Đọc truyện Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen – Chương 40
Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Sau khi đóng máy, Chương Hướng Duy không tham gia tất cả những bữa tiệc liên quan đến đoàn phim, cậu quay về trường học.
Những người đã tiến vào giới giải trí trong lớp cậu đều chưa về, chỉ có một mình cậu quay lại học, bọn họ vẫn còn đang ở đoàn phim.
Vì vậy sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người cậu.
Chương Hướng Duy dưới ánh nhìn chú mục của mọi người mà bước vào lớp, cậu đi thẳng đến bàn cuối cùng như mọi khi, đặt đồ xuống xong thì ỉu xìu nằm sấp lên mặt bàn.
Bọn họ trở nên xa lạ rồi.
Lần trước trở về sau khi quay phim kết thúc học kì không như thế này.
Bỗng nhiên có người vỗ vai cậu, Chương Hướng Duy thò mặt ra khỏi cánh tay, nhíu nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi.
Nam sinh kia cho là cậu hot rồi, tự cao tự đại, cậu ta lúng túng, trong lòng thầm khinh thường định bỏ đi, nhưng lại ngại người khác đánh giá, thế là đành kiên trì giả vờ.
“Sao cậu lại về đi học?”
Chương Hướng Duy: “?”
Nam sinh kia cười khẽ: “Giới giải trí giảm nhiệt rất nhanh, có những người lúc chiếu phim thì rất hot, nhưng kết thúc thì lại lặn mất, fan cũng chỉ là fan ba tháng, leo lên leo xuống ở bờ tường, tình cảm cũng dễ dàng vứt đi, đáng ra thời gian này cậu nên tận dụng chạy thật nhiều hoạt động chứ?”
Chương Hướng Duy còn chưa mở miệng, lại có một nam sinh khác nhảy đến, bá vai người kia.
“Cậu dốt vãi, cậu nghĩ cái mác nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với Tân Ngu chỉ để trưng thôi à? Còn có nhiệt độ của CP luôn duy trì, cậu giảm nhiệt tôi xem phát.”
Nói xong cậu ta cười cười với Chương Hướng Duy: “Anh em này, đừng nghe thằng không biết nhìn hàng này nói linh tinh”
“Gì, tôi nói sai chắc? Nên nắm chắc khoảng thời gian đang bạo này mới đúng, kể cả có Tân Ngu giúp sức, cũng không thể vừa mới bắt đầu đã nghỉ ngơi được, người ta đều trụ vững chân rồi mới dám nghỉ đấy.”
“Đóng máy một bộ phim xong thì cần phải có thời gian để bình ổn chứ, cậu ngáo thế.”
“Đâu có nhất thiết phải đi nhận phim tiếp chứ?”
“Một loại gạo nuôi trăm loại người, nếu như ai cũng giống nhau, thì chắc cậu cũng sẽ thông minh tuyệt đỉnh, thiên hạ vô song giống tôi rồi.”
“…”
Trong đầu Chương Hướng Duy thoáng qua điều gì đó, nhưng cậu lại chẳng có sức để làm gì cả.
Thôi đừng nghĩ nữa, nằm tiếp vậy.
.
Buổi sáng cậu có bốn tiết, đổi phòng hai lần, lúc đang ngồi trong lớp tiết cuối cùng, Chương Hướng Duy gửi tin nhắn cho Vương Trình, bảo là đến trưa không đi ăn, không thấy ngon miệng.
Vương Trình: Chán ăn cơ à, lại còn dáng vẻ mệt mỏi gần chết, triệu chứng của việc có thai hả?
Chương Hướng Duy vừa mới nhếch môi, mới gõ được vài chữ thì bỗng dưng dừng tay lại.
Tháng trước phỏng vấn xong cậu ngồi ăn đùi gà, Hoắc Kham hỏi cậu sao lại ăn vào giờ giấc dở dang như vậy, cậu nói gần đây rất nhanh đói.
Hoắc Kham cũng đùa bảo cậu có thai à.
Chương Hướng Duy xoa xoa mặt, hai tay đỡ đầu, ảo não rũ mắt thở dài.
Không phải là có thai, mà là xấu đi rồi.*
*Tác giả chơi chữ, HOÀI (怀 ) – có thai với HOẠI (坏 ) xấu có cách viết và đọc na ná nhau.
Hai tay Chương Hướng Duy xoa mặt từ trên trán xuống, rồi lại từ dưới cằm lên, phim điện ảnh của Hoắc Kham tháng sau sẽ chiếu, buổi họp tuyên truyền tuần này của đoàn phim hắn vẫn như cũ, không tham gia.
Trong thời gian quay <Triều dâng>, Hoắc Kham trừ lúc bị thương phải đình công ra, hắn dường như giống hệt Chương Hướng Duy, chỉ nghỉ phép một lần, chính là lần bay đến thành phố A kia.
Nhưng Hoắc Kham không còn là người mới giống Chương Hướng Duy, chỉ tính riêng hoạt động từ các nhãn hàng đã đủ khiến hắn bận tối mặt, nhất định hắn còn rất nhiều công việc khác.
Nên Chương Hướng Duy cứ thắc mắc mãi sao hắn không ra ngoài.
Bây giờ đóng máy rồi, cũng là lúc phải xử lý những việc tồn lại, lịch trình sắp xếp dày đặc, fan hâm mộ cũng không rõ tình hình cụ thể gần đây của hắn, không nghe ngóng được tin tức mới của hắn, không biết hắn bận rộn đến mức nào rồi.
Chương Hướng Duy với tay mở điện thoại, mở thư viện xem những tấm ảnh chụp vào ngày đoàn phim đóng máy, lật từng tấm từng tấm, dừng lại ở tấm ảnh cậu cầm clapper board.
Nhìn một lúc lâu, hình ảnh trước mắt tựa như có thể chuyển động, bên trong lều ồn ào, bánh ngọt thơm ngon hòa lẫn cùng với không khí náo nhiệt bốn phía, cậu cầm clapper board mỉm cười, người đàn ông kia cầm điện thoại đứng đối diện cậu.
Chương Hướng Duy một tay chống cằm, một tay lật ảnh khác, đầu ngón tay ấn phóng to hình ảnh dáng người cao to đứng cạnh đạo diễn.
Rõ ràng mới chỉ đóng máy chưa đến hai ngày, mà cậu lại cảm giác như đã rất lâu rồi.
Cũng không biết cảm giác này là thất tình, hay là nhớ chốn cũ, khó lòng làm rõ được.
Chương Hướng Duy vừa mới đặt điện thoại xuống rồi lại cầm lên, mở vòng bạn bè của người đàn ông kia, một giây sau lập tức đứng phắt dậy.
Ghế va mạnh vào chân của cậu, đổ ngửa xuống sàn, khỏi phải nói âm thanh phát ra lớn kinh người đến mức nào trong khi phòng học đang yên tĩnh.
Cả lớp đồng loạt quay đầu lại.
Giáo viên trên bục giảng tương đối bình tĩnh, nâng tay nói: “Ngồi xuống đi.”
Chương Hướng Duy nghe lời ngồi xuống, rũ mắt ấn mở điện thoại, cậu trừng mắt nhìn tấm ảnh trên màn hình.
Giường lớn màu trắng ngổn ngang, mỹ nam mặc áo ngủ lụa màu đen, vạt áo phía trước mở ra, lộ ra một khoảng cơ ngực.
Vừa trưởng thành, vừa có chút lười biếng lại gợi cảm.
Mí mắt Chương Hướng Duy như bị nóng tới run rẩy.
Không phải trên lịch trình của người đàn ông này viết là hôm nay quay quảng cáo à? Sao lại đăng bài lúc này?
Lại còn đăng ảnh giường chiếu như này nữa chứ.
Tại sao không gửi cho riêng cậu, Chương Hướng Duy bĩu môi, thôi được rồi, không thể nào.
Nhưng cũng không nên đăng bừa bãi trên vòng bạn bè như vậy, ai cũng thấy được.
Chương Hướng Duy nghiến răng, ấn like…!Và lưu ảnh.
Trước khi ngủ và khi thức dậy đều có thể mlem mlem.
.
Hoắc Kham nhân lúc nghỉ giữa giờ khi đang quay quảng cáo đăng ảnh lên vòng bạn bè, bức ảnh này là mới chụp lúc sáng ở khách sạn, để chế độ cho mình bé ngoan xem.
Nhận được một cái like, không có bình luận.
An Lợi đi tới nói: “Đang nhắn tin với cục cưng bé nhỏ nhà cậu à?”
Nhà tui thì tốt quá, Hoắc Kham khóa điện thoại ném sang một bên, tay sượt qua tóc nên dính một ít keo xịt tóc, khiến hắn có chút phiền khẽ chửi bậy.
An Lợi bảo thợ ảnh chuẩn bị chụp ảnh hậu trường chờ một lát, y gọi Phương Viên cầm giấy ướt đưa cho Hoắc Kham: “Tiểu Chương còn chưa sang Tân Ngu, xem thử bao giờ gọi nhóc ấy qua một chuyến, tôi bên này xếp lịch của cậu cho phù hợp, dành ra một ngày gặp mặt, mời đoàn đội ăn cơm.”
“Không vội.”, Hoắc Kham lau keo xịt tóc dính trên tay, “Trước mắt cứ để em ấy ở trường học chờ một thời gian.”
An Lợi hỏi: “Chờ thoát vai à?”
Hoắc Kham không trả lời, chỉ nói: “Tài khoản chính trên weibo vẫn đang dừng ở đoạn văn mừng đóng máy.”
Đoạn văn kia An Lợi có xem qua, không ngờ nhóc ấy hành văn khá tốt, tương lai sau này nếu có lui về hậu trường, có thể thử làm bên mảng truyền thông.
An Lợi không chút nghi ngờ, y tin thằng bạn già của mình đã học thuộc nằm lòng đoạn văn đó, có khi còn có thể đọc làu làu ấy.
Tô Nhiếp nói hắn là cẩu tử*, bây giờ y cũng cảm thấy hẳn quả thực là cẩu tử ver chó thật.
*Cẩu tử: chỉ papazari bên Trung.
Những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của người nổi tiếng.
“Acc clone đâu? Không phải nhóc ấy có à, không đăng gì ư?”
Hoắc Kham không nói một lời.
Xem ra là không rồi, An Lợi nói: “Vòng bạn bè hình như cũng không có bài mới.”
Hoắc Kham lạnh lùng liếc y: “Bỏ chữ hình như đi.”
An Lợi: “…”
Cậu giận dỗi với tôi làm gì, trẻ con còn biết khóc thì sẽ có sữa uống, có bản lĩnh thì đè đương sự ra làm đến khóc đi.
An Lợi không dám kích thích bệnh tương tư của lão xử nam này, đến lúc đó người ta dỗi* không làm việc nữa, y lại phải đi nài nỉ khắp nơi**, đã thế còn bị Chu Văn đánh.
*Dỗi: Gốc là “Đá hất chân sau”, đại ý là mất hứng thú với công việc, hoặc bỏ ngang việc đang làm.
*Nài nỉ khắp nơi: Gốc là “Xin ông nội nói với bà nội”, đại ý chỉ đi khắp nơi cầu xin sự giúp đỡ.
“Cơ mà nhóc ấy cũng chăm dạo vòng bạn bè ghê ấy, tôi đăng cái gì cũng được bình luận.”
Động tác lau tay của Hoắc Kham dừng lại: “Lúc nào?”
An Lợi vặn nắp chai nước khoáng: “Ngay lúc nãy.”
Hoắc Kham cấp tốc mở bài viết của mình ra, vẫn chỉ có một like, hắn đen mặt nói: “Tại sao không bình luận ảnh tôi.”
An Lợi uống ngụm nước, quay đầu nhìn thoáng qua, tí nữa thì phụt nước trong miệng ra ngoài.
“Hoắc gia, cậu như vậy thì người ta bình luận kiểu gì? Nói chào buổi sáng hả? Hay là khen cơ ngực cậu bự ghê?”
Hoắc Kham đạp y: “Lăn đi.”
“Đợi chút,” An Lợi rút cuốn sổ da từ trong túi ra, “Đây là kế hoạch hoạt động mà tôi xếp cho nhóc ấy, trước mắt là một năm, cậu xem xem.”
Hoắc Kham nói cần mượn bút, sau đó hắn ghi thêm vài dòng .
An Lợi nhìn thử, có vài lễ trao giải và dạ hội quy mô lớn, cũng có hoạt động bên mảng thời trang, có độ hấp thụ ánh sáng rất cao, hắn còn chú thích thêm là giao cho Chu Văn, còn lại giao cho phòng làm việc.
“Kịch bản Hoa Lâm còn đang viết, nhanh nhất cũng phải nửa năm nữa, sang năm mới quay, ở giữa còn mấy tháng, có cho Tiểu Chương nhập đoàn phim mới không?”
An Lợi nói: “Có kịch bản tìm nhóc ấy, ba hay bốn cái gì đấy, đều là phim thần tượng, về trình độ diễn viên phụ khác thì không đồng đều cho lắm.”
Hoắc Kham ném giấy ăn vào thùng rác: “Về rồi đưa tôi xem.”
An Lợi đánh dấu vào sổ: “Đêm từ thiện cuối tháng, anh Văn kiến nghị cậu đi cùng Hoàng Quyên, phim điện ảnh tháng sau chiếu rồi, cô ấy là nữ chính trong phim, hai người đi cùng nhau có thể làm nổi bật hình ảnh của mình, cũng coi như là tuyên truyền cho phim một chút.”
“Tôi muốn dẫn em ấy đi.” Hoắc Kham hạ mắt nhìn ngón tay, “Lần đầu tiên em ấy đi thảm đỏ, tôi không yên lòng.”
An Lợi nhìn vầng sáng như gà mẹ tỏa ra trên mặt thằng bạn già, cơ mặt co rút, y gấp sổ lại: “Vậy cậu nói với anh Văn đi.”
Hoắc Kham tựa lên ghế, khép mắt, đưa tay xoa xoa mũi, không biết trông bạn nhỏ khi lên lớp như nào nhỉ, có ngoan hay không, có chăm chú nghe giảng hay không.
Mà còn lên xem vòng bạn bè, tám phần mười là không ngoan ngoãn nghe giảng rồi.
Cúi đầu trốn sau sách vở để xem điện thoại hắn cũng yêu, làm gì hắn cũng đều yêu hết.
.
Bởi vì Chương Hướng Duy xem được tấm ảnh giường chiếu kia, mà tàu hỏa trong đầu cậu lại bắt đầu đi vòng quanh Trung Quốc, “tu tu xình xịch” kêu liên tục.
Buổi trưa cậu với Vương Trình hẹn ở nhà ăn, một người “tàu chạy” lâu nên uể oải, một người nhiệt tình như thể có thể bẻ gãy sừng trâu, hai bên tương phản.
Vương Trình gọi hai phần cơm, cho mình một phần, phần khác ném cho bông hoa ủ rũ phía đối diện như là cho heo ăn.
“Thiếu gia, có thể tự mình cầm đũa không?”
Chương Hướng Duy uể oải nhấc đũa, chọt chọt đám cơm trắng.
Vương Trình gắp một miếng củ cải kho thịt ăn: “Đừng giả dạng thành tác phẩm nghệ thuật nữa, mau ăn cơm đi.”
Chương Hướng Duy nói: “Không có tinh thần.”
Vương Trình vừa cho rau cần vào miệng: “Mới có mấy tuổi mà đã không có tinh thần rồi? Chúng mình đang độ thanh xuân đó bạn học à.”
Chương Hướng Duy rũ mắt nhìn hạt cơm trên đầu đũa, bỗng dừng cười khẽ: “Tớ đã ba mươi tuổi rồi.”
Vương Trình đột nhiên dừng lại, suy tư ngẩng đầu nhìn cậu, dường như trong nháy mắt ngồi trước mặt là Kiều Cùng điên dại xuyên từ cổ đại đến đây vậy.
Cậu ta nhỏ giọng mắng thầm rồi tiếp tục ăn cơm, đột nhiên thò đầu hét lên với một đám người đối diện.
“Nhìn cái trứng ấy mà nhìn, bộ từ núi mới ra chưa thấy người bao giờ hả?”
“…”
Chương Hướng Duy chống đầu che mặt, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Vương Trình và một miếng cơm lớn, mồm miệng lúng búng: “Buổi tối tới sân tập chạy với tớ.”
Chương Hướng Duy biết đây là ý tốt của cậu ta nên không từ chối: “Được, thế thì chạy một lát.”
Nhưng chạy cũng chạy rồi, cũng chẳng có hiệu quả mấy, Chương Hướng Duy vẫn thấy rất mệt mỏi, vẫn cứ không ngủ được.
Chẳng giống Vương Trình, cậu ta vận động xong, tắm rửa lên giường, ngả đầu là ngủ.
Ngáy to đến mức xuyên qua cả dãy ký túc xá cũng nên.
Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Chương Hướng Duy sau khi đóng máy vẫn chưa được sửa lại, cậu về trường rồi vẫn cứ ngủ đến ba, bốn giờ là tỉnh.
Ban ngày thì chỉ là chán chường thôi, không có vấn đề gì khác, nhưng buổi tối sẽ rất khó chịu, cậu sẽ ngẩn người nhìn khoảng không vô định, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.
Trời còn chưa sáng, Chương Hướng Duy ngồi trên giường, tựa một bên mặt vào tường nhìn phía cửa sổ, ngơ ngác ngắm màn đêm tối đen.
“Đừng chạy!”
Giường đối diện vang lên tiếng gào thét như xác chết vùng dậy: “Mẹ mày…Mẹ…cướp bánh quẩy của ông đây, ta giết mi!”
Chương Hướng Duy: “…”
Gì vậy trời.
Chương Hướng Duy bị câu nói mơ của Vương Trình kéo về thực tại, không nghĩ tiếp nữa, nhưng cũng không muốn ngủ, cậu mở điện thoại lướt weibo, rồi lại mở đến danh bạ.
Ấn vào một cái tên trong số đó, nhìn dãy số, nhìn một lúc, lúc chuẩn bị thoát ra, tay cậu lại không nghe lời mà ấn vào.
Lúc phản ứng lại được, Chương Hướng Duy vội vàng ấn tắt máy, giờ này người ta có khi đã ngủ như chết rồi.
Ngày mai cậu kiếm cớ nói dối cho qua là được, cậu còn thời gian để từ từ suy nghĩ đối sách.
Chương Hướng Duy an ủi bản thân như vậy, điện thoại di động lại vang lên, nhìn thông báo trên màn hình, cậu không chút chần chừ ấn nghe.
Sau đó muốn đi chết.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia, tựa như tiếng nhân tình nỉ non: “Sao muộn vậy rồi còn chưa ngủ?”
Chương Hướng Duy co chân giấu vào trong chăn, ngón chân trên ga giường khẽ giật giật.
“Ngủ rồi ạ, em đi vệ sinh, về giường rồi lại không ngủ tiếp luôn được, định nghịch điện thoại một lúc, lúc xóa lịch sử liên lạc không may ấn vào gọi cho thầy.”
Tùy cơ ứng biến như này cũng đạt đến chín phần mười rồi nhỉ.
Chương Hướng Duy còn đang vì mình có thể qua ải mà thở phào một hơi, lại nghe người kia đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa ngủ.”
Cậu sững sờ.
“Tán gẫu với tôi nhé?”, Hoắc Kham nói.
Chương Hướng Duy từ từ chui vào trong chăn: “Dạ vậy cũng được.”
.
Ban ngày Hoắc Kham quá mệt mỏi, vừa về khách sạn liền tắt điện thoại có số công việc đi,chỉ mở số cá nhân, ngả đầu là ngủ.
Lúc điện thoại truyền đến tiếng bạn nhỏ vừa đàn vừa hát <Thư tình kiểu mẫu>, Hoắc Kham lập tức tỉnh dậy.
Hoắc Kham rời giường rót cốc cà phê, tựa vào đầu giường hút thuốc, điện thoại đặt bên cạnh đang mở loa ngoài, hắn không lên tiếng, bạn nhỏ liền im lặng bầu bạn, thật sự rất biết điều.
Hoắc Kham híp mắt nuốt mây nhả khói, kết thúc ban đầu của <Triều dâng> ngoài Tiểu Lâm, chỉ có hắn đọc qua.
Phần kết đó chỉ có Lộ Thành là người còn sống sót, hắn khai tông lập phái, nhận đệ tử, nhận con nuôi truyền dạy kiếm pháp, thống lĩnh chính đạo.
Cảnh cuối cùng là lúc hắn già rồi, quay về núi Thương Lan nhìn ra xa xa, ống kính quay đến sân luyện võ, chiếu hình ảnh một đám thanh thiếu niên có độ tuổi không khác hắn và bọn họ khi xưa đang tập võ.
Biểu thị một thế hệ mới đã mở ra.
Về phần Kiều Cùng, y cũng giống như những nhân vật phản diện bình thường khác, chết dưới tay nam chính phe chính phái, cũng chính là dưới kiếm của Lộ Thành, khi chết ôm theo sự uất hận và không cam lòng đối với số mệnh.
Tâm trạng đó cực kì âm u, bí bách.
Hoắc Kham lo bạn nhỏ ngay bộ đầu tiên đã khó thoát vai, nên đặc biệt bảo Tiểu Lâm đổi kết cục thành thương hải tang điền*, muốn để cậu dùng tình cảm hơi hơi ôn hòa để kết thúc.
*Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao, như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Còn tuyến nhân vật của Kiều Cùng thì không thay đổi, từ mười sáu tuổi đến ba mươi tuổi, có cơ cấu cực kì hoàn chỉnh, đồng thời cũng có đủ điểm khiến các diễn viên yêu thích, nhưng sẽ phải khiêu chiến với thử thách tình cảm tương phản, là một nhân vật hết sức đặc sắc.
Bởi thế mà cũng rất khó diễn, phải chịu đựng áp lực khá lớn.
Hoắc Kham vì giúp đứa nhỏ ra mắt mà chuẩn bị rất nhiều, cũng suy tính đủ điều.
Vừa giúp em ấy hoàn thành giấc mơ võ hiệp, lại vừa muốn bảo vệ em ấy thực hiện giấc mộng diễn viên, cho nên dùng <Triều dâng> trở thành bước thứ nhất đưa em ấy bước vào giới này.
Hoắc Kham vốn nghĩ, cứ cho là bạn nhỏ vì muốn hoàn thành nhân vật mà tập trung cao độ, thậm chí là tổn hại chính bản thân mình, nhưng dù sao cũng là chủ đề cổ đại, chỉ cần quay về thế giới thực tại, thoát vai hẳn là không quá khó.
Vẫn là hắn đánh giá thấp tốc độ tự chữa trị trong lòng đứa nhỏ rồi.
.
Hoắc Kham kẹp điếu thuốc, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, biết rõ còn hỏi: “Nửa ngày chẳng nói lời nào, đang ngủ à?”
Chương Hướng Duy cuộn mình trong ổ chăn: “Chờ thầy nói ạ, thầy bảo em tán gẫu với thầy mà.”
Hoắc Kham mỉm cười: “Có ý tưởng gì cho bộ tiếp theo chưa?”
Chương Hướng Duy ngơ ngác: “Chưa ạ.”
Hoắc Kham đặt cốc cà phê lên mặt tủ, với tay lấy cái gạt tàn nói: “Thoát vai chưa?”
Chương Hướng Duy không lên tiếng.
Hoắc Kham nghe thấy tiếng hít thở của cậu có chút nặng nề, biết cậu đang nằm trong chăn, có lẽ là đang mềm người cuộn tròn lại, giống như một con mèo nhỏ.
“Duy Duy, diễn viên diễn xong một bộ phim, phải xóa tâm lý của nhân vật ra khỏi đầu mình, xóa sạch sành sanh.”
Hoắc Kham nói chậm lại: “Nếu không đến bộ tiếp theo, sẽ có cái bóng của bộ trước, như vậy sẽ không thể diễn tốt được.”
Bên kia điện thoại không trả lời.
Hoắc Kham không thúc giúc, chỉ ngậm thuốc lá chờ.
Chương Hướng Duy biết tâm lý của cậu có vấn đề.
Đóng máy tới hôm nay, trên mạng đã đồn thổi cho cậu vài cái bánh, nhưng thực sự cậu chưa nghĩ đến chuyện nhận bộ tiếp theo, không kéo lên nổi một tí tinh thần, không hề có ý chí chiến đấu, ngay cả sức sống cũng không có.
Rõ ràng là giống với Kiều Cùng coi nhẹ sống chết.
Cậu cũng muốn chữa trị.
Chương Hướng Duy thở dài xa xăm: “Em vẫn đang xóa ạ.”
Hoắc Kham: “Ừm.”
Chương Hướng Duy: “Cô Tưởng có đề cử cho em một bộ, tên là <Chị gái>, là phim đời sống, cô ấy cảm thấy em diễn vai em trai trong đó khá hợp.”
Hoắc Kham: “Muốn tôi giúp em cân nhắc sao?”
Chương Hướng Duy: “Có thể ạ?”
“Có thể chứ.”, Hoắc Kham nói, “Nhưng phải mời thầy Hoắc ăn cơm.”
Chương Hướng Duy nói thầm: “Có ở cùng một thành phố đâu, mời sao được ạ.”
Điếu thuốc bên môi Hoắc Kham rung lên: “Ở cùng một thành phố thì sẽ mời hửm?”
Chương Hướng Duy gãi gãi lỗ tai đang nóng lên, mở chăn hít thở một lát: “Chờ đến lúc ở cùng một thành phố rồi tính ạ.”
Hoắc Kham: “…”
Cũng biết đùa tôi à, được lắm.
.
Chương Hướng Duy thứ sáu tan học liền về nhà, Hoắc Kham đêm đó bay tới thành phố A, ngày hôm sau phải quay tư liệu cho thương hiệu.
Ba Chương xem tin tức biết được chuyện này, suy nghĩ một lúc, ngày mai cũng vừa lúc ông ở nhà, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Vì thế ông dứt khoát đi đến phòng thằng con mình, nhẹ nhàng ném một quả bom nặng kí.
Chương Hướng Duy sợ đến mức cà chua trong tay rớt cả xuống: “Ba nói gì cơ ạ, tai con lãng, ba nói lại một lần nữa đi.”
Ba Chương chẳng thèm phối hợp.
Chương Hướng Duy vẻ mặt sụp đổ: “Ba thật sự muốn mời thầy ấy đến ăn cơm ạ?”
Ba Chương nói: “Cậu ta là ông chủ, cũng là ân nhân của con, về tình về lý, chúng ta đều phải mời một lần chứ.”
“Ba cũng muốn uống cùng cậu ta hai chén, tuổi tác cách nhau cũng không nhiều, không sợ cách biệt.”
Chương Hướng Duy: “…”
Chơi ác như vậy? Cơm có nuốt nổi không? Ba xác định sẽ không vừa thấy mặt người ta đã lật bàn chứ?
.
Chương Hướng Duy gọi mẹ, ý đồ cầu cứu bà.
Trong phòng sách truyền tới tiếng mẹ Chương: “Ba con truyền lời hộ mẹ đó, đây là ý của mẹ.”
Khóe miệng Chương Hướng Duy không ngừng co giật.
Chương Hướng Duy một thân một mình, không thể tiếp chiêu, cũng chẳng thiết sống nói: “Ăn ở đâu ạ?”
Ba Chương trầm ngâm nói: “Người nổi tiếng ra ngoài ăn không tiện.”
Chương Hướng Duy không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, bất tiện lắm ạ, đặc biệt là kiểu có độ quốc dân cao đến đáng sợ như thầy Hoắc, che mặt vẫn sẽ bị nhận ra, cho nên là…”
“Ăn luôn ở nhà đi.”
Chương Hướng Duy: “…”
Đến nhà mình mà bị chụp phải thì toang, chết chắc luôn.
Mười mấy phút sau, Chương Hướng Duy dưới sự giám sát của ba mình gọi điện cho Hoắc Kham.
Lời mời không hiểu từ đâu chui ra như thế này, nhất định hắn sẽ từ chối.
Nào ngờ kết quả hắn thế mà đồng ý rồi.
Đồng ý…
Chương Hướng Duy ngơ ngơ ngác ngác đặt điện thoại xuống.
Mẹ Chương cầm túi thay giày, kéo tay ba Chương, hai ông bà nhanh chóng đến siêu thị mua đồ.
Còn nói nhỡ uống nhiều, có thể sẽ ở lại qua đêm nên mua cả đồ để rửa mặt.
.
Một bên khác, Hoắc Kham cúp điện thoại xong ngồi bất động nửa ngày.
An Lợi 1 2 » .