Ảnh Đế Thị Phi

Chương 261: Kết thúc


Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 261: Kết thúc

Giấy phút Y Tự xuất hiện, Chu Thành trước đó vẫn luôn bình tĩnh bỗng thay đổi, hắn bước về phía trước, tính làm gì đó nhưng lại dừng lại.

Y Tự đi qua vòm hoa, dọc theo con đường cô dâu vừa mới đi tiến về phía Chu Bắc Hiền, cánh hoa dưới mặt đất bị cậu ta giẫm nát.

Sự xuất hiện của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc, dĩ nhiên cũng không có ai ngăn cậu ta bước về phía vòm hoa. Có lý do gì để mà ngăn người quen của chú rể đến tham dự lễ cưới?

Cuối cùng, Chu Bắc Hiền không đứng yên nổi nữa, hắn tiến lên nói: “Đứng lại!”

Lời hắn nói khiến Y Tự đứng lại giữa con đường trải đầy hoa, cậu ta im lặng hồi lâu, giọng khàn khàn: “Anh kết hôn sao không nói cho em biết?”

Chỉ một câu nói này thôi đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người đều dựng tai lên nghe xem tiếp theo cậu ta sẽ nói gì.

Dù sao thì Y Tự và Chu Bắc Hiền cũng từng có scandal với nhau!

Con người ta dù có cao quý đến đâu cũng đều có tính hóng hớt, lúc này ai nấy đều im lặng chờ màn kịch hay tiếp theo.

“Em tới đây làm gì?” Chu Bắc Hiền lên tiếng.

“Suýt chút nữa thì em đã không kịp dự hôn lễ của anh rồi.” Y Tự bình tĩnh nói: “Tại sao không báo cho em biết? Sợ em tới phá đám à?”

Chu Bắc Hiền thấy vẻ mặt của cậu ta không ổn lắm, hắn cau mày đi tới kéo cánh tay cậu ta, muốn kéo cậu ta ra khỏi con đường hoa.

“Em chỉ muốn tham gia hôn lễ của anh thôi mà anh cũng đối xử với em như vậy? Ngay đến việc tổ chức lễ cưới cũng giấu em?”

Lúc nói câu cuối, giọng cậu ta đã cất cao, trở nên gay gắt.

“Bảo vệ đâu, kéo cậu ta xuống!” Chu Bắc Hiền nói.


Các bảo vệ vốn đang chần chừ, nghe thấy lời của Chu Bắc Hiền liền xông lên kéo Y Tự.

“Chu Bắc Hiền, anh đối xử với em như vậy sao?! Chu Bắc Hiền, anh thật sự muốn lấy người phụ nữ đó? Rốt cuộc anh có yêu em không!” Y Tự vùng vẫy, vẫn bị cưỡng ép kéo xuống.

Sắc mặt của Lý Tiểu Nùng bỗng tái nhợt.

Cuối cùng Y Tự cũng không địch lại được đám bảo vệ, bị kéo ra khỏi lễ đường.

Tiếng xì xào bàn tán ở hội trường cũng ngày một to hơn.

“Trời ơi, Chu Bắc Hiền quả nhiên là đồng tính, vậy mà anh ta còn muốn lấy phụ nữ?”

“Đây là lừa cưới à! Lý Tiểu Nùng có biết chuyện này không vậy?”

“Không ngờ Lý Tiểu Nùng lại cưới một tên gay?”

“Quả này có kịch hay để xem rồi…”

Tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng to, Chu Bắc Hiền nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Cậu ta điên rồi, mau kéo cậu ta xuống!”

Sau đó hắn lại nói với khách khứa: “Mọi người đừng hoảng, người vừa rồi nói năng linh tinh, mọi người đừng nghe cậu ta nói bậy!”

Sau đó hắn quay lại nhìn chằm chằm Lý Tiểu Nùng, ra hiệu cho Lý Tiểu Nùng đứng ra lên tiếng.

Lúc này, lời của hắn không có độ tin cậy cao, nếu Lý Tiểu Nùng chịu đứng ra giúp hắn, vậy mọi người sẽ tin hơn. Chỉ cần Lý Tiểu Nùng đồng ý giúp, hắn vẫn có thể làm con rể nhà họ Lý.

Lý Tiểu Nùng cắn răng, đứng ra lên tiếng: “Các vị khách quý, người vừa nãy chắc mọi người đều biết cả, chính là Y Tự trước đây hoạt động ở GMG, cậu ta từng bám riết lấy Bắc Hiền, Bắc Hiền không đồng ý, cậu ta lại quấn chặt không buông. Sau khi xảy ra chuyện thì thần kinh không được bình thường, lời cậu ta nói mọi người đừng nghe.”


Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là kẻ khôn khéo, nếu Lý Tiểu Nùng đã nguyện ý giấu giếm, mọi người cũng vui vẻ vờ như không biết.

Dù sao cũng chẳng phải có mình cô ta là cưới gay.

Bà Lý ngồi ở bàn trên cùng bỗng đứng dậy, gương mặt trang điểm xinh đẹp đã tức giận đến mức trở nên vặn vẹo.

Lăng Hàm thấy đám người của tập đoàn Lý Thị và Chu Chấn Nam đang ngồi ở bàn chủ tọa đều sầm mặt lại.

Người dẫn chương trình thấy tình hình không ổn vội đứng ra điều đình, muốn kéo mọi người quay lại với bầu không khí hôn lễ, anh ta ra hiệu cho nhân viên chiếu video, muốn dời đi sự chú ý của quan khách.

Đúng lúc này, ảnh cưới được chiếu trên màn hình cố định trong nhà hoa biến mất, thay vào đó là những tấm ảnh khác.

Quả nhiên hình ảnh này đã thu hút được ánh mắt của khách khứa, rồi lại vang lên tiếng xì xào. Ảnh được chiếu trên màn hình là ảnh riêng tư Chu Bắc Hiền và Bạch Tử Sách chụp chung với nhau!

Trên slide, mỗi tấm ảnh đều là hình ảnh thân mật của hai người.

Giây phút ấy, tất cả mọi người đều nhớ tới vụ “bóc bánh trả tiền” của Bạch Tử Sách, khi ấy họ chỉ lờ mờ nghe đồn có ba người quấn lấy không buông rồi Bạch Tử Sách chết oan, nhưng không ai có chứng cớ chứng minh tình cảm ấy là thật, vậy mà hôm nay, lần đầu tiên họ được tận mắt trông thấy ảnh của Chu Bắc Hiền và Bạch Tử Sách, tận tai nghe thấy lời Y Tự nói.

Chu Bắc Hiền đúng là gay thật, đã thế trong lúc kết hôn với Lý Tiểu Nùng vẫn duy trì quan hệ với Y Tự, nếu không tại sao Y Tự lại đột nhiên xông vào lễ đường thế này?

Đang yên đang lành bị lôi ra một tin gây sốc, Lý Tiểu Nùng còn đồng ý kết hôn với Chu Bắc Hiền sao? Nếu cô ta vẫn đồng ý, vậy cô ta sẽ bị tất cả mọi người xem thường, dù cho cô ta có đồng ý, tập đoàn Lý Thị cũng không thể để cô ta lấy Chu Bắc Hiền được, như vậy chẳng khác nào để bọn họ mất hết thể diện!

Lăng Hàm bỗng nhìn về phía Lục Tư Nguyên, cậu chợt hiểu ra trước lúc hôn lễ Lục Tư Nguyên lấy điện thoại của cậu để làm gì.

Trong điện thoại của cậu có ảnh riêng tư của Bạch Tử Sách và Chu Bắc Hiền, đó là những thứ trước kia cậu chuẩn bị để thuyết phục Lý Tiểu Nùng.


Lục Tư Nguyên vờ như không nhận thấy ánh mắt của cậu.

Lăng Hàm nghiến răng nghiến lợi xáp tới: “Không ngờ anh lại giấu em làm chuyện này.”

Lục Tư Nguyên hắng giọng: “Không phải anh làm.”

“Tất nhiên không phải anh làm!” Lăng Hàm nói: “Anh chỉ đưa cho Chu Thành, hai người lại hùa vào nhau bẫy người ta chứ gì.”

Lục Tư Nguyên ôm cổ cậu, khẽ nói: “Cái tên vô lương tâm này, anh đang trả thù cho em cơ mà. Trước kia Chu Bắc Hiền hại em thảm như vậy, không phải cứ dễ dàng tha cho hắn thế chứ?”

Lăng Hàm trừng mắt: “Chuyện hay thế sao không cho em tham gia với?”

Lục Tư Nguyên: “…”

Lăng Hàm quay lại nhìn về phía Chu Thành, người kia cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay lại nở một nụ cười hiển nhiên.

Lăng Hàm nhức răng.

Chuyện ầm ĩ đến mức này khiến cả Lý Thị lẫn Chu Thị đều mất hết mặt mũi, phu nhân tập đoàn Lý Thị dẫn đầu bước ra, tức tối nói: “Hôn sự này không thể chấp nhận được!”

Lý Tiểu Nùng giật mình thốt lên: “Mẹ!”

Bà Lý đi tới, đỡ lấy thân thể run rẩy của cô ta: “Tiểu Nùng, con đừng sợ, kể cả cả đời này con không lấy được chồng thì cũng đừng lấy loại người này, mẹ nuôi con cả đời, được không con?”

“Mẹ!” Lý Tiểu Nùng khóc ầm lên.

Bà Lý vỗ lưng cô ta, nước mắt cũng tuôn rơi.

Chủ tịch tập đoàn Lý Thị – cha của Lý Tiểu Nùng, ông Lý Trung Khánh sầm mặt nói: “Không kết hôn nữa, đi!”

Chu Bắc Hiền cuống lên, vội vàng chạy tới: “Cha mẹ, cha mẹ đừng đi vội! Y Tự nói linh tinh, có người cố tình chiếu ảnh đó lên, bọn họ muốn hại con, cha mẹ đừng tin!”


Bà Lý lạnh lùng lên tiếng: “Ai là cha mẹ cậu? Xin Chu tổng nhỏ đừng có gọi bừa.”

Chu Bắc Hiền sững sờ.

“Chúng ta đi!” Lý Trung Khánh càng tỏ rõ lập trường, ông đẩy hắn ra, bước xuống thang trước, trông có vẻ như đang chuẩn bị bỏ đi.

Bà Lý cũng nói: “Tôi sẽ không gả con gái tôi cho cậu, cuộc hôn nhân này không thể thành được.”

Chu Bắc Hiền vừa nghe thấy vậy, vội quay lại cầu xin Lý Tiểu Nùng: “Tiểu Nùng, em là người hiểu anh nhất, em khuyên cha mẹ em đi…”

Lý Tiểu Nùng chỉ khóc, cũng không tiếp tục thanh minh cho hắn nữa. Bằng chứng rành rành ra đấy, có nói thế nào cũng vô ích. Có lẽ cô ta đã biết Chu Bắc Hiền là người thế nào từ lâu, nhưng giờ không thể tiếp tục lừa dối nữa mà thôi.

Bà Lý kéo Lý Tiểu Nùng ra khỏi vòm hoa.

Chu Chấn Nam nặng nề hừ một tiếng, cũng rời khỏi vị trí, lên xe bỏ đi.

Hành động của Chu Chấn Nam như một tín hiệu, hôn lễ thành ra thế này, khách khứa biết không thể nán lại nữa cũng lần lượt cáo từ.

Đám người tản đi.

Chu Bắc Hiền đơn độc đứng giữa con đường hoa như người mất hồn.

Lăng Hàm và Lục Tư Nguyên cũng đi theo đoàn khách ra ngoài, lúc ra tới thảm cỏ ngoảnh lại phát hiện Y Tự mới vùng ra được khỏi sự kiềm hãm của bảo vệ chạy lại, nhanh chóng tới bên cạnh Chu Bắc Hiền.

Trên bãi cỏ trống trải, cánh hoa nát vụn, Y Tự ôm chặt lấy Chu Bắc Hiền nhưng lại bị đẩy mạnh ra.

Y Tự loạng choạng mấy bước, cậu ta sững sờ nhưng vẫn tiến tới ôm lấy hắn. Lần này Chu Bắc Hiền lại không đẩy cậu ta ra nữa.

Trong lúc Lăng Hàm đang cảm thán, Lục Tư Nguyên kéo tay cậu: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Lăng Hàm nhìn Lục Tư Nguyên đang kéo tay mình, “ừm” một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.