, để phòng ngừa bên ngoài có người thấy Lăng Hàm nên Lục Tư Nguyên bảo Tần Vĩnh lái chiếc xe được thiết kế đặc biệt. Cửa kính của chiếc xe này là thủy tinh đặc biệt, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì bên trong xe.

Phía trước có bảo vệ mở đường, Lăng Hàm thầm tự giễu nghĩ, mức độ phô trương thế này cũng chẳng khác kiếp trước khi cậu còn làm một siêu sao cho lắm.

Chiếc xe dần đi xa khỏi GMG, Lăng Hàm nhìn hàng người hâm mộ giơ biểu ngữ bên ngoài khiến tâm trạng của cậu bất giác lại dựng ngược lên. Kiếp trước cậu chết quá đột ngột nên sau khi sống lại cậu quyết tâm cố kiềm chế sự nóng tính của mình lại, gặp chuyện cũng đa phần là nhịn, Lăng Hàm cho rằng mình làm như vậy đã là nhượng bộ rất nhiều, thế nhưng đến cuối cùng lại phát hiện người ta vẫn chê cậu chưa nhượng bộ đủ.

Là cậu đã làm sai sao?

Là do cậu nhường nhịn không đủ sao?

Lăng Hàm tự hỏi lòng mình, không nhường nhịn thì kết quả là đầu rơi máu chảy, cậu có cảm giác bản thân mình đầu rơi máu chảy cũng không sao, vấn đề ở chỗ nó có liên quan đến người khác.

Cho tới bây giờ cậu không hề cảm giác hành vi của mình có vấn đề gì, thậm chí còn âm thầm khinh bỉ cách làm của A Khôn. Nhưng đến lúc này xem ra người như A Khôn với Chu Bắc Hiền lại sống tốt hơn.

Quy tắc của xã hội chính là đào thải, kẻ thích nghi được sẽ sống sót, tồn tại chính là chính nghĩa. Điều này liệu có nghĩa là cậu sẽ nhanh chóng bị loại bỏ, mà Chu Bắc Hiền với A Khôn mới là sự tồn tại chính xác?

Lăng Hàm đột nhiên lắc đầu.

Không phải, không phải như vậy.

Bọn họ chỉ đắc ý nhất thời mà thôi.

Hơn nữa sao cậu lại phải nghe theo bọn họ? Cậu không hề làm sai.

Cứ chờ xem, kẻ chiến thắng cuối cùng nhất định là cậu.

Lăng Hàm kiên định với lòng tin của mình.

Di động đột nhiên vang lên, người gọi tới là Tưởng Nghị. Lăng Hàm vội vàng nhận điện thoại trả lời câu hỏi của Tưởng Nghị, vừa cúp máy đến lượt Âu Dĩnh gọi tới, sau đó là đủ loại câu hỏi tình hình thế nào khiến Lăng Hàm trả lời không xuể.


“Tắt máy luôn đi!” Tần Vĩnh có lòng tốt đề nghị.

“Không được, bất cứ lúc nào cảnh sát cũng có thể liên lạc với tôi.” Lăng Hàm nói.

Tần Vĩnh không thèm nói nữa.

Một lúc lâu sau đến lượt di động của Tần Vĩnh vang lên, Lăng Hàm nhìn anh ta nhận điện thoại, nói vài câu “Cậu ấy ổn”, “Ở trên xe tôi”, “Tôi biết rồi” rồi cúp máy, sau đó Tần Vĩnh bẻ tay lái sang một hướng khác.

“Nhà Tư Nguyên cũng có paparazi, chúng ta không thể trở về đó được.”

“Vậy giờ…?”

“Chúng ta đến chỗ của Tư Nguyên trước.” Tần Vĩnh nói: “Công tác bảo vệ của bệnh viên Nam An khá tốt, hẳn là các phóng viên đã giải tán rồi.”

Lăng Hàm không từ chối, nhưng khi nghe thấy phải đến chỗ Lục Tư Nguyên thì đột nhiên có chút khẩn trương.

Cậu ôm tâm trạng rối bời tới bệnh viện, Lăng Hàm nhìn bệnh viện được canh gác nghiêm ngặt lại càng rối hơn, chiếc xe lái vào cổng lớn, một đường thông thoáng.

Lăng Hàm quay cửa kính xe xuống quan sát liền phát hiện khung cảnh của bệnh viện này cực tốt, cây cao bóng mát cùng với những cảnh sông hồ tự nhiên, bãi cỏ vườn hoa đủ cả. Những tòa nhà cao cao thấp thấp lấp ló trong hàng cây xanh cực kì đẹp, thay vì nói đây là một bệnh viện thì chẳng thà nói đây là một công viên.

Xe dừng lại trước cửa một tòa nhà, Lăng Hàm bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương.

Cậu có thể đứng trước mặt bất cứ kẻ nào để nói một cách hiên ngang rằng cậu không làm sai, nhưng trước mặt Lục Tư Nguyên vẫn không đủ sức.

Sau khi xuống xe, bảo vệ bước ra kiểm tra, thấy người đến là Tần Vĩnh thì lặng yên lùi lại.

Lăng Hàm theo Tần Vĩnh vào phòng bệnh của Lục Tư Nguyên.


“Vào đi.” Thanh âm vọng ra trầm thấp mà từ tính.

Tần Vĩnh vặn tay nắm rồi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rất lớn, lấy ánh sáng cực tốt. Những tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ to lớn nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, người đang ngồi trên giường như được bao trùm trong ánh nắng, được ánh nắng ấy dát lên một tầng hào quang. Mắt, mũi, môi của anh được khắc họa vô cùng rõ ràng dưới ánh sáng, không bới ra nổi một khuyết điểm nào, quả thực nhìn anh giống như một bức tượng được người thợ chăm chút từng li từng tí để tạo ra.

Lục Tư Nguyên ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu xem một quyển sách giấy, góc nghiêng đẹp đến mê hồn.

Lăng Hàm đột nhiên giật mình, cậu chỉ cảm thấy sao người này lại có thể đẹp được đến vậy!

Trước đây Lăng Hàm không có hảo cảm với Lục Tư Nguyên nên lúc nào nhìn anh cũng thấy chướng mắt, bây giờ gặp lại chắc do tâm tình đã khác nên cậu cảm thấy anh đẹp trai kinh khủng.

Lục Tư Nguyên nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy Lăng Hàm đứng sau Tần Vĩnh liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tần Vĩnh giải thích: “Dưới nhà của cậu cũng có phóng viên, không thể đưa cậu ấy về đó.”

Lục Tư Nguyên liếc mắt nhìn Lăng Hàm, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Lăng Hàm không biết nói thế nào nên chỉ đành hỏi thăm nhạt nhẽo: “Chân của anh thế nào rồi?”

“Khôi phục ổn rồi.” Lục Tư Nguyên nói: “Hai ngày nữa là được ra viện, cậu thì sao?”

Lăng Hàm nhún nhún vai: “Rất ổn.”

“Không ổn.” Tần Vĩnh thẳng thừng bóc mẽ cậu: “Lúc tôi tới cậu ấy đang bị Chu Bắc Hiền giam trong phòng, công ty muốn cậu ấy rút đơn kiện, bên ngoài người hâm mộ của Thường Hoan la hét đòi xin lỗi, tình hình không ổn lắm.”

Lăng Hàm cảm thấy hơi mất mặt liền quay đầu sang chỗ khác.

Lục Tư Nguyên nói với Tần Vĩnh: “Anh ra ngoài trước đi! Tôi có lời muốn nói với cậu ấy.”

Tần Vĩnh đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người là Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm.

Lục Tư Nguyên: “Khó chịu lắm nhỉ?”


Lăng Hàm sửng sốt liền đưa tay sờ đầu một cái: “Cũng có chút nhưng vẫn nhịn được! Bọn họ cũng đâu dám thực sự làm gì tôi, hơn nữa chắc chắn Thường Hoan sẽ phải vào tù, tôi sợ cái gì? Bọn họ càng bức tôi càng chứng tỏ là bọn họ lo sợ thôi.”

Lục Tư Nguyên không ngờ Lăng Hàm lại nói ra mấy câu như vậy, anh cho rằng Lăng Hàm sẽ than thở đau khổ, không ngờ cậu lại có thể nghĩ thoáng đến thế.

“Bây giờ cậu chống lại công ty, những ngày tháng sau này sẽ không tốt đẹp gì, có đáng không?”

Lăng Hàm cười cười: “Đáng.”

Cậu hiểu ý của Lục Tư Nguyên, những lời khuyên cậu nghe được nhiều nhất là phải biết tự lượng sức mình, phải nhẫn nại, phải nhường đường, không ngờ Lục Tư Nguyên lại đứng về phía cậu.

Lục Tư Nguyên… Lục Tư Nguyên dường như không giống với những người khác…

Lăng Hàm vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ, mặc dù cậu tin những gì mình làm đều đúng nhưng đứng dưới hoàn cảnh áp lực lớn thế này cậu vẫn cần những người khác ủng hộ, cổ vũ mình.

Lăng Hàm gãi gãi đầu: “Hôm nay cảm ơn anh.”

Tuy rằng Lăng Hàm nghĩ dù Tần Vĩnh không tới, đến giờ cậu vẫn có thể muốn đi thì đi, nhưng Lục Tư Nguyên có ý tốt thì cậu vẫn phải cảm ơn.

Lục Tư Nguyên quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên cười lạnh: “Cảm ơn? Nói một câu là xong à?”

Lăng Hàm: “…”

“Hành động thực tế đâu?” Lục Tư Nguyên khép sách lại rồi thản nhiên nói: “Mấy ngày trước có người nào đó nói muốn lấy thân báo đáp, sau này người đó sẽ do tôi quản lý, kết quả người đó tự nhiên chạy biến mất lại còn chọc phải pháp luật, suýt nữa bị giam lỏng, cậu nói xem, người như vậy nói cảm ơn có thể tin được sao?”

Người nào đó chọc phải pháp luật: “…”

Chờ đã, cậu nói muốn lấy thân báo đáp lúc nào? Từ lúc nào thân thể cậu thuộc về anh ta vậy?

Lục khổng tước tiếp tục nói: “Nếu muốn cảm ơn, không bằng hành động thực tế đi.”

Lăng Hàm: “Anh nói đi, chỉ cần tôi làm được chắc chắn sẽ làm!”

“Hai ngày tới cậu đều phải ở đây không được đi đâu, ở đây chăm sóc tôi.” Lục Tư Nguyên bưng cốc nước, lạnh lùng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.