Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 22


Đọc truyện Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen – Chương 22


Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Hôm ấy Chương Hướng Duy xin nghỉ đi quay tạp chí, trạng thái của Hoắc Kham rất tệ, nửa ngày cũng không nhập diễn được, không phải thiếu một chút là nhập diễn, mà là hoàn toàn không thể nhập diễn nổi.


Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.


Cả đoàn phim đều mông lung.


Bị ốm ư? Đúng là mấy hôm nay nhiệt độ rất cao, nhân viên cũng có người bị say nắng.


Đạo diễn Vương lau trán ướt mồ hôi.
“Thầy Hoắc à, nếu không thì cậu đến phòng nghỉ rồi nghỉ ngơi chút đi…”
“Quay sau đi”
Hoắc Kham ngồi xuống trước chiếc bàn dài, hạ mắt đưa tay nghịch giấy bút trên bàn.
“Hôm nay tôi không quay được”
Đạo diễn Vương cũng không tỏ vẻ gì, mất hình tượng đưa tay lên xoa xoa trước ngực.
“Chuyện này…!Cậu có chỗ nào không khỏe à?”
Hoắc Kham chưa mở miệng, Tưởng Di đã đi đến.
“Đạo diễn Vương, quay cho tôi cảnh kia trước đi”
Đạo diễn Vương nói: “Vậy cũng được, cô chuẩn bị nhanh một chút”
“Được ạ” Tưởng Di chờ đạo diễn đi rồi, dùng toàn thân để đỡ đống trang sức nặng nề mà cúi người sát về phía Hoắc Kham, trêu ghẹo hắn.
“Sư huynh, linh hồn nhỏ bé của anh chạy ra khỏi lều đi hóng gió rồi à?”
Mặt Hoắc Kham không có cảm xúc gì.


Tưởng Di bảo trợ lý đưa cốc trà sữa qua.
“Uống thử cái này đi, hạ hỏa anh ơi, là do Tiểu Hướng Duy mua cho mọi người đó”
Nửa câu sau cô dùng âm lượng chỉ đủ để Hoắc Kham nghe thấy.


Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở bà chủ của mình: “Chị Di ơi, thầy Hoắc không uống trà sữa đâu…”
Rồi tắt tiếng.
Trợ lý bé nhỏ mặt mũi mông lung nhìn thấy thầy Hoắc đưa tay nhận trà sữa, xảy ra chuyện gì thế này?
Tưởng Di vung tay áo rộng rãi của mình, vắt tay ra sau lưng.
“Tâm tại, mộng sẽ tại, giữa đất trời bao la còn chân ái”
“Tâm không tại, mộng cũng không, cuộc sống buồn tẻ chẳng có tương lai”
Trợ lý: “…”

Sao tự dưng lại hát lên vậy trời?
.
Hoắc Kham ở trong phòng nghỉ uống trà sữa, cả người hắn như bị bao bọc bởi một lớp băng tuyết.


“Em ấy mời trà sữa, tại sao tôi lại không biết gì hết?”
An Lợi đáp: “Tôi cũng không biết gì cả, chắc là cậu ấy lén lút đánh tiếng trước với nhân viên, đặt đồ xong thì thanh toán qua wechat”
“Nếu không thì trà sữa vừa được giao tới đoàn phim, chẳng chờ Tưởng Di đưa cho cậu, tôi cũng sẽ giữ cho cậu một phần”
Lòng bàn tay Hoắc Kham dán sát vào phần cốc vẫn đang toát hơi lạnh, khiến nước chảy ra ngoài, hắn nặng nề lên tiếng: “An Lợi Tử, em ấy lên máy bay rồi”
An Lợi muốn quỳ với ông nội này luôn.
“Tôi không rõ lắm, bên Tân Cách có cử nhân viên tới đón, ở sân bay cũng có xe chờ sẵn, cậu còn lo lắng cái gì?”
“Lịch trình bị rò rỉ, truyền thông sao có thể tha cho em ấy được?”
Hoắc Kham buồn bực nhíu mày.
“Không chỉ phía truyền thông, còn có những fansite, fan cầm điện thoại bám theo này nọ sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề”
An Lợi ôm cánh tay tựa người vào cửa.
“Lão Hoắc, tôi hiểu được việc cậu có tâm lí như cha già này, ngoại hình của Tiểu Chương rất dễ đánh lừa người nhìn, đừng tưởng cậu ấy xinh đẹp mà mong manh dễ vỡ như đồ sứ, thực ra nội tâm của cậu ấy rất mạnh mẽ, rất thích hợp lăn lộn trong giới giải trí”
Hoắc Kham vuốt ve cốc nhựa.


“Lần trước ra ngoài thì chưa tiến tổ được bao lâu, tôi cũng thấy được cậu ấy có chút hoảng loạn, chân tay lúng túng, không biết phải đối phó với máy ảnh như thế nào, nhưng lần này không giống thế nữa, cậu ấy đã ở đoàn phim lâu như thế, từ ma mới cũng biến thành ma cũ cả rồi, có gì mà không ứng phó được chứ?”
Hoắc Kham vẫn rất khó chịu.
“Sự hỗn loạn ở sân bay em ấy chưa từng gặp bao giờ”
“Ai mà chẳng có lần đầu tiên chứ”
An Lợi nói: “Năm đó cậu bạo hồng, trận chiến sân bay ngày đến bây giờ làm gì có ai vượt được qua cậu đâu, bên cạnh cậu có mỗi tôi là trợ lý, chúng ta bị chặn ở sân bay không đi nổi, balo của cậu bị chen chúc rách cả ra, đãi ngộ của cậu ấy bây giờ so với cậu đã tốt lắm rồi, có trợ lý, có người bên Tân Cách, có anh em, còn có cả bảo an sân bay cũng được sắp xếp nữa”
“Còn có đoàn đội của cậu lúc nào cũng sẵn sàng xử lí quan hệ xã hội cho cậu ấy”
Hoắc Kham thở dài.
“Đạo lý này thì tôi hiểu, thế nhưng tôi vẫn lo lắng”
An Lợi nói: “Tôi thấy cậu đây là kiểm soát người ta thành thói quen rồi, không nắm trong tay thì lại như thiếu mất cái gì, đây là bệnh đấy”
Hoắc Kham cười lạnh.
“Ai cần cậu nói, tự tôi không biết chắc?”
.
An Lợi: “…”
Một đoạn tình cảm kéo dài hai năm vẫn chưa thành hình đã khiến một kẻ sinh ra chỉ biết đóng phim và đóng phim trở thành bộ dạng như thế này đây.


“Bệnh này của cậu ấy à, chỉ có thể tự chữa thôi, không thể mỗi lần Tiểu Chương có công tác thì cậu lại đi theo rồi kéo hướng máy ảnh chĩa về phía mình được đâu”
An Lợi nói lời tàn nhẫn: “Tôi nói một câu không dễ nghe nhé, cậu bảo vệ cậu ấy càng nhiều, khiến cậu ấy trưởng thành càng chậm, càng đi sẽ càng hoảng, cậu thể hiện sự bảo vệ càng rõ ràng, tổn thương cậu ấy phải chịu cũng sẽ càng lớn”
Hoắc Kham lập tức nói: “Biến nhanh”
An Lợi bị đuổi ra ngoài.


Phương Viên bê trà sữa tu ừng ực, thân thể mũm mĩm tròn xoe.

“Anh An Lợi, có chuyện gì thế ạ?”
An Lợi nhìn tin nhắn trên điện thoải.
“Mẹ ở phương xa lo lắng”
Phương Viên sợ hãi nói: “Đù, dì biết cuộc riêng của anh rất là…!sao?”
An Lợi nhìn vẻ mặt hóng hớt của cô.
“Rất gì cơ?”
Phương Viên bật cười: “A ha ha, không có gì ạ”
“Anh An Lợi, tiết lộ cho anh một chuyện”, cô nhỏ giọng nói, mặt mày hớn hở, chia sẻ miếng dưa.
“Cái anh idol gặp may sống dựa vào show tống nghệ mới đây thuộc công ty của thầy Hách ấy anh, đợt trước cậu ta bị người ta gài bẫy chụp ảnh lại, bây giờ nhà gái đòi cậu ta hai triệu, nếu không đưa sẽ đăng video, anh nói xem, trong phòng cài toàn camera, khác gì gián điệp đâu, đây là chuyện có thật đó anh”
“Đây là một chị em kể cho em đấy, cô ấy làm ở công ty thầy Hách, người khác thì em không nói, nhưng anh phải cẩn thận đó anh à, đừng để bị người ta hãm hại”
An Lợi khinh bỉ nói: “Người có thể gài bẫy tôi vẫn chưa sinh ra đâu”
Phương Viên ý vị sâu xa nói: “Hay đi bộ ven sông, sẽ có ngày ướt giày”
An Lợi kể cho Chu Văn chuyện vừa rồi, để đề phòng mọi trường hợp, dù sao cái giới giải trí này cũng rất phức tạp.


Mạng lưới quan hệ giữa nghệ sĩ và nghệ sĩ là tuyệt đối tách biệt, không liên quan đến fan nhà này với fan nhà nọ, phòng làm việc này với phòng làm việc kia.


Ba người là ba lĩnh vực khác nhau, không dính dáng.


An Lợi lại mở điện thoại.
“Chỉnh sửa chút, tôi không chủ động tìm người ta, tôi cũng chỉ là người ăn thức ăn được đưa tới cửa thôi nhá”
Phương Viên lườm y một cái, làm như mình tốt đẹp lắm á.


“Nói chung là anh cẩn thận một chút, cũng sẽ không thừa dâu”
Phương Viên gạt mấy sợi tóc dính trên trán ra sau tai.
“Em đi làm việc đây, thầy Hoắc nghỉ ngơi xong thì gọi em nhé, trời ơi nóng quá đi mất, thế mà tại sao tui lại không gầy đi…”
An Lợi chưa đi được mấy bước lại nhận được tin nhắn, là vị đang ở trong phòng kia gửi tới, nói là lại muốn uống thêm cốc trà sữa nữa, đồng thời bảo y thông báo một chút, phòng làm việc hai ngày tới sẽ tăng ca.


Y coi như hiểu rồi, tất cả các loại fan, chung quy lại đều là fan mama cả thôi.
.
Hoắc Kham uống hết trà sữa thì nằm lên ghế tựa mà tự kỉ, trong đầu toàn là hình ảnh đứa nhỏ bị đoàn người đông đúc vây chặt, vừa đáng thương lại vừa bất lực.


Một lát sau, An Lợi gõ cửa nói: “Lão Hoắc, anh Văn đến rồi”
Hoắc Kham vẫn nằm im không nhúc nhích.

Không lâu sau, một người đẩy cửa tiến vào, anh ta mặc tây trang như kiểu không biết nóng là gì, cài cúc áo một cách nghiêm túc, tay đeo nhẫn ngọc, dáng người thon dài.


Tóc xoăn, mặt mày thanh tú thư sinh, da trắng đến mức trong suốt.


Hoắc Kham nhấc mi mắt, nhìn người đại diện nhà mình, người ta lớn hơn hắn vài tuổi, mà chả hiểu là cái giống gì, vài năm rồi cũng chẳng thấy già đi miếng nào.


“Gió phương nào thổi anh tới đây vậy?”
Chu Văn đặt trà sữa lên bàn cạnh hắn, phủi phủi bụi bặm vốn chẳng tồn tại trên người mình.
“Tiện đường ghé qua thăm cậu một chút”
Hoắc Kham cầm cốc trà sữa lên, cắm ống hút “phập” một cái.
“Thăm xong rồi đó, về đi”
Chu Văn mở một cái ghế tựa ra rồi ngồi xuống, hết sức tao nhã vắt tay đặt trước bụng, sau đó…
Không nói một lời chỉ nhìn hắn.


Ánh mắt giống như người cha nhìn thằng con vĩnh viễn không trưởng thành.


Hoắc Kham uống một ngụm trà sữa, nghe thấy anh lên tiếng: “Bây giờ không chê đồ ngọt quá, nhiệt lượng cao, khó tiêu hóa nữa à?”
“Tâm trạng tôi đang không tốt, không nói được câu nào hay thì đừng nói nữa”, Hoắc Kham nhắc nhở.


Chu Văn khinh bỉ ra mặt.
“Lão Hoắc, cậu đang đến thời kì mãn kinh”
Một chiếc cốc nhựa trống không bay tới.


Chu Văn giơ hai ngón tay kẹp được chiếc cốc.
“Đứa nhỏ kia có biết cậu có tật xấu đập phá đồ không?”
Mặt Hoắc Kham đen sì: “Tôi đập cái gì? Cốc à, hay hộp thuốc lá cũng tính?”
Chu Văn chậm rãi nói: “Có tính hay không thì phải hỏi người ta chứ”
Hoắc Kham đứng lên, mặt lạnh như sương nhìn xuống.
“Anh đến để đổ thêm dầu vào lửa à?”
Chu Văn: “…”
Bản thân anh là một người đại diện “kim bài”, thế mà lại phải giúp nghệ sĩ của mình theo đuổi vợ, lại còn đích thân bay đến đây, mặt đối mặt mà làm công tác tư tưởng.


Chu Văn sờ nhẫn ngọc trên tay.
“Trước tiên phải nói rõ một chuyện, tôi tới đây, không phải là do An Lợi Tử báo cáo, không liên quan gì tới y, cậu đừng có nổi giận với y”
Hoắc Kham nói: “Anh thích cậu ta”
Chu Văn bỗng biến sắc.

Hoắc Kham biết mình chạm phải vảy ngược của anh, ho khan một tiếng.
“Anh nói tiếp đi”
Chu Văn khôi phục sắc mặt, không nể nang gì mà chế giễu: “Đứa nhóc Chương Hướng Duy kia vừa mới đi, chắc tim cậu cũng đã đi theo người ta luôn rồi, biến thành xác chết di động, trưa nay có cảnh đánh nhau phải đeo dây cáp, nếu có thể thì cậu để diễn viên đánh võ đấm cậu thành đầu heo luôn cũng được, hoặc là tự mình ngã sấp mặt mà chết đi, xong là thi thể được bêu lên hot search đấy”
Hoắc Kham vừa uống trà sữa vừa nhìn đỉnh cốc, không phủ nhận.


“Dù sao đây cũng chỉ là lần đầu tiên kể từ lúc debut cậu ta đi làm việc, lần đầu tiên cậu phải thông qua báo chí hoặc tin nhắn để biết tiến độ công việc của cậu ta”
Suy nghĩ muốn khuyên răn hắn của Chu Văn nói mở là mở.
“Cuộc đời có biết bao nhiêu lần đầu tiên chứ? Nhiều đến mức mà chúng ta cũng khó có thể đếm được đấy”
“Bây giờ không nói cái khác, nói đến cậu ta luôn, sau này còn có cả lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, lần đầu tiên tham gian hoạt động của nhãn hàng, lần đầu tiên…”
Hoắc Kham giơ tay ngăn lại.
“Đừng có ở đây sử dụng biện pháp liệt kê với tôi”
“Biện pháp liệt kê không phải trọng yếu”
Chu Văn dựa vào điều gì mà lăn lộn được đến địa vị ngày hôm nay chứ, là sự kiên trì đấy, anh bình tĩnh đổi con đường khác.
“Lão Hoắc, con đường của cậu và đứa nhỏ kia vẫn còn dài, bây giờ cậu mới chỉ dắt nó đến đầu con đường thôi”
“Vì tương lai của cả hai, cậu phải điều chỉnh lại bản thân một chút, tốt nhất là đừng để tình huống như ngày hôm nay xuất hiện thêm lần nữa, đừng có biến mình trở thành một oán phụ, cậu phải ghi nhớ địa vị của mình ở đâu”
Không chờ Hoắc Kham tức giận mở miệng ngụy biện, Chu Văn đã tổng kết kết thúc tiết học: “Lão Hoắc, hợp tác nhiều năm, tôi tặng cậu một câu, thích một người, không phải là biến mình trở nên tệ hơn, mà là khiến bản thân mình ngày càng tốt hơn”
Cơ mặt Hoắc Kham giật một cái.


Câu cuối cùng thành công chặn miệng hắn.


Hoắc Kham nén lại sự nóng giận, mở điện thoại.
“Định ở đây bao lâu?”
“Không ở, tôi bận lắm” Chu Văn nói: “Lát nữa tôi đi
Hoắc Kham tắt màn hình, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Ngoại trừ có pháo* đang chờ anh đánh, tôi không đoán được là anh còn có chuyện gì mà gấp đến mức không kịp ăn một bữa cơm đã đi”
*đánh pháo: hình như là chơi gái…!=))) cái này mình không tra được, nhớ mang máng từng đọc ở đâu rồi nhưng mà không biết có đúng không :v
Nói xong cũng nhanh chân đi ra ngoài.
“Đạo diễn Vương, Tưởng Di quay xong thì quay đến tôi đi”
.


Khoảng mười rưỡi, Hoắc Kham vẫn đang quay phim, nhóm Chương Hướng Duy đã xuống máy bay, hỗn loạn ồn ào.


Lúc điện thoại Chương Hướng Duy kêu, nếu không phải nó rung lên trong tay cậu, thì cậu cũng không phát hiện ra.


Cuộc gọi này ấy à, ban nãy Chương Hướng Duy ngủ một chút trên máy bay, cậu mơ thấy người đàn ông ở đâu dây bên kia cơ, chưa kịp nghĩ ngợi gì cậu đã bắt máy luôn, vì sợ bị soi được khẩu hình, cậu còn cố ý chuẩn bị xưng hô trước.


“Anh ạ”
Đầu bên kia không đáp lại.
______________________________________________
Đố các chị biết anh nào đấy =)))) .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.