Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 39: Cùng xe
Tất nhiên Lục Tư Nguyên không bị cắn câu: “Nguyên nhân quyết định một bộ phim hay hay dở có rất nhiều phương diện, ở phương diện đạo diễn, tôi chỉ là một người ngoài ngành, không có gì để bình phẩm nhiều, trong mắt tôi thì cả mười bộ phim đều rất tốt, nếu như bắt buộc phải bình luận, tôi chỉ có thể bàn luận từ phương diện mà tôi am hiểu, ví dụ như diễn xuất.”
Nữ MC kia cũng không phải kiểu người thích chọc ngoáy, cô cười hỏi: “Với phương diện diễn xuất thì Lục ảnh đế là người có quyền phát biểu nhất rồi.”
“Trong cuộc thi làm phim ngắn lần này có rất nhiều người trẻ tuổi tài năng tham gia, có một số người thực sự rất xuất sắc, diễn viên của ‘Vách núi’ rất khá, tôi còn ấn like cho cậu ấy trên Weibo nữa.” Lục Tư Nguyên nói.
“Vậy nghĩa là Lục ảnh đế coi trọng ‘Vách núi’?”
“Họ rất có thực lực.”
Lăng Hàm vốn yên lặng ngồi ở bên dưới kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lục Tư Nguyên, cậu không ngờ Lục Tư Nguyên sẽ lên tiếng khen ngợi mình ở hoàn cảnh như thế này, câu nói đó hiển nhiên đã tuyên bố rõ thái độ và lập trường của anh.
Anh ta rất coi trọng mình?
Lăng Hàm không dám tin, thái độ của Lục Tư Nguyên đối với cậu không giống như người có hảo cảm với mình.
Lăng Hàm không hiểu nổi Lục Tư Nguyên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cách hành xử của anh, cậu vẫn luôn không hiểu nổi.
“Cảm ơn, cảm ơn Lục ảnh đế.” Nữ MC quay trở lại sân khấu: “Bây giờ xin mời vị khách quý của chúng tôi, đạo diễn nổi tiếng Vu Ba sẽ công bố ba thứ hạng đầu của cuộc thi lần này!”
Có hai cái tên cùng đứng hạng Ba được công bố, đều không phải “Vách núi”, cái tên tiếp theo sẽ là hạng thứ Hai, trái tim Lăng Hàm dần dần siết lại.
Khách mời nhanh chóng lên sân khấu, mở phong bì, đọc ra một cái tên, cũng không phải “Vách núi”, Lăng Hàm càng căng thẳng hơn, cậu cũng chẳng nghe lọt tai những lời mà MC và khách mời khác nói nữa, cho đến khi MC tuyên bố giám đốc đài truyền hình sẽ mở phong bì có tên bộ phim xếp hạng đầu, tinh thần của Lăng Hàm như căng lên cực điểm.
Cậu từng thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Đường Tập, thấy dáng vẻ phấn chấn và tràn ngập hi vọng của các thanh niên kia, cho nên cậu hi vọng “Vách núi” có thể đạt giải, không phải vì bản thân mình, mà vì Đường Tập và những người khác.
Giám đốc của đài truyền hình bước lên sân khấu, giơ tay chào mọi người rồi nhận lấy phong bì mà MC đưa tới, hô to lên: “Tác phẩm đạt giải Nhất là – ‘Vách núi’!”
Đường Tập cách đó không xa đứng bật dậy, hai mắt như phát sáng, gương mặt tràn đầy vui mừng và kích động.
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lăng Hàm cuối cùng cũng yên tâm, liều mình vỗ tay theo.
Khi tiếng vỗ tay của quần chúng trong hội trưởng lễ trao giải kết thúc, phần tiếp theo sẽ là tiệc tối thịnh soạn, người đạt giải tất nhiên sẽ mừng vui hớn hở, mà người thất bại sẽ có phần ủ rũ.
Lăng Hàm vốn muốn chuồn, kết quả là bị Đường Tập túm lại, bắt cậu phải trò chuyện cùng cậu ta về tương lai xán lạn và lý tưởng vĩ đại, Lăng Hàm không nỡ làm cậu ta mất hứng, đành phải ở lại trò chuyện cùng cậu ta, bất tri bất giác đến tận nửa đêm.
Khó khăn lắm mới thoát được khỏi cậu ấm kia, Lăng Hàm nhanh chóng đi ra khỏi bữa tiệc, xuống bãi lấy xe, vừa lái xe ra chưa được bao xa thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cúi người trước nắp capo của chiếc Cayenne màu đen, không biết đang làm gì.
Bóng lưng thẳng tắp, đôi chân dài, góc nghiêng tinh tế đẹp đẽ, không phải là Lục Tư Nguyên đó sao?
Phần nắp xe của Lục Tư Nguyên mở bung ra, anh cúi lưng làm gì đó với mấy thứ bên trong, có vẻ như đang sửa xe.
Lẽ nào hỏng xe rồi?
Lăng Hàm muốn làm bộ như không nhìn thấy, sau đó lại cảm thấy quá lộ liễu, do dự trong chốc lát, đành hạ cửa kính xe xuống mà hỏi: “Sao thế?”
Lục Tư Nguyên nghe thấy câu hỏi nên đứng thẳng dậy: “Xe hỏng rồi.”
Ôi, hỏng thật nè…
Lăng Hàm chần chừ trong giây lát: “Không có ai đến đón anh à?”
“Tôi tự lái xe tới đây, hơn nữa bây giờ cũng muộn lắm rồi, bắt người ta đến đón tôi thì không ổn lắm.”
Không ngờ anh cũng rất chu đáo đấy chứ.
Lăng Hàm đề nghị: “Hay là anh lên xe của tôi, tôi đưa anh đi một đoạn?”
“Được.” Lục Tư Nguyên đáp.
Lăng Hàm: “…”
Không thèm do dự lấy lệ tí luôn?
Lục Tư Nguyên đáp ứng nhanh chóng, hành động càng mau lẹ hơn, đóng nắp capo lại mặc xác chiếc xe, sau đó bước tới mở cửa xe của Lăng Hàm.
Lăng Hàm: “…”
Thôi được rồi, mình mời người ta qua xe mình mà.
Lục Tư Nguyên ngồi vào ghế phó lái, nói với Lăng Hàm: “Tôi sống ở Đằng Hải.”
Lăng Hàm không biết Đằng Hải là cái gì nên đưa tay mở hướng dẫn chỉ đường.
“Không biết đường à?”
“Ừ.”
“Để tôi lái cho.”
Lăng Hàm: “…”
Người bình thường thấy tài xế không biết được đều yêu cầu mở chỉ dẫn hoặc chỉ đường cho tài xế mà? Thế mà Lục Tư Nguyên đòi tự lái xe, lối tư duy của người này thật khó nắm bắt.
“Anh có uống rượu không?”
Lục Tư Nguyên nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một tên ngốc: “Cậu ngốc à? Uống rượu rồi làm sao lái xe được?”
A a a, không xéo xắt với tôi thì anh chết à!
Lăng Hàm uất nghẹn vô cùng, Lục Tư Nguyên luôn có bản lĩnh này, một giây trước đó có thể khiến cậu vô cùng hứng khởi, cảm thấy anh ta là người tốt nhất trên thế giới này, một giây ngay sau đó có thể khiến cậu tức đến hộc máu. Rõ ràng anh ta là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng giúp cậu rất nhiều lần, bản thân cậu cũng tự cảnh cáo mình hết lần này đến lần khác rằng đối phương là ân nhân của mình, nhưng vẫn không thể nào không ghét anh ta được.
Cậu và Lục Tư Nguyên, bất kể đời trước hay đời này, bát tự mãi mãi không hợp, đã mặc định sẵn là không hợp nổi rồi.
Lăng Hàm im lặng đổi sang ghế phó lái, Lục Tư Nguyên cứ như lái xe của mình, rất bình tĩnh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Lăng Hàm quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn anh, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một chiếc Volvo màu xanh lam quen thuộc, cậu đang định nhìn cho kĩ, chiếc xe đó đã phóng đi mất.
“Nhìn gì vậy?”
“Không có gì, chắc là tôi nhìn nhầm.” Chắc là ảo giác nhỉ, cứ nhìn thấy Volvo màu xanh lam là thần kinh căng lên.
Lục Tư Nguyên im lặng lái xe ra khỏi đài truyền hình, bên ngoài đã tối hẳn, ánh đèn đường sáng rực chiếu qua cửa xe hắt lên gương mặt tuấn tú chết người của Lục Tư Nguyên, tỏa ra sự mê hoặc khiến người ta nghẹt thở. Trái tim Lăng Hàm khẽ nảy lên, cậu mất tự nhiên đành nhìn đi nơi khác.
Không thể nào phủ nhận được rằng vẻ ngoài của Lục Tư Nguyên có sức hấp dẫn vô cùng lớn với một người có xu hướng tính dục khác thường như Lăng Hàm, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Nghĩ tới thái độ quát mắng của anh ta đối với mình, một tí ti tâm tư muốn đến gần của Lăng Hàm lụi tắt hết.
Trong xe quá yên lặng, Lăng Hàm cảm thấy nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí im lặng này, nếu không cậu sẽ chết ngạt mất.
“Chuyện kia… cảm ơn anh nhé.”
Lục Tư Nguyên không buồn nhướn mày, tầm mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, lơ đễnh hỏi lại: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh đã giúp tôi tuyên truyền cho phim ngắn, cũng cảm ơn sự khẳng định mà ban nãy anh dành cho tôi.” Lăng Hàm cảm ơn từ tận đáy lòng.
Ai ngờ Lục Tư Nguyên nghe xong thì cười lạnh một cái, trong giọng điệu có vài phần châm chọc rất dễ thấy: “Hóa ra cậu cũng biết nói cảm ơn à, nếu như hôm nay tôi không lên xe của cậu, có phải sẽ không nghe được câu cảm ơn này không?”
Hả? Lăng Hàm cảm giác như bị ai gõ cho một cái ngất đi được luôn, Lục ma vương điên theo trường phái nào vậy? Đang yên đang lành tự dưng bắt đầu giáo huấn mình? Mình có chọc gì anh ta đâu!
“Tôi không hiểu ý của anh…” Lăng Hàm hoàn toàn không nắm bắt nổi suy nghĩ của người kia, cũng lười chẳng muốn đắn đo, cứ mở miệng ra hỏi thẳng: “Nếu anh cảm thấy tôi có điều gì đó không đúng, xin hãy nói thẳng, tôi sẽ sửa đổi…”
Lục Tư Nguyên đột nhiên đạp mạnh vào chân phanh, Lăng Hàm không kịp đề phòng, suýt nữa đập đầu vào xe: “Anh làm cái trò gì vậy?!”
Cậu vốn dĩ định nổi nóng, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Lục Tư Nguyên đành nuốt ngược cơn giận vào lòng.
Lục Tư Nguyên đanh mặt đỗ xe sát vào lề đường, sau khi kéo phanh tay, anh quay lại, ung dung hỏi: “Tôi hỏi cậu, từ khi tôi chia sẻ Weibo của cậu đến bây giờ là bao nhiêu ngày rồi?”
Lăng Hàm vô thức nhìn trời, bao lâu rồi nhỉ?
Lục Tư Nguyên thấy biểu cảm của cậu thì biết ngay tên ngốc này đang nghĩ cái gì, càng lúc càng thấy tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày trời rồi! Cậu để lại lời cảm ơn dưới bài chia sẻ của Âu Dĩnh, cũng cảm ơn cả Tưởng Nghị, tại sao không cảm ơn tôi? Gọi một cuộc điện thoại nhắn một cái tin khó lắm sao?”
Nói đến đây Lục Tư Nguyên lại nhớ tới lần trước mình đích thân gọi điện cho tên này, cậu ta chưa từng gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho mình, cơn giận trong lòng từ ba phần bùng lên thành bảy phần.
Đúng là chịu đựng quá đủ với tên ngốc này rồi! Trước kia không phải cậu ta tích cực câu kéo quan hệ lắm sao? Khó khăn lắm mình mới giơ ra một cành ô liu, không phải nên lập tức cảm ơn rồi kiếm cớ đó lôi kéo tình cảm à? Ba ngày rồi, không để lại bình luận cho mình, không gọi điện thoại, dường như nhìn thấy mình mà như không thấy, làm gì có cái đạo lý ấy!
Ban đầu anh cũng không nghĩ mình phải đòi hỏi câu cảm ơn từ tên ngốc này, ấn like rồi chia sẻ chẳng qua chỉ là việc cỏn con, không ảnh hưởng gì đến toàn cục, nhưng sau đó phát hiện ra tên ngốc này cảm ơn fan, cảm ơn Âu Dĩnh, cảm ơn Tưởng Nghị, nhưng không thèm tỏ ý với mình, đột nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác tức giận.
Anh cũng không thèm gì câu cảm ơn của tên ngốc này, nhưng trong lòng anh thấy không thoải mái, lâu nay chưa ai dám khiến anh thấy không thoải mái cả.
Lăng Hàm: “…”
Lăng Hàm không còn lời gì để nói.
Không sai, cậu thực sự đã quên mất việc cảm ơn Lục Tư Nguyên. Tại sao lại quên nhỉ? Có lẽ vì cảm giác mà Lục Tư Nguyên mang lại cho cậu vừa đáng sợ vừa khó nắm bắt, khiến cậu vô thức không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta; hoặc có thể cậu cần cảm ơn Lục Tư Nguyên quá nhiều, khiến cậu vô thức ghi nhớ trong lòng, đợi sau này hoàn trả một thể.
“Tại sao không nói gì?” Sắc mặt Lục ma vương càng lúc càng sa sầm xuống: “Đến cả lý do cũng không muốn đưa ra à?”
“Không phải.” Lăng Hàm vội vàng xua tay, cậu đuối lý nên hơi sức cũng không nhiều: “Xin lỗi, tôi… tôi muốn cảm ơn anh thật trịnh trọng, chỉ là chưa nghĩ ra được cách cảm ơn.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi!” Lăng Hàm chỉ còn thiếu nước giơ hai tay lên trời mà thề thốt, cậu dùng hết tất cả sức lực mà nhìn thẳng vào Lục Tư Nguyên, cố gắng “ấn” câu “anh nhất định phải tin tôi” vào não Lục Tư Nguyên.
Chắc vì ánh mắt của Lăng Hàm quá có sức thuyết phục, sắc mặt của Lục ma vương cuối cùng cũng khá hơn một chút, anh nói với vẻ ngạo mạn: “Có cho tiền cậu cũng không dám đắc tội tôi.”
Lăng Hàm: “…”
Muốn đánh anh ta quá, làm sao bây giờ nhỉ?
Lăng Hàm khẽ nói: “Tôi vẫn luôn ghi nhớ anh đã giúp tôi rất nhiều.”
Đúng vậy, cậu vẫn luôn ghi nhớ, ngày ngày chỉ muốn nhanh chóng trả hết những món nợ tình cảm đó rồi từ nay nước sông đừng phạm nước giếng!
Lục Tư Nguyên liếc Lăng Hàm một cái, khởi động xe lần nữa, Lăng Hàm thở phào một hơi, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bóng dáng một chiếc Volvo màu xanh lam.
Hả?