Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 269: Kịch bản
Sau cuộc họp, đám người Lăng Hàm ở lại cảm ơn Chu Thành.
Chu Thành nhìn cậu, lại nhìn Lục Tư Nguyên, cười bảo: “Nhớ kĩ điều kiện của tôi đấy.”
Lăng Hàm sững ra, bật cười: “Nhớ mà.”
Chu Thành phất tay, hiên ngang rời đi trước sự vây quanh của cả đám người.
Nhìn dáng vẻ của Chu Thành, Lăng Hàm nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp anh ta ở công ty, anh ta cũng hăng hái tới công ty trong sự vây quay của đoàn người.
Giờ vị thái tử hiên ngang lại chững chạc ấy sẽ rời đi, đi ngày một xa.
Lăng Hàm thầm chúc phúc cho anh ta.
Lục Tư Nguyên thấy cậu cứ nhìn theo bóng lưng của Chu Thành, anh mất kiên nhẫn giục: “Cứ nhìn cái gì thế, đi thôi!”
Lăng Hàm bị vẻ ghen tuông của anh làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng có chút ngọt ngào.
“Tư Nguyên, sau này chúng ta phải luôn ở bên nhau đấy, nếu không Chu Thành sẽ không buông tha cho chúng ta đâu.”
Lục Tư Nguyên ôm lấy cậu: “Không cần anh ta nhắc nhở, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!”
Sau một loạt quá trình hủy hợp đồng, ký kết hợp đồng mới, Lăng Hàm chính thức thuộc về Quất Tử Media. Tần Vĩnh chọn cho cậu vài quảng cáo, vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể tăng độ xuất hiện, Lăng Hàm chạy khắp nơi, mỗi ngày trôi qua rất phong phú.
Sau khi giành được giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất, giờ Lăng Hàm chỉ thiếu một giải thưởng lớn nữa, hơn nữa giải thưởng này có thể khiến cậu đứng vững trong giới giải trí, sẽ không bị bất cứ ai chỉ trích về diễn xuất nữa.
Đó là nam chính xuất sắc nhất.
Chỉ cần giành được giải thưởng này, cậu có thể được xưng là ảnh đế.
Có danh hiệu ảnh đế, Lăng Hàm sẽ lại có được vinh dự của kiếp trước, đứng cùng độ cao với Lục Tư Nguyên.
Nhưng giải thưởng như vậy không phải muốn lấy là lấy được. Vô số diễn viên tốn hết tâm sức, vùng vẫy mấy chục năm cũng chưa chắc đã giành được giải thưởng này, vì muốn giành được giải thưởng này buộc phải có diễn xuất cực tốt và có vận may nhất định, hai cái không thể thiếu cái nào được.
Lúc Lục Tư Nguyên nói đến chuyện muốn bồi đắp cậu thành ảnh đế, trong lòng Lăng Hàm có vô vàn cảm xúc.
Thật ra lúc được sống lại, cậu đã không còn quá theo đuổi nghề này nữa, nên nói là bất kể ở kiếp trước hay kiếp này, cậu đều không quá yêu nghề, cũng không có khát vọng lớn đối với danh lợi, cậu chỉ phát triển theo tự nhiên, không chịu thua mà thôi.
Nếu không phải vì muốn tìm được một bạn đời tốt, sỉ vả Chu Bắc Hiền, tìm kiếm một cuộc đời tốt đẹp, cậu cũng sẽ không gồng mình như vậy.
Cậu cũng không tham lam, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, không nhất định cứ phải tranh giành cái danh hiệu ấy. Nhưng nghĩ đến có một người đã sắp xếp đến bước này vì mình, lên kế hoạch kỹ càng cho sự nghiệp của cậu, lòng Lăng Hàm bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.
Có lẽ người ấy không hoàn mỹ, anh cũng sẽ có khuyết điểm, sẽ có lúc quát tháo cậu, lúc giận sẽ mắng cậu là đồ vô dụng, nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Trên thế gian này bạn sẽ gặp được một người nào đó quan tâm tới sức khỏe của bạn hơn bạn, quan tâm tới sự nghiệp của bạn hơn bạn, quan tâm tới tâm trạng của bạn hơn bạn… Anh ấy sẽ suy nghĩ chu toàn mọi thứ cho bạn, bao dung bạn, yêu thương che chở bạn, lặng thầm ở bên bạn.
Nếu bạn gặp được một người như vậy thì còn gì không hài lòng nữa?
Giây phút này, Lăng Hàm cảm thấy bất kể vì bản thân hay vì Lục Tư Nguyên, cậu cũng phải giành được giải thưởng này.
Khi bạn bằng lòng trả giá vì một người nào đó bạn sẽ phát hiện mình bỗng bộc phát sự nhiệt tình và năng lượng chưa từng có, cũng có hy vọng mãnh liệt với cuộc sống này. Năng lượng và kỳ vọng ấy sẽ thúc đẩy bạn nỗ lực làm việc và sống tốt hơn.
Lăng Hàm được khích lệ, dù phải quay bao nhiêu cái quảng cáo, bảo cậu làm gì cậu cũng không cảm thấy mệt.
Cứ vậy nửa tháng trôi qua, một hôm nào đó Lục Tư Nguyên vui vẻ tới tìm Lăng Hàm, nói cho cậu biết có một niềm vui cực cực lớn.
Lăng Hàm rất bình tĩnh. Trải qua chuyện lần trước, cậu vẫn chưa quên được chuyện Lục Tư Nguyên từng nói sẽ tặng cậu một niềm vui bất ngờ vào kỳ nghỉ trên biển lần trước. Kết quả để cậu mặc áo mỏng dính đi ra mất cả mặt mũi, cho nên giờ cậu luôn giữ nguyên thái độ với bất ngờ của Lục Tư Nguyên.
“Bất ngờ gì?”
Lục Tư Nguyên ngẩn ra, chắc cũng nhớ lại chuyện quẫn bách ở trên biển lần trước, anh nhịn cười nói: “Tần Yến có linh cảm mới rồi, cô ấy đã nghĩ ra một kịch bản rất hay, anh cảm thấy kịch bản này nhất định có thể khiến em đoạt giải.”
Lăng Hàm nghe thấy tin này thì không thấy bất ngờ, cậu do dự hỏi: “Thật không?”
Trên đời này, không có bộ phim nào trước khi quay lại có thể nói một cách chính xác rằng bộ phim sẽ thắng lớn, càng không có diễn viên nào trước khi quay lại có thể nói mình nhất định có thể đoạt giải. Nhưng cậu biết Lục Tư Nguyên không nói đùa, càng không lấy chuyện này ra để đùa. Rốt cuộc anh lấy đâu ra thái độ bình tĩnh và sự tự tin đó vậy?
Lục Tư Nguyên cười đáp: “Biết ngay là em không tin mà, mình cứ đi gặp Tần Yến trước đã, đến lúc đó em sẽ biết ngay.”
Lăng Hàm rất hiếu kỳ, rốt cuộc cái người được gọi là nhà biên kịch thiên tài này nghĩ ra kịch bản thế nào để Lục Tư Nguyên có thể tự tin như vậy?
Cậu với Lục Tư Nguyên đi xe tới một quán cà phê, khung cảnh của quán cà phê này rất tao nhã, có rất ít người.
Lăng Hàm khẽ nhìn xung quanh, trông thấy Tần Yến ngồi cạnh cửa sổ. Lục Tư Nguyên phát hiện ra cô trước rồi bảo Lăng Hàm đi theo anh qua đó.
Tần Yến đứng dậy vẫy tay với hai người.
Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên đến chỗ Tần Yến, ba người cùng ngồi xuống trò chuyện.
Lăng Hàm không chờ được vội hỏi: “Chị Yến, nghe nói chị đã sáng tác ra một kịch bản rất tuyệt, có thể khiến em giành được giải thưởng à?”
Tần Yến mỉm cười: “Chuyện đoạt giải thì tôi không dám bảo đảm, nhưng tôi cảm thấy nam chính của kịch bản này rất phù hợp với cậu. Nếu cậu có thể diễn tốt vai này thì rất có khả năng sẽ đoạt được giải.”
“Ôi, tự tin vậy luôn?”
Lục Tư Nguyên bật cười: “Anh rất có niềm tin.”
Lăng Hàm hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cậu nói với Tần Yến: “Chị Yến, chị mau nói đi, rốt cuộc là kịch bản gì vậy?”
Lần này Tần Yến không vòng vo nữa, sảng khoái trả lời: “Câu chuyện này được cải biên từ một câu chuyện có thật, cậu nhất định sẽ có hứng thú, hơn nữa đó còn là người mà cậu biết nữa.”
“Người em biết?” Lăng Hàm càng tò mò hơn.
“Đúng vậy, anh ấy là thần tượng của cậu, từ nhỏ đã tỏa sáng chói mắt, bắt đầu nổi tiếng từ thời cấp ba, là bá chủ của giới giải trí, hơn nữa vào những năm tháng vinh quang nhất cuộc đời, anh ấy lại vì yêu mà rơi vào một cuộc tình tay ba, cuối cùng bị hãm hại chết.”
Tần Yến nói liền một mạch, giọng cô nghe rất êm tai. Lăng Hàm nghe mà ngẩn ra, những chuyện này quá quen thuộc, đó chẳng phải chính là những chuyện mà trước kia cậu từng trải qua sao?
Chẳng lẽ người mà Tần Yến nói tới chính là…
“Bạch Tử Sách.”
Một giọng nói bất ngờ cất lên giúp cậu nói ra suy nghĩ trong lòng. Lăng Hàm quay đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm và đen láy của Lục Tư Nguyên, ánh mắt ấy như làn nước sâu trong vắt, mang theo dịu dàng có thể nhấn chìm con người.
Lăng Hàm bừng tỉnh.
Lục Tư Nguyên chậm rãi nói: “Không ai phù hợp với vai diễn này hơn em.”
Từng lời từng chữ đều nói rất chậm rất chắc, rất có trọng lượng.
Lăng Hàm hiểu ý anh, vì cậu chính là Bạch Tử Sách, trên đời này có ai có thể hiểu mình hơn chính mình sao? Nếu để cậu đóng Bạch Tử Sách, cậu sẽ phơi bày cuộc đời của Bạch Tử Sách một cách hoàn chỉnh, không thua kém chút nào.
Những từng trải từ nhỏ tới lớn, vinh quang cùng áp lực khi được tâng bốc lên tận trời cao, sự bi thương cùng oan khuất khi bị rơi xuống đáy vực, không ai có thể hiểu rõ hơn cậu cảm xúc ấy phức tạp đến nhường nào. Chỉ có cậu mới có thể hiểu được sự ảo diệu ấy, cũng chỉ có cậu mới có thể diễn tả nó ra một cách chính xác.