Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 24


Đọc truyện Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen – Chương 24


Edit: 一青  ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Chương Hướng Duy cảm thấy lỗ tai tê dại.
“Dạ thôi ạ”
“Em không nên thử đâu”, cậu lẩm bẩm giống như đang tự thôi miên bản thân.
“Em không biết thử, không thử đâu”
Giọng điệu Hoắc Kham chẳng tỏ vẻ gì: “Duy Duy của chúng ta nhát gan ha”
Mặt Chương Hướng Duy đỏ chót, rõ ràng hắn dùng từ “của chúng ta”, thế nhưng lại có cảm giác ái muội và dục vọng chiếm hữu như dùng từ “nhà chúng ta” vậy, cậu cắn cắn khóe môi để cho bản thân bình tĩnh lại.


Cậu không biết người đàn ông này thẳng tưng hay cong queo, dù thế nào thì người ta cũng vẫn sẽ là cao thủ, một mình mình solo với hắn, đánh hai hiệp là nằm xuống ngay thôi.


“Thầy Hoắc, thôi nhé ạ, em cúp máy đây”
Hoắc Kham đột nhiên nói: “Việc đổi cách xưng hô ở sân bay, tôi cũng cảm thấy cậu nghĩ như thế là đúng, sau nay lúc nghe điện thoại thì cứ gọi tôi như thế đi”
Không đợi Chương Hướng Duy lên tiếng, hắn lại tiếp lời: “Vì an toàn, cậu cũng có thể thay đổi linh hoạt”
Đầu óc Chương Hướng Duy có chút mông lung.
“Thay đổi? Đổi thế nào ạ?”
“Nói một chữ, hoặc điệp từ”* Hoắc Kham nói: “Đổi như thế đó”
Chương Hướng Duy theo bản năng gọi ra miệng: “Anh, anh ơi?”
*Lúc ở sân bay em bé gọi chú Hoắc là ca (1 chữ 哥) , xong bây giờ chú Hoắc lại bảo em bé gọi là ca ca (哥哥) =))) Dịch ra tiếng việt thì đều là anh hết á mọi người, còn chú Hoắc bảo vậy chắc là do gọi ca ca nghe tình thú hơn á =))))
Lát sau Hoắc Kham mới cất giọng trầm trầm: “Ừ”
Ngoan quá đi.


Nghe một cuộc điện thoại mà cả người Chương Hướng Duy đều cảm thấy rã rời.
“Em gọi thầy là anh có ổn không ạ?”
Hoắc Kham nói: “Ổn”
Cổ và mặt Chương Hướng Duy đều ửng hồng.
“Tại sao em lại cảm thấy không ổn lắm nhỉ?”
Hoắc Kham nói cho cậu biết nguyên nhân: “Đó là bởi vì cậu gọi thiếu rồi”
“…Dạ”
Chương Hướng Duy dùng một tay mở vòi nước, tay còn lại thì để dưới vòi nước hứng nước, vỗ vỗ lên mặt vài lần, cậu khẽ thở dài nhìn hình ảnh mình trong gương.


Khoảng cách của tui với việc lên cơn hứng tình, chắc chỉ còn….
Còn bao nhiêu chứ, không dám nghĩ nữa.


Tui chỉ mà chú bé gay chưa từng được ăn thịt, tại sao ngày nào cũng khiêu chiến giới hạn của tui vậy?
Tui khổ quá mà.


.
Lúc ăn cơm Hoắc Kham nhìn thấy một cái stt, là đứa nhỏ dùng acc clone “ww” đăng lên.


[Hôm nay tui đã không đi vòng qua cái bẫy kia…]
Đây là dòng trạng thái thứ ba trong tuần này của cậu, mỗi ngày một dòng, đều đặn như đi điểm danh.

Bây giờ Hoắc Kham cảm thấy cuộc sống cực kỳ thú vị, mỗi ngày đều có thứ đáng để mong chờ.


An Lợi liếc mắt nhìn thằng bạn già ôm điện thoại cười ngu.
“Lão Hoắc, tôi cảm thấy cậu gần đây càng ngày càng giống tàu hỏa nhập ma đấy”
Hoắc Kham ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc.

Coi cậu “càng ngày càng giống” kia nhẹ như hoa rơi bên tai.


An Lợi lại lườm thêm phát nữa, đá chân người đối diện dưới gầm bàn.
“Anh Văn, nói gì đi”
Chu Văn tao nhã xiên đồ ăn.
“Thịt bò này ăn ngon đấy”
“….”
An Lợi đến gần nói: “Từ giờ đến lúc <Triều dâng> đóng máy chắc anh sẽ không tới đoàn phim nữa đâu nhỉ, thế sao không nhân dịp này khuyên cậu ta thêm vài câu đi?”
“Một người đã xây nhà, an cư lạc nghiệp ở trong lưới tình rồi thì tôi còn biết khuyên thế nào nữa?”
Chu Văn nhai cơm, giọng nói không quá rõ ràng: “Cậu chỉ biết mắng người, không hiểu chuyện tình cảm thì biết gì mà nói?”
Mặt An Lợi đen kịt, sao lại gắp lửa bỏ lên đầu tôi?
Y bất đắc dĩ nói: “Không phải là em không hiểu, chỉ là không muốn yêu đương thôi, sao phải miễn cưỡng bản thân làm gì chứ”
Chu Văn đặt đũa xuống, chậm rãi múc canh uống.
“Có mà cậu chỉ muốn hưởng thụ thì có”
An Lợi cười.
“Đấy là do tư tưởng của em thoáng thôi”
“Anh nhìn Lão Hoắc đi, trước đây trong lòng chẳng có ai, cuộc sống đơn giản, mục tiêu chỉ có một, đấy là đóng phim cho tốt, yêu vào một cái…”
Hoắc Kham lạnh lùng nhấc mí mắt lên.
“Làm sao?”
“Nếu như trên đầu chữ sắc có một cây đao, thế thì trên đầu chữ tình phải là một biển đao đấy”*
*Chơi chữ, trên đầu chữ sắc có bộ đao, ý chú Lợi là chú ý chỉ mê sắc thôi, còn chú Hoắc mê tình iu thì nguy hiểm hơn nhiều =))))
An Lợi nói: “Đến lúc nó rơi xuống á, cậu toi đời luôn”
Hoắc Kham không tỏ rõ ý kiến chỉ nhíu mày.
“Tôi đã toi chưa? Tôi vẫn tốt chán nhé”
“Bây giờ cậu toi rồi đấy”, An Lợi tặc lưỡi.
“Toi rồi mà còn không tự nhận thức được, thân thể cậu bị trúng kịch độc, bệnh đã đến giai đoạn cuối, lại còn từ chối điều trị, nói chung bệnh này có hai chữ thôi, tình yêu”
.
Chu Văn bỗng nhiên đứng dậy.
“Tôi về đây”
An Lợi nhớ tới chuyện khác, kéo anh lại hạ giọng nói: “Đúng rồi, anh Văn này, cái cậu người mẫu bạn trai anh ấy, cậu ta với người cùng ngành có scandal gì à, tốt nhất là anh nên điều tra thử xem, đừng để bị cắm sừng”
Chu Văn gạt tay y ra, mặt mày bình thản lạnh nhạt.
“Cậu có thời gian rảnh rỗi quan tâm cả chuyện của tôi thì nửa cuối năm nay dành cả thời gian quản lý “thằng đệ” của cậu nữa nhé, hay cậu chê ngoài lúc công tác còn phải nỗ lực giúp ông chủ theo đuổi bà chủ chưa đủ mệt?”
An Lợi nhìn Chu Văn bỏ đi, buồn bực xoa xoa ấn đường.
“Tôi trêu chọc gì anh ta à?”
Hoắc Kham không thèm để ý đến y.


Phương Viên bưng hộp cơm ngồi gần lại.
“Sao anh Văn không già đi gì nhỉ?”
Hình ảnh của Chu Văn hiện lên trong đầu An Lợi, đúng là anh không thay đổi gì cả, mặt vẫn nhỏ, cằm nhọn thon gầy, nhưng tay anh rất to, một tay cũng có thể giữ chặt người khác.


Anh có dáng vẻ thư sinh yếu đuối, chân tay thon dài tinh tế, đặc biệt là vòng eo nhỏ, con gái phụ nữ đã từng tiếp xúc với anh đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán, mê anh như điếu đổ.

Những năm qua khi nói chuyện cùng anh, anh còn vung tay đẩy y, cũng từng đánh y.


Tâm tình anh lúc nào cũng lên xuống thất thường, sáng nắng chiều mưa trưa nổi bão.


Bỗng dưng An Lợi nhận ra Chu Văn còn khó hiểu hơn cả Lão Hoắc, cũng may y không đi theo anh, người này quá khó đối phó.


Phương Viên nói xong cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ cùng nhau thảo luận lí do vì sao Chu Văn không già đi, cô lẩm bẩm nói: “Thầy Hoắc, anh An Lợi, hai người có phát hiện ra không, mẫu bạn trai của anh Văn đều là kiểu người dáng đẹp, cơ bụng cơ ngực đầy đủ, cực kì chuẩn man, lại còn ngầu ngầu không hay nói cười, giống như là….”
“Lúc ăn cơm sao lại nhiều lời thế”
Hoắc Kham xoi mói cau mày.
“Nước miếng phun cả vào người tôi đây này”
Phương Viên: “…”
Cùng lúc đó, Chương Hướng Duy đang ở khách sạn lướt weibo.


Cậu thấy trong siêu thoại của mình xuất hiện rất nhiều bài đăng mắng mỏ Trần Hương Hương, nói cô lúc ở sân bay toàn nghiêm mặt, không làm gì, thư cũng không cầm, cô cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, cô tự cho mình là ai chứ.


Làm trợ lý nhưng không làm cho tử tế, hay là muốn ra mắt luôn cho rồi, chẳng biết thân biết phận gì cả.


Chương Hướng Duy cuộn chân lại, nhíu chặt lông mày.
“Tại sao họ lại như vậy?”
“Có thể hiểu được mà” Trần Hương Hương bình tĩnh bưng cốc nước.
“Lúc chị xem video mới nhận ra là sắc mặt mình rất tệ”
Mà vốn dĩ fan không vừa mắt mặt mũi của cô từ trước, cảm thấy cô lòng dạ đen tối.


Cô dẫn dắt người cũ còn khổ hơn cả như bây giờ, họ mắng nhiếc đủ kiểu, còn pts ảnh cô với con vật, pts thành ảnh thờ, ghê gớm hơn là có người ngày nào cũng nhắn tin hỏi sao cô chưa chết.


Nhưng mặt mũi là bố mẹ ban cho, chẳng nhẽ muốn cô phải đi phẫu thuật thẩm mỹ à?
Bây giờ trợ lý trông dễ nhìn một chút thì sao chứ? Cứ trông dễ nhìn là có thể chịch được anh bọn họ chắc?
Chẳng hiểu lí luận kiểu gì.


Nếu chuyện này Trần Hương Hương tự mình đứng ra giải thích, thiệt nhiều hơn được.


Fan hâm mộ sẽ không tin lời cô, dù có tin thì cũng sẽ chẳng thay đổi thái độ, cái nhìn phiến diện thì sẽ luôn phiến diện.


Chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh mà thôi, cứ chờ xem vậy.


Trần Hương Hương uống một ngụm nước, nhìn ra tâm tư của thiếu niên, cô vội vàng ngăn cậu lại.

“Tiểu Duy, em ngàn vạn lần không được lên weibo nói giúp chị đâu đấy”
Ngón tay đang gõ chữ của Chương Hướng Duy ngưng lại.


Trần Hương Hương nghiêm túc nói: ” Lúc fan hâm mộ cãi nhau, nghệ sĩ tham gia vào điều tối kỵ em à”
Chương Hướng Duy nói: “Nhưng mà cũng có phải cãi nhau với nhà khác đâu”
“Như nhau cả thôi em” Trần Hương Hương nói: “Cứ để bọn họ càu nhàu đi, dù hôm nay lí do là gì đi chăng nữa, cũng vẫn là do bản thân chị không làm tốt chức trách của mình”
Chương Hướng Duy lại nói: “Nhưng nếu bỏ mặc không quản, sẽ bị người ngoài cười nhạo”
Trần Hương Hương vui mừng cười ha hả.
“Tiểu Duy của chúng ta bây giờ thông minh quá đi”
Chương Hướng Duy nhìn cô gái trước mặt có khí chất chẳng khác gì những nữ minh tinh.
“Chị Hương Hương, chị tốt tính quá”
“Có mà ngược lại ấy” Trần Hương Hướng nói: “Bên Hậu viện hội* có liên lạc với chị rồi”
*Hậu viện hội: ban quản lý siêu thoại/fandom chính thức, có liên hệ với công ty/quản lý của nghệ sĩ.
Chương Hướng Duy hé miệng: “Để Hậu viện hội đăng weibo ạ?”
Trần Hương Hương lắc đầu: “Hậu viện hội là đơn vị chính thức, những chuyện nhỏ nhặt này không cần họ ra mặt, để đại fan* dẫn dắt dư luận là được rồi”
*Đại fan: những fan có tiếng nói, sức ảnh hưởng trong fandom.


“Được rồi, không nói nữa, em ngủ một giấc trước đi, bổ sung thể lực, buổi chiều chúng ta phải đến Tân Cách, cố gắng tranh thủ quay xong chỉ trong một buổi chiều nhé”
Trần Hương Hương ôm cốc đứng dậy.
“Vương Trình đi đâu rồi?”
Chương Hướng Duy nói: “Đến nhà họ hàng ạ”
Trần Hương Hương nói: “Thế buổi chiều cậu ta có đi cùng không?”
“Đi ạ”
.


Chương Hướng Duy ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy cậu phát hiện ra mọi người đều đang quỳ liếm ảnh sân bay của mình ở trên siêu thoại.


Bỗng nhiên có bài đăng của một đại fan nổi lên, nội dung rất dài, đoạn đầu thì là bắn rap như tấu hài để châm chọc trợ lý, đoạn sau lại đổi thành phong cách bà già, nói hết nước hết cái về chuyện đã xảy ra, sau đó hậu viện hội mới đi giải thích.


Nói rằng siêu thoại là một nơi vừa có lợi vừa có hại, là một cái bánh xe không ngừng lăn, rất dễ bị nhà khác xúm vào chê cười, hoặc bị đám blogger lôi ra lấy cớ để bôi đen.


Rất nhiều người bình luận tán thành ở bên dưới.
Chương Hướng Duy xem hết một lượt từ đầu đến cuối, sau đó soạn một đoạn để đăng weibo.
[Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến đón em, nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn đó…]
Lại chỉnh sửa viết thêm vài chữ.


[Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến đón em, nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn, phải ngoan nhé…]
Còn kết hợp thêm cả icon con mèo nhỏ.


Vương Trình liếc mắt nhìn ba dấu chấm tròn phía cuối weibo của cậu, khóe mắt giật giật, đăng cái gì cũng thêm chuỗi dấu chấm này vào, tự khoe ra tật xấu của mình luôn rồi.


Chương Hướng Duy quay đầu.
“Nhìn gì đấy, có lỗi chính tả à?”
Vương Trình nhai kẹo cao su cười cười.
“Tớ chỉ đang xem ngôi sao lớn làm việc thôi mà”
Chương Hướng Duy: “…”
Trần Hương Hương bảo Chương Hướng Duy dọn dẹp đồ rồi xuất phát, cuối cùng cô còn vỗ vỗ vai cậu.
“Quý trọng quãng thời gian weibo còn ở trong tay mình nhé”
Chương Hướng Duy cảm thấy không có gì phải sợ cả, cậu còn có acc clone nè.

Ra khỏi khách sạn, Vương Trình giúp Chương Hướng Duy quay vlog.


Chương Hướng Duy đối diện với ống kính nói: “Bây giờ là một giờ bốn mươi phút chiều, xuất phát đi Tân Cách nào”
Cậu lấy ra một chiếc lọ nhỏ, đổ ra tay hai viên kẹo ngâm ngòn ngọt, bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ lên viên kẹo nói: “Mình thấy hơi căng thẳng”
“Xe đến rồi” Chương Hướng Duy bị nắng chiếu nheo hết mắt lại.
“Đợi một chút nữa sẽ nhìn thấy”
Tắt máy quay, Vương Trình liền nói: “Hướng Duy, cậu phải tự nhiên hơn chút nữa”
Chương Hướng Duy bày ra vẻ mặt vô tội.
“Tớ không tự nhiên à?”
Vương Trình vẫy tay.
“Hương Hương, chị nói đi”
Trần Hương Hương câm nín khi cậu ta không gọi cô bằng chị, cô vừa nghe điện thoại vừa nhìn Chương Hướng Duy.
“Tình trạng của em bây giờ còn không thả lỏng bằng lúc quay phim đâu”
Chương Hướng Duy ủ rũ gãi gãi phía sau gáy.
“Vậy để em điều chỉnh một chút ạ”
Vương Trình nhìn thấy có fan đến gần, vội vàng đẩy Chương Hướng Duy lên xe.
.


Ánh nắng hắt lên kính xe.


Trong xe mở điều hòa mát lạnh, cũng là nhiệt độ thích hợp để sản sinh ra “sâu ngủ”
Ngoại trừ tài xế, chỉ có Chương Hướng Duy không ngủ, cậu không lên siêu thoại cp xem, mà là mở vòng bạn bè trên wechat của người đàn ông kia, không có gì mới cả.


Không có gì để làm.


Chương Hướng Duy cắm tai nghe nghe nhạc.


List nhạc trên Võng Dịch Vân cậu để công khai, chỉ là cậu muốn fan hâm mộ có thể hiểu rõ hơn về con đường cậu đang đi.


Nếu việc yêu thích âm nhạc, có thể có thêm một vài fan hâm mộ, cũng là chuyện tốt.


Lúc xe dừng ở giao lộ, Chương Hướng Duy liếc thấy một biển quảng cáo to đùng có hình một người đàn ông tao nhã đang đưa tay tháo cà vạt, cậu không nhịn được mà giơ điện thoại lên chụp rồi gửi ảnh cho đương sự.


-Thầy Hoắc ơi, cho thầy gặp thần tượng của em này, đẹp trai nhỉ.


An Lợi đứng từ xa đã cảm thấy thằng bạn già của mình hình như hơi sai sai, y bước nhanh đến bên cạnh ngó xuống xem, trên màn hình điện thoại là khung chat trên wechat, trên đó có một tấm ảnh, là hình quảng cáo cà vạt của hắn.


Quét mắt thấy người gửi là “Bé ngoan”, cơ mặt của An Lợi run lên, chẳng trách xung quanh người thằng bạn già của y nổ ra bong bóng màu hồng.


Hoắc Kham chăm chú nhìn nội dung mà đứa nhỏ gửi.
“Em ấy đang thả thính tôi à?”
An Lợi nói: “Không phải đâu”
Hoắc Kham thở dài: “Chắc chắn rồi”
An Lợi: “…”
Hóa ra là không phải hỏi y à, tự hỏi tự trả lời luôn?
__________________________________
Á á á con trai nhỏ của chúng mình cuối cùng cũng phản công lại chú Hoắc rồi ư =)))))))))))))))))))))))) .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.