Đọc truyện Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường – Chương 65: Ôn tiên sinh
Edit: Tròn
Tối hôm đó, toàn bộ fan hâm mộ đều cho rằng mình trông thấy quỷ.
Đối với một người hâm mộ lâu năm mà nói, mỗi lần họ đều vào weibo của thần tượng trên dưới ba trăm lần, dù sớm hay muộn cũng vẫn phải vào.
Người hâm mộ lâu năm chính là như vậy đấy.
Ăn xong bữa tối, sau khi chồng và con đều đi ngủ, cô nằm trên giường nghịch điện thoại, theo thói quen chuẩn bị vào weibo của thần tượng dạo một vòng.
Nhưng làm thế nào vẫn không tìm được cái tên mình hay tìm -“Cố Cảnh Ngự v”
Cô bật dậy. Tại sao không có? Cô theo dõi tổng cộng chỉ vài chục người, nhìn kĩ lại sao vẫn không có cái tên đó.
Chẳng lẽ cô không cẩn thận xóa?
Cô quyết tâm nhìn lại một lần nữa, bất chợt ánh mắt dừng lại ở một cái tên. Hít sâu một hơi để lấy can đảm, hai tay run run kick vào.
Không, chắc không phải đâu…..
Ôn tiên sinh v: Xin chào mọi người, tôi đã đổi tên weibo rồi, hãy theo dõi tôi nhé.
….
Ôn tiên sinh v: Đừng mượn danh nghĩa fan hâm mộ tôi.
Ôn tiên sinh v: Đừng có mà so sánh với cô ấy, mấy người không bằng đâu.
….
Sau khi nhấn vào, chỉ nhìn thoáng qua nhưng đầu cô đã sớm nổ tung.Mẹ nó!!Thế mà đúng là weibo thật!!
Bộ dạng tùy hứng như vậy trừ bệ hạ ra còn có ai?!
Ai có thể đến nói với cô rằng, cô đang hoa mắt hay không?!! Bệ hạ thật sự đổi tên thành Ôn tiên sinh a a a a a!!!
Là một người hâm mộ, chương trình thực tế kia đương nhiên cô có xem! Cô cũng biết được nguồn gốc cái tên Ôn tiên sinh này, nhưng mà….Ai cũng tưởng rằng anh chỉ nói đùa một chút thôi…
Đường đường là một ảnh đế, nhưng ai mà biết được anh sẽ làm ra như thế này!! Lại còn dứt khoát đổi tên mình, theo họ vợ luôn!! Chẳng lẽ Bệ hạ không cần mặt mũi nữa sao?!
Đây không phải là làm cho cô và fan cp càng thêm phấn khích sao! Tin tức này làm cô quá kích động, thiếu chút nữa là quỳ trên giường. Đột nhiên người bên cạnh trở mình, mơ mơ màng màng mở miệng, âm thanh hàm hồ: “Làm sao vậy? Nhanh đi ngủ đi.”
“…”
Lúc này cô mới bình phục lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời.
Được, bệ hạ thành công lắm rồi!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…
Đám fan hôm mộ đều đang nói về vấn đề này, càng lúc càng nhiều bình luận, ngay cả những người qua đường cũng tham gia.
Sau đó…
Vốn cho rằng đủ ngọt rồi…Nhưng họ không nghĩ tới thần tượng mình còn cho thêm một đòn ác liệt hơn nữa.
9 giờ 30 tối
Tinh, weibo hiện ra một thông báo mới nhất.
Ôn tiên sinh v: Chọc cho Ôn tiểu thư tức giận thì phải làm sao?
Weibo yên tĩnh trong giây lát rồi đột nhiên bùng nổ.
Ngọc Mễ số 1: Mẹ nó!!!
Ngọc Mễ nhỏ đáng yêu: Tôi..tôi nhìn thấy cái gì vậy?
Ngọc Mễ Ngọc Mễ: Ah…ah….ah…..ah….
Đáng yêu nhất là tôi: Ah…ah…ah….ah…ah….
Sửa lại họ còn chưa đủ hay sao! Còn chưa đủ hay sao?! Còn muốn họ chịu đựng sự ngọt ngào này tới ngã luôn xuống đất, đúng không!!
Đám fan hâm mộ gào thét khàn cả họng, nhưng mà phần lớn mọi người cũng hiểu ý nghĩa của câu này là sao.
Mãi một lúc sau, đám fan hâm mộ tỉnh táo lại mới phản ứng lại: Chọc Ôn tiểu thư tức giận?!
Đây là bệ hạ nói?!
Trong mắt bọn họ Cố Cảnh Ngự là bộ dạng gì? Tất nhiên là một đế vương, cao cao tại thượng, bá đạo tùy hứng. Cho dù anh không mang theo mình khí chất như một vị thần nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy xa cách. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ rằng bệ hạ sẽ giống như những người đàn ông khác, lo lắng, không biết làm gì khi bạn gái tức giận.
Nhưng hết lần này đên lần khác chuyện này lại xảy ra.
Bệ hạ thật sự bỏ tôn nghiêm của mình, vui buồn giận hờn thay đổi chỉ vì một người.
Không phải fan hâm mộ không nghĩ đến tình cảnh này….Nhưng mà hình tượng của thần tượng trong lòng mình bị phá vỡ, bọn họ cũng có chút thích ứng không kịp đó.
Fan hâm mộ: Được rồi, cho anh đấy, sự ngọt ngào này chúng tôi phục sát đất rồi, còn không được sao!
****
Người đại diện bị làm cho tức chết.
Thật vất vả làm cho mọi chuyện im ắng xuống, cậu ta lại bắt đầu giởi trò quỷ gì đấy!
Hắn gọi một cú điện thoại, nổi cáu nói với đầu dây bên kia: “Đã trễ thế này mà cậu còn đăng cái gì lên weibo?!” Trời tối rồi còn làm loạn, người mệt mỏi nhất chính là hắn.
Cố Cảnh Ngự tựa lưng vào cửa, khịt khịt mũi, nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Dương Phàm hít thật sâu, nóng nảy bứt tóc, nhìn cái đầu đề đứng đầu weibo, tay cầm điện thoại run lên: “Cậu không phải nói là sẽ thu mình lại sao?!”
Cái này tính là thu mình lại sao?!
Cố ảnh đế mặt không đổi sắc, ừ một tiếng: “Đúng vậy.
Sau chương trình thực tế không phải anh đã trả lời hắn rồi sao, mẹ nó, lão tử còn chưa hôn lưỡi đâu, hắn còn muốn thế nào nữa. Lúc này anh cũng trả lời y như vậy, không phải chỉ đổi cái tên thôi sao? Ngay cả một câu thân mật cũng không có…
Dương Phàm hít một hơi, cắn răng, kiềm chế lại, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể: “Không thể chờ một chút sao?” Ít nhất cũng phải chờ tình hình ổn lại một chút chứ “Bây giờ nếu làm chuyện gì nữa thì về sau sẽ không yên tĩnh lại.”
“Chuyện sau đó…” Anh thoáng suy tư, nhíu mày: “Đây không phải là chuyện của anh sao?”
Không liên quan gì tới anh nha.
Người đại diện: “…”
“Cúp đây…”
Dường như bên kia còn muốn nói gì đó nhưng Cố Cảnh Ngự chẳng muốn nghe, ngữ khí bình tĩnh nói với người bên kia: “Anh phải giải quyết tốt, không được lười biếng, làm không tốt trừ tiền lương.”
Lại chân thành thêm một câu: “Cố lên.”
Người đại diện: “…”
Sắc mặt hắn vặn vẹo. Mẹ nó!!!
***
Cố Cảnh Ngự không hề để chuyện này trong lòng, nhún vai, tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.
“Nhan Nhan?”
…Yên tĩnh…
Anh tiếp tục: “Bảo bối, anh sai rồi ~~~”
“Ngoan, anh nhận sai với em có được không.”
Ôn Nhan cầm quyển sách trong tay, ánh mắt cô liếc về phía cửa: ” Được, mau nhận đi.”
Ở ngoài cửa nhận cũng được mà.
Cố Cảnh Ngự mím môi, híp híp mắt, âm thanh càng lúc càng thêm rõ ràng: “Vợ ơi ~~”
“Bảo bảo ~”
“Kiều kiều ~”*
*Như một kiểu làm nũng đó.
“Tiểu…”
Ôn nhan: “…”
“Vợ ơi ~”
“Nhan Nhan tiểu thư ~”
Ôn Nhan chịu không nổi nữa, mi tâm hơi giật, da đầu run lên, khép sách lại, trở mình, lấy chăn trùm cả thân mình, nhắm mắt lại: “Đừng kêu nữa, ngủ rồi!”
Xưng hô như vậy thật buồn nôn. Làm sao anh có thể nói ra những từ đó được vậy?
Ngủ mà còn nói được?
Anh bật cười, khóe miệng nhếch lên, cũng không phản bác, giọng nói từ tình trầm thấp: ” Vậy để anh hát ru em ngủ.”
Anh nghĩ nghĩ, mở miệng hát: “Tiểu bảo bối ơi, hãy mở cửa ra, mở ra mau, hãy nhanh nhanh mở ra, để cho ông xã vào……”
Ôn Nhan: “…”
Biến đi!
Sự thật mà nói, âm thanh của anh rất êm tai, lại trầm thấp từ tính nhưng phối hợp với ca từ không có ý nghĩa này cũng chỉ để lại cho người khác cảm thấy…
Người bên ngoài vẫn tiếp tục hát: “Bầu trời ánh sao sáng ngủ…Ngoài cửa ông xã đang mệt mỏi…”
Khóe miệng Ôn Nhan không thể kiềm chế được, cô muốn cười.
Trong đêm, ngoài cửa số gió thổi những nhánh cây tạo ra âm thanh xào xạc.
Trong đêm tối ca khúc cứ nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, sâu lắng mà ôn nhu.
Ôn Nhan cứ thế mà chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến khi trong phòng không vang lên bất kỳ âm thanh nào, Cố Cảnh Ngự mới dừng lại, thả lỏng người, ở nụ cười đi đến phòng bếp, rót một ly nước ấm uống vào.
Nước ấm theo cổ họng trượt xuống làm giảm đi cảm giác khô khốc ở cổ họng. Cố Cảnh Ngự buông ly, lê dép đi đến một ngăn tủ, mở ngăn kéo, nhíu mày, từ bên trong lấy ra một cái chìa khóa.
****
Cạch một tiếng.
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, ánh sáng mờ nhạt ấm áp chiếu rọi ở đầu giường, người trên giường đã sớm nhắm mắt lại, khuôn nhỏ nhắn núp ở trong chăn, chỉ lộ ra cái gối, đang ngủ say.
Khiến trái tim của người nào đó mềm nhũn ra.
Anh nhếch môi lên, nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống, chiếc nệm trũng xuống dường như đánh thức người bên cạnh. Ôn Nhan khẽ cử động, ừm một tiếng, anh vỗ nhẹ lưng dỗ cô ngủ tiếp, cô bất tri bất giác nhích lại gần.
Anh rủ mắt xuống nhìn người trong ngực mình ngủ say, trái tim tan như muốn tan chảy thành vũng nước, ánh mắt vui vẻ, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.
Anh đem cô hoàn toàn ôm vào trong ngực, vuốt những sợi tóc trên má ra sau tai, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Hãy có một giấc mơ đẹp nhé, Ôn tiểu thư của anh.