Đọc truyện Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen – Chương 14
Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Trong đầu Chương Hướng Duy nổ ra một đám mây hình nấm, mặt nóng đến mức đỏ chót.
“Không được, không được, không thể được, em không làm được”
Hoắc Kham giữ cậu không buông.
“Cậu là một diễn viên”
“Em biết”, Chương Hướng Duy hít một ngụm khí, bàn tay to lớn phía sau gáy giống như kìm sắt vừa lấy ra từ lò nung, nóng đến mức cậu run cầm cập, cậu liều mạng kiềm chế gay khí của mình, nói nghiêm túc: “Nhưng mà nam không thể thơm nam được”
Hoắc Kham đang bận nhưng vẫn ung dung.
“Tại sao không thể?”
Chương Hướng Duy: “…”
Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì không được nói lung tung, nếu thầy nói như vậy em sẽ làm tưởng thầy là…song tính.*
*Song tính: có thể yêu cả nam lẫn nữ.
“Hai ngày trước có một thành viên nhóm nhạc nam đăng ảnh kết hôn lên weibo, còn @vợ mình, thời kỳ đầu những năm ấy bọn họ không nổi tiếng, anh ta bán hủ với thành viên nhóm mình, ở trước ống kính còn ôm ôm ấp ấp thơm thơm cũng nhiều lắm”
Hoắc Kham nói: “Quay phim đồng tính cũng không làm lỡ chuyện kết hôn sinh con, phần lớn những người thông minh trên mạng sẽ không tùy tiện đánh giá gì cả, công việc là công việc, kiếm sống cũng không dễ dàng”
“…..”
Biết nhiều thế này, ảnh đế từ bao giờ có thời gian ăn dưa vậy, hay thực sự là ông vua lướt mạng?
Chương Hướng Duy tầm mắt đối diện với hầu kết nhô ra của người đàn ông, chú à, muốn tui nói như nào bây giờ, bọn họ là vì nuôi gia đình sống qua ngày, không phải là gay, còn tui, tui là gay đấy.
Tui thơm chú rồi, tui sẽ hiện nguyên hình luôn đó.
Chương Hướng Duy theo bản năng trộm nhìn đồ diễn trên người mình, vừa dài vừa dày, nhưng cậu chỉ là một kẻ phàm trần, không phải là gậy kim cô hóa thành, hiện tại không thể được.
Nghĩ như vậy, tim Chương Hướng Duy buông xuống phân nửa.
.
Hoắc Kham nhận ra cảm xúc biến hóa của đứa nhỏ.
“Bắt đầu được chưa? Hửm?”
Chương Hướng Duy hướng mắt lên, nhìn thấy thần sắc như bình thường của người đàn ông, không có một tí lúng túng nào, mười phần hững hờ, khiến cậu cảm thấy mình thật kỳ quái, kiến thức nông cạn, không chuyên nghiệp, không kính nghiệp, không hiểu chuyện, không biết ơn.
Ảnh đế kiên trì giúp mày phối diễn như thế, mày còn kéo dài chần chừ làm gì, bị điên hả.
Diễn mà thôi, chỉ là diễn, lấy đạo đức nghề nghiệp diễn viên của mày ra xem nào.
Chương Hướng Duy quyết tâm, nhắm mắt lại, nhón chân lên vọt tới, môi vừa chạm vào gò má người kia liền lui ra, sợ bị người ta nghe tiếng tim đập bịch bịch bịch.
“Đây là thơm?” Hoắc Kham thay đổi cách đứng một chút xíu khó có thể nhìn ra, cơ chân căng thẳng, trên mặt lại không cảm xúc.
“Tôi không cảm nhận được cảm xúc và nhiệt độ của cậu, dùng lực một chút”
Chương Hướng Duy: “…”
Tại sao có thể nói một cách bình tĩnh như vậy anh thật sự không cảm thấy cách dùng từ này rất S* à?
*S là S trong BDSM =)))
Hoắc Kham quay bên má chưa được hôn hướng đến đứa nhỏ.
“Đổi bên, thơm đi”
Chương Hướng Duy cảm thấy mình đang bốc khói.
“Chụt”
Chương Hướng Duy thơm lên má phải của người đàn ông, sau đó lông mi lập tức run lên, lộ ra cảm xúc kinh hoàng.
Sao tiếng lại to vậy, tui điên mất thôi.
Hoắc Kham trầm mặc nửa ngày, dùng ngữ khí khách quan đưa ra đánh giá: “Không đủ tập trung”
Chương Hướng Duy sắp khóc đến nơi rồi, ông chú này muốn trêu cậu đúng không, hắn có thể thuận thế xoay mặt đi, cố tình trở nên nghiêm túc lãnh đạm, khiến cậu không dám làm loạn.
“Thầy Hoắc ơi, hay là thôi em không cần tập nữa đâu, tí nữa quay luôn”
Hoắc Kham vừa rồi luôn bặm môi không cười, hiện tại tự dưng nở nụ cười.
“Sau đó là NG liên tục?”
Chương Hướng Duy: “…”
Ánh mắt Hoắc Kham rơi vào đôi tai đỏ ửng của đứa nhỏ, ở chỗ cậu không nhìn thấy, đáy mắt hắn trở nên cực kì âm trầm u ám, ngữ điệu lại không lộ ra điều gì: “Diễn cảnh thân mật tốt nhất là một lần là qua, nếu không nữ diễn viên sẽ nghĩ đến việc cậu muốn chiếm tiện nghi* người ta, cố ý NG”
*Chiếm tiện nghi: ở đây hiểu là lợi dụng công việc để hôn nữ diễn viên.
Chương Hướng Duy hết cách phản bác.
.
Chương Hướng Duy hết cách phản bác phải tập một hồi, Hoắc Kham mới cho cậu rời đi.
Nếu mà còn không thả người, thỏ con cả người đều run rẩy, đuôi cũng cong lên rồi, còn con sói cũng sẽ lộ ra răng nanh không giấu được nữa mất.
Cửa đóng lại không bao lâu, trong phòng nghỉ tràn ngập một mùi nồng nặc, giống như đổ một túi vôi sống.
Chương Hướng Duy không ngửi thấy, cả người cậu mềm nhũn đi vào phòng vệ sinh, uể oải ngồi trên mặt bồn cầu.
Lúc thơm, cậu không há miệng hay dùng lưỡi, sẽ không dính nước bọt.
Nhưng vẫn cực kì thẹn thùng, cực kì ngượng.
Bị một tên gay hôn, người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều không tỏ ra ghét bỏ,còn tỏ ra không có chuyện gì rồi nói đến rất nhiều thứ chuyên nghiệp, giúp cậu phân tích tâm tình và động cơ của Kiều Cùng lúc đó, còn giúp cậu sắp xếp một vài chi tiết nhỏ.
Tỏ ra không ghét cậu là diễn, dù sao cũng là ảnh đế, kỹ năng diễn xuất cực đỉnh, dù cực kì ghét cũng không thể hiện ra để cậu thấy được.
Thế nhưng không nhìn thấu tâm tư hắn.
Ài, muốn chết quá, cậu cảm thấy áy náy phức tạp giống như đã đùa giỡn thần tượng của mình.
May mà mình không thở mạnh.
Tâm tư của Chương Hướng Duy bị xẻ thành vô số mảnh nhỏ, mỗi mảnh là một ý nghĩ khác nhau, chen chen chúc chúc thành một đống.
Làm sao bây giờ, adrenalin* không hạ xuống được, cậu cần phải tìm người để chia sẻ cảm xúc của mình.
* Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
(Nguồn: google)
Vương Trình với chị Hương Hương đều không thích hợp, chỉ nói phần đầu thôi là đã tèo rồi.
Những người khác…!không có ai cả.
Chương Hướng Duy trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, vội vàng lấy điện thoại ra gõ gõ.
Một chiếc acc clone ra đời, tên là “ww”, ra đời ngày 9 tháng 7 năm 2023, mấy phút sau có trạng thái đầu tiền.
[Vô tình chọc ghẹo phải một người nguy hiểm, ngày hôm nay tính mạng của tui tí nữa thì ngàn cân treo sợi tóc]
Chương Hướng Duy đăng weibo xong, coi như là đã kể ra được một lần, độ nóng trên tay chân cũng giảm đi một chút, cậu tiếp tục tự thôi miên bản thân,quên đi mười phút ngắn ngủi tập hôn trong phòng nghỉ, quên đi hương thơm từ cổ áo người đó bay vào mũi mình, quên đi việc mình chỉ cần hơi hơi nghiêng đầu là có thể chạm vào đôi môi mỏng kia, quên đi đôi mắt thâm trầm đa tình đào hoa kia.
Quên hết đi, quên sạch đi.
Nếu như không quên đi, nhỡ hôm nào ngủ gật ở phim trường, nói mơ thì biết làm sao?
Thế thì có mà tự đào hầm chôn sống bản thân đi thôi, đè thêm cả cục đá nữa cho chắc chắn.
Chương Hướng Duy tự thôi miên một hồi, phát hiện ra chẳng có hiệu quả gì cả, chân vẫn mềm nhũn, tim vẫn đập loạn, cậu liếm liếm môi thở dài, có lẽ chỉ có thể tự mình chú ý cẩn thận, đừng ngủ ở trong trường hợp nhiều người qua lại là được.
.
Lúc Trần Hương Hương nhìn thấy Chương Hướng Duy, phát hiện mặt cậu cực kì nóng, đôi mắt ướt át, trên miệng còn có một vết cắn nho nhỏ.
Sao trông giống như cô dâu nhỏ bị chồng mới cưới của mình lấy đi đêm đầu…???
Tim Trần Hương Hương nhảy đến tận cổ họng, cô cẩn thận thăm dò.
“Tiểu Duy, em đi vài bước cho chị xem xem”
(Dm xin lỗi các thím cơ mà đoạn này buồn cười zl á =))))))))))))))
Chương Hướng Duy không rõ vì sao.
“Tại sao ạ?”
“Cứ đi đi” Trần Hương Hương nói: “Chị Hương Hương của em sống hay chết phải dựa vào mấy bước chân này của em đấy”
Chương Hướng Duy đầu đầy chấm hỏi thoải mái đi vài bước.
Bước chân nhẹ nhàng, tư thế bước đi rất tự nhiên, không có vấn đề gì, không giống như là bị thương.
Trần Hương Hương lẩm bẩm: “Không sao chứ?”
Chương Hướng Duy mơ hồ mắt giật một cái.
“Không sao mà, em thì có thể bị làm sao chứ ?”
Trần Hương Hương : “…”
“Khụ, chị nghe nói ở trong đoàn phim có một diễn viên nhỏ dáng người cao cao, chân bị chuột rút, lúc đi rất đau đớn, lo là em cũng bị như vậy”
Chương Hướng Duy “Ò” rồi lại nói: “Em không cao”
Trần Hương Hương: “Vậy đúng là một niềm đau”
Chương Hướng Duy: “…
Dạo gần đây không biết chị Hương Hương bị làm sao, nói chung là cứ lạ lạ.
.
Cuối cùng cảnh diễn thân mật kia không cần diễn nữa.
Lúc đó đạo diễn Vương bảo phó đạo diễn và trợ lý diễn thử xem sao, gọi Chương Hướng Duy và Chu Nhất Tâm đến xem, ông cũng đứng xem thử, cảm thấy hình ảnh này không được đẹp lắm thì phải.
Lúc bàn bạc thì có vẻ ổn, tưởng tượng cũng ổn, thế nhưng lúc áp dụng thì lại thấy không đạt được hiệu quả mong muốn, còn gây ảnh hưởng đến bản chất của một số thứ khác.
Chương Hướng Duy không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cậu lại nghĩ, lúc nãy tập dựng cảnh nhiều lần như vậy,cậu đã hôn bao nhiêu lần nhỉ?
Không mười thì cũng tám, nhiều quá trời.
Chu Nhất Tâm là người nghĩ ra việc thêm cảnh, sắc mặt rất khó chịu, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trút giận lên đầu trợ lý.
Đạo diễn Vương cũng không làm lớn chuyện, không cần thiết.
Chương Hướng Duy xong việc mở acc clone vừa lập nóng hổi để đăng weibo.
[Tan làm rồi, hôm nay không phải thức đêm tăng ca, tự dưng buổi tối không biết muốn làm gì, cảm giác rảnh rỗi đến hoảng loạn là sao ta, tui cảm thấy bản thân có tố chất là M…]
Đêm đó Hoắc Kham nhìn thấy cái acc clone kia, tâm tình vui sướng xem đi xem lại 2 dòng trạng thái trên weibo.
Cái thứ nhất, “tí nữa thì” làm hắn thấy không hài lòng, bỏ qua.
Cái thứ hai, “là M” được Hoắc Kham khoanh tròn đặt ở trong lòng, có vẻ như là một kí hiệu, chứa đựng rất nhiều thông tin, cần phải nghiên cứu kĩ càng.
Hoắc Kham đá đá huynh đệ đang bận rộn ôm lấy laptop.
“An Tử, cậu nói xem nếu mà cả hai người đều là người trong giới, một người được phỏng vấn hỏi rằng có để ý việc đối phương nhận đóng phim có cảnh thân mật không, người đó nói là cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc, có thể thông cảm, đại khái là như vậy, vậy rốt cuộc người đó nghĩ như thế nào?”
An Lợi gõ phím ầm ầm.
“Dùng đầu để nghĩ”
Hoắc Kham mặt hơi đen.
An Lợi chẹp chẹp nói: “Lão Hoắc à, cậu lo lắng chuyện này hình như hơi sớm, theo đuổi được người ta đi đã rồi bàn lại sau?”
Mặt Hoắc Kham đen sì.
“Cút về phòng cậu đi”
An Lợi vừa mới cầm laptop lên, lại nghe thằng bạn già thình lình thở ra một câu: “Buổi chiều tôi tập diễn cảnh thân mật với em ấy”
“Đm, cầm thú à” An Lợi khiếp sợ nói.
Hoắc Kham dựa vào ghế sopha một chút.
“Chỉ là thơm má thôi”
An Lợi chậc lưỡi: “Thế chắc là thất vọng lắm hả”
“Thật sự không phải, đậu hũ* nóng như vậy tôi ăn không nổi”
*đậu hũ: từ lóng, đa nghĩa, ở đây dễ hiểu là thầy Hoắc hỏng có xơ múi gì được em bé hết á =)))
Hoắc Kham day day thái dương.
“Tôi sợ em ấy phục hồi tinh thần rồi, lại chạy đến trước mặt tôi hỏi có từng quay cảnh thân mật hay chưa”
An Lợi nhíu mày.
“Cho nên là?”
Hoắc Kham nói: “Thế nên chúng ta phải thống nhất ý kiến trước, đừng nói là hôn thật, bảo là góc quay đi”
An Lợi xem thường.
“Sao cậu không nói luôn là dùng thế thân đi?”
Hoắc Kham cười cười, ngón tay xoa xoa khóe môi.
“Như vậy em ấy sẽ thấy thầy Hoắc không chuyên nghiệp”
An Lợi: “…”
Ủa giữa hai cái kia khác nhau lắm à?
“Yên tâm đi, tôi sẽ nói với cậu ấy, thầy Hoắc của cậu đóng phim nhiều năm như vậy nhưng mà chỉ diễn thật có đúng một lần, còn là phim giả làm thật”
“Rầm_______”
Hoắc Kham ném điện thoại lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chê tiền thưởng quá ít, hay là chán sống?”
An Lợi thấy vậy thì dừng lại, không dám kích thích thằng bạn già đang bơi trong bể tình của mình nữa.
“Xem cậu sợ hãi kia, lão Hoắc, cậu thê nô quá”
Hoắc Kham không để ý lắm: “Liên quan gì đến cậu”
An Lợi nghẹn lời, tui bội phục.
.
Hoắc Kham quay phim nhiều năm, không sợ gì cả, chỉ sợ duy nhất một chuyện, hồi hắn còn niên thiếu vô tri có nhận một bộ phim, đóng vai một thợ sửa xe, có ý với quả phụ sống cùng con hẻm đó.
Cũng không hẳn là yêu đương, chỉ là thông qua người phụ nữ đó để phản ánh xã hội phong kiến lạc hậu lúc đương thời rằng lời nói cũng có thể giết người.
Năm đó Hoắc Kham nhờ bộ phim đó giành được giải người mới xuất sắc nhất, ngay ngày hôm sau trên mạng tràn ngập tin hắc hắn, hình ảnh hắn diễn lúc đó bị phóng to phần đũng quần, đm, nói hắn phim giả mà làm thật.
Diễn viên đóng vai quả phụ kia còn là người đã có gia đình.
Vì vậy hắn vừa mới nổi lên đã bị hắc, thông cáo tràn ngập weibo, toàn mạng đều là tin hắc, nhiều nhà khác thừa nước đục thả câu, muốn “giết chết” hắn.
Bây giờ hồi tưởng lại, Hoắc Kham không có cảm giác gì cả, chỉ là hắn sợ đứa nhỏ nhìn thấy những chuyện đó.
Mạng internet có bộ nhớ, nếu cẩn thận đi tìm chắc chắn sẽ tìm được rất nhiều thứ.
“Được rồi, Lão Hoắc, cậu đừng buồn lo vô cớ nữa, bé ngoan của cậu cũng không phải ngốc nghếch, cậu ấy có thể phân biệt thật giả”
An Lợi nói: “Con đường diễn xuất của cậu rất ít liên quan đến chủ đề tình ái, toàn là phim nam chủ, nào là đội trưởng đội trinh sát hình sự, nào là công nông dân, nào là tiên sinh dạy học thời Dân quốc, nào là thổ phỉ, kẻ bắt cóc, rồi cả chủ nhà trọ kiêm sát nhân giết người hàng loạt, làm gì có cơ hội hiến thân cho nghệ thuật đâu”
Mặt Hoắc Kham co rúm lại.
An Lợi nhớ lại rồi cảm khái: “Nói đến vai diễn sát thủ kia của cậu đúng là biến thái thật sự, tôi xem xong mà trong lòng ám ảnh, có một thời gian đi trên đường nhìn thấy khăn quàng cổ bằng lụa của con gái, lúc nào cũng cực kì lo lắng bọn họ sẽ bị cậu kéo về nhà siết cổ chết”
“Mà đây không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là tôi sợ một ngày nào đó Tiểu Phương giúp cậu thu dọn quần áo, sau đó tìm thấy một chiếc khăn lụa của nữ trong tủ đồ của cậu”
Hoắc Kham: “…”
Điện thoại nhận được thông báo nhắc nhở, Hoắc Kham ấn vào acc clone của đứa nhỏ, nhìn thấy cậu vừa đăng weibo.
[Chán quá trời ơi…]
Hoắc Kham nhíu nhíu mày.
“An Tử, lần trước phòng đặt ở Di Gia còn không?”
An Lợi buồn bực.
“Còn”
Ông nội này bảo là sợ rằng người mình yêu ở ngay sát vách thì hắn không kiềm chế được, thế là thuê phòng ở khách sạn này, khoảng cách không xa không gần.
Thế nhưng hắn thuê hết phòng ở hai bên và phòng đối diện phòng đứa nhỏ, mình không ở cũng không cho người khác ở.
Bộ bị điên hay gì.
Mà bây giờ không biết lại lên cơn muốn làm gì nữa.
Hoắc Kham đứng dậy.
“Bây giờ tôi sang đó trước, cậu gọi Tiểu Phương thu dọn đồ của tôi đem sang, nước dừa này nọ ở trong tủ lạnh đều để sang phòng 302 kia đi”
An Lợi há hốc mồm: “Đang yên đang lành tự dưng đổi chỗ ở làm gì?”
Hoắc Kham vuốt vuốt tóc mái tán loại, câu môi.
“Bạn nhỏ thấy chán, tôi đi chơi cùng em ấy”
____________________________________________
Tui thích dàn nhân vật phụ quá =))))))))))))))
p/s: có ai thấy tui chăm hong, iu tui hong nà ~ .