Ảnh Đế Thị Phi

Chương 243: Khiển trách


Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi – Chương 243: Khiển trách

Lăng Hàm đơ ra: “Fanfic là gì thế?”

Ánh mắt của Lục Tư Nguyên có phần lay động: “Chắc là kiểu tiểu thuyết lấy nhân vật thật làm nguyên mẫu sáng tác, anh cũng không hiểu lắm, có thể xem tiểu thuyết trước.”

“Được! Tiểu thuyết ở đâu vậy! Cho em xem!” Lăng Hàm không chú ý tới biểu cảm của Lục Tư Nguyên, rất hứng thú.

“Trên mạng có, ở một trang web tên là Văn học Ali.” Lục Tư Nguyên cầm Ipad mở ứng dụng, Lăng Hàm ghé vào xem.

Mười phút sau, mặt mũi Lăng Hàm vô cùng bức xúc.

“… Tại sao nhân vật chính lại giống tên em? Cả anh nữa! Cái đậu, lẽ nào đây chính là fanfic?”

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao biểu cảm ban nãy của của Lục Tư Nguyên trông kỳ lạ rồi. Bộ truyện này dùng cậu và Lục Tư Nguyên làm nhân vật chính, vấn đề ở chỗ cậu và Lục Tư Nguyên đều là nam!

Tuy rằng cậu và Lục Tư Nguyên đã kết hôn, nhưng chuyện này không được công bố ra ngoài, không ai biết gì hết!

Một đàn lạc đà tung vó chạy qua.

Lục Tư Nguyên ho một tiếng: “Đây không phải trọng điểm…”

Lăng Hàm chỉ vào máy tính bảng, hai mắt tròn xoe: “Không phải trọng điểm? Chẳng lẽ còn phải quay thứ này…”

“Tất nhiên là không, em sẽ biến thành nhân vật nữ chính, còn em sẽ đóng nhân vật của anh.” Câu này rất lộn xộn, nhưng Lăng Hàm vẫn hiểu ngay trong chớp mắt. Như thế có nghĩa là “Lăng Hàm” trong truyện sẽ biến thành nhân vật nữ, mà cậu sẽ diễn “Lục Tư Nguyên”, thế có nghĩa là kịch bản nam nam sẽ biến thành kịch bản ngôn tình nam nữ.

“Sao Ứng Thiên lại mua bản quyền của thứ tiểu thuyết này, còn định quay thành phim nữa?” Lăng Hàm vô cùng khó hiểu.


Lục Tư Nguyên phổ cập kiến thức cho cậu: “Đừng thành kiến như vậy, bây giờ dạng tiểu thuyết này rất nổi, người ta gọi là tiểu thuyết đam mỹ. Bộ tiểu thuyết này khá có tiếng, là một IP có thể phát triển được, quay thành phim cũng đảm bảo được lượng người xem.”

“Dạng tiểu thuyết này… rất nổi tiếng?”

“Đúng vậy.” Lục Tư Nguyên đáp: “Rất được các cô gái yêu thích.”

Lăng Hàm càng không hiểu: “Con gái thích đọc ngôn tình thích xem phim ngôn tình em có thể hiểu được, họ có thể nhập thân vào tình yêu của nữ chính với nam chính, nhưng loại tiểu thuyết này… Tình yêu của hai thằng đàn ông liên quan gì đến họ?”

Lục Tư Nguyên sờ cằm: “Anh cũng không hiểu tụi con gái nghĩ gì nữa.”

Lăng Hàm lắc đầu: “Loại sinh vật như phụ nữ đúng là khó hiểu. Giống như em đến tìm Lý Tiểu Nùng, nói cho cô ta biết Chu Bắc Hiền không phải người tốt, là một tên đồng tính, cô ta chẳng buồn tin.”

Lục Tư Nguyên hỏi: “Cô ta không tin chồng chưa cưới của mình lẽ nào tin một kẻ địch giữa chừng chạy ra như em?”

Lăng Hàm vặn lại: “Cho dù không tin em, cô ta cũng nên tin tưởng tin tức truyền ra thời gian trước chứ, chuyện đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách đình đám như thế, đến cả cảnh sát cũng vào cuộc, lẽ nào cô ta không hề tin?”

“Đúng là lạ thật.” Lục Tư Nguyên đáp: “Nhưng cô ta cố chấp nhảy vào hố lửa, liên quan gì đến chúng ta?”

Lăng Hàm nhíu mày: “Chu Bắc Hiền dám gây ảnh hưởng tới Lý Tiểu Nùng để gạt vai của em ra, em sợ hắn sẽ lại dùng thủ đoạn đối phó với chúng ta.”

“Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn như hắn công khai quan hệ của chúng ta, đăng tin nói rõ chuyện này?”

Lục Tư Nguyên nhún vai: “Hắn muốn công bố thì công bố, anh không quan tâm.”


Lăng Hàm: “…”

… Nhưng em quan tâm.

Cậu không thể nói thẳng như vậy được, đành phải kéo Tần Vĩnh ra làm bia đỡ đạn: “Anh Vĩnh sẽ tức giận đấy, công ty vừa mới phát triển, bây giờ công khai rất ảnh hưởng tới sự phát triển của chúng ta.”

Lục Tư Nguyên không nói gì, một lúc sau mới bảo: “Chuyện này anh đã nghĩ từ lâu rồi, yên tâm, trừ khi hắn lôi ra được bằng chứng đáng tin cậy, nếu không sẽ không ảnh hưởng gì tới chúng ta. Trước đó chúng ta từng bị đồn, hắn có đăng tin nữa cũng chỉ như xào lại tin cũ, không có tác dụng gì mấy. Hơn nữa bây giờ hắn đang dồn hết công sức để vớt vát trái tim Chu Chấn Nam, chắc không rảnh mà công kích chúng ta đâu.”

“Nếu hắn ta định lên tiếng thì tốt quá, đúng lúc chúng ta quay ‘Ảnh đế thị phi’, nhân cơ hội này có thể tuyên truyền thêm.”

Lăng Hàm nghĩ cũng đúng, vốn dĩ chuyện quay phim chiếu mạng đã là lựa chọn bất đắc dĩ, bây giờ xem ra chọn đúng rồi.

“Quay, bộ phim này em nhất định phải quay!” Có câu này của Lục Tư Nguyên, Lăng Hàm cảm thấy bất kể thế nào mình cũng phải quay bộ phim này, sau đó nhớ ra một chuyện trước đó: “À phải rồi, hình như em có đoạn ghi âm của hắn, khi đó hắn theo đuổi em, em từng gửi đoạn ghi âm này cho Y Tự, bây giờ chắc vẫn còn trong máy tính. Nếu như hắn dám lấy chuyện của em với anh ra uy hiếp, em sẽ tung đoạn ghi âm này ra! Ai sợ gì ai!”

Có đảm bảo này, Lăng Hàm không còn sợ hãi gì nữa.

“Bây giờ tâm trạng đỡ hơn chưa?” Lục Tư Nguyên hỏi.

“Hả?” Lăng Hàm sững người, sau đó lập tức cười hi hi: “Tốt rồi tốt rồi! Tất nhiên là tốt rồi!”

“Cho nên có chuyện gì cũng phải nói với chồng em, không được giữ trong lòng, nghe rõ chưa hả.” Lục Tư Nguyên búng trán cậu.

Lăng Hàm gật đầu như gà mổ thóc: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi! Anh giỏi nhất!”


Được Lục Tư Nguyên giáo huấn một hồi, Lăng Hàm nhanh chóng khôi phục khỏi trạng thái buồn bực, hồi máu sống lại, tràn đầy lòng tin chuẩn bị theo đuổi lần nữa… à không, phát triển tình bạn với Tưởng Nghị.

Khả năng hành động của cậu rất tốt, đầu óc đơn giản, nghĩ tới là làm ngay, nói chuyện với Lục Tư Nguyên xong lại muốn tới căn hộ của Tưởng Nghị, bị Lục Tư Nguyên ngăn lại.

“Đi đâu đó?”

“Qua chỗ Tưởng Nghị.”

Lục Tư Nguyên bất đắc dĩ chỉ vào đồng hồ treo tường trong phòng khách: “Anh xin em đó ông tướng, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

Lăng Hàm nhìn qua, không ngờ đã mười giờ tối.

Mười giờ…

Bụng cậu đột nhiên sôi òng ọc, dạ dày đau đến tận tim.

Từ trưa tới giờ cậu chưa ăn cơm!

“Chưa ăn cơm à?” Tiếng bụng sôi quá rõ, cả hai người đều nghe thấy.

Lăng Hàm gật đầu.

Lục Tư Nguyên tức đến mức muốn đánh người, cơn giận vốn đã được đè xuống nay không kiềm chế được mà bộc phát: “Lăng ngốc, em có biết chăm sóc bản thân không hả! Đến cơm cũng không biết đường ăn, lấy em về có tác dụng gì! Đúng là đồ bỏ mà!”

Đồ bỏ nào đó cúi đầu, ngoan ngoãn nghe mắng.

Qua một lúc, thấy Lục Tư Nguyên vẫn còn mắng hăng say, mới lí nhí bảo: “… Đói.”

Lục Tư Nguyên dừng hình, hai tay chống hông đứng tại chỗ giận dữ một hồi, sau cùng khiển trách rất cứng nhắc: “Ngồi xuống đó!”


Lăng Hàm vội vàng quay về sofa, Đại Bạch lại mò tới, một người một cún rúc trên sofa xem tivi.

Lục Tư Nguyên rửa trước vài quả táo để Lăng Hàm ăn lót dạ, sau đó vào bếp dùng nồi áp suất ninh cháo. Để cho nhanh, anh không thêm nguyên liệu gì khác, chỉ mau chóng xắt một ít rau củ bỏ vào trong.

Quá trình vô cùng nhanh, chỉ tốn chưa tới mười phút.

Khi anh bưng cháo tới trước mặt Lăng Hàm, Lăng Hàm vốn tưởng sẽ được ăn món gì đó ngon ngon, nào ngờ chỉ là cháo rau củ, bỗng chốc mất hứng, nhìn Lục Tư Nguyên bằng ánh mắt ai oán.

“Còn không mau ăn đi!”

Lăng Hàm vội vàng bưng bát lên, dùng thìa xúc một miếng bỏ vào miệng.

“Ối, nóng quá!”

Lục Tư Nguyên tức nổ phổi: “Ăn bữa cơm thôi cũng làm mình bị bỏng được, lấy em về có tác dụng gì!”

Nhưng mắng thì mắng vậy, anh vẫn rót nước cho cậu.

Lăng Hàm thè lưỡi ra cho bớt nóng, vội vàng uống chút nữa, ngẫm một hồi, cậu đổ nước nguội vào bát cháo, khuấy lên, nghĩ bụng như vậy sẽ không nóng nữa.

Nhưng mới ăn được hai miếng đã nhíu mày.

Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực: “Sao nữa đây?”

“Không có vị gì cả… Anh quên cho muối à?”

Lục Tư Nguyên tức không còn gì để nói: “Đổ cả bát nước vào thì còn vị gì được nữa! Đúng là vừa ngốc vừa vô dụng! Đại Bạch ăn cơm chưa từng kén chọn, cho nó ăn gì nó ăn cái đó! Em ăn có bữa cơm thôi cũng kén tới kén lui, còn làm mình bị bỏng, đúng là vô dụng hơn cả Đại Bạch!”

Đại Bạch: “Gâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.